NHẬP VŨ


Tống Huy Dực khó được ở nhà ăn trường học ăn cơm trưa, kết quả bình chọn cuộc thi mỹ thuật học sinh tiểu học đã được công bố, trong mấy lớp cô phụ trách có hai đứa trẻ đều được giải nhì.
So với một tiểu nữ sinh khác cao hứng đến nhảy lên ba thước, khuôn mặt Phùng Tranh Nhiên mau suy sụp đến trên mặt đất rồi: "Cô ơi....Cô có thể nói nói với ba em được không? Làm ông ấy đừng phê bình em.

"
Cậu nói nói liền muốn khóc, Tống Huy Dực bị hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống lời nói thẩm thí mà an ủi: "Lần này chính là cuộc thi cấp quốc gia, giải nhất chỉ có ba cái thôi, em đạt được giải nhì đã phi thường lợi hại rồi.

"
Phùng Tranh Nhiên vẫn liên tục lắc đầu: "Không được, ba em sẽ mắng em.

"
Tống Huy Dực thấy cậu gục đầu xuống, bả vai run rẩy, trong lòng có phần cảm thấy khó chịu: "Vậy thì như vậy đi, buổi tối cô đến công viên tìm hai người, thuận tiện nói nói với ba em.

"
"Hôm nay buổi tối không đi học......" Phùng Tranh Nhiên cực lực ức chế tiếng khóc của mình, thân thể phập phồng lên xuống*: "Ngày mai là tết Nguyên Đán, hôm nay lớp ròng rọc bị hủy bỏ."
* Nguyên văn là: 一抽一抽 nhất trừu nhất trừu ( đại khái là khóc rất khó chịu, không thở nổi, thân thể đều co giật.)
Tống Huy Dực quả thực không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể ở trước mặt Phùng Tranh Nhiên biên tập cho Phùng Nguyên một cái tin tức tình thâm ý thiết, vì cậu cầu tình tốt mới cuối cùng bảo cậu ngoan ngoãn trở về phòng học.
Cô một mình dựa vào lan can trên lối đi nhỏ, nhịn không được gửi tin nhắn cho Ngô Lạc: "Chiều nay anh không có việc gì phải không? Tan ca cùng nhau mua chút đồ ăn, trưa mai chúc mừng năm mới một chút được không?
Ngô Lạc trả lời: Được, anh thuận tiện mang theo một bộ quần áo để thay lại đây.
Tống Huy Dực nhìn chằm chằm hàng chữ kia, trên mặt bỗng nhiên có chút nóng lên.
*
Ngô Lạc là cùng huấn luyện viên và học viên cùng nhau ăn cơm chiều, lúc Tống Huy Dực đến đón anh một đám người đang từ tiệm cơm đi ra, đủ loại người đứng thành một hàng, đồng loạt nhìn về phía xe Tống Huy Dực, cùng người trong cửa sổ xe.
Khóe môi Ngô Lạc nhàn nhạt gợi lên, sau khi phất tay chào tạm biệt bọn họ liền vội vàng* lên xe.
* Nguyên văn: 急吼吼 - cấp hống hống: cụm này có 2 nghĩa.
Một là chỉ những người nóng tính, hay giục rối; hai là chỉ người đó đang trong tình trạng sốt ruột, vội vàng.
"Đi siêu thị Lợi Vinh mua đồ ăn thế nào?" Tống Huy Dực nhìn chằm chằm phía trước, bàn tay trắng muốn chậm rãi chuyển động vô lăng.
"Siêu thị?" Ngô Lạc khẽ xuy xuy: "Mua đồ ăn đương nhiên phải đi chợ bán đồ ăn.


"
Tống Huy Dực chiếu theo phương hướng anh chỉ, lái xe đến chợ bán đồ ăn ẩn nấp trong một khu sinh hoạt, lúc tìm chỗ đậu xe có chút tốn thời gian.
Thị trường sau 7 giờ mang theo một loại náo nhiệt sắp tan cuộc, tiếng rao hàng hét to giảm giá vang lên hết chỗ này đến chỗ khác.
Ở cửa cũng có rất nhiều người bán đồ ăn, nhưng Ngô Lạc nhìn quét qua một vòng cũng chưa xuống tay, mang theo Tống Huy Dực đi vào trong cùng.
Ngô Lạc vừa đi được vài bước, quay đầu liền phát hiện người không thấy đâu.
Anh bỗng chốc nhìn lại, chỉ thấy Tống Huy Dực nhìn chằm chằm một bãi nước đen nằm ngang giữa đường trước quầy cá, giống như là phạm vào khó khăn.
Ngô Lạc dạo bước đi trở về, cách một mảnh nước bẩn hỏi cô: "Đôi giày này của em rất đắt sao?" "
Tống Huy Dực gật đầu: "Rất đắt."
Ngô Lạc không khỏi bật cười, anh từ phía trên giẫm tới, thẳng tắp nâng mông Tống Huy Dực lên, ôm lấy cả người cô.

Tống Huy Dực hai chân cách mặt đất, cô lập tức ôm chặt cổ Ngô Lạc, vẫn để anh ôm mình đến chỗ mặt đất khô ráo buông xuống.
"Ngày mai nấu cho em một món sở trường của anh." Ngô Lạc vừa đi vừa nói.
Tống Huy Dực quay đầu kinh ngạc nói: "Lúc trước những món đó thế mà còn không phải là sở trường của anh sao? "
"Đương nhiên không phải." Ngô Lạc ngựa quen đường cũ đi tới trước mặt một tiểu thương mặc cả, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Ngày mai cho em ăn đậu hủ Ma Bà ngon nhất thế giới một lần, phương thuốc tổ truyền của nhà chúng ta.

"
Trong tay Ngô Lạc rất nhanh xách đầy túi, thịt gà vịt cá đều mua đầy đủ hết, Tống Huy Dực nhiều lần đều muốn tranh trả tiền, nhưng đều bị Ngô Lạc có mang theo tiền mặt đoạt trước.
Tống Huy Dực trong lòng lo sợ, liên tiếp nghiêng mắt nhìn anh, cũng chỉ có thể nhìn thấy đường cong kiên nghị không có chút nào buông lỏng.
*
"Hôm nay Y Y bọn họ đi hái được rất nhiều dâu tây," Vừa vào cửa, Tống Huy Dực liền bưng ra một đĩa trái cây óng ánh long lanh nâng đến trước mặt Ngô Lạc: "Anh nếm thử, tuy rằng nhìn nó nhỏ, nhưng là rất ngọt.


Tống Huy Dực khi nói chuyện thần thái phi dương, môi theo khép mở càng thêm xinh đẹp đầy đặn, con ngươi linh động giống như lấp lánh ánh sáng.
Ngô Lạc không nói chuyện, xách túi đi vào phòng bếp, đem tất cả đồ ăn nên đặt trong tủ lạnh đều phân loại sắp xếp tốt.
Tống Huy Dực đi theo phía sau anh: "Lần sau chúng ta cũng có thể......"

Môi bị Ngô Lạc vừa mới đặt đồ xong nặng nề hôn lấy, anh nâng mặt Tống Huy Dực lên, vội vàng không nhịn được hôn cô, mút vào đôi môi đỏ mềm mại ngọt ngào của cô.
Tống Huy Dực bị hôn đến ý loạn tình mê, chỉ nghe được bên tai khàn khàn tiếng thở dốc: "Anh muốn nếm em trước.


Thân thể cô bỗng nhiên bay lên không trung, sau khi chạm đến một khối mềm mại, thân thể nóng bỏng nóng cháy lại lần nữa lấn người áp xuống, nặng nặng nhẹ nhẹ hôn khó nhịn phất qua sợi tóc đen nhánh của cô, vành tai bóng loáng của cô.
Tống Huy Dực nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt, như khóc như tố.
Ngô Lạc vươn một tay ra, vặn ra đèn đầu giường, anh muốn thấy rõ Tống Huy Dực trong mắt những cái đó mê mang tình dục.
Bọn họ lại lần nữa hôn đến khó bỏ khó phân, Tống Huy Dực bị hôn đến thân thể hơi hơi ngửa ra sau, môi cô lúc mở lúc đóng, lúc tiến lúc lui, thừa nhận nhiệt tình ngập trời của Ngô Lạc, cũng cùng anh dây dưa đến thiên y vô phùng.
* “Thiên y vô phùng” Áo trời không kẽ hở, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.—> ở đây chỉ hai anh chị hôn đến không có kẽ hở đấy ạ.^.^
Môi bọn họ dường như một khắc cũng không tách ra được, hôn đến khí thế ngất trời, đều giống như muốn ở trong miệng đối phương hấp thu an ủi.

Bàn tay ấm áp linh hoạt thăm tiến vào vạt áo của cô, Ngô Lạc ngựa quen đường cũ cởi bỏ nút áo, cầm lấy một mảnh mềm mại trước ngực kia.
Ngô Lạc đột nhiên lui lui về phía sau, giống như lột vỏ trứng gà lột bỏ quần áo trên người Tống Huy Dực, cho đến khi lộ ra làn da bóng loáng.
Mặt cô đỏ rực, lông mi bần bật run run, muốn nói lại thôi nhìn Ngô Lạc cởi bỏ quần áo của cô xong liền không lại động tác, yếu ớt bất lực.
Hai chân Tống Huy Dực khép lại, gập lên nghiêng nghiêng đặt ở hai bên, khiến cho mảnh rừng rậm ở giữa hai chân như ẩn như hiện, tay cô có chút luống cuống, chỉ gắt gao nắm lấy khăn trải giường bên cạnh.
Ngô Lạc híp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá cô ngồi thẳng tắp trần truồng.
Ánh đèn chiếu vào từng khe rãnh vừa vặn của thiếu nữ, biến thành ánh sáng nhu hòa ái muội bám vào trên làn da của cô.
Trong mắt cô một mảnh tan rã, càng có bị bại lộ thẹn thùng, cái cổ thon dài trắng nõn theo hô hấp áp lực cùng xương quai xanh rõ ràng một lần lại một lần hình thành một mảnh khép kín ở giữa, hai vú đẫy đà cũng đang nhẹ nhàng rung động, bởi vì là ngồi, đoàn nhũ nhi kia có chút trụy xuống, ở giữa phía dưới cùng đoàn mượt mà và cái eo bằng phẳng có một đoàn bóng ma thâm thâm thiển thiển.
Nụ hôn nóng rực của anh xẹt qua đầu v* của cô, theo vòng eo mảnh khảnh, si ngốc quấn quýt lấy một đường chạy dài...
Tống Huy Dực theo lực đạo của anh nằm xuống, một mái tóc dài tán loạn trải ở trên gối đầu mềm mại.
"Anh đừng..." Nhận thấy được bẹn đùi bị nắm chặt, Tống Huy Dực vội vàng ngăn lại, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác ngữ không thành điệu, mỗi chữ đều giống như đang ở chuyển cong, làm nũng.
Ngô Lạc trong lòng khẽ nhúc nhích, hơi thở của anh càng ngày càng nặng.
Anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, vươn đầu lưỡi, dùng mặt lưỡi thô lệ ướt át hung hăng xẻo cọ qua nơi lầy lội ướt át của cô.
Hai chân Tống Huy Dực không tự giác co lại, cô có chút chịu không nổi, muốn tránh rồi lại sợ hãi thật sự né tránh.
Tiếng rên rỉ vỡ vụn trút xuống tràn ra, Tống Huy Dực không phải chưa từng bị anh liếm qua như vậy, nhưng lần này lại có chút bất đồng, đầu lưỡi của anh chỗ đến luôn luôn vừa đúng, lại giữ lại một chút, cô dường như là ở trước mặt anh hoàn toàn không có bí mật, cùng nhau rơi xuống vui vẻ khó chịu đều từ anh nắm giữ.

Thân thể Tống Huy Dực run rẩy đến không thể tự kiềm chế, đầu lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt như là chợt mạnh chợt nhẹ, cất giấu năng lượng thật lớn, đè nặng lên chỗ tư mật nhất của cô, hung hăng xoa nắn khi dễ cô.
Tống Huy Dực mềm đến không chút sức lực chống cự, cô sắp bị cỗ cảm giác hư không này tra tấn khóc.
Cô lung tung kéo qua tay Ngô Lạc đặt dưới chân cô, nhét thẳng vào tiểu huyệt đã sớm ướt đẫm không chịu nổi của cô.
Trong tưởng tượng an ủi đích xác tới, nhưng xúc cảm lạnh lẽo nhỏ bé lại thật sự là kỳ quái.
Tống Huy Dực vừa mới phát ra thoải mái than thở, lại rất nhanh bị cảm giác quái dị kia bừng tỉnh.
Cô cố gắng dùng khuỷu tay chống người lên, "Anh đặt cái gì vào bên trong vậy? ”
Tay cầm dâu tây của Ngô Lạc chính bị nhìn chằm chằm, anh lộ ra thần sắc vô tội: "Anh đang ăn dâu tây..."
Chống lại khuôn mặt kinh ngạc kinh dị của Tống Huy Dực, anh vội vàng nhét trái cuối cùng trong tay vào, cúi người dùng đầu lưỡi thử đem nó câu mút ra.
Tống Huy Dực đích xác là bị lấp đầy, trong nháy mắt đầu lưỡi dò xét vào cô thật mạnh ngã đi xuống, bị khoái cảm cùng rùng mình thổi quét.
Quả dâu tây đầu tiên được bọc mật dịch sáng lấp lánh bị Ngô Lạc hút ra, anh ngậm ở trong miệng nhẹ nhàng cắn xuống, chất lỏng tràn đầy khoang miệng, phảng phất thật sự là ở đánh giá trái cây, anh tán thưởng nói: "Quả nhiên rất ngọt.


Tống Huy Dực cả người run rẩy, cô một cử động cũng không dám, mỗi một lần vặn vẹo rất nhỏ đều sẽ làm cho những vật cứng nho nhỏ trong thân thể cảm giác tồn tại càng thêm mãnh liệt.
Miệng cô mở ra liền rốt cuộc không đóng lại được nữa, cô từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, dưỡng khí xung quanh cũng càng ngày càng loãng.
Dâu tây càng bên trong thì càng khó ăn đến, Ngô Lạc cần phí nhiều công phu hơn nữa, anh nâng mông Tống Huy Dực lên cao cao, môi dán chặt vào miệng tiểu huyệt của cô, để đầu lưỡi tiến vào đến càng sâu.
Ngô Lạc rất nhanh lại ăn được hai trái.
Tống Huy Dực thật sự là người làm bằng nước, cô giống như là một miếng bọt biển, chỉ cần bóp một chút luôn có thể chảy ra nước.
Ngô Lạc uống đến có chút no, anh dần dần tìm được tận cùng bên trong, câu quấn lấy cái sâu nhất kia muốn cuốn nó ra ngoài, nhưng vật kia chỉ cần hơi lăn lộn một cái, Tống Huy Dực liền run rẩy không ngừng, làm cho anh như thế nào cũng không dùng được lực.
Tống Huy Dực hoàn toàn khóc ra tiếng, cô nức nở cầu xin: "Anh mau lấy nó ra...!Xin anh..."
Ngô Lạc phảng phất giống như không nghe thấy, anh dùng tay ổn định thân thể của cô, "Em đừng nhúc nhích, anh rất nhanh liền liếm nó ra."
Nói xong anh lại lần nữa kề lên, đi cùng dâu tây sớm đã dính đầy ái dịch kia đánh cờ.
Khi một viên cuối cùng bị lại hút lại quấn lấy liếm ra tới, Tống Huy Dực cả người đều ướt đến giống như vớt từ trong nước ra.
Chóp mũi Ngô Lạc quanh quẩn mồ hôi thơm đầm đìa* mùi thơm ngào ngạt của cô, anh không cho cô quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, rất nhanh mút lấy âm đế phía trên.
* Mồ hôi thơm đầm đìa - 香汗淋漓 (Hương hãn lâm li): ý chỉ cơ thể con gái có một mùi thơm nên mồ hôi đổ ra cũng có hương thơm.

Câu này còn dùng để chỉ mồ hôi của người con gái sau khi mây mưa phát ra hương thơm.

Cảm giác kỳ diệu lại lần nữa bao phủ cô.
Thay vì nói Ngô Lạc là ở l@m tình với cô, không bằng nói là ở đùa bỡn hạ thể của cô.
Khóe mắt Tống Huy Dực phiếm ra lập lòe ánh nước, mỗi một lần cô rên rỉ cùng khóc thút thít đều có thể kích thích Ngô Lạc một trận tim đập nhanh, anh mãnh liệt muốn ở trong thân thể của cô mở ra lãnh thổ, hơn là giải tỏa dục vọng của mình.

Tay và miệng anh cùng sử dụng, lúc thì dùng tay nhẹ vê vuốt ve tiểu đậu đậu của cô, lúc thì lại cúi người liếm láp hàm mút, phối hợp hoàn mỹ.
Tống Huy Dực rất khó chịu, đây là một loại thể nghiệm mới lạ hoàn toàn khác với cắm vào, nhưng kia đem đến cảm giác chưa tới rồi lại có hiệu quả kỳ diệu như nhau.
Rõ ràng không phải nơi đó, nhưng cái loại cảm giác "sắp tới rồi" này lại tới nữa.
Cô cắn chặt môi dưới, hai tay hoặc nhẹ hoặc nặng lung tung đẩy vai anh, nhưng lực đạo nhẹ giống như là đang vuốt ve.
Không biết qua bao lâu, dòng điện đột nhiên từ hạ thể vụt ra, nhanh chóng chạy về phía toàn thân, thân thể giống như bị một cỗ lực lượng cao cao đẩy lên, "A..." Tống Huy Dực phát ra tiếng kêu sảng khoái không cách nào ức chế, mũi chân gắt gao banh thẳng.
Ngô Lạc vẫn là quấn chặt lấy nơi đó không buông, thấy cô tới rồi liền càng thêm mút vào liếm láp trọng địa.

Khoái cảm liên miên rậm rạp, dây dây dưa dưa, Tống Huy Dực bị cỗ dòng điện kia quất hết lần này đến lần khác, cho đến khi cái kia ngọn nguồn phun ra càng nhiều chất lỏng trong suốt.
Khăn trải giường sớm đã ướt đẫm, lúc này càng thêm họa vô đơn chí.*
* Nguyên văn: Tuyết thượng gia sương – 雪上加霜 – xuě shàng jiā shuāng (trên tuyết thêm sương, hình dung liên tiếp gặp phải tai nạn, nạn này nối tiếp nạn khác, hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.)
Ngô Lạc trở lại trên gối đầu, mặt đối mặt nằm cùng cô, hôn hôn môi cô.
Tống Huy Dực thật vất vả mở ra đôi mắt sương mù mông lung, hơi thở mong manh nói: "Đừng tới......"
Trên mặt Ngô Lạc không nửa điểm ủ rũ, anh thậm chí có chút hưng phấn: "Đây chỉ mới là lần đầu tiên của đêm nay."
Trong đầu Tống Huy Dực ầm một tiếng nổ tung, cô vùi đầu vào ngực Ngô Lạc, run rẩy xin tha: " Nhưng là vừa rồi em đã cao trào qua.


Trong lòng cô thủy chung không rõ, uốn éo người, hỏi: "Nhưng sao lại có chút khác với lúc trước? ”
"âm đ*o và âm đế, đương nhiên không giống nhau."
Tống Huy Dực nhìn anh, khẽ cười nói: "Anh sẽ không lại là đi tra xét tư liệu đi?"
"Tra qua," Ngô Lạc giải thích: "Trên tư liệu viết, âm đế cao trào là ấm áp, dễ ngứa, dễ dàng có rất nhiều lần, nhưng tới ngắn ngủi, âm đ*o cao trào là tầng sâu, thoải mái, mặc dù rất khó đạt tới, nhưng là tác dụng chậm đủ."
Ngô Lạc đem tay cô đặt lên dương v*t bừng bừng phấn chấn nóng bỏng của mình, chọc chọc gương mặt hơi phồng lên của cô: "Hiện tại biết khác nhau sao?"
Tống Huy Dực dùng tay bao lấy làm anh vài cái, có chút không có khí lực.
Cô dứt khoát ngồi dậy, đem đầu của anh gác lên trên đùi của mình, ý đồ kéo dài thời gian: "Anh có mệt hay không? Nằm nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Huy Dực hoàn toàn không có quy luật, chỉ có thể tùy ý dùng ngón tay xoa bóp da đầu của anh, muốn để anh mau chóng thả lỏng lại.
Ngón tay cô cắm vào tóc của anh, nhẹ xoa chậm vê, lại ngoài ý muốn làm cho người ta thoải mái.
Ngô Lạc mở mắt liền có thể nhìn thấy một cặp vú đầy đặn lắc lư ở trên đầu mình, đốt ngón tay của Tống Huy Dực băng băng lương lương, dần dần khiến cho xương cốt anh say như bơ.
- -----------
Vài lời của tác giả:
Phía trước đáp ứng rồi thêm càng dâng lên! Trận này ái còn không có làm xong, một chương số lượng từ quá nhiều thật sự viết không xong, ngày mai tiếp tục..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi