Trong phủ Thái tử, sau một thời gian dài yên lặng, đã nghênh đón một vị khách.
Vốn trong phủ Thái tử cũng có Mã doanh môn, nhưng do Hoàng thượng hạ thánh chỉ, muốn Thái tử Lý Chiêu cùng huynh đệ Lý Hú của hắn đều phải đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình, không còn người nào có dũng khí kháng chỉ như trước nữa. Người đến lần này, cũng là phụng theo ý chỉ của hoàng hậu, tới gặp Thái tử.
Thân là An Nam bá tước, sự phô trương của Lý Tiểu Dân đã không giống lúc xưa, một đội xe ngựa thật dài, tiền hô hậu ủng, rồng rắn đi tới trước phủ Thái tử, Lý Tiểu Dân xuống xe ngựa, đột nhiên nhìn thấy một vị thiếu niên, mặc long bào Thái tử, đang đứng đợi trước cửa, tiếp đãi bản thân long trọng như vậy, khiến hắn không khỏi cực kì hoảng sợ, vội tiến lên trước vài bước, quỳ gối hành lễ.
Lại nói tiếp, hắn cũng không muốn khấu đầu trước nam nhân, nếu là khấu đầu trước nữ nhân, tương lai lên giường còn có thể đòi lại, còn nếu là khấu đầu trước nam nhân, tương lai làm thế nào đòi lại đây? Có điều ở trước mặt người này, Lý Tiểu Dân thật sự là thẹn trong lòng, mới đi ra khỏi cung sau khi làm với mẹ hắn, lại còn có chuyện trước đó với tỷ tỷ hắn, cộng thêm cả Thái tử phi Vi Thị, bây giờ cho dù dập đầu mấy cái với hắn, cũng chỉ là trả nợ cho hắn, nếu không sẽ khiến trong lòng Lý Tiểu Dân bất mãn.
Nhưng Thái tử Lý Chiêu lại cả kinh, vội bước lên trước đỡ lấy cánh tay Lý Tiểu Dân, kiên quyết không cho hắn bái lạy, hoảng sợ nói: "Lý tướng quân không cần đa lễ, mẫu hậu vừa rồi đã hạ chỉ, nói là Lý tướng quân có công lớn với đất nước, chúng vương công cần phải kính trọng nhiều hơn, mặc kệ là người nào, cũng không cần hạ bái. Tiểu vương thật sự không dám nhận đại lễ của Lý tướng quân!"
Lòng Lý Tiểu Dân chợt hiểu ra, vậy theo như Lý Chiêu nói, không phải cúi lạy nữa, trong lòng thầm nghĩ: "May mà đại mỹ nhân còn có trái tim, biết ta lạy ngươi một lạy, hóa ra cha nuôi lạy con mình, sợ ngươi bị sét đánh!"
Lý Tiểu Dân vốn là trời sinh lương thiện, nhìn thiếu niên gầy yếu này, lập tức liền có cảm giác hợp ý, đối với chuyện hắn may mắn thoát được một hồi sét đánh, âm thầm vui mừng thay hắn không thôi.
Hai người làm lễ đã xong, cùng nhau bước vào phủ Thái tử.
Ngồi trong thư phòng của Thái tử, Lý Tiểu Dân tùy tiện nói nhảm vài câu với hắn, nghiêm mặt khuyên nhủ:
"Thái tử điện hạ, vốn là việc này ta không định nói, có điều vì nương nương đã có chỉ, vi thần cũng chỉ đành lớn gan góp ý: Loại sách cấm này, bình thường xem một chút thì tốt, nếu quá mê muội trong đó, sẽ đánh mất ý ban đầu của người viết sách!"
Sắc mặt Lý Chiêu ửng đỏ, vâng vâng dạ dạ. Hắn vốn tính tình nhu nhược, cho dù là khuyên can của bề tôi, cũng không dám bác bỏ.
Lý Tiểu Dân đặc biệt nói về sự nguy hại khi trầm mê trong biển sách với hắn, nói xong tinh thần phấn khởi, từ trong tay áo móc ra một cuốn sách, trầm giọng nói: "Ví dụ người xem quyển sách này, viết được gì chứ? Chỉ toàn là chuyện yêu đương anh anh em em, có gì hay ho chứ! Ta cũng không rõ, những chuyện như vậy, cũng có thể viết được nhiều chữ vậy sao?"
Lý Chiêu ngẩng đầu nhìn theo, hai tròng mắt đột nhiên trợn tròn, không thèm đếm xỉa gì cả mà đưa tay đoạt cuốn sách từ trong tay hắn, vẻ mặt mừng như điên, run giọng nói: "Cái này, cái này là tập cuối "Ba nghìn người đẹp ở hậu cung"! Ta tìm khắp nơi để mua, nhưng cũng không mua được, tướng quân từ đâu mà có được vậy?"
Lý Tiểu Dân trong lòng cười thầm nói: "Tập đầu đã xuất bản rồi, nhưng tập cuối mới in hôm qua, người có thể mua được mới là lạ! Ôi, cuốn sách này là đầu sỏ hại ta đi tới dị giới, ta vẫn còn nhớ như in, nếu không phải bởi vì xem quyển sách này mê mẫn đến độ quên ngủ, sao có thể đột nhiên té xỉu, mà đi vào thế giới này chứ!"
Hắn bắt đầu than thở mấy tiếng, vô cùng quan tâm và lo lắng đối với bọn bạn học thời trước, âm thầm cầu khẩn nói: "Các vị bạn học, lúc các ngươi đọc sách, nhất định phải biết lo cho ngày sau, chí ít cũng phải giấu đi một tuyệt chiêu, ngàn vạn lần không được giống ta, không có bản lãnh xuất sắc gì lại đi tới dị giới nha!"
Cúi đầu nhìn cuốn sách mới còn tỏa mùi mực in, Lý Tiểu Dân than thở trong lòng, nghĩ tới chính mình chỉ đọc ra, khiến người khác vất vả viết ra sách, thế mà còn phê phán người viết sách này, từ đầu tới đuôi phê phán đến mấy lần.
Lý Chiếu gật đầu theo liên tục, nhưng lại ôm cuốn sách kia, giống như cực kỳ đói khát, nói gì với hắn, căn bản đều không nghe thấy.
Nhìn hắn căn bản không nghe mình nói, trong lòng Lý Tiểu Dân ủ rũ, lại móc từ trong tay áo ra một quyển sách khác, đặt trên bàn, thở dài nói: "Quyển sách này viết cũng rất kém, có điều xem ra Thái tử điện hạ không muốn nghe ta phê phán cuốn sách này, hôm nay tạm thời không chê nữa!"
Ánh mắt Lý Chiêu, chỉ thoáng chốc lại bị hấp dẫn qua đó, tay trái tái nhợt khô gầy giống như trảo chim, nhanh như gió xẹt lên bàn, chụp lấy quyển sách như chớp, mừng như điên mà hô lớn: "Đây là cuốn mới ra "Đại chủng mã" mà! Trời, Lý tướng quân từ đâu mà có được thế?"
Lý Tiểu Dân cau mày thở dài nói: "Quyển sách này, ta phải tìm khắp nơi! Bởi vì muốn khuyên nhủ Thái tử không được trầm mê trong sách cấm, cho nên cầm đến đây, định dùng để phê phán. Nhưng nếu Thái tử không thích ta chê sách, sau này ta sẽ không cầm loại sách này đến phủ Thái tử để phê phán nữa!"
Lý Chiếu nhìn hắn ngơ ngác một hồi, vội hét lớn: "Tướng quân vừa nói đến câu nào, những câu tướng quân vừa nói, mỗi chữ vàng ngọc, Lý Chiếu đều khắc sâu vào lòng, chỉ mong tướng quân có thể đến thường xuyên, phê phán những cuốn sách này vài lần, Lý Chiếu nhất định cung kính đón tiếp!"
Lý Tiểu Dân gật đầu thở dài nói: "Hiếm khi Thái tử điện hạ có lòng! Cũng được, hôm nay nói đến đây thôi, mời Thái tử điện hạ xem qua hai cuốn sách thô tục này một lần, lần sau chúng ta phê phán những cuốn sách này trước, sau đó lại phê phán những cuốn sách khác!"
Lý Chiếu vội chắp tay đáp ứng, luôn miệng dặn dò, hắn một khi có cuốn sách cấm mới nào, nhất định phải cầm tới để cùng phê phán, ngàn vạn lần đừng quên.
Nói xong việc chính, Lý Tiểu Dân đi tới đi lui trong thư phòng, xem xét khắp nơi, thuận miệng nói: "Hôm nay vốn là do Thái tử phi đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, vi thần mới có cơ hội đến bái kiến Thái tử. Thái tử phi cũng thường đến bồi Thái tử đọc sách phải không?"
Lý chiếu đang mải mê xem sách mới, nghe nói như thế, mặt lộ vẻ phiền muộn, bỏ sách xuống, thở dài nói: "Ta thật sự là không chịu được nàng, ngay cả một việc nhỏ như vậy, cũng muốn làm ầm lên để mọi người đều biết. Hôm nay tướng quân tới, cầm đến cho ta hai cuốn sách này, chỉ sợ nàng lại mất hứng, có thể cướp sách của ta đi không biết chừng, rồi ném xuống hồ mất!"
Nhớ tới vận mệnh của những cuốn sách từ trước tới giờ, trong lòng Lý Chiếu vừa hận vừa sợ, đối với chính sách bàn tay sắt của Thái tử phi sợ hãi không thôi.
Vẻ mặt Lý Tiểu Dân nghiêm túc, thở dài nói: "Ôi, đây đều là do Thái tử phi không biết tầm quan trọng của việc phê phán những sách tục này, mới có hiểu lầm như thế. Cũng được, vi thần bây giờ, sẽ đi gặp Thái tử phi một chút, giải thích rõ mọi chuyện cho Thái tử phi, để tránh làm khó Thái tử điện hạ".
Lý Chiếu mừng rỡ, liên tục nói tạ ơn, vái chào mà đưa đến cửa thư phòng, gọi một tiểu thái giám dẫn hắn đi gặp Thái tử phi, còn mình thì chạy vào trong thư phòng, lại bắt đầu xem sách cấm đến quên ăn quên ngủ.
Thái tử phi Vi Thị, ngồi một mình trước bàn trang điểm trong khuê phòng, bàn tay thon trắng chống cằm, trầm tư ngơ ngác, từng chuỗi lệ châu, không nhịn được mà từ trong đôi mắt đẹp rớt xuống.
Đột nhiên bên tai truyền tới một thanh âm dễ nghe: "Thái tử phi trên cao, tiểu nhân có lễ!"
Thái tử phi kinh hãi, từ bên cạnh bàn nhảy dựng lên, quay đầu trợn mắt, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Dân mặc phục sức tướng quân, há hốc, hai mắt đẫm lệ mơ màng, hoài nghi mình đang ở trong mộng.
Lý Tiểu Dân làm bộ muốn bái lạy, nhưng nàng cũng không tiến lên dìu đở, trong bụng không hài lòng, cũng không bái tiếp nữa, tiến đến ôm cổ nàng, dùng sức hôn lên cặp môi thơm của nàng, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng anh đào đang hé mở của nàng.
Sau khi hôn, Thái tử phi mới chấn tĩnh lại tinh thần, kinh hoàng giãy ra khỏi ngực hắn, kêu lên thất thanh: Bạn đang đọc chuyện tại
"Ngươi không muốn sống nữa à, người ở đây nhiều tai mắt lắm".
Đảo mắt xem xét, trong khuê phòng lại rất im ắng, các thị nữ chướng mắt kia, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thái tử phi cũng không thèm suy nghĩ nhiều về việc các nàng đi đâu, vươn tay ra ôm lấy cánh tay của Lý Tiểu Dân, hoảng sợ hô lên: "Ngươi làm sao dám tới nơi này, nếu bị người phát hiện thì sẽ chầu trời đó! Mau đi, mau đi đi!"
Thấy nàng lấy tay muốn đẩy mình đi, vẻ mặt cấp bách hoảng sợ, giống như đang lo lắng vì mình, trong lòng Lý Tiểu Dân dâng lên một cổ tình cảm ấm áp, một tay ôm nàng vào trong ngực, khẽ hôn an ủi nói: "Không phải lo, ta là phụng chỉ đến đây, đầu tiên là khuyên nhủ Thái tử điện hạ, muốn hắn không nên trầm mê trong sách cấm, còn bây giờ, là phụng mệnh của Thái tử, tới khuyên nàng không nên ngăn hắn xem những sách cấm kia".
Thái tử phi bây giờ đâu còn thèm quản Lý Chiếu xem sách gì chứ, chỉ biết nhìn Lý Tiểu Dân kinh ngạc đến cực điểm, run giọng nói: "Ngươi nói phụng chỉ, chẳng lẽ là phụng chỉ của mẫu hậu sao?"
Lý Tiểu Dân mỉm cười gật đầu, còn Thái tử phi thì ngơ ngác nhìn hắn, do dự nói: "Mẫu hậu đã phát hiện chuyện của chúng ta, sao còn có thể cho ngươi vào trong phủ ta, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Tiểu Dân cười lớn vài tiếng, thuận miệng nói chuyện phiếm, tự khen mình tiên pháp siêu quần, Chu hoàng hậu cũng không nỡ giết mình. Ngược lại muốn trấn an mình, bởi vậy mới che đậy việc này, còn bảo mình cứ tuân theo mệnh lệnh trước đó, đến khuyên nhủ Thái tử.
Thái tử phi bán tín bán nghi, nhưng mà Tiểu Dân Tử bây giờ đang khỏe mạnh mà đứng trước mặt, ngược lại, không khỏi ôm lấy hắn, vừa khóc vừa cười, đầy vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết
Lý Tiểu Dân nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê dưới mưa, nghĩ tới chuyện này chắc đã đả kích nàng không ít, trong lòng sinh ra thương xót, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng.
Thái tử phi ừm một tiếng, nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn say mê nồng nhiệt của hắn. Cảm giác đôi ma thủ của hắn, đang vuốt ve khắp người mình, thân thể không khỏi nóng như lửa, nhào vào lòng hắn. Rốt cuộc chẳng còn tia khí lực nào để trốn chạy nữa.
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian rất gấp gáp, không nên nhiều lời, liền ấn ngã nàng lên bàn trang điểm, xé toạc quần áo nàng, mạnh mẽ đâm vào trong ngọc thể nàng.
Cảm nhận được vật cứng của hắn dùng sức chạy nước rút trong cơ thể mình, Thái tử phi mặt đỏ ửng, nắm cánh tay Lý Tiểu Dân, run giọng nói: "Tiểu Dân Tử, không nên làm ở chổ này, chúng ta lên giường đi thôi!"
Lý Tiểu Dân chẳng thèm để ý, hung hăng phát tiết một trận trong ngọc thể nàng, sau đó mới ôm lấy thân thể mềm mại của Thái tử phi, vừa đi, vừa ôm eo thon lắc lư của nàng, chậm rãi đi tới giường lớn.
Trên giường thơm mà Thái tử phi ngủ mỗi ngày, Lý Tiểu Dân cùng Thái tử phi sớm nắng chiều mưa, kịch liệt giao hoan. Cho đến khi khiến hơi thở nàng trở nên yếu ớt, mới mây tạnh mưa tan, ôm lấy thân thể mềm mại thon dài trần như nhộng của nàng, ở trên giường tơ ngửa cổ thở dốc.
Thái tử phi nghỉ tạm một lúc, miễn cưỡng có chút khí lực, ngẩng đầu nhìn thiếu niên thanh tú còn nhỏ hơn mình hai tuổi, nhớ tới bản thân thân phận cao quý, lại cùng hạng cung nô thấp hèn có duyên hợp thể, không khỏi xấu hổ, giơ tay ngọc lên, vuốt ve hai gò má Lý Tiểu Dân, dịu dàng nói: "Tiểu Dân Tử, vừa rồi ngươi có sung sướng không?"
Trong giọng nói, mang theo một tia hờ hững mà uy nghiêm. Lý Tiểu Dân cũng không có chú ý, chỉ biết thở hổn hển, gật gật đầu.
Thái tử phi trầm giọng nói: "Hôm nay Bổn vương phi tâm tình rất tốt, để ngươi chiếm tiện nghi, chỉ có thể nói là nghiệt duyên kiếp trước. Từ nay về sau, ngươi hết thảy phải nghe lời Bổn vương phi, Bổn vương phi có triệu tới, thì ngươi phải theo truyền mà đến, biết rồi chứ?"
Lý Tiểu Dân nghe thấy liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn thoát qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống, biết nàng không phải đang nói giỡn, trong lòng không khỏi thầm tức giận, vuốt ngọc nhũ nàng, giả vờ cười nói: "Vương phi nương nương, ta nơi này có chút ẩm ướt, nhờ nàng liếm sạch cho ta, ta liền nghe lời nàng!"
Cảm giác tay hắn vuốt ngọc thể mình mà không hề cố kỵ, Thái tử phi trừng mắt to kinh ngạc, cúi đầu nhìn ngón tay hắn đang chỉ vào hạ thể mình, không khỏi đại xấu hổ, đè đầu Lý Tiểu Dân, hung hăng véo tai hắn, thấp giọng quát: "Tiểu nô tài, ngươi nói cái gì?"