NHẬP VŨ


Khuê phòng của Tống Huy Dực do một tay cô bố trí, trên bàn trang điểm bày đầy mỹ phẩm được sắp xếp gọn gàng, gần bên cạnh cửa sổ có một cái bàn làm việc, phía trên bày mấy quyển sách còn chưa kịp đóng lại, làm cho người ta có thể nhanh chóng tưởng tượng ra bộ dáng yên tĩnh của chủ nhân ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Trên chiếc giường lớn mềm mại dày dặn trải đầy gối mềm mại, chăn và ga trải giường đều là hoa văn tràn ngập hơi thở thiếu nữ, bên trên in hình quả đào màu hồng lớn lớn bé bé.
Nhìn ra được, trong căn phòng này hoàn toàn không có hơi thở đàn ông đã từng đặt chân qua.
Tất cả những điều này khiến cho Ngô Lạc càng thêm huyết mạch phẫn trương.*
(*) Huyết mạch phẫn trương ‘血脉偾张’: Là một thành ngữ với ý nghĩa ban đầu là chỉ lượng máu tăng đột ngột làm các mạch máu và các gân xanh phình ra.

Bây giờ thì để chỉ sự phấn khích, đam mê.

_[sưu tầm: Phong hoa các].
Tống Huy Dực vặn ra đèn đọc sách ở đầu giường, vừa xoay người đã rơi vào một cái ôm ấm áp cứng rắn.
Ngô Lạc ôm mặt Tống Huy Dực, anh khom người, nụ hôn vội vàng mà triền miên lại rơi xuống lần nữa.
Tống Huy Dực bị hôn đến hơi hơi ngửa ra sau, hai tay cô bám vào lưng Ngô Lạc, cố gắng để đáp lại nụ hôn này.
So với nụ hôn đầu tiên của họ, lần này Ngô Lạc tính xâm lược càng mạnh hơn, môi lưỡi của anh cùng Tống Huy Dực gắt gao quấn chặt lấy nhau, nụ hôn ướt át triền miên phảng phất như phải kéo dài rất lâu.
Tống Huy Dực khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thò đầu lưỡi ra, cùng anh quấn lấy nhau.
Bọn họ anh tới tôi lui, em câu tôi thèm, hôn đến không thể tách rời, khi Tống Huy Dực đưa lưỡi của mình ra ngoài lần cuối, nghênh đón cô cũng không phải lưu luyến liếm mút, Ngô Lạc đột nhiên ngậm đầu lưỡi của cô, nhanh chóng dùng sức hút mạnh một chút.
Tống Huy Dực bị ăn đau lùi lại, cô nhẹ nhàng hồi tưởng lại cảm giác đau kia, vẫn như cũ đau đến rít lên một tiếng.

Cô giống như oán còn có giận nhìn Ngô Lạc: “Anh làm đau em……”
“Vậy là không nên hút sao?” Trên mặt Ngô Lạc tràn đầy ham muốn tìm hiểu, anh mang theo suy tư: “Thì ra sẽ đau như vậy.”
Ánh sáng mờ nhạt của đèn đầu giường rất mông lung, đường nét của Ngô Lạc dưới ánh sáng được phác họa ra rõ ràng đẹp mắt hơn.
Tống Huy Dực khẽ thở dài: “Anh thử một chút rồi sẽ biết.”
Cô lại nhón chân lên hôn anh lần nữa.
Không có tiếp xúc làn da giữa môi và môi nghiền ma, bọn họ rất nhanh tiến vào giai đoạn chẳng phân biệt anh và em.
Tống Huy Dực câu lấy, quấn lấy đầu lưỡi Ngô Lạc muốn dẫn anh lại đây, nhưng Ngô Lạc bỗng nhiên không mắc lừa, mỗi lần anh thăm dò lại đây, Tống Huy Dực vừa mới ngậm lấy, anh lại nhanh chóng rút ra.
Ngược lại, cô bị nụ hôn kế tiếp đánh bại, thân thể càng ngày càng mềm nhũn, hai chân mềm nhũn đến có chút đứng không vững.
Tay Ngô Lạc luồn vào váy ngủ của Tống Huy Dực, bàn tay to ấm áp hữu lực nắm lấy một đoàn mềm mại trước ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay còn lại của anh nâng lấy mông Tống Huy Dực, ôm cả người cô lên đặt lên trên giường.
Ngô Lạc rất nhanh lấn người lên giường, động tác của anh nhẹ nhàng, chậm rãi lột bỏ quần áo trên người Tống Huy Dực, mỗi động tác đều có vẻ cẩn thận, như thể đang đối đãi với một một đồ dễ vỡ.
Khác với lần trước như con khỉ gấp gấp cắm vào, lúc này đây, Ngô Lạc có vẻ kiên nhẫn mười phần.
Anh nhìn Tống Huy Dực trần truồng đang nằm thẳng trên giường, tham lam thưởng thức cỗ thân thể trơn bóng quyến rũ này.
Đây là một bức thân thể giữa một cô gái và một người phụ nữ, làn da của Tống Huy Dực săn chắc mà tràn đầy đàn hồi, trên làn da trắng nõn mịn màng không có một chút tạp chất, trông giống như một bức tranh được vẽ bởi sinh viên mỹ thuật với trí tưởng tượng siêu phàm về xác thịt.
Ánh mắt của anh rơi vào cặp vú căng tròn vểnh lên, xúc cảm vừa rồi dừng lại ở phía trên vẫn rõ ràng như trước, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, đầu núm vú đang khẽ rung động trong không khí theo hô hấp của cô.
Ngô Lạc chậm rãi cúi người, há miệng ngậm một hạt sữa, nhẹ nhàng gặm cắn liếm láp.

Trong nháy mắt khi đầu v* bị bao lấy, Tống Huy Dực động tình hít sâu một hơi.
Núm vú đỏ thẫm nhỏ nhắn đáng yêu, cực kỳ giống một quả anh đào nhỏ đỏ rực mềm mại, Ngô Lạc si mê ngậm nó không buông, đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm xoay tròn chung quanh nó, cực kỳ dịu dàng.
Sữa hạt tiêu* bên kia được một bàn tay ấm áp bao phủ, lòng bàn tay của anh rất lớn, vừa vặn nắm chặt toàn bộ bầu ngực, bàn tay anh lúc thu lúc thả, tận tình cảm thụ xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.
* tiêu sữa 椒乳
Nghĩa gốc của “sữa hạt tiêu” là “sữa thơm”, còn “hạt tiêu” được dùng để so sánh mùi vị của bầu vú chứ không phải hình dạng của vú.

[ Baidu]
Rất nhanh, anh duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, chậm rãi xoa bóp núm vú không được môi lưỡi anh chăm sóc bên này, anh nhẹ nhàng xoa nắn trêu chọc, khiến Tống Huy Dực liên tục thở gấp.
Ngô Lạc giống như một người cha có hai đứa con, luyến tiếc lạnh nhạt bất kỳ một đứa nào.
Sau khi rời khỏi một bên này, anh rất nhanh ngậm lấy một bên khác, vẫn là cực hạn hấp dẫn và dụ dỗ, đầu v* của Tống Huy Dực bị anh hôn cao cao đứng thẳng, nụ hoa chớm nở.
Cảm giác tê dại một khắc không ngừng truyền khắp toàn thân, giống như có dòng điện chạy khắp tứ chi bách hài*, Tống Huy Dực nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, đưa hoa huy*t vốn đã sớm ướt nóng hướng về phía Ngô Lạc.
* Tứ chi bách hài (四肢百骸)/ tứ chi bách thể(四肢百体): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể | chỉ: toàn thân
Ngô Lạc không nhanh không chậm một đường hôn xuống, môi anh giống như ngọn lửa bùng phát, mỗi lần xẹt qua một chỗ đều có thể khơi dậy tầng tầng run rẩy.
Cho dù là không nhìn thấy cũng sờ không được, Tống Huy Dực cũng biết thân dưới của mình sớm đã tràn đầy mật dịch, nước nhiều đến mức gần như thấm ướt cả ga giường.
Ngô Lạc hôn qua vùng bụng phẳng lì của Tống Huy Dực, nhưng vẫn không có ý muốn dừng lại, cuối cùng, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Bàn tay của Ngô Lạc luồn qua hai bên đùi cô, anh nâng mông cô lên để tiện nhấm nháp mật huyệt tốt hơn.

Mặt lưỡi ẩm ướt trơn trượt lướt qua thành trong hoa huy*t, miệng huyệt mẫn cảm được thỏa mãn yêu thương, lập tức tiết ra càng nhiều dịch mật, tay Tống Huy Dực nắm chặt ga trải giường, vừa rồi một chút kia thiếu chút nữa khiến cô hét lên.
Môi Ngô Lạc nhẹ nhàng mở ra, liếm mút toàn bộ miệng huyệt, đầu lưỡi thăm dò rong ruổi ở bên trong.
Tống Huy Dực nước quá nhiều, Ngô Lạc một bên nuốt, một bên ở bên trong xoắn đến long trời lở đất.
Lúc thì như lông vũ phất nhẹ, lúc lại như mãnh thú hung ác cướp đoạt, Tống Huy Dực kìm lòng không đậu phát ra thở dốc khó nhịn, nâng cao hai chân lên, bất giác đón ý nói hùa với tình dục kiều diễm tư mật nhất này.
Ngô Lạc đứng dậy áp xuống lần nữa, hôn lên môi Tống Huy Dực.
Thân dưới của bọn họ cơ hồ là ngay lập tức dính liền chặt chẽ với nhau.
Trong nháy mắt đi vào, cả hai đều thở ra một hơi đầy thỏa mãn thoải mái.
Cái động phía trên và phía dưới của Tống Huy Dực đều bị chặn kín mít, Ngô Lạc từng chút từng chút tiến vào cô, chiếm hữu cô, yêu thương cô.
Hai môi vừa tách ra, Tống Huy Dực vừa mới hít được không khí mới mẻ cũng đã nhịn không được nữa, cô đem tất cả rụt rè cùng thẹn thùng ném ra sau đầu, tùy ý nhẹ nhàng rên rỉ thở gấp.
Giọng cô vốn đã mềm mại, thanh âm kéo dài như vậy nghe như đau đớn càng giống như là vui sướng tột độ, làm cho tim gan dạ dày người ta đều tê rần.
Ngô Lạc đưa đẩy rất nhanh, hơn nữa nhiều lần có lực, tần suất mà người khác đặt ở bước cuối cùng chạy nước rút lại bị anh xuyên qua từ đầu đến cuối, anh cơ hồ vẫn luôn duy trì tần suất ra vào mạnh mẽ dữ dội.
Cái loại cảm giác hành lang co rút xoắn chặt này lại ập đến, Tống Huy Dực không khống chế được muốn đẩy anh ra ngoài, nhưng lại càng khát vọng anh tiến vào.
Hai mắt cô dần dần bịt kín hơi nước, làn da trên cơ thể bởi vì sảng khoái cùng dùng sức lại ửng hồng lên lần nữa.
Ngô Lạc rất thích mặt đối mặt làm tình, có lẽ là anh còn chưa thử qua tư thế khác, ít nhất trước mắt anh phi thường vui vẻ thưởng thức biểu tình biến hóa của Tống Huy Dực, mỗi một lần hưởng thụ và thăng hoa đều có thể làm cho anh đạt được thỏa mãn cùng an ủi thật lớn.
Tống Huy Dực không chút che dấu ở trước mặt anh biểu hiện ra sự đắm chìm cùng đầu nhập của mình, cô đem chính mình toàn tâm toàn ý bỏ vào trong lần làm tình này.
Ngô Lạc cảm thấy mình sắp chết trên người Tống Huy Dực.
côn th*t ở trong tiểu huyệt ướt sũng nhanh chóng ra vào phát ra tiếng cọ xát phốc phốc, ái dịch ở chỗ giao hợp từng giọt từng giọt rơi xuống, rất nhanh lại chảy ra càng nhiều.
Ngô Lạc nhanh bị khoái cảm của mình bao phủ cắn nuốt, anh không kịp đi tìm kiếm điểm mẫn cảm ẩn sâu trong đó của Tống Huy Dực, chỉ riêng kìm chế dục vọng mãnh liệt muốn bắn của mình anh cũng đã không kịp ứng phó.
Nhưng thế sự hàng ngày lại cứ là như vậy vô tâm cắm liễu liễu xanh um, dưới một lần cắm sâu hơn, Tống Huy Dực bỗng nhiên bị một cỗ cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân.

* Hữu ý tài hoa hoa bất phát, Vô tâm sáp liễu liễu thành âm – 有意栽花花不发,无心插柳柳成阴 – yǒuyì zāi huā huā bù fā ,wúxīn chā liǔ liǔ chéng yīn (có ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm cành liễu xuống đất liễu mọc rợp thành bóng râm.

Để nghe cho văn vẻ thì có thể thế này: Có ý trồng hoa hoa không nở, Vô tâm cắm liễu liễu rợp trời –> nói chung là ko gì như mong đợi, lên kế hoạch thì thất bại, thành công lại đến từ thứ ko ngờ).

Thật ra lúc trước nhiều lần cô đều cảm thấy mình sắp đến, cô phảng phất phiêu phiêu giữa không trung phiêu phiêu tung bay, nhưng chính là không đến được thế giới cực lạc kia, không lên không xuống gãi đến ngứa ngáy lòng người.
Mắt thấy cánh cửa kia sắp mở ra, đầu óc Tống Huy Dực trở nên trống rỗng, cô không kịp suy tư nhiều hơn, hai chân không khống chế được dùng sức duỗi thẳng, đầu ngón chân cuộn chặt lại, khoái cảm giống như sóng triều lần lượt nhào tới.
Ngô Lạc có chút không phản ứng kịp, anh không hiểu tại sao Tống Huy Dực đang ở dưới anh lại đột nhiên hai mắt trống rỗng giống như mất hồn, nhưng phản ứng trong cơ thể lại đến thật.
Vách trong đột nhiên co rút lại xoắn đến mức anh liên tiếp bại lui, trong tình thế cấp bách vừa rút ra t1nh dịch đã bắn khắp nơi.
Sau khi ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Ngô Lạc hối hận đến ruột đều xanh, cao trào của Tống Huy Dực đến quá nhanh, đang ở giữa không trung còn chưa kịp bắt được, càng chưa kịp nhớ kỹ anh liền nộp vũ khí đầu hàng, anh hẳn là làm nhiều thêm vài cái, để cho cảm giác này càng mãnh liệt càng kéo dài.
Anh ôm Tống Huy Dực đang ướt đẫm mồ hôi, vén mái tóc dài của cô ra, ôm chặt lấy cô.
Tống Huy Dực thật sự rất mệt, cô không biết Ngô Lạc còn tồn rất nhiều tâm tư, ánh mắt cô không mở ra được, chân cũng không nhúc nhích được, chỉ nghĩ chìm vào giấc ngủ sâu trong bóng tối vô biên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bị người ôm vào phòng tắm làm rửa sạch đơn giản, khi trở lại giường, chăn bông mềm mại dễ chịu không nói nên lời.
Tống Huy Dực không còn chút sức lực nào, cô nhấc đôi mi nặng trĩu lên, nhìn thấy Ngô Lạc một mảnh thanh tỉnh.
Chỉ liếc mắt một cái, cô lại nhắm mắt lại, cọ cọ vào trong ngực Ngô Lạc, leo một chân lên người Ngô Lạc, cô nghe thấy mình thấp giọng thì thào: "Nếu anh lại không ngủ trời sẽ sáng..."
"Không ngủ." Ngô Lạc khẽ vuốt ve xương bướm trên lưng Tống Huy Dực nhô ra vì nằm nghiêng, giọng nói khàn khàn: "Năm giờ phải đi cửa hàng sớm hỗ trợ, tôi nằm cùng em một lát nữa nên đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi