NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

“Không suy tính.” Thậm chí Diêu Phi không quá do dự, cô trả lời dứt khoát và gãy gọn.

Thái Vĩ im lặng thật lâu. Anh ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi.

Hôm qua Thương Duệ thình lình tuyên bố muốn phát hành album, ra bốn bài hát mới. Trong bốn bài tràn ngập hình bóng Diêu Phi, thiếu điều chưa đề tựa là “Tôi yêu Diêu Phi” mà thôi.

“Chưa từng nghĩ tới ư‌?” Thái Vĩ hỏi.

“Tại sao tôi phải nghĩ ạ?” Diêu Phi hỏi ngược lại. Cô cụp mắt, cười: “ Sếp Thái, anh muốn nhận được đáp án gì từ tôi vậy?”

Ở trên đảo, Thái Vĩ đã nói rõ với cô rằng đừng ảo tưởng quá về Thương Duệ. Khi ấy, Diêu Phi không trả lời anh ta, cũng không muốn giải thích thêm, rằng cô chưa từng ảo tưởng.

Lần thứ hai Thái Vĩ đến tìm cô, nếu Diêu Phi còn không biết mục đích của anh ta thì cô quá ngu xuẩn rồi.

“Tôi chỉ cảm thấy tình cảm hai người đã tốt hơn.” Thái Vĩ cân nhắc dùng từ: “Tôi nghĩ cô cũng có —— tình cảm giống với cậu ấy.”

“Quay phim cần thế, nhập vai thôi ạ.” Trong đôi mắt trong veo của Diêu Phi không chứa đựng quá nhiều cảm xúc, cô lạnh nhạt nói: “Diễn viên đều thế cả, trước kia anh ấy quay phim không nhập vai sao ạ?”

“Cậu ấy có thể vào đoàn phim là tôi thắp nhang cảm tạ rồi ấy chứ.” Thái Vĩ cười bất đắc dĩ, hoá ra Thương Duệ tự biên tự diễn rồi: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ‘nhập vai’ đến vậy nên mới hơi lo lắng thái quá thôi. Cô biết đấy, với lưu lượng của cậu ấy, nếu hai người có ý với nhau thì sẽ gây ra phong ba lớn lắm. Cô vừa quay lại, sự nghiệp mới khởi sắc, thế sẽ ảnh hưởng rất lớn ‌đến cô. Hai người thật lòng với nhau thì không sao, nhưng nếu cả hai có tình cảm chỉ vì vai diễn, thoát vai rồi sẽ không dễ gì thu dọn được tàn cuộc.”

“Quay phim xong tôi sẽ cắt đứt liên lạc với anh ấy.” Diêu Phi dựa người vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Thái Vĩ một chốc rồi nói tiếp: “Bộ phim còn ba tháng nữa là xong, nhập vai thế cũng ổn rồi. Ba bốn tháng nữa chúng tôi sẽ là người qua đường thôi‌.”

“Chúc cô công thành danh toại.” Thái Vĩ chìa tay.

“Tôi không thích tiếp xúc tay chân với người khác khi không đóng phim.” Diêu Phi suy nghĩ một chút rồi nói rất chân thành: “Không bắt tay với anh được, hi vọng anh có thể hiểu cho.”

“Tôi hiểu.” Thái Vĩ rút tay lại: “Vậy tôi đi trước đây.”

Thái Vĩ rời khỏi xe. Diêu Phi quay đầu lặng lẽ nhìn sân trường ngoài cửa sổ. Xe bảo mẫu đậu sâu trong rừng, điện thoại di động đổ chuông, Diêu Phi thấy người gọi tới là Thương Duệ. Cô cúp máy, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm nghiêm túc nhìn trường học bên ngoài.

Cô từng vô số lần mơ thấy mình‌ đang ngồi trong lớp học. Cửa sổ lớp học sáng sủa và sạch sẽ, cô ngồi ở hàng cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn bảng đen, còn giáo viên thì đang đứng trên bục giảng. Ở góc trên bên phải là đồng hồ đếm ngược đến kì thi giữa kì, nhưng cô chưa kịp tham gia cuộc thi thì chương trình học đã kết thúc.

Trong mơ luôn có một bài thi cô không bao giờ hoàn thành được. Trong mơ có một hành lang kéo dài tới miền ánh sáng.

Diêu Phi không tiến về phía trước, bởi cô biết nếu đi tiếp thì giấc mộng này sẽ vỡ tan, và tất thảy những thứ trước mắt cũng sẽ biến mất. Không còn lớp học, không còn bài thi, không còn giáo viên và không còn ánh sáng.

Lưu Man gõ vào cửa sổ xe, ngay sau đó lên xe: “Chị Phi, về chưa ạ?”

“Về thôi.”

Diêu Phi cầm điện thoại lên, nhắn cho Thương Duệ một tin: “Tôi về trước đây, hôm khác gặp.”

Tài xế lái xe rời khỏi vị trí, chậm rãi đi về phía cổng trường. Fan đang ngồi chờ, thấy xe lập tức đứng dậy, giơ cao áp phích và quà rồi hét ầm lên. Diêu Phi kéo cửa sổ xe xuống, nhóm người đang ồn ào náo động tức thì yên lặng đôi chút, vì họ đang ngồi chờ Thương Duệ.

“Xe anh Duệ ở phía sau.” Diêu Phi chỉ ra sau, cười nói: “Có lẽ năm sáu phút sẽ ra tới, chú ý an toàn nhé.”

“Phi bảo!” Có một cô gái đi ra từ trong nhóm fan ‌kia, cô ấy cầm một hộp kẹo, dù nắng nóng đến độ toát hết mồ hôi nhưng cô ấy vẫn rất kiên định chen qua: “Tặng chị ạ.”

“Cảm ơn em.” Diêu Phi nhận kẹo, hỏi: “Em muốn kí tên không?”

“Muốn ạ!” Mắt cô bé sáng rỡ: “Em yêu chị lắm.”

Diêu Phi ký tên rồi trả bút lại cho‌ cô ấy: “Đi đường cẩn thận nhé, nhớ về nhà sớm nha, tạm biệt em.”

“Tạm biệt ạ.”

Cửa sổ xe đóng lại, cơn oi bức và ve sầu bị ngăn cách ở ngoài. Diêu Phi không chia kẹo cho trợ lý, cô cụp mắt: “Về Central Garden đi, tối nay chị muốn về nhà.”

“Dạ.”

“Cảm ơn.”

Cảnh quay cuối cùng của Diêu Phi được lên lịch vào đầu tháng tám năm 2020, tức ngày 7 tháng 8. Đầu tháng tám trời bắt đầu mưa, bầu trời như ngâm đầy bọt biển, cứ đè nặng trên đầu, khiến người ta hơi khó thở.

Cảnh khóc biệt ly diễn ra ở sân bay, Hạ Dao và Thịnh Thời của thời niên thiếu phải chia xa.

Cảnh khóc lóc này không thể quay ở sân bay thật được, thế nên đoàn phim đã dựng cảnh tại trường quay tầng 29 của Truyền thông SW, nơi bắt đầu giấc mơ của Diêu Phi. Từ lúc chuẩn bị quay đến lúc vào vai, Diêu Phi tốn khoảng nửa tiếng.

Khi cô vào vai thì bắt đầu quay, đây là một cảnh từ biệt.

Đó là lời từ biệt của Hạ Dao với Thịnh Thời, cũng‌ là lời từ biệt của cô với ánh sáng duy nhất trong tuổi thanh xuân. Diêu Phi ôm mặt chậm rãi ngồi bệt xuống, cấp ba đã kết thúc rồi. Cô mặc T-shirt và quần jeans, lộ rõ thân hình gầy yếu mảnh mai. Cô vùi mặt vào đầu gối, ban đầu vai chỉ khẽ run lên, khóc cực kì nhẹ.

Cả trường quay im ắng như tờ, chỉ có máy quay đang lẳng lặng quay phim.

Đến khi cô‌ khóc thật to, nỗi đau kìm nén bấy lâu của cô gái trẻ mới được giải toả. Cô luyến tiếc tình yêu của cô. Cô đã tự tay khép lại cánh cửa sổ chứa ánh sáng kia. Cô lại trở về với bóng tối rồi.

Tiếng khóc to và khàn, cô gục mặt xuống đầu gối.

Cô đang lên án, rằng tại sao cô chẳng còn gì? Rằng tại sao cô không xứng đáng có được? Tại sao cô lại được sinh ra trong tối tăm? Cô thầm nghĩ thế, nhưng vẫn phải buộc lòng đóng cánh cửa sổ đó lại.

Đạo diễn hô dừng. Diêu Phi đã khóc đến mức đờ đẫn. Cô hơi hoảng hốt, thật ra khóc là cảm xúc của Hạ Dao, không phải của cô.

Cô được ai đó kéo dậy rồi ôm chầm vào lòng.

“Đóng máy rồi, Giữa Hè được quay xong rồi, đừng khóc nữa.” Thương Duệ không nhận khăn giấy do trợ lý đưa qua. Ngón cái chuyển xuống dưới mắt Diêu Phi, anh cẩn thận lau cho cô: “Chúc mừng! Đóng máy.”

Hai người‌ đứng quá gần, Diêu Phi ngửi thấy hương gỗ từ Thương Duệ. Kể từ khi nhận được nước hoa của Diêu Phi, anh không còn sử dụng loại nước hoa có mùi xạ hương đó nữa.

Diêu Phi khóc đến chóng mặt. Cô ngẩng lên, thấy gương mặt góc cạnh điển trai của Thương Duệ thì đầu óc rối bời chốc lát, đoạn cô đẩy mạnh Thương Duệ ra: “Cảm ơn.”

Thương Duệ nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô hồi lâu, đặt bàn tay lên đ ỉnh đầu Diêu Phi rồi xoa nhẹ, sau đó anh chìa ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương tới trước mặt Diêu Phi. Anh tươi cười làm đôi mắt hoa đào cong lên, lông mi dày che kín, mắt của anh rất sâu và đượm chút ý cười. Anh thấp giọng nói: “Tạm biệt bé Hạ Dao. Chào cô, bé Diêu Phi, chào mừng trở về thế giới thực.”

Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng thoải mái, cổ áo được mở rộng tuỳ ý để lộ nửa phần xương quai xanh. Phong cách ăn mặc này khiến anh trông vừa lười biếng vừa gợi cảm, làm nổi bật nét kiêu ngạo của anh. Vạt áo được đóng thùng trong quần dài đen, ôm lấy đôi chân dài thẳng.

Diêu Phi nhìn ngón tay trắng trẻo của anh, anh cũng thuộc kiểu thể chất‌ không bắt nắng, về nước được một khoảng thời gian thì anh đã dần trắng trở lại.

“Chào mừng trở về thế giới thực.” Diêu Phi nắm lấy ngón tay anh, vừa chạm vào cô lập tức buông ra, rồi đi lướt qua Thương Duệ rời khỏi phòng vệ sinh.

Thương Duệ đứng tại chỗ, chau mày, cảm xúc ấy vẫn còn đọng lại trên ngón tay chưa tan biến.

Chẳng lẽ cô không nên nói gì đó khác sao?

Không ôm anh thật chặt à?

“Cậu chủ à, dù phim trường này mới được xây dựng nhưng đây là toilet đó.” Chu Đỉnh nhắc nhở anh: “Không nghe thấy mùi gì à?”

Thương Duệ hất hàm nhìn anh ta, cất bước dài đi ra ngoài: “Mấy người chơi chó thật đấy, đóng máy xong là bỏ mặc cô ấy ngay. Cô ấy khóc thảm thiết đến vậy, mà mấy người chẳng buồn đi an ủi.”

“Quan trọng là tốc độ của người bình thường‌ không nhanh bằng cậu chủ đây đó mà.” Tốc độ anh nhanh như báo thế kia, trợ lý của Diêu Phi chưa kịp tới gần nữa là. Chu Đỉnh đưa cho Thương Duệ một điếu thuốc: “Hút một điếu đi, cậu đừng đi theo, bây giờ nên để cô ấy bình tĩnh lại chút đã.”

Thương Duệ liếc xéo anh ta: “Sếp Chu, không phải anh đang hẹn hò với Tô Minh hả? Sao suy nghĩ còn —— quái lạ đến vậy.”

“Nói rõ ra được chứ?” Chu Đỉnh nhét thuốc lá lại vào bao, chỉ để lại một điếu thuốc tuỳ tiện kẹp giữa đầu ngón tay: “Cậu chủ có gì chỉ giáo ư? Tôi xin rửa tai lắng nghe‌.”

“Tâm trạng của con gái không tốt thì càng cần có người bầu bạn chứ.” Thương Duệ đút một tay vào túi, nâng cao quai hàm lạnh lùng: “Cô ấy rất yếu ớt, rất cần có ——” bạn trai. Thế nhưng, Thương Duệ cảm thấy họ chưa công khai tình cảm, nếu anh nói thẳng là “bạn trai” thì có vẻ không thích hợp, anh bèn sửa miệng: “Tôi. Lúc này cô rất cần một cảm giác an toàn.”

“Lúc cậu còn đi học, thành tích không tồi phải không?” Chu Đỉnh hỏi.

“Cũng tạm.” Thương Duệ nhướng mắt như không có chuyện gì, thờ ơ đáp: “Đứng nhất cuộc thi tốt nghiệp cấp hai, ba năm cấp ba liên tục đứng đầu lớp.”

“Học sinh giỏi à, thảo nào kiến thức lý luận vững chắc quá, xin tiếp thu.” Chu Đỉnh gật đầu: “Tiệc đóng máy được tổ chức ở Biệt Thự Ven Sông, lát nữa qua ‌đó đi?”

“Tôi đi với Diêu Phi, khỏi quan tâm về tôi.”

Ban đầu Thương Duệ dự định đi cùng Diêu Phi đến tiệc đóng máy, kết quả Diêu Phi thay quần áo xong thì tới thẳng đó luôn, không chờ anh đi cùng. Thái độ của Diêu Phi rất kì lạ, Thương Duệ nhíu mày, tâm trạng trở nên cực kì tệ hại.

“Anh Duệ, chúng ta cũng phải đi thôi.” Thái Vĩ đi qua, đưa một bao tiền lì xì cho Thương Duệ. Hôm qua Thương Duệ đã đóng máy, nhưng anh kiên quyết không nhận bao lì xì, để chờ tới hôm nay cùng đóng máy với Diêu Phi.

Thương Duệ nhận bao lì xì, tiện tay đưa cho trợ lý sau lưng. Đoạn anh cụp mắt xuống, đút một tay vào túi và đi về phía thang máy. Đi ngang qua phòng vệ sinh ở hành lang tầng hai mươi chín, anh quay lại nhìn, nhớ đến hôm đó anh đã gặp Diêu Phi ở đây.

“Nhìn gì vậy?” Thái Vĩ nói: “Nhóm tổng giám đốc Tô đã qua đó rồi đấy.”

Ngón tay Thương Duệ mò mẫm móc vào một thứ bằng kim loại, anh chuẩn bị quà đóng máy cho Diêu Phi. Vậy mà Diêu Phi không đợi anh, giỏi lắm, bây giờ cô không nhận được món quà này rồi.

Thương Duệ đi đến thang máy.

“Diêu Phi đã ký phim mới rồi, tháng sau vào đoàn.”

Dợm bước vào thang máy, Thương Duệ chợt khựng lại, rồi quay đầu nhìn Thái Vĩ: “Cái gì?”

Thái Vĩ giơ tay lên ấn thang máy: “Phim đô thị tình yêu công sở, tên là ‘Tình yêu lặng lẽ’ đại loại thế, do Truyền thông Orange đầu tư.”

“Phim truyền hình? Phim tình yêu?” Thương Duệ rút tay ra, kéo mở cổ áo: “Đã ký rồi à? Đạo diễn là ai? Nghe cái tên như mấy bộ phim tào lao vậy.”

“Có lẽ cậu chưa từng nghe tới tên đạo diễn này đâu.” Thái Vĩ đáp: “Tên Vương Tuấn gì đó. Vào nhanh lên.”

Quả thật Thương Duệ chưa từng nghe đến. Anh nhíu mày đi vào thang máy: “Sao Tô Minh lại nhận mấy phim nhảm nhí đó cho cô ấy? Cô ấy không phản đối sao?”

“Nghe nói cát-xê rất cao‌, cô ấy còn thiếu nợ mà, phim này đầu tư cũng ổn đó chứ.” Thái Vĩ đi theo vào thang máy, nhấn nút tầng hầm: “Chưa trả hết tiền chấm dứt hợp đồng mà, ‘Giữa Hè’ có bao nhiêu cát-xê đâu? Miễn cưỡng đủ ăn thôi.”

“Anh nói với Tô Minh về đại ngôn ES chưa?”

“Hai ngày tới sẽ liên lạc.”

“Anh chậm chạp quá.” Tâm trạng Thương Duệ cực kì sa sút, anh lấy điện thoại di động ra tìm tên phim. Anh nhìn bảng phân vai, sắc mặt càng xấu hơn: “Diêu Phi không phải là nữ chính hả?”

“Đúng, nữ phụ thứ hai thôi.” Thái Vĩ trả lời: “Nam nữ chính của bộ này cũng được lắm, Tống Nhất và Lưu Chương Hạo khá nổi tiếng đấy‌.”

“Anh đi liên hệ với Tô Minh, bảo rằng tôi sẽ chi tiền chấm dứt hợp đồng cho cô ấy.” Thương Duệ cất di động lại vào túi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng, anh chậm rãi gằn từng từ: “Diêu Phi không đóng nữ phụ.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Duệ: Ly rượu tình yêu này ai uống cũng phải say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi