NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Phần diễn trưởng thành đã quay xong, ngày 2 tháng 6 đoàn phim “Giữa hè” trở lại Thượng Hải. Diêu Phi không chọn bay cùng đoàn mà chuyển chuyến bay sang Hồng Kông rồi một mình ở lại đó một ngày. Sau khi mua rất nhiều quà, cô mới bay về Thượng Hải, muộn hơn đoàn làm phim một ngày.

Hot search trên trời dưới đất đều tràn ngập tin tức về Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ, hai người này luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi, hôm qua lại cùng nhau xuất hiện ở sân bay. Một người mặc áo phông đen, người còn lại mặc áo phông trắng, chiều cao không mấy chênh lệch mà lại đẹp trai ngang nhau. Tuy nhiên một người trầm ổn, nội liễm, một người tiêu sái, phô trương. Bằng cách vi diệu nào đó mà trên hot search lại nhiều thêm một cái “ CP ông chủ”, dùng tốc độ dũng mãnh lên top đầu.

Sau khi CP ông chủ ra đời, nhiệt độ nóng bỏng đã lấn át cả số lượt tìm kiếm của topic đơn về Thương Duệ và Tư Dĩ Hàn, trở nên vô cùng hot, không ai có thể đuổi kịp.

Diêu Phi bị trí tưởng tượng của cư dân mạng làm cho choáng váng. Cô thay sim nội địa vào để khởi động lại điện thoại, chỉ trong phút chốc, vô số tin tức ùn ùn kéo tới. Chỉ mới không dùng sim này trong vòng hai tháng, không ngờ lại tích trữ được nhiều tin tức tới như vậy.

Điện thoại bỗng vang lên, là Tô Minh gọi tới, Diêu Phi bắt máy: "Tô tổng."

“Em tới chưa?” Tô Minh hỏi: “Chị đã sắp xếp tới đón em, bên ngoài cũng không có ai, em cứ ra ngoài đi.”

“Cảm ơn chị.” Diêu Phi đeo ba lô lên vai, sải bước ra ngoài: “Em ra ngay đây.”

Diêu Phi trước đó đã gọi cho Tô Minh, báo cáo về hành trình của mình, nói rằng cô không muốn về cùng Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ. Hai người này có lượng fan đông đảo trong nước, mà fan nhà ai cũng không dây vào nổi. Sức tưởng tượng của fan hâm mộ quá mức phong phú, cho dù Diêu Phi không làm gì nhưng nếu cô bước ra khỏi sân bay cùng Thương Duệ và Tư Dĩ Hàn, thì giới truyền thông cũng sẽ tự động bỏ qua những nhân viên xung quanh họ, chỉ tập trung vào hai nam một nữ.

Diêu Phi không biết họ sẽ viết cô thành cái gì, sức tưởng tượng của những người đó phải chăng có thể lên đến tận trời hay không. Cô muốn nổi tiếng, nhưng không phải bằng cách này.

Tô Minh ngay lập tức đồng ý giúp Diêu Phi đổi chuyến bay. Diêu Phi chỉ mang theo Lưu Man rồi bay đến Thượng Hải sau bọn họ một ngày.

Mùa hè đến rồi, thời tiết ở Thượng Hải cũng trở nên nóng bức.

“Em lo lắng và cố kỵ như vậy cũng là có đạo lý.” Tô Minh nói: “Anh Hàn thì không sao, anh ấy thường xuyên mất tích trong một khoảng thời gian dài cho nên người hâm mộ cũng không chú ý nhiều như vậy. Thương Duệ thì lại khác, người hoạt động tiền tuyến quanh năm, vận động viên lướt sóng 5G, biến mất hai tháng, sự cuồng nhiệt và sức lan tỏa trong vòng fan đúng là không thể tưởng tượng được. Em thấy đấy, trong mắt bọn họ hai người đàn ông đi cùng nhau cũng có thể sinh ra tia lửa. Fan hâm mộ của cậu ta thực sự phát cuồng mà. Nếu không phải biết anh Hàn và Hạ Hạ đã kết hôn đến con cũng có luôn rồi, còn Thương Duệ lại là thẳng nam, không có khả năng bị bẻ cong, thì chắc chị cũng tin sái cổ mấy lời bọn họ nói. "

Diêu Phi cũng bày tỏ khiếp sợ trước cái hot search này, fan của Thương Duệ rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?

"CP của em và Thương Duệ cũng không vội đưa ra, đợi đến lúc phim công chiếu, tiến vào giai đoạn quảng bá rồi xào cũng không muộn. Tới lúc đó về tình về lý đều có thể lý giải, hiện tại mở bát kinh doanh quá sớm sẽ k1ch thích tâm lý phản nghịch của fan Thương Duệ. Nhiệt độ của Thương Duệ không dễ cọ, fan của cậu ta thật sự quá điên, chị tán thành suy nghĩ của em. "

Diêu Phi thu dọn hành lý cùng Lưu Man vừa ra khỏi sân bay đã thấy được xe của Tô Minh cử tới, cô đem rương hành lý bỏ vào cốp xe, vừa định lên xe liền nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: "Diêu Phi? Chị là Phi bảo sao? "

Diêu Phi nhìn lại thì thấy một nam sinh mặc áo phông đen nhảy cẫng lên đang tiến về phía cô: "Phi bảo! Em là là fan của chị! Aaaaaaaa!"

Diêu Phi đột nhiên nghĩ đến hình dung của Thương Duệ về bé lò xo, đúng là rất trực quan.

Nam sinh tung tăng nhảy đến trước mặt cô, nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra nói: "Xin chào, xin chào, người thật của chị còn đáng yêu hơn trong phim."

Diêu Phi dừng lại, bắt tay với cậu ấy: "Xin chào."

"Cho em xin chữ ký được không?" Nam sinh nhìn quanh nhưng không tìm thấy giấy hay bút, cậu ấy bèn kéo lấy áo của mình: "Chị có thể ký tên lên áo của em không? Em rất thích chị, vô cùng thích chị, kể từ Hàn Đao Hành. Em vẫn luôn không tin những lời đồn đại trên mạng, em biết biết đó là giả, chị không phải loại người như vậy. Khi đoàn phim “Giữa hè” trở về Trung Quốc, em vốn tưởng rằng chị sẽ đi cùng họ. Hôm qua em đã ở sân bay một ngày nhưng không gặp. Hôm nay chỉ tới thử vận may thôi, không ngờ thật sự gặp được chị. "

Lưu Man nhanh chóng lấy bút ra đưa cho Diêu Phi, Diêu Phi ký tên lên áo của nam sinh, sau đó đưa bút lại cho Lưu Man: "Cảm ơn bạn đã yêu thích, nhưng cuộc sống mới là quan trọng nhất, thời gian của mỗi người đều vô cùng quý giá, không nên tùy tiện lãng phí vào những việc làm vô nghĩa. Bạn thoạt nhìn giống như là học sinh, hãy học tập thật chăm chỉ! "

Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Sắp tốt nghiệp đại học rồi, chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu."

“Vậy thì, tôi chúc bạn sớm tìm được công việc lý tưởng.” Diêu Phi chân thành chúc phúc.

“Vậy em cũng chúc chị tiền đồ như gấm.” Nam sinh không yêu cầu chụp ảnh chung với Diêu Phi, lùi lại hai bước, vẫy tay cười nói: “ Em đi trước. Tạm biệt.”

Thượng Hải vẫn chưa bước vào giữa mùa hè, nhiệt độ đang ở ngưỡng 30 độ, không đến mức nóng như thiêu như đốt. Nắng ấm hòa cùng gió nhẹ, rất thoải mái.

Diêu Phi lên xe đóng cửa xe lại, xe chậm rãi lái ra ngoài. Cô cởi chiếc ba lô trên lưng, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa cho Tô Minh: "Quà của chị."

Tô Minh mở hộp trang sức ra, liền thấy trong hộp có một chiếc vòng tay Cartier màu vàng hồng rất đẹp: "Cảm ơn, vừa hay chị không có cái này."

Diêu Phi kéo ba lô, nói: "Trở về trực tiếp quay phần còn lại của ‘Giữa hè’ sao?"

“Em và Thương Duệ phải giảm cân, gần đây không thể quay.” Tô Minh vừa nói vừa lấy vòng tay ra ướm thử lên cổ tay: “Kịch bản lần trước chị đưa cho em, em đã đọc chưa?”.

“Em đã đọc xong lúc ở trên máy bay rồi.” Diêu Phi trước đó không dám xem, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc khi đang quay phim. “Giữa hè” là một bộ phim điện ảnh rất tinh tế, lẫn lộn cảm xúc dù trong chi tiết nhỏ nhất cũng sẽ biểu lộ rất rõ trên màn ảnh: "Nói thật, kịch bản này quá nát, ngoại trừ nữ phụ thứ hai là người duy nhất bình thường ra, những nhân vật còn lại đều tam quan* bất ổn.”

*Tam quan ( 三观)  bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thế giới quan thể hiện suy nghĩ, nhận thức, quan điểm của một người về cuộc sống bao gồm thế giới xung quanh và sự liên kết giữa con người với thế giới đó. Giá trị quan thể hiện sự nhìn nhận và đánh giá tổng thể của con người về ý nghĩa của một sự vật và sự việc nào đó xung quanh mình. Nhân sinh quan thể hiện thái độ của con người về ý nghĩa cốt lõi và cơ bản của nhân sinh, thời thế này. Như vậy, tam quan của con người sẽ đóng vai trò quyết định nhận thức và cách hành xử của người đó với thế giới xung quanh. Đồng thời, nó cũng là yếu tố quan trọng giúp con người thiết lập nên giá trị cùng với giới hạn đạo đức cho riêng mình.

"Phim truyền hình trong nước hiện nay đa phần đều có chất lượng kiểu này, kịch bản chị đưa cho em đã tính là không tồi rồi. Đây là một bộ phim cải biên từ tiểu thuyết, tác giả là luật sư. Tiểu thuyết trên mạng tạo được tiếng vang khá lớn."

“Tiểu thuyết đó tên là gì ạ?” Diêu Phi lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, ngoài đời cô sống rất Phật hệ*, hiếm khi mở miệng đánh giá bất kỳ ai. Nhưng nói đến điện ảnh và phim truyền hình, cô không thể để quá nhiều sạn lọt vào trong mắt mình: "Em sẽ đi đọc tiểu thuyết."

*Phật hệ (佛系): thái độ sống thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được

“Luật sư kim bài.” Tô Minh nói “Em có hứng thú à?”

Diêu Phi tìm kiếm “Luật sư kim bài”, tìm được nguyên tác và nhấn vào đọc chương đầu tiên: "Thù lao đóng phim rất cao, vô cùng hấp dẫn. Nhưng kịch bản quá tệ. Là một diễn viên, sẽ cực kỳ thiếu trách nhiệm nếu em nhận kịch bản này. "

Tô Minh nhướng mày, nhưng không nói gì. Sự nghiêm túc của Diêu Phi đối với kịch bản không phù hợp với nền công nghiệp giải trí hiện nay, cô ấy giống như một người đứng ngoài cái vòng tròn hỗn độn này, kiên quyết giữ vững nguyên tắc và cách nhìn của bản thân.

"Em có thời gian mười ngày để cân nhắc cho kỹ lưỡng. Mười ngày sau nếu em không quyết định, bên đó sẽ tìm người khác." Tô Minh lấy hai chai nước, đưa cho Diêu Phi một chai: “Còn một việc nữa, Kiều Cảnh bên kia đã tới xin lỗi và nói trước đó chỉ là hiểu lầm. Họ muốn mời em quay MV mới của Kiều Cảnh, còn ra giá rất cao. "

"Em không muốn nhận."

"Chị cũng không nghĩ muốn nhận. Thực ra khi đó cậu ta không lên tiếng giải thích, chẳng qua là cảm thấy đó có thể là em đang thao tác để cọ nhiệt cậu ta." Tô Minh khịt mũi coi thường: "Cậu ta nghĩ mình là lò hỏa thiêu sao? Tự thân có thể phát sáng, phát nhiệt. "

"Nghệ sĩ lưu lượng hiện nay không phải đều như vậy sao? Thứ mà bọn họ để ý nhất chính là lưu lượng. Một khi động tới lưu lượng tức là động vào miếng bánh của bọn họ." Diêu Phi đọc chương đầu tiên của “Luật sư kim bài”. Tác giả viết rất hay, bút lực dồi dào, ngay chương đầu tiên đã khiến người đọc không thể rời mắt. Tiểu thuyết còn hay hơn kịch bản nhiều.

"Đúng vậy, Kiều Cảnh là bản mô phỏng cấp thấp của Thương Duệ. Cậu ta không đẹp bằng Thương Duệ, nhân khí cũng không cao bằng Thương Duệ. Đoàn đội là cái dạng không hề có tố chất mà còn rất kiêu ngạo cùng với đám fan của cậu ta đi đến đâu là gây war đến đấy." Tô Minh đưa ra lời nhận xét vô cùng sắc bén, sau đó liền trào phúng một câu: "Nhiệt độ của Thương Duệ chúng ta còn không thèm cọ, sao có thể nhìn trúng Kiều Cảnh? "

Lần này trở về nước, Thái Vĩ cũng đã đánh tiếng trước và dặn dò Diêu Phi đừng bám lấy Thương Duệ khi ở sân bay. Tô Minh nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt nhìn trời, Diêu Phi đây cũng không thèm có được không! Diêu Phi đã sớm chọn con đường khác rồi một mình rời đi, cô còn sợ Thương Duệ ở bám lấy cô ấy chứ: "Về sau, em nên chú ý giữ khoảng cách với Thương Duệ, có thể làm bạn bè. Nhìn vào tầng quan hệ với Du tổng ở đây, cậu ấy cũng sẽ không bạc đãi chúng ta. Nhưng đừng có qua lại quá thân, chạm tới quan hệ lợi ích sâu hơn, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được. "

Diêu Phi gật đầu đồng ý, tiếp tục đọc chương thứ hai của “ Luật sư kim bài”.

Thương Duệ và Diêu Phi về nước việc đầu tiên phải làm là giảm cân, hoàn cảnh khắc nghiệt trên đảo đều khiến cho hai người không may bị béo lên.

Thương Duệ đã tăng 2,5kg. Theo thiết lập hình tượng trong kịch bản, Thương Duệ và Diêu Phi muốn diễn phần thanh xuân cần phải gầy hơn trước đó 2,5kg. Cũng chính là nói Thương Duệ sắp tới phải giảm hẳn 5kg. 

Thương Duệ vừa luyện tập thể hình vừa nhìn màn hình điện thoại. Chỉ tập có hai tiếng mà anh đã nhìn điện thoại mười sáu lần. Trong nhóm Wechat, đạo diễn đã thông báo chính thức sẽ quay phần tiếp theo của “Giữa hè” vào ngày 15 tháng 6, từng người trong đoàn làm phim đều trả lời “ Đã nhận được”, chỉ riêng mỗi Diêu Phi là vẫn chưa phản hồi, Thương Duệ nhíu mày.

Tâm trạng anh rất tệ, nếu không muốn nói là tồi tệ tới cực điểm.

Về nước đã được vài ngày rồi, Diêu Phi vẫn không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào. Không biết đoàn đội của Diêu Phi đang nghĩ cái gì, đoàn làm phim “Giữa hè” trở về Trung Quốc là cơ hội lớn để tạo nhiệt, vậy mà đoàn đội của Diêu Phi không mua nổi một cái hot search, không có fan đưa đón, cũng không có ảnh sân bay. Bức ảnh duy nhất của một người qua đường chụp Diêu Phi lưng đeo bao lô, tự tay xách hành lý bỏ vào cốp xe.

Vali rất lớn, một mình cô cầm lấy đặt vào trong xe.

Đề tài thảo luận trên Weibo cụ thể như sau: Diêu Phi tự lực cánh sinh, một mình mang hành lý mấy chục cân. Ngược lại, người trợ lý bên cạnh nặng hơn 50kg lại trông như một nàng công chúa nhỏ yếu ớt. Mặc dù mắng đoàn đội là không thích hợp, nhưng tôi rất muốn hỏi, đoàn đội của Diêu Phi có phải là được nhặt từ thùng rác về không?

Thương Duệ sau khi đăng nhập tài khoản phụ đã nhấn thích bài viết này.

“Anh Duệ, trong điện thoại di động của anh có bảo bối gì vậy?” Huấn luyện viên thể hình đã hợp tác với Thương Duệ nhiều năm, thường xuyên nói đùa với anh: “Vừa luyện quyền vừa liếc điện thoại di động, anh đang đợi điện thoại của ai sao? Hay là đang đợi tin tức của ai? "

"Không có." Thương Duệ ném điện thoại cho trợ lý, không muốn tập luyện nữa, anh tháo dây đai tay, lạnh lùng cau mày, nhàn nhạt nói: "Chỉ là di chứng của việc mấy tháng không được lên mạng."

Một vận động viên lướt sóng 5G như Thương Duệ bị ném lên hòn đảo không có internet trong vòng hai tháng. Toàn bộ giới giải trí đều bị chấn kinh rồi, ngày anh rời đảo, rất nhiều người lần lượt đến chào hỏi muốn xem thử anh có bị bức điên hay không.

“Đoàn làm phim này của anh Hàn cũng quá độc rồi.” Huấn luyện viên thể hình đưa cho Thương Duệ một chai nước: “Ban đầu tôi cứ tưởng đoàn phim này chỉ là chơi chơi thôi, không ngờ chơi thật vậy luôn.”

Diễn viên đỉnh lưu chuyển sang làm đạo diễn bị xem như trò chơi cấp hoàng kim, lại mời một đỉnh lưu khác đóng vai nam chính của bộ phim để chống đỡ thể diện. Đặc điểm của diễn viên lưu lượng là gì? Đẹp. Cho nên bằng mọi cách phải bảo tồn nhan sắc của họ. Việc đày một thần tượng đỉnh lưu lên đảo hoang hai tháng, ăn gió nằm sương đúng thật là điên rồ.

Thương Duệ nghiêm túc luyện quyền một tiếng rưỡi, sau đó đi phòng tắm tắm rửa. Trong làn hơi nước mịt mù, anh lại một lần nữa mở điện thoại ra xem, vẫn không có tin tức gì của Diêu Phi, cô trước giờ thường xuyên nói chào buổi sáng và mang bữa sáng cho anh.

Sương nước rơi xuống màn hình điện thoại khiến cho màn hình trở nên mơ hồ. Thương Duệ bỏ điện thoại xuống, tắm xong vừa lau tóc vừa nhìn chính mình trong gương. Gần đây tóc của anh đã dài ra, đạo diễn bảo không được cắt, để hợp hơn với tạo hình thời niên thiếu của Thịnh Thời.

Xoa xoa mái tóc, làm rối vài sợi tóc khẽ rủ trước trán, Thương Duệ tựa người vào bồn rửa mặt chụp ảnh cơ bụng. Sau khi nhìn vào trong gương một lúc lâu, vẫn không nắm bắt được cảm giác, anh thử kéo lưng quần xuống thấp hơn chút nữa, rồi chụp một bức ảnh.

Có vẻ như cơ bụng của anh đã không còn hoàn hảo như trước, anh cần phải nhanh chóng giảm cân càng sớm càng tốt.

Thương Duệ đã chụp hơn 50 tấm, đến tóc cũng đã khô, sau đó mới chọn ra một bức vừa ý nhất đăng lên vòng bạn bè, giới hạn phạm vi số người có thể xem.

Chỉ có một người…Diêu Phi.

Bấm xác nhận rồi đăng lên.

Thương Duệ bỏ điện thoại vào túi quần, mặc áo phông, chân dài ung dung bước ra ngoài. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh lại cảm thấy bức ảnh đó quá mơ hồ, chỉ sợ chỉ số thông minh của Diêu Phi không load được.

Thế là lại lấy điện thoại ra, soạn một câu trên Wechat.

"Về nước được năm ngày."

Chỉ chọn hiển thị với một mình Diêu Phi rồi nhấn đăng.

"Anh Duệ."

Thương Duệ thản nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy Thái Vĩ thì thản nhiên cất điện thoại vào túi quần: "Có chuyện gì?"

"Du tổng nói kịch bản thời niên thiếu của Thịnh Thời và Hạ Dao không thể sửa, những ý tưởng mà cậu đề xuất đều không có khả năng thông qua kiểm duyệt trước công chiếu. Học sinh trung học ôm hôn đã là giới hạn rồi. Phim điện ảnh còn có thể chấp nhận đề tài tình yêu học đường, nếu là thể loại phim truyền hình thì càng khó hơn. " Thái Vĩ vô cùng đau đầu với vị tiểu tổ tông này: "Cậu muốn diễn cảnh giường chiếu ở kịch bản thanh xuân, nghĩ cũng đừng có nghĩ. "

“Cần diễn viên chính thử sống chung trước để bồi đắp tình cảm không?” Thương Duệ đeo khẩu trang và kính râm bước ra ngoài, một tay đút túi, mặt không chút biểu cảm.

Hừ!

Quay xong bộ này, trở lại anh sẽ tự đầu tư một bộ phim khác đóng cùng với Diêu Phi, từ đầu đến cuối phim chỉ có cảnh giường chiếu.

"Thời trung học, Thịnh Thời với Hạ Dạo là từ ghét chuyển thành yêu. Cậu và Diêu Phi gần đây thậm chí còn không nói chuyện điện thoại. Không phải cậu đọc kịch bản rồi sao? Đã quên rồi?" Thái Vĩ đè lại huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, cố gắng bình tĩnh giải thích với Thương Duệ: "Đạo diễn yêu cầu hai người sớm nhập vai, trở nên xa cách, thậm chí có một chút chán ghét đối phương. Cậu và Diêu Phi giờ không cần thiết vun đắp tình cảm gì thêm nữa.”

Tình cảm của hai người đã sớm tuôn trào như sóng biển rồi, sắp đem mọi người dìm chết rồi, còn bồi dưỡng cái con khỉ!

Thương Duệ phía trước chợt dừng bước, nửa ngày sau mới quay đầu lại nhìn Thái Vĩ, giọng điệu chậm rãi: "Cho nên, là Tư Dĩ Hàn bảo chúng tôi không cần phải liên lạc với nhau nữa?"

Thái Vĩ: "Đúng vậy, phải để cho tình cảm của hai người nguội lạnh đi mới có thể diễn tiếp được. Trước đó vì đóng phim nên phải nuôi dưỡng loại tình cảm yêu đương thắm thiết này, bây giờ lại phải buông bỏ. Kế hoạch quay phim sắp xếp như vậy quả thực không hợp lý,  nhưng đạo diễn đã quyết định, chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phối hợp. Diễn viên phải tuân theo hoàn cảnh để nhập diễn, không thể nào là diễn theo tâm trạng được. Anh Duệ, cậu là một diễn viên chuyên nghiệp, cái này cũng không có vấn đề gì chứ?"

“Sau khi quay yêu đương cuồng nhiệt thì phải tỏ ra không quen biết, đạo diễn thật biết làm người.” Thảo nào mấy ngày nay Diêu Phi không liên lạc gì với anh, chắc cô phải kìm nén dữ lắm. Anh tốt nhất không nên khiến cô phải chịu giày vò thêm nữa.

Thương Duệ cầm điện thoại, ngón tay thon dài hữu lực khẽ lướt trên màn hình vài cái, nhanh chóng mở ra hai bài đăng lúc trước rồi xóa đi. Một tay anh đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Duệ: Ông đây mặc kệ, dù thế nào ở chỗ ông đây cũng đều phải là ngọt văn!!!

Editor: Vâng, thưa Duệ đại gia. Dù sao không ngọt thì cũng có thể tự huyễn hoặc bản thân thành ngọt. Kỹ xảo là nhất:)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi