NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

“Tôi đi trước đây.” Diêu Phi mỉm cười gật đầu với Thương Duệ, rảo bước qua anh đi vào toilet.

Diêu Phi lướt đi nhanh như một cơn gió, không có chút biểu hiện gì.

Thương Duệ cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô dần biến mất, yết hầu cuộn lên, một lúc sau, anh mới thò tay vào túi quần lấy hộp thuốc lá.

"Anh Duệ, em đến phòng tìm anh, dì nói anh ở đây nên em liền đến đây, không bất ngờ sao?"

Tới nhà vệ sinh để tìm đàn ông?

“ Cô là Trần Tịnh Mẫn?” Nói xong Thương Duệ lấy ra một điếu thuốc để hút, quay người, đôi chân dài sải bước ra vườn hoa nhỏ bên ngoài.

Có một khu vực được phép hút thuốc trong vườn hoa nhỏ.

"Chính xác, anh vẫn nhận ra em sao? Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười lăm của anh. Không ngờ mười năm qua rồi anh vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra em ngay." Trần Tịnh Mẫn đi theo Thương Duệ ra ngoài, khóe môi mỉm cười tự tin.

Thương Duệ có ngoại hình vô cùng ưu tú, lúc còn đi học ở trường là một nam sinh gây bão được cả đám con gái theo đuổi. Sau khi tốt nghiệp trở thành ngôi sao, lượng fan theo đuổi anh càng nhiều. Khi nghe tin mẹ Thương Duệ muốn mai mối cho cô ta với Thương Duệ, cô ta rất ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý ngay lập tức.

Thương Duệ là thần tiên muốn “hạ phàm” rồi ư?

Thương Duệ cúi đầu châm điếu thuốc, ảnh lửa sáng lên rồi vụt tắt, anh lại đút hộp quẹt vào túi quần, nhướng lông mi hình quạt: “ Cô gái đó là bạn gái của tôi.”

Anh không nhớ Trần Tịnh Mẫn là ai, anh chỉ đoán, dù sao có đoán sai anh cũng chẳng hề quan tâm.

Trần Tịnh Mẫn sững lại, nụ cười dừng lại nơi khoé môi. Thương Duệ có bạn gái rồi ư? Là cô gái đó sao?

“ Tôi vốn dĩ không nhận ra cô, chẳng qua lúc ăn cơm mẹ tôi có nhắc tới cô.”  Thương Duệ giải thích: “ Một cô gái tuổi đôi mươi, có thể lao đến ôm người ta bất kể chỗ nào. Tôi nghĩ đó là cô. "

Nụ cười của Trần Tịnh Mẫn dần thu hẹp lại, cuối cùng tắt ngúm.

Thương Duệ không hay hút thuốc trước mặt mọi người, anh bước tới cách Trần Tịnh Mẫn hai bước, dò xét: “ Cô Trần, cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

“ Gặp được anh em vui quá, chứ bình thường em không như vậy đâu ạ.” Trần Tịnh Mẫn không ngờ Thương Duệ nói thẳng tuột như vậy, khiến cô ta có chút bối rối. Cô ta cười gượng: “Bạn gái của anh cũng là một ngôi sao à? Cô ấy thật xinh đẹp. Xin lỗi, em không hay theo dõi các ngôi sao trong nước nhiều. Hơn nữa nghệ sĩ trẻ trong nước thay đổi quá nhanh nên lần đầu gặp em không nhận ra ngay được".

Thương Duệ thở nhẹ, làn khói mỏng trắng từ từ bay lên, bao phủ khuôn mặt tuấn tú và trầm mặc của anh, đôi mắt sâu thẳm càng khiến anh trở nên phong lưu. Anh chậm rãi và nghiêm túc: “ Cô ấy là ảnh hậu quốc tế, đã giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Berlin. Giữa diễn viên và ngôi sao vẫn có một số điểm khác biệt, các cô thích theo đuổi ngôi sao đương nhiên sẽ không hiểu về nghệ sĩ thực thụ rồi.”

Trần Tịnh Mẫn: “….” Như vậy là đang chê cô ta hiểu biết nông cạn ư?

Thương Duệ giơ ngón tay mảnh khảnh phẩy nhẹ tàn thuốc trên bả vai, nhướn mí mắt lên, nhẹ nhàng: “ Dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả cô ấy thì quá nông cạn rồi.” Thương Duệ thay đổi lời nói: “ Có lẽ, phải dùng câu hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung mới xứng.”

Trần Tịnh Mẫn: “ …” Được rồi, thừa nhận là cô ta nông cạn.

Cô ta nhìn gương mặt điển trai của Thương Duệ, thở dài. Tại sao lại bị thu hút bởi dáng vẻ này? Tại sao cô ta lại đến đây? Tại sao lần đầu tiên cô ta không quay đầu lại? Tại sao lại ở đây?

“ Trước khi gặp cô ấy, tôi luôn cho rằng đẹp dùng nghiêng nước nghiêng thành để miêu tả một người thì quá phóng đại." Giọng của Thương Duệ nhiễm khói thuốc, ngữ điệu chậm và nhẹ: “Sau khi tôi gặp cô ấy, tôi thấy những từ này quá tầm thường, không xứng để miêu tả cô ấy - "

“Mẹ em gọi em tới.” Trần Tịnh Mẫn lấy điện thoại ra, giả vờ nói: “ Em có điện thoại nên đi trước đây, hẹn gặp lại anh sau.”

“ Được rồi, khi nào rảnh, tôi sẽ kể cho em nghe về tình yêu tôi dành cho cô ấy.” Thương Duệ nhìn qua gương thấy Diêu Phi rời khỏi toilet, không quay lại mà đi thẳng:“ Tạm thời đừng tiết lộ chuyện này cho ai, hi vọng cô có thể giữ bí mật giúp tôi. Cảm ơn.”

Trần Tịnh Mẫn chỉ muốn chuồn nhanh khỏi đây.

Thương Duệ thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra tìm số của Diêu Phi. Anh thản nhiên bấm nút quay số, cầm điện thoại kẹp vào tai.

“ Người dùng hiện đang có cuộc gọi khác.”

Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai?

Thương Duệ lại gọi tiếp.

Năm phút sau, phản hồi lại Thương Duệ là một lời nhắc chặn, Diêu Phi đã chặn anh. Được lắm, Diêu Phi dám kiếm chuyện với anh.

Thương Duệ nực cười, Diêu Phi, cô cứ tiếp tục giả bộ, cứ tiếp tục làm như vô tội, không quen biết gì đi.

Anh lên Wechat, tìm kiếm tên Diêu Phi, soạn một tin: “ Ghen à?”

Bấm gửi.

Một hàng chữ xuất hiện ở cuối trang trò chuyện WeChat: Tin nhắn đã được gửi nhưng bị bên kia từ chối nhận.

Một vòng tròn màu đỏ xuất hiện trước nội dung anh gửi.

Diêu Phi cũng chặn luôn tài khoản Wechat của anh.

__________________

Đạo diễn Vinh Phong và Thẩm Thành mang đến một tin tốt, họ sắp hợp tác trong một bộ phim mới. Phim về đề tại chống tội phạm m@ túy do Thẩm Thành viết kịch bản và Vinh Phong làm đạo diễn muốn Diêu Phi thử vai nữ chính.

Bọn họ cho Diêu Phi một tháng để suy nghĩ về lời đề nghị này. Nếu Diêu Phi muốn nhận, cô sẽ phải dời toàn bộ lịch trình lại một năm. Nhưng sau đó liệu có kết quả hay không thì không ai có thể cho cô câu trả lời chính xác.

Họ trò chuyện đến tận khi hoàng hôn buông xuống, Diêu Phi và Tô Minh đi leo núi.

“ Em định sẽ thế nào? Em mới debut thì nghỉ mất một năm, hơn nữa ai mà biết được một năm này có thể gây được tiếng vang lớn hay không, điều này đối với em mà nói có thể có chút áp lực đấy.”

Tô Minh rất kỳ vọng vào bộ phim của Vinh Phong. Trở thành nữ chính của Vinh Phong là một bước lên trời. Gặp được đạo diễn Thẩm Thành có chút lo lắng, bởi vì làm việc với Thẩm Thành có một vấn đề lớn, ông ta thích “đánh giá lên đánh giá xuống” người khác.

Nếu Vinh Phong là ông hoàng doanh thu, thì Thẩm Thảnh là hố sâu khổng lồ phòng vé. Phim của Thần Thành đạt doanh thu cao nhất là Hàn Đao Hành, doanh thu phòng vé của các phim khác đều không vượt quá 100 triệu, tệ nhất thậm chí còn không thu hồi được vốn.

Thẩm Thành nổi lên dư luận trong giới từ sớm, kể từ “Đêm Xuân”, lượng người xem ngày càng giảm, hiện tại ông ấy cũng là đại diện cho những bộ phim dở tệ. Ông ấy làm biên kịch ư? Không biết Vinh Phong bị điên, hay là Thẩm Thành đột nhiên biết phù phép. Không ai biết được khi hai người này hợp tác với nhau sẽ thành hay bại, hoặc là đặt dấu chấm hết cho tất cả?

Diêu Phi nhìn tập giấy A4 trong tay, trên bìa viết ngay ngắn bằng chữ thời Tống: Mưa Lạnh.

Biên kịch: Thẩm Thành. Đạo diễn: Vinh Phong.

“Nợ nần của em đã trả hết”. Diêu Phi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, " Em muốn thử, cho dù kết quả như thế nào, em cũng muốn thử." 

Tô Minh lo chuyện tào lao rồi.

Ở góc độ kinh doanh, cô ấy không muốn Diêu Phi nhận “Mưa Lạnh”. Thẩm Thành này quá lỗi thời rồi, nhưng Diêu Phi nhất định sẽ không từ bỏ. Diêu Phi khao khát được đóng phim không phải vì là một ngôi sao, cô ấy là một diễn viên.

Cô ấy dường như sinh ra vì kịch bản.

Tô Minh trách móc Diêu Phi vì để cô ấy ngồi đợi dài cổ ở tầng hầm của Phim ảnh Hạ Minh. Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, vừa đi vừa nói về chuyện ước mơ.

“Qua năm sau, em có thể nhận cái gì cũng được.” Diêu Phi nói: “ Sau khi quay xong phim, em sẽ cố gắng hết sức để kiếm tiền cho công ty, không chỉ nhận mỗi kịch bản nữa”.

Tô Minh là ân nhân, là vị cứu tinh của Diêu Phi, cô không thể không kiếm tiền cho Tô Minh. Khi cô cầm con dao trong siêu thị, cô đã hoàn toàn muốn kết thúc tất cả. Cô không còn lưu luyến gì thế gian này, chỉ muốn đâm chết Lý Thịnh. Cuộc đời của cô thật bất hạnh, chỉ có một mơ ước duy nhất trong cuộc đời là được đóng phim.

Diêu Phi đến Thượng Hải với tâm lý muốn nhìn thấy mặt trời trên thế gian này lần cuối. Khi nhận được kịch bản của " Giữa Hè", cô mới muốn ở lại Thượng Hải, ở lại nhân gian.

“ Không cần lo về vấn đề tiền bạc.” Tô Minh nịnh nọt: “ Nếu chỉ vì kiếm tiền, lúc đó chị đã không bất chấp sự phản đối của những người khác để cho em debut. Chỉ là cảm thấy sau khi “ Giữa Hè” phát sóng, em nên có một bước tiến cao hơn nữa, có khả năng gây được tiếng vang lớn. Nếu em nhận kịch bản này thì cơ bản độ hot của em sẽ giảm, sau này cũng không biết sẽ như thế nào. Chị không sợ phim Vinh Phong làm đạo diễn, nhưng kịch bản này của Thẩm Thành có ra mắt được hay không mới là vấn đề. Em đừng quá lo lắng, chuyện này cũng không cần phải quyết định ngay tức thì, chẳng phải kịch bản vẫn chưa viết xong sao? Vẫn còn thời gian, em hãy cứ xem xét nhé.”

Sau một hồi im lặng, Diêu Phi mới gật đầu: “ Em hiểu rồi.”

Tô Minh xuống đến tầng dưới, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, mấy ngày nữa đi còn Pháp chụp ảnh quảng cáo."

“ Cảm ơn chị.”

Nổi tiếng đối với Diêu Phi chỉ có một ý nghĩa: Đó là quyền được lựa chọn kịch bán. Cô càng có nhiều cơ hội lựa chọn kịch bản, càng được chọn lựa kỹ hơn. Cô không muốn tham gia “Tình yêu lặng lẽ”, đoàn làm phim kiểu này, cả đời cô cũng không bao giờ muốn tham gia nữa.

Sau khi vào đoàn phim Hạ Vũ, có thể lại mất một năm đóng phim dở tệ nữa.

Diêu Phi đứng trong thang máy lấy điện thoại di động ra, vừa mở Weibo xem có động tĩnh gì không thì điện thoại đổ chuông, Thái Vỹ gọi tới.

Diêu Phi cau mày nhìn vào màn hình điện thoại của mình, tới hồi chuông thứ 2, thang máy dừng lại. Vừa cầm điện thoại di động nhấn trả lời cuộc gọi, cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy.

“ Anh Vỹ, chào anh.”

“ Em chặn tôi à?” Giọng nói trầm ấm của Thương Duệ từ đầu dây bên kia vang lên, điềm tĩnh: “ Diêu Phi, không phải em ghen đấy chứ? Thực ra hôm nay tôi ____”

“ Ghen gì chứ?” Diêu Phi mở cửa nhà, bật đèn, rồi đóng cửa lại. “Vào ngày đóng máy, tôi nghĩ rằng việc tiếp tục giữ số của anh có thể ảnh hưởng đến công việc của nhau, nên tôi đã xoá số và WeChat của anh.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Diêu Phi ngồi xuống ghế sô pha: "Anh Thương, có chuyện gì vậy?"

“ Em nói em chặn tôi từ ngày đóng máy?” Thương Duệ gần như nghiến răng nghiến lợi: “ Diêu Phi, tất cả những gì em làm ở đoàn phìm chỉ là đóng kịch thôi à?”

Diêu Phi dụi mắt dựa vào ghế, có chút lạnh.

Gần đây trời chuyển lạnh rồi.

“Đúng.” Diêu Phi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, rồi ném bật lửa lên bàn.

“ Thoát vai rồi à?”

“Thoát rồi.” Diệu Phi  nhả khói thuốc, dụi mắt nhìn ngón tay:“ Bây giờ tôi chỉ là Diêu Phi, anh Thương____”

Điện thoại im lặng một lúc.

“ Có phải tôi làm gì em cũng không quan tâm?” Thương Duệ chất vấn: “ Bất kể tôi sống hay chết đều không liên quan? Chả nhẽ từ giờ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau sao?”

Sự thật là hôm nay Diêu Phi mới chặn anh, cô nghiêng người gạt tàn thuốc: "Anh... còn chưa thoát vai sao?"

Thương Duệ cười nhạt: “ Em thực sự hy vọng tôi nhập vai. Em cho rằng tôi giống như một chiếc máy tính được cài sẵn chương trình có thể điều khiển mọi cảm xúc của tôi theo ý muốn. Diêu Phi, đừng nói em không cảm nhận được gì. Nếu em nói tất cả chỉ là diễn kịch thì thật quá giả.”

Diêu Phi nhìn làn khói bay lơ lửng xen kẽ giữa những ngón tay dưới ánh đèn.

“Tôi chỉ hỏi em một câu, em đã từng thích tôi chưa?” Giọng Thương Duệ rất trầm.

“Anh còn nhớ anh từng hỏi tôi tại sao không mua bánh kem nhưng lại mua một cái bánh nhỏ không?” Diêu Phi lại lấy một điếu thuốc khác, cô cầm điếu thuốc đặt lên gạt tàn, nhìn làn khói trắng từ từ bay lơ lửng trong không khí: "Hôm đó là sinh nhật của tôi, đã mười mấy năm rồi tôi không có bánh sinh nhật. Hôm đó tình cờ đi qua tiệm bánh, tôi chỉ muốn tự tổ chức sinh nhật cho bản thân. Vì tôi không biết mình còn có sinh nhật nào nữa không nên đã vào mua một cái. Kết quả anh cũng biết rồi đấy, chính anh đã ném nó đi, một miếng tôi cũng không  ăn được.”

“Chiếc bánh đó chỉ có 12 tệ, người bán hàng còn miễn phí cho tôi một cây nến. Lúc tôi nhận lấy cây nến, tôi đã nghĩ rằng mình thật may mắn. Tôi muốn dùng cây nến đó để ước nguyện. Thực ra điều ước là một điều xa xỉ đối với tôi, tôi sợ rằng yêu cầu quá nhiều sẽ khiến ông trời ngứa mắt và thêm một bất hạnh nữa cho tôi. Có lẽ thực sự đã đến mức đường cùng rồi, tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể cầu xin thần linh giúp đỡ. Cuối cùng, Tổng giám đốc Tô đã cứu tôi.”

"Lúc anh ném chiếc bánh đi, tôi đã muốn xông lên đánh anh một trận túi bụi. Nhưng tôi không dám, tôi không biết anh có phải là Lý Thịnh tiếp theo không. Tôi không dám gây sự, ngay cả la mắng anh cũng không dám, chỉ có thể nhìn anh ném toàn bộ hi vọng của tôi vào sọt rác. Anh nói chiếc bánh lăn xuống đất là do tình cờ, tôi tin điều đó. Tôi cũng biết anh không cố ý ném nó, nhưng ngay từ đầu tôi đã nói với anh rằng tôi không muốn lên xe. Tôi không muốn nghe những lời xúc phạm đó vào những giây phút cuối cùng trong sinh nhật của mình, vì tôi đã nghe đủ rồi, tôi đã nghe trong suốt bảy năm và tôi không muốn tiếp nữa.” Diêu Phi nhếch khóe môi, nói: “Anh thấy đấy, trên thực tế khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Cái thứ rác rưởi mà anh coi thường là tất cả đối với tôi. Tôi không phải Hạ Dao, anh cũng không phải Thịnh Thời. Trên thực tế, anh là nhị thiếu gia của Thương gia, còn tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, nghe theo sự sắp xếp của người khác.”

“Anh muốn câu trả lời như thế nào?” Diêu Phi bật cười, nói: “Tôi thích anh? Tôi yêu anh? Tôi muốn kết hôn với anh? Nhị công tử, nếu tôi muốn leo lên giường của anh, tôi có thể nói vậy, thậm chỉ còn có thể nói hay hơn.”

“ Ngủ với anh có thể nhận được tiền tài và danh vọng, vinh hoa phú quý, người khác kính trọng. Ít nhất là khi anh thích tôi, anh còn vô cùng hào phóng. Vậy thì tại sao bảy năm trước tôi lại không lên giường với Lý Thịnh? Anh và Lý Thịnh có gì khác nhau? Nếu tôi muốn bán thân, sẽ có người ra giá cho tôi, tại sao tôi phải bán thân cho anh?”

“ Tôi không nói dối anh, những gì ở đoàn phim là để nhập vai. Có những điều tôi không nói chỉ là do tôi không thể nói hoặc không dám nói. Tôi rất sợ khi phải hợp tác với những vị công tử quý gia như các anh. Trò chơi này đối với các anh chỉ là một giấc mơ, còn chúng tôi phải  chơi bằng cả sự sống. Những sự cố nhỏ nhoi của các anh cũng có thể khiến chúng tôi lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này. Vận mệnh của chúng tôi nằm trong lòng bàn tay của các anh, có thể tùy ý điều khiển. Tôi thực sự hi vọng anh sẽ kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt. Anh ưu tú như vậy, lại có rất nhiều người theo đuổi, anh sẽ không bị hết thời đâu. Nhị thiếu gia, nếu anh kết hôn, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi