NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Vì để thuận tiện nhập vai, ngày hôm sau đạo diễn đưa ra thông báo, diễn viên chính phải ở lại đoàn làm phim, ngay tại tiểu khu đang quay sắp xếp vài căn phòng để bọn họ dọn vào ở.

Tầng lầu cuối cùng còn trống của tiểu khu có bốn căn hộ, Diêu Phi và Thương Duệ sống ở cách vách, trở thành hàng xóm của nhau. Sau khi an bài xong chỗ ở, đạo diễn đưa hai người tới từng chỗ quay phim để tìm lại cảm giác của thời thanh xuân tươi đẹp.

Bọn họ trước tiên đến trường học, Diêu Phi và Thương Duệ mới dạo quanh khuôn viên trường năm phút đã bị bao vây suýt chết. Trước cổng trường bị fan vây kín đến một giọt nước cũng không thể chảy lọt qua. Nhìn qua thì thấy có fan của đạo diễn, fan của Thương Duệ và một số ít fan của Diêu Phi, cho dù bảo vệ và vệ sĩ đi theo đã ra sức giải tán đám đông nhưng cũng không cách nào suy chuyển.

Đa phần những khó khăn của việc quay phim trong nước đều tới từ fan hâm mộ.

Dưới sự hộ tống của các vệ sĩ, Diêu Phi đang định bước lên xe thì bỗng bị một bàn tay nắm chặt lấy tóc, cô quay lại nhìn thấy Thương Duệ túm cổ áo một người ném mạnh kẻ đó vào tường. Nhất thời, tiếng la hét kinh hãi vang lên, hiện trường ngay lập tức hỗn loạn, mất kiểm soát. Diêu Phi sững người, sau đó mới kịp phản ứng lại vượt qua hai người khác đang chen lấn nắm lấy cánh tay Thương Duệ kêu lên: "Thương Duệ!"

Vệ sĩ và Thái Vĩ cũng vừa kịp hoàn hồn, lớn tiếng nói "Trời má! Bi3n thái! Nhất định là bi3n thái! "

"Mọi người đừng vội chen lấn! Chú ý an toàn!" Thái Vĩ cao giọng nói: "Tất cả di chuyển chậm một chút! Bình tĩnh! Cẩn thận giẫm lên người khác. Chú ý an toàn! Ngàn vạn lần phải chú ý an toàn! Nếu mọi người muốn gặp anh Duệ, vậy hãy đợi đến lúc về chúng tôi sẽ tổ chức một buổi fan meeting riêng, hiện tại ai cũng đừng nên nóng vội. Các bạn đều là fan chính quy đúng không? Vậy hãy nghe lời anh Duệ, mau lùi lại, rất nguy hiểm. Hy vọng mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí! "

Khi đám người Thương Duệ và Diêu Phi vẫn còn đang mắc kẹt trước cổng trường học, Chu Đỉnh đã gọi điện báo cảnh sát vì lo sợ sẽ xảy ra giẫm đạp tại hiện trường. Thế nhưng cảnh sát còn chưa tới kịp thì mọi chuyện đã náo loạn hết cả lên.

Thương Duệ quay đầu nhìn lại Diêu Phi, gương mặt điển trai bị che khuất bởi lớp khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt hoa đào gợn sóng và hàng lông mày cau chặt, anh không chắc chắn hỏi: "Tên đó có chạm vào em không?"

“Không có, tôi không sao, anh mau buông tay ra.” Diêu Phi theo bản năng phủ nhận, hiện tại không hiểu sao cô có cảm giác vô cùng mãnh liệt rằng chỉ cần cô nói bản thân có sao, thì chắc chắn Thương Duệ sẽ đánh chết người này ngay tại chỗ. Diêu Phi nắm chặt lấy tay Thương Duệ, khiến anh nhanh chóng áp xuống cơn giận lấy lại sự tỉnh táo.

Ngay khi Thương Duệ thả tay ra, người đàn ông kia liền ngã ngồi xuống đất, nhân viên bảo vệ nhanh chóng tiến lên kéo gã ra đằng sau, những vệ sĩ thì phụ trách ngăn cản đám đông đang kích động. Xe cảnh sát rất nhanh cũng đã tới, Diêu Phi đẩy tay Thương Duệ: "Mau lên xe."

“Chúng ta cùng lên một chiếc.” Thương Duệ liếc nhìn ngón tay mảnh mai, trắng nõn của Diêu Phi đang đặt lên cánh tay mình, lòng bàn tay của cô không mềm mại, mịn màng nhưng rất nóng. Cô đang căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chạm vào liền nóng như phải bỏng: “Chúng ta là bạn diễn, lại đang trong thời gian quay phim, em lên xe của tôi một cách quang minh chính đại, hợp tình hợp lý. "

Diêu Phi nhanh chóng thả tay ra khỏi tay Thương Duệ: "Tôi và anh không thể ngồi chung xe được, như vậy không ổn."

“Đưa cô ấy lên xe trước, không cần lo cho tôi.” Thương Duệ bị vệ sĩ xô đẩy vào trong, anh cố xoay người dặn dò Thái Vĩ: “Đưa cô ấy lên xe an toàn.”

Trên đường về lại xe bảo mẫu, Diêu Phi bị fan túm tay vài lần, sau khi dây chun buộc tóc bị bung ra, mái tóc cô rối tung lộn xộn. Sau khi lên xe, cô ngồi một lúc khẽ day mi tâm mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cảnh sát đã lùa fan hâm mộ cách xa khỏi nơi bọn họ đang đứng, giải tán đám đông an toàn. Xe của đoàn phim chậm rãi lái đi, lúc này di động của Diêu Phi bất chợt vang lên, cô cầm lên thì nhìn thấy tin nhắn của Thương Duệ.

[Có sợ không?]

Diêu Phi không sợ hãi trước những người hâm mộ cuồng nhiệt tới mất trí, cô chỉ thật sự sợ hãi khi thấy Thương Duệ suýt chút nữa động thủ đánh người.

Điện thoại lại vang lên, lần này là Thái Vĩ nhắn tin tới.

[Chuyện ngày hôm nay có thể bị nói thành cô bị bi3n thái quấy rối, anh Duệ mới ra tay giúp cô. Tôi mong cô có thể hiểu, đây là lời giải thích phù hợp nhất cho những chuyện đã xảy ra. Anh Duệ quá lo lắng cho cô nên mới động thủ. Cứ thống nhất như vậy mà nói trước truyền thông, nếu không anh Duệ sẽ bị lại bị chỉ trích rất nặng nề. ‘Giữa hè’ vẫn đang quay, sắp tới cũng sắp ra mắt khán giả rồi, chúng ta không thể khiến cho tình hình tệ hơn. Cô cũng biết rằng là một ngôi sao đỉnh lưu, mỗi một động tĩnh dù là nhỏ nhất đều có khả năng bị phóng đại tới vô hạn. Đẩy nhẹ một cái cũng có thể bị xem thành ẩu đả, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng cũng không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.]

[Tôi biết rồi, giật tóc tôi là một tên bi3n thái.] Diêu Phi đáp lại [Không có việc gì, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ báo lại với Tô tổng.]

[Cảm ơn cô đã hiểu cho chúng tôi, chú ý an toàn."]

Ở cạnh Thương Duệ đã lâu, Thái Vĩ sớm đã luyện thành phản xạ có điều kiện đối với việc giải quyết vấn đề khi phải đối mặt với nguy cơ truyền thông. Thao tác này của Thái Vĩ quả thật rất thông minh, không hổ danh mấy năm nay đi theo Thương Duệ thân kinh bách chiến, đạt đến trình độ xử lý khủng hoảng đời tư của nghệ sĩ vô cùng có kinh nghiệm và chắc chắn. Lời giải thích như vậy vừa có thể khiến cho Thương Duệ và Diêu Phi không bị vướng vào lùm xùm vô căn cứ, vừa giúp Thương Duệ tránh khỏi bị dư luận công kích.

Diêu Phi nhìn tin nhắn của Thương Duệ, không biết phải trả lời ra sao. Cô cảm thấy rằng giữa cô và Thương Duệ có lẽ đã đi quá giới hạn một chút. Hôm nay ở hiện trường Thương Duệ đột nhiên xông lên muốn đánh người, cô thật sự rất bất ngờ.

Họ dường như vượt quá khoảng cách an toàn giữa bạn diễn.

Một lúc sau, Diêu Phi liền chủ động soạn một dòng trạng thái trên Weibo: Không sao, an toàn rồi, đừng lo lắng, cảm ơn anh Duệ @ Thương Duệ.

Ảnh chụp màn hình đã được gửi cho Tô Minh. Bên kia nhận được tin cũng rất nhanh trả lời lại, ý bảo cô có thể đăng lên.

Diêu Phi sau đó đăng dòng trạng thái này lên Weibo.

Rất nhanh cả cô và Thương Duệ đều đã lên hot search. Đoàn đội của Thương Duệ phát huy 100% năng lực giải quyết vấn đề một cách chuyên nghiệp và thành thạo, khéo léo bám sát, kiểm soát hướng đi của dư luận. Diêu Phi là bị quấy rối, Thương Duệ mới tiến lên giúp đỡ, thể hiện phong độ thân sĩ của một quý ông. Giữa hai người không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào, đó chỉ đơn thuần là hành động mang đầy tính chính nghĩa và chính trực của Thương Duệ.

Các bình luận trên Weibo của Diêu Phi cũng rất hài hòa, nhiều người còn bày tỏ lo lắng cho sự an toàn của cô.

Diêu Phi bước vào thang máy, điện thoại của cô liền vang lên, Weibo thông báo. Thương Duệ đã chuyển tiếp Weibo cô, bên trên chỉ có một câu ngắn gọn: Chú ý an toàn.

Bốn chữ đơn giản, không có bất kỳ icon hay dấu chấm câu nào, không giống với phong cách khoa trương thích khẩu nghiệp thường ngày của Thương Duệ. Xét cho cùng, nội dung Weibo của anh trước đó cái nào cái nấy đều kinh thiên động địa, chẳng mấy khi nghiêm túc.

Diêu Phi trả lời: "Cảm ơn."

  Cô trở về phòng tắm rửa, Lưu Man nhất quyết phải bắt cô bôi thuốc lên cánh tay. Diêu Phi chỉ có thể ngồi yên trên sô pha để mặc cô ấy thoa. Thật ra cũng chỉ là một vài vết thương nhỏ không đáng kể. 

  Chuông cửa chợt vang lên, Lưu Man đặt tăm bông xuống, nói: "Em ra mở cửa, chị chờ một chút, vẫn còn hai vết thương cần phải xử lý."

  Trong lúc Lưu Man ra mở cửa, Diêu Phi nhìn mảnh da trên cánh tay bị lật ra ngoài, mày cũng chẳng nhíu bèn tiện tay xé xuống.

  "Anh Duệ?"

  Diêu Phi giật mình ngẩng đầu thấy Thương Duệ đang đứng trước cửa, anh mặc quần jean chữ T màu đen, đội mũ bóng chày, khẩu trang che kín, bóng cao chân dài tự nhiên bước vào cửa, trong tay còn xách theo một chiếc túi.

  “Tối nay ăn lẩu, cô đi chuẩn bị đi.” Thương Duệ đưa túi cho Lưu Man.

  “Được.” Lưu Man hiểu ý xách túi đi vào bếp.

  Thương Duệ đi vào phòng khách, liếc nhìn rượu thuốc trên bàn, ánh mắt sắc bén rơi tới trên người Diêu Phi: “Em bị thương sao?"

  “Không sao, chỉ là do có quá nhiều người chen chúc.” Diêu Phi thấy Thương Duệ tự nhiên như vậy cũng không thấy phản cảm. Dù cho chỉ là đang quay phim, nhưng sự thật là bọn họ đã ở cùng nhau hai tháng, cùng nhau làm rất nhiều hành động thân mật, không dễ gì để tỏ ra xa lạ.

  “Bị thương chỗ nào?” Thương Duệ cởi khẩu trang và mũ ném qua một bên, cau mày hỏi: “Có cần phải châm cứu làm tan máu bầm không?

  Diêu Phi nghĩ Thương Duệ thậm chí còn khoa trương hơn cả Lưu Man.

  Cô xắn tay áo lên để lộ vết thương trên cánh tay: "Chỉ là bị trầy da chút thôi, chưa  chảy máu, không có việc gì."

  Vẻ mặt Thương Duệ rất nghiêm trọng, anh nhìn chằm chằm cánh tay Diêu Phi một lúc, liền đưa tay giữ lấy cổ tay cô. Diêu Phi theo bản năng rụt tay lại như bị điện giật. Thương Duệ lấy điện thoại ra mở khóa, chụp hai tấm ảnh chụp cánh tay bị thương của Diêu Phi với vẻ mặt u ám: "Tôi sẽ gửi ảnh cho bác sĩ, sao em không đăng vài tấm hình lên Weibo?" Bây giờ bán thảm cũng là một trong những xu hướng của các thần tượng nhằm lấy lòng fan.

  Diêu Phi lắc đầu, cô còn cần thể diện: "Anh đến muộn chút thì vết thương cũng khép miệng rồi. Không cần phải làm quá lên như vậy."

  Sau khi Thương Duệ gửi ảnh cho bác sĩ, anh lại gửi cho Thái Vĩ, còn nhắn một câu: [Diêu Phi bị thương, tôi nhất định truy cứu đến cùng.]

  “Còn tóc của em thì sao?”Thương Duệ để điện thoại xuống, nhìn tóc của Diêu Phi: “Da đầu có bị tổn thương không?

  "Không sao cả." Diêu Phi nghiêng đầu tránh đi tay của anh. Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của anh tràn ngập khoang mũi cô: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh."

  "Em đã nói trên Weibo rồi."

  “Dù vậy, sau này anh đừng làm việc bốc đồng như vậy.” Diêu Phi nói: “Bất kể lý do là gì, nghệ sĩ ra tay đánh người đều không phải chuyện tốt.”

  "Cái đó còn phải xem tình huống. Nếu giống như hôm nay, tên khốn đó không đánh không được."

  "Tại sao?"

  “Tại sao cái gì?” Thương Duệ chống tay dài lên tay vịn ghế sô pha, ngồi nghiêng đối mặt với Diêu Phi, đôi mắt hoa đào sâu thẳm, thâm thúy: “Những kẻ giật tóc con gái đều là bi3n thái nhằm để thỏa mãn d*c vọng không thể kiềm chế của chính mình."

  Diêu Phi cũng dựa vào bên kia sô pha, lẳng lặng nhìn anh.

  Hai người nhìn nhau, Thương Duệ cho rằng cô không hiểu, lại nói: "Lúc em đi học, có từng bị người khác nắm tóc chưa?"

  Diêu Phi gật đầu: “Sau đó kẻ nắm tóc tôi phải vào viện một tháng."

  Thương Duệ liền bật cười, chống đôi tay dài của mình lên tay vịn ghế sô pha, hơi ngả người ra sau: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không có tư cách dạy dỗ người nào.”

  "Hồi đó tôi vẫn còn chưa phải là minh tinh, nhưng hiện tại anh đã là một thần tượng đỉnh lưu, tầm ảnh hưởng đương nhiên cũng sẽ khác."

  "Khi còn chưa thành minh tinh…" Thương Duệ chống cằm trầm ngâm: "Còn nhỏ như vậy sao? Em ra mắt sớm như vậy?"

  “Mười hai tuổi.” Diêu Phi nói: “Là vào năm nhất trung học cơ sở.”

  Thương Duệ cụp mắt xuống, lông mi dày che mắt, tạo nên một chiếc bóng mờ trên mặt, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Hắn tên gì?"

  "Ai?"

  “Tên khốn đã nắm tóc em.” Thương Duệ bóp bóp quai hàm, giọng điệu bất cần: “Tôi sẽ phế hắn.”

  Diêu Phi chợt cười lên, tươi tắn như hoa. Cô cúi người cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm một điếu thuốc, khói thuốc vấn vít quanh đầu ngón tay, đôi mắt trong veo của cô như có sương mù bao phủ: "Nhị thiếu gia, trả thù hai lần có vẻ hơi không phúc hậu "

  “Những kẻ đó chính là thiếu dạy dỗ.” Thương Duệ ngắm nhìn Diêu Phi hút thuốc dưới ánh đèn vàng mê hoặc, cô xinh đẹp tự như một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách.

  “Tại sao anh không thể diễn Thịnh Thời của thời niên thiếu?” Diêu Phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn hướng phòng bếp. Lưu Man gần đây rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức đóng cửa phòng bếp lại, để lại không gian riêng cho Diêu Phi và Thương Duệ.

  Diêu Phi đột nhiên rất muốn giúp anh nhập vai.

  Thương Duệ cúi xuống cướp lấy hộp thuốc lá trên tay cô, cũng châm một điếu. Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú với những đường nét ngũ quan thâm thúy, lông mi của anh khẽ giật, ánh mắt không được tự nhiên mang theo chút lảng tránh: "Thịnh Thời và Hạ Dao không những đã yêu, đã hôn mà còn cùng nhau lên giường, làm qua không biết bao nhiêu chuyện thân mật. Hai người họ vốn dĩ muốn trọn đời bên nhau. Bây giờ phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quá khó." 

  “Anh vẫn chưa thoát vai được Thịnh Thời lúc đã yêu Hạ Dao?” Diêu Phi cụp mắt nghi hoặc.

  "Cảnh quay thời niên thiếu của hai người, em nhập vai tốt hơn tôi, rốt cuộc là bằng cách nào?"

  “Trở về với hiện thực là được.” Diêu Phi nhếch môi cười khẽ, đưa tay gạt gạt khói thuốc. Nụ cười này ẩn chứa sự mỉa mai và cay đắng: “Thật ra cuộc sống của tôi rất giống với Hạ Dao thời niên thiếu, thậm chí có khi còn không bằng. Cô ấy còn có mẹ, có Thịnh Thời, còn tôi cái gì cũng không có."

Thương Duệ kẹp chặt điếu thuốc khiến nó bị bẻ  cong, gãy đoạn. Tất cả âm thanh trong giây lát đều mắc như kẹt trong cổ họng anh, không thể thốt lên lời.

“Khi nhận được kịch bản của ‘Giữa hè’, nhớ về những kỷ niệm thời thanh xuân, tôi đã tự hỏi làm sao để diễn được nhân vật Hạ Dao này.” Giọng của Diêu Phi rất nhẹ, những ký ức này thật sự không dễ chịu, nhưng cô muốn cùng Thương Duệ nhập vai. Tác phẩm mà một diễn viên diễn tốt nhất bao giờ cũng là câu chuyện của chính mình: "Cha ruột của Hạ Dao bỏ rơi mẹ con họ, mẹ của Hạ Dao vì vậy mà oán hận cô ấy, tôi đã từng trải qua hoàn cảnh này. Không ai kỳ vọng cô ấy được sinh ra, nỗi đau bị cha mẹ ghét bỏ, khi còn nhỏ đã luôn phải kìm nén, nhưng càng như vậy lại càng khao khát. ”

  “Em… không được cha mẹ kỳ vọng sinh ra sao?” Tro tàn trong tay Thương Duệ tích tụ đã lâu, vừa động tay liền rơi xuống sàn, anh ném điếu thuốc vào gạt tàn. Tàn thuốc va vào thành thủy tinh, b ắn ra hoa lửa, rồi tan vào trong nước kèm theo một làn khói trắng bay lên: "Em khát vọng điều gì?"

  "Tôi đã quên mẹ tôi trông như thế nào rồi, nhưng đến bây giờ vẫn luôn nhớ một câu bà ấy từng nói." Diêu Phi hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên cô nói ra những điều này: "Bà ấy nói nếu như không ngoài ý muốn có tôi, chắc chắn bà ấy sẽ không cam chịu gả cho ba tôi, để rồi phải vật lộn trong cảnh nghèo túng, cơ cực, tuyệt vọng đến mức không thấy được đường ra.” Thật không may, chỉ vì ham vui nhất thời mà mẹ cô đã phải trả một cái giá cực lớn, đó là mang thai ngoài ý muốn.

  Cha mẹ của Diêu Phi đều không phải những người tài giỏi, ưu tú, thứ duy nhất có thể khẳng định chỉ có giá trị nhan sắc. Mẹ cô ham ăn biếng làm, không chịu ra ngoài làm việc kiếm sống, trừ bỏ gương mặt xinh đẹp ra thì không được tích sự gì. Cha cô là có tướng mạo đường hoàng, khôi ngô sáng láng, nhưng trên thực tế lại là người có tính tình chất phác, thành thật lại còn cổ hủ, làm gì cũng không được như ý.

  "Tình yêu giữa Thịnh Thời và Hạ Dao không bắt đầu từ mười năm sau, mà là từ bây giờ. Hạ Dao khi ấy có Thịnh Thời bên cạnh, không phải là cái gì cũng không có, Thịnh Thời của những năm tháng ấy chính là sự cứu rỗi đối với Hạ Dạo, là tia sáng lóe trong bóng đêm vô tận. Mười năm sau gặp lại chẳng qua cũng chỉ là kết quả của tình yêu sâu đậm từ thời niên thiếu, như vậy mười năm trước họ đã sớm đem đối phương là sinh mệnh của mình. Tôi không thể trở về năm mười sáu tuổi để nhập vai, bởi vì từ năm mười lăm tuổi tôi đã phải bỏ học. Giả sử muốn diễn Hạ Dao, chỉ có thể trở về năm mười lăm tuổi. Nếu gặp được Thịnh Thời ở tuổi mười lăm, tôi cũng nhất định không thể tự chủ mà yêu anh ấy, vì người sống trong bóng tối trước giờ đều không có cách nào cự tuyệt được ánh sáng." Diêu Phi đang giúp Thương Duệ hiểu rõ kịch bản, chính bản thân cô cũng đặt tình cảm của mình vào đó:" Tôi nghĩ đây cũng là nguồn gốc cái tên của Thịnh Thời. Thịnh Thời lúc đó là vầng thái dương chói lọi chiếu sáng cuộc đời tăm tối, cô độc của Hạ Dao, là hy vọng cũng là lẽ sống."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi