NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Bọn họ ăn trưa trong thành phố, Diêu Phi không lên xe của Thương Duệ, mà ngồi cùng chiếc xe với Chu Đỉnh Tô Minh. Trước khi trời tối quay về thị trấn nhỏ, trên xe cô chỉ ngủ một tiếng đồng hồ, sau khi đến khách sạn thì tắm rửa trước tiên rồi về giường trực tiếp đi vào giấc ngủ say.
 
Cô tỉnh dậy từ trong tiếng gõ cửa, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ngẩn ngơ trong giây lát rồi mới vuốt lại mái tóc rối tung. Trong phòng là một màn đen như mực, cô ấn vào nút công tắc mở đèn sáng.
 
Trong căn phòng đơn sơ, tiếng máy điều hoa vang lên không biết mỏi mệt. Diêu Phi dụi mắt, bước đến mở cửa ra nhìn thấy Thương Duệ đang bưng khay tựa vào khung cửa.
 
Anh mặc áo sơ mi trắng thoải mái, cổ áo mở bung hai cúc lộ ra một đường xương quai xanh gợi cảm. Tay áo vén đến cẳng tay thon dài, ăn mặc thoải mái phóng khoáng, có thể là vừa mới tắm xong nên mái tóc đen ẩm ướt.
 
“Cô còn chưa tỉnh ngủ?" Thương Duệ nhướng hàng mi rậm màu đen, cúi đầu tìm kiếm đôi mắt Diêu Phi, giọng nói rất trầm, "Hửm? Diêu Tiểu Phi?"
 
Khuôn mặt anh tuấn đường nét góc cạnh sắc nét của anh, phóng đại trước tầm mắt của Diêu Phi. Lại gần thêm một chút, Diêu Phi nghi ngờ hàng mi anh có thể chạm được vào người cô.
 
Cô cấp tốc thụt lùi ra sau một bước, tựa vào vách tường bên cửa, giọng nói còn chưa tỉnh ngủ hẳn khàn đục nhập nhèm, "Chuyện gì?"
 
Mái tóc dài đến eo của Diêu Phi bung xõa trên đầu vai, giống như một chú mèo xinh đẹp còn chưa tỉnh ngủ, mặc chiếc áo thun T-shirt đi ngủ rộng rãi màu trắng, cánh tay dài nhưng thon thả.
 
Thương Duệ đẩy cửa bưng khay đi vào, bật đèn lớn rồi nói, "Cô ăn hết đồ ăn rồi ngủ."
 
Thương Duệ vậy mà đến đưa cơm cho cô!
 
Diêu Phi giơ tay che lại ánh sáng chói mắt cô, ngửi thấy mùi bơ sữa thơm tho và béo ngậy trong không khí, ngồi thẳng người, " Cảm ơn, tôi đi rửa mặt, anh đặt trên bàn đi."
 
"Nhanh lên, đừng lề mề lâu lắc, mì sẽ trương." Thương Duệ đặt cuống nhưng không có ý định rời đi, trực tiếp kéo một chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống, "Cô chỉnh nhiệt độ điều hòa cao qua đúng không? Đi ngủ có đổ mồ hôi không vậy?"
 
"Không có." Diêu Phi thể hàn, khác hẳn với kiểu người nhiệt nóng như Thương Duệ.
 
Cô cầm bàn chải đi ra ngoài, rửa mặt xong đầu óc mới tỉnh táo.
 
Thương Duệ thế này là thật sự nhập diễn sao? Mấy giờ? Qua đưa cơm cho cô?
 
Thương Duệ đưa cơm cho cô, điều này khiến bản thân cô thấy khá ly kỳ.
 
Cô mang khuôn mặt ướt nhèm nhẹp quay về phòng lấy điện thoại xem thời gian, mười một giờ rưỡi đêm, lúc này mà ăn mì chắc cơ bụng của cô bay theo gió mất.
 
"Khuya như này mà anh còn chưa ngủ?" Diêu Phi lau khô mặt, kéo ghế ngồi vào bàn phía đồi diện. Trên khay quả nhiên còn đặt một phần bánh kem, là chocolate mousse cô mua lúc sáng.
 
Bánh kem vẫn còn?
 
Sau khi đưa xong bánh kem, đây là lần đầu tiên nhìn thấy miếng bánh kem này. Cô cứ tưởng lúc trưa, Thương Duệ sẽ lấy một phần bánh kem ra ăn, kết quả ngược lại là trên bàn có Thương Duệ, nhưng bánh kem thì không mang đến.
 

Cô cứ cho rằng Thương Duệ đã ném bánh kem đi mất rồi.
 
"Tôi không ăn bánh kem." Diêu Phi lấy đũa đảo mỳ một chút, mỳ là loại sợi rất mảnh nước soup rất thanh đạm, bên trên là lớp rau xanh biếc bồng bềnh, đang nhúng thêm một quả trứng chần, "Để ở chỗ tôi nhìn lãng phí."

 
"Cô không ăn bánh kem?" Thương Duệ đang ngồi đối diện nghịch điện thoại, nghe vậy tầm mắt liền di dời nhướng lên nhìn về Diêu Phi, "Tôi từng thấy cô mua bánh kem, bánh kem kia không phải cô mua à?"
 
Lúc trước bọn họ có gặp nhau một lần trên xe, Diêu Phi đã mua một chiếc bánh kem nhỏ rồi lên xe của anh. Lúc đi quên mang theo, bánh kem lăn đến cuối xe. Đến nay anh không thể nào quên được, vẻ mặt khi anh ném chiếc bánh kem của Diêu Phi, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt vô hồn, nhìn thấy mà Thương Duệ muốn nhặt cái bánh kem từ trong thùng rác mang trả lại cho cô.
 
"Tôi có thể giải thích về chiếc bánh kem kia một chút." Thương Duệ cảm thấy thời cơ chín muồi, quan hệ hiện tại của anh và Diêu Phi, có thể nói bất cứ lời nào cũng được, "Không phải tôi muốn vứt, bánh kem lăn tới cuối xe của tôi, làm bẩn chiếc xe. Đổi lại là bất kỳ người nào khác, đều sẽ vứt đi đúng không?"
 
Cô có thể buồn bã vì chiếc bánh kem rẻ tiền kia, chiếc bánh chocolate mousse này làm như nào cũng không thể ngon so với bánh kem kia.
 
"Phải, cho nên anh ném thì đã ném rồi, tạng người tôi không ăn bánh kem." Diêu Phi vùi đầu ăn mì, nước soup rất ngon, có thể là dùng hải sản tươi hầm soup, "Nói tới thì, cậu chủ nhỏ, tôi vẫn nợ anh một lần phí rửa xe."
 
"Cô gọi tôi là Thương Duệ hoặc anh trai là được, đừng có ngày nào cũng mù mắt như bọn họ, tôi sẽ kiếm cô đòi tiền rửa xe sao?" bàn hơi thấp, Thương Duệ ngồi bên đối diện tay dài chân dài vô cùng bí bách, anh đặt khuỷu tay trên đầu gối. Giữa những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng kẹp một chiếc điện thoại di động màu đen, anh không mang theo hộp điện thoại, điện thoại trong tay anh thoạt nhìn vừa mỏng vừa nhỏ, "Tại sao cô không ăn bánh kem?"
 
Diêu Phi nuốt mỳ, nhếch khóe môi, cười rất khẽ, "Nếu như quay xong ‘Giữa Hè’ chúng ta vẫn còn là bạn bè ấy nha, thì tôi sẽ nói cho anh biết vì sao, hiện tại không nói được."
 
Nói xong ảnh hưởng đến quay phim.
 
"Bí mật của cô ha." Tròng mắt đen của Thương Duyệt từ từ giãn rộng, anh ngồi tựa ra sau, ngón tay chọc nhẹ trên màn hình điện thoại một chút, nhìn chằm chằm Diêu Phi, giọng điệu thong thả, "Nếu là mối quan hệ khác thì cô không cần phải nói với tôi."
 
Diêu Phi nhìn anh.
 
Mối quan hệ khác.
 
"Ví dụ như ba chữ." Thương Duệ húng hắng cổ họng, hạ thấp hàng mi, hàng mi rậm phủ bóng mờ dày đặc ngay dưới mắt anh. Nói chuyện thì chậm rãi nhưng ngữ điệu rất trầm, "Cô có nói cho tôi không."
 
Diêu Phi không nghĩ ra ba chữ kia là mối quan hệ gì, chỉ nghĩ đến sáu chữ: Cả đời không qua lại với nhau. (*)
 
Raw: 老死不相往来.
 
Thương Duệ nói xong thì ngước mắt lên nhìn Diêu Phi chằm chú, đuôi mắt anh khẽ nhếch cao. Hai mí mắt rất dày, con ngươi vừa đen vừa thâm sâu, mang theo chút ý vị, kéo dài âm cuối, trầm thấp nồng đậm, "Ừ."
 
Anh ừ cái gì mà ừ.
 
"Tới lúc đó rồi nói tiếp đi." Diêu Phi nói, "Vết thương của anh như nào rồi?"
 

"Cô muốn nhìn không?" Thương Duệ không chờ đợi sẽ nhận được câu trả lời, cũng không phải rất thất vọng. Dựa vào cảm tình mà Diêu Phi dành cho anh, từ bạn bè chuyển thành bạn trai chỉ là  chuyện sớm muộn.
 
Thương Duệ đặt điện thoại xuống, giơ tay kéo nút tay áo sơ mi lên, chậm rãi cởi bỏ cúc áo rồi nói: "Tôi cho cô nhìn trên lưng."
 
Diêu Phi suýt chút bị sặc mỳ.
 
Thần tiên ơi, xin người hãy dừng lại một chút.
 
"Trên lưng có nghiêm trọng hơn chỗ khủy tay không?" Diêu Phi hớp một ngụm nước mỳ, cũng không thật sự muốn nhìn lưng lắm.
 
"Lưng đẹp hơn khủy tay." Thương Duệ lại cởi thêm một cúc áo, áo sơ mi gần như mở rộng toàn bộ, đôi mắt đào hoa của anh chứa đựng ý cười, "Nhìn lưng nha."
 
"Anh để tôi ăn mỳ đi." Diêu Phi bưng bát ngồi thẳng dậy, vẫn còn nửa tô mỳ đây này, Thương Duệ còn nói nữa cô sẽ chẳng còn muốn ăn, cô lên tiếng, "Thưa cậu cả, anh mặc quần áo lại cho đàng hoàng nha. Kéo tay áo lên một chút là được, không cần cởi."
 
"À." Thương Duệ ý tứ sâu xa gật gù, lại chậm rãi cài cúc áo vào cho đàng hoàng, ăn một muỗng bánh kem ở trên bàn, "Không cho cô xem khủy tay nữa."
 
Một vết thương rất xấu xí, anh không muốn để Diêu Phi nhìn thấy.
 
"Buổi tối anh có thể ăn bánh kem?"
 
"Ngày kia quay phim, ngày mai có một ngày để tiêu hóa." Thương Duệ chậm rì rì khoét một miếng bánh, ăn rất ngon miệng, "Ngày mai đi vận động."
 
Ngày mai anh có vận động tới chết ở chỗ nào cũng không thể nào tiêu hết mỡ béo trong miếng bánh kem này đâu.
 
"Ngày kia có thể quay phim rồi." Diêu Phi vừa ăn mỳ vừa mở điện thoại xem thông báo Wechat, tối bảy giờ Lưu Man đã gửi đơn thông báo, trong nhóm cũng đã nhận được.
 
"Cảnh đầu tiên chính là diễn cảnh chúng ta hôn nhau." Thương Duệ bưng chiếc đ ĩa sứ trắng, tay cầm nĩa bạc tựa vào lưng ghế, hơi ngước mắt lên nhìn, "Cô từng quay cảnh giường chiếu chưa? Cảnh này vốn là ở trên giường, trên người tôi có vết thương, không thể nào quay cảnh trần được nên sửa cho cảnh hôn trên bãi biển quay trước." Anh nói xong, lại hỏi như thuận miệng, "Cô từng quay qua cảnh giường chiếu chưa?"
 
Diêu Phi nhíu mày, chả còn khẩu vị gì nữa, "Phải quay cảnh trên giường?"
 
Trong kịch bản không đề cập nhiều, cả bộ phim chỉ có một cảnh trên giường, Diêu Phi còn không biết có phải để trần hay không.

 
"Ừ." Thương Duệ cắn chiếc nĩa bánh kem, nhướng mắt rồi lập tức nở nụ cười, đôi mắt đào hoa thâm thúy chứa đựng ý cười nhìn Diêu Phi, "Cô từng quay chưa?"
 
"Không có." Diêu Phi như muốn nói, "Tôi từng quay rồi."
 

Vào lúc Diêu Phi chán nản nhất, có một công ty muốn mua một hợp đồng với cô, điều kiện trước tiên chính là ký hợp đồng phim người lớn, Diêu Phi liếc nhìn một cái rồi từ chối.
 
Tình d*c vô tội, cũng không phân chia giàu nghèo thấp kém.
 
Nhưng Diêu Phi không quay.
 
Quả thật cô không phải người đề tài nào cũng sẽ quay, giống như loại này, cô không chấp nhận.
 
"Muốn để nhị công tử của cô truyền thụ kinh nghiệm không?" Thương Duệ ăn nốt miếng bánh kem cuối cùng, đặt đ ĩa xuống, tràn đầy hứng khởi, "Tôi thành thạo phương diện này, tôi có thể dạy cho cô, dạy free luôn."
 
Xem dáng vẻ anh rất là thành thạo.
 
Kiểu người như bọn họ, có lẽ tách rời chuyện tình d*c và yêu đương nhỉ, F.A và người từng trải không mâu thuẫn nhau.
 
Diêu Phi dứt khoát đặt bát mỳ xuống, đứng dậy lấy hai chai nước, đặt một chai ở trước mặt Thương Duệ, cô vặn nắp hớp một ngụm nước, "Cũng đâu phải quay bây giờ."
 
"Có thể phụ đạo trước." Thương Duệ cầm chai nước nhưng không mở nắp ngay, anh tựa ra sau lưng ghế, cong mắt nói với vẻ chậm rãi, "Chào đón bất kỳ lúc nào đến thảo luận tỉ mỉ với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không giấu giếm, biết gì nói nấy."
 
Diêu Phi không nói chuyện, cô tựa vào ghế uống nước, uống xong một chai nước thì đứng dậy thu dọn bát đũa, "Tôi xuống lầu dẹp bát, anh nghỉ ngơi sớm chút, chúc ngủ ngon."
 
Thương Duệ vẫn cầm chai nước nhìn cô.
 
Diêu Phi đẩy cửa bước ra ngoài, nhanh chân bước xuống lầu, cô biết Thương Duệ sẽ đi, Thương Duệ là kiểu cậu chủ ngạo kiều (*), cô cũng đã nói lời chúc ngủ ngon, anh tuyệt đối sẽ không ở lại.
 
(*)Miêu tả những người ngoài miệng tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong ấm áp, dễ xấu hổ.
 
Diêu Phi ở tầng một rửa bát đũa dọn dẹp xong xuôi, đứng trong sân một lúc rồi mới lên lầu. Cửa phòng cô khép hờ, Diêu Phi đẩy cửa bước vào quả nhiên đã không còn người, cô khóa trái cửa đi lại xem tờ giấy A4 trên bàn.
 
Cây bút lông màu đen chặn trên tờ giấy, trên mặt giấy là nét bút ương ngạnh khoe khoang, viết một hàng chữ: Gạt cô đó, chưa từng quay. Không có kinh nghiệm, chỉ bảo nhiều thêm.
 
Ký tên: Nhị công tử của cô.
 
Nét chữ cũng ngông cuồng hệt như con người Thương Duệ, đường hoàng ngang ngược. Nhưng thật bất ngờ đó là, từ chữ viết của Thương Duệ có thể nhìn ra căn cơ luyện qua thư pháp. 
 
Ở nơi thâm sâu của sự ngông cuồng có nền móng của sự vững chắc, không nông cạn như anh biểu hiện bề ngoài, nhị công tử lại còn được học qua trường lớp thư pháp.
 
Diêu Phi vò tờ giấy thành một khối sau đó ném vào thùng rác, nhấc chân lên giường.
 
Năm phút sau, cô lại nhặt khối giấy vò đó vuốt cho bằng phẳng, đè bên dưới tập kịch bản ở bên tủ đầu giường phía tay phải. Xấp kịch bản này là nội dung những cảnh đã quay xong, cô có thói quen cất giữ kịch bản, kịch bản sau khi quay phim xong sẽ mang về.
 
Thương Duệ xuất viện vừa vặn kịp ngày mùng một tháng năm, đoàn phim liền quyết định ngày một tháng năm nghỉ thêm một ngày, ngày hai tháng năm chính thức quay phim.
 
Ngày một tháng năm đoàn phim đăng thông báo, mở màn là một diễn viên, một cô diễn viên cực kỳ bình thường tuyến mười tám, đóng vai y tá. Không hề có bất kỳ va chạm nào với Diêu Phi, cô ta chụp cảnh Diêu Phi hút thuốc lá trong đoàn phim rồi đưa cho giới truyền thông. Kiểu nói chuyện của cô chính là ghen tị. cùng là diễn viên tuyến mười tám, tại sao Diêu Phi có thể đóng vai chính còn cô ta thì vai phụ.

 
"Em không xảy ra mâu thuẫn với Từ Ninh, ở trong đoàn phim em chỉ có xung đột với Hạ Dương vào đầu tháng tư." Diêu Phi vừa lật xem tư liệu về Từ Ninh trên bảng báo cáo điều tra của đoàn phim, vừa nói chuyện với Tô Minh, "Ngày đó em tập thoại chung với Thương Duệ, thời gian tập có hơi lâu, lúc ra khỏi phòng anh ấy có đụng mặt Hạ Dương. Cô ta cho rằng em dựa vào chuyện ngủ với Thương Duệ mà thăng hạng, em đẩy cô ta vào tường. Em không có đánh cô ta mà chỉ cảnh cáo cô ta đừng dùng những lời lẽ xấu xa kia hạ nhục người khác. Không nói với chị, vì em cứ tưởng sau này sẽ không xảy ra chuyện gì."

 
Khi đó Diêu Phi suy tính nếu như chuyện này bùng nổ ra ngoài, theo tính cách Thương Duệ chắc chắc sẽ giải quyết chuyện này rất cực đoan, bịa đặt vấy chuyện lên người của cậu chủ nhỏ. Bởi vì chút chuyện đó mà hủy đi tương lai xán lạn của người khác thì thật sự không đáng, nhưng mà cái kết quả này quá phi lý, bất kể Diêu Phi đóng vai nữ hàng thứ mấy cũng không phải chuyện của Từ Ninh.
 
Diễn viên tuyến mười tám không dễ dàng để có được cơ hội đứng trước ống kính, cô ta điên rồi mới đi đắc tội đoàn phim, đắc tội giới truyền thông, đắc tội với người máu mặt trong ngành để giành vai nữ chính? Cô ta không có quyền không có thế sao? Cô ta chưa từng nghĩ tới những chuyện khó mà sống nổi sau khi gây chuyện à? Diêu Phi có thể đảm đương vị trí nữ chính một trong đoàn làm phim, trong mắt của những diễn viên bình thường, Diêu Phi cũng chẳng phải người không có quyền thế, người thật sự không có quyền thế ai dám xem thường Diêu Phi? Đây căn bản là vấn đề logic.
 
Hơn nữa đoàn phim có tốt, diễn viên nhỏ mới có cơ hội xuất đầu lộ diện. Là cơ hội ngàn năm một thuở đó nha, sao mà dám phá đoàn phim chứ?
 
Người làm ra chuyện ngu xuẩn này chỉ là có chút quyền lực được người ta tâng bốc quá lâu, không có quá nhiều cơ hội kiêng dè, người có thể thúc đẩy hot search tùy ý đùa bỡn dư luận xem thường Diêu Phi, cả đoàn phim chỉ có vài người.
 
Từ Ninh và Hạ Dương chung một công ty, bảo vệ Hạ Dương và đẩy Từ Ninh ra ngoài mới là việc làm hợp logic. Đợt dư luận đó cũng không khiến đoàn phim tổn thất quá lớn, đẩy Từ Ninh ra để mang một câu trả lời cho đoàn phim, vậy là chuyện này có thẻ trôi qua.
 
"Thương Duệ nói không biết chuyện này sao?" Tô Minh im lặng một lúc, thu gom lại bảng báo cáo điều tra rồi nói, "Bọn họ làm chung một công ty,có thể hiểu được. Thương Duệ không biết thì đừng nói cho anh ấy, với tính tình kia của anh ấy, chị sợ sẽ phá banh đoàn phim."
 
"Em sẽ không để xảy ra mâu thuẫn với Hạ Dương nữa, em cũng chẳng có cách nhìn gì khác với Hạ Dương, lời không nên nói em sẽ không nói lung tung." Diêu Phi mím môi, phim vẫn cần phải ra rạp, tương lai phải đi quảng bá, vai diễn chính tuyệt đối không thể lật xe (*). Thương Duệ khác với những người khác, anh rất tùy hứng, xưa nay làm việc gì cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả. Nếu để anh biết Hạ Dương lấy anh ra làm trò đùa, chắc chắn Hạ Dương không thể đảm bảo an toàn từ đầu tới chân ra khỏi đoàn phim.
 
(*)Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn tru từ đầu đến cuối nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.
 
"Cô ta sắp kết thúc quay phim rồi." Tô Minh nói, "Không cần quá để ý đến cô ta, cô ta dốt nát như vậy, chẳng leo cao được mấy đâu, sớm muộn cũng tự làm mình lật xe, trải qua một lần rồi cô ta tuyệt đối sẽ không dám chọc em nữa. Em cũng không cần lên tiếng bất bình cho Từ Ninh, có thể xuất hiện đội nồi cũng chưa chắc trong sạch. Giới showbiz hiện tại không còn giống như trước kia, không còn người nào dám một tay che trời. Đi chỗ nào cũng là con đường hấp thụ ánh sáng, chọc tới mức cá chết lưới rách, ai cũng chẳng sinh sống yên ổn."
 
Diêu Phi gật đầu, "Em biết rồi."
 
"Ngày mai quay cảnh số năm, quay khép kín trong nửa tháng, quay xong là có thể về nước rồi, bên kia có thể không có internet. Bọn em phải mang theo hết tất cả đồ đạc, cần tới cái gì thì nói trước, nếu không... tới hậu kỳ không có cách nào đưa cho em được đâu, xa quá mà. Em xem hãy còn đồ gì cần phải mua, lát nữa bảo Lưu Man mua cho em."
 
"Tô Minh." Diêu Phi cầm ly nước uống một ngụm to, nghĩ đến vấn đề hôm qua của Thương Duệ, ngồi thẳng lưng, "Cái kia là gì?"
 
"Chuyện gì chứ?"
 
"Cảnh quay số năm có cảnh giường chiếu."
 
"Ừ." Tô Minh gật đầu, đây là bộ phim điện ảnh tình cảm, có cảnh giường chiếu cũng là điều bình thường, "Đạo diễn sắp xếp vào trung tuần tháng năm, chở chổờ vẩy kết trên lưng Thương Duệ hết rồi mới quay, anh ấy phải để trần khủy tay và lưng."
 
"Thế thì sao." Diêu Phi hít thở thật sâu, "Chị biết đó, ở chỗ đó có thể xem được phim không?"
 
Loại chuyện này tuyệt đối không thể cho quá nhiều người biết, đặc biệt là Thương Duệ. Tô Minh là người quản lý của cô, hơn nữa Tô Minh có bạn trai, có lẽ là người có kinh nghiệm. Cùng là con gái với nhau, tương đối dễ dàng nói về tài liệu giáo dục này.
 
Tô Minh chớp chớp mắt.
 
"Em chưa từng xem quá, em không hiểu rõ lắm về các động tác căn bản, lúc quay phim không có kinh nghiệm thì không cách nào phối hợp, nếu bên kia không có internet ấy mà, đoán chừng cũng không thể nào lên mạng tìm kiếm." Diêu Phi ngồi càng thẳng lưng hơn, "Em muốn tìm một chút tài liệu giáo dục."
 
Thao tác và tài liệu giáo dục này rất có linh tính với nhau.
 
"Em muốn phim vàng hả?" Tô Minh thoáng do dự rồi nói, "Em muốn bao nhiêu?"


 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi