NHẶT CHÀNG CÔNG NGỐC VỀ LÀM RUỘNG

Editor: demcodon

“Nếu ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa ta cũng không ngăn cản ngươi, bất quá ngươi phải hiểu rõ một điều cho dù Tư Bác không mất trí nhớ còn nhớ ngươi cũng không đại biểu y sẽ chấp nhận ngươi, bằng không ngươi đã sớm gả cho y.” Giọng điệu Yến Thần Dật thật bình thản, bình thản đến mức làm cho Dung Tĩnh Nhã chỉ là nghe đã cảm thấy tình cảnh kinh hãi.

Thật giống như hắn chỉ là đang kể lại một việc, mà chuyện này đối với hắn căn bản là không quan trọng. Nhưng ai cũng đều hiểu rõ sự an toàn củaTư Bác đối với hắn rất quan trọng.

Dung Tĩnh Nhã rũ mắt cũng không đi nhìn chằm chằm hắn, mà là nghĩ đến mình còn có thể làm gì.

Đáy lòng Yến Thần Dật hừ lạnh, rốt cuộc là tiểu nha đầu chưa thông hiểu thế sự, đừng nhìn tính tình không nhỏ lại cũng không nhiều tâm sự như vậy. Lời nói khó nghe một chút, mình động mồm động mép là có thể làm cho nàng đánh lui trống lớn, cũng thật là châm chọc.

Quảng vẫn chú ý sắc mặt Yến Thần Dật, thấy sắc mặt y như bình thường không có gì đặc biệt sau khi biến hóa mang tâm lại như thế nào cũng không bỏ xuống được. Loại tình huống này có chút không quá thích hợp.

Quảng mấp máy môi giơ tay đưa về phía tiểu nhị đang lau bàn một bên, nhỏ giọng nói với gã hai câu.

Tiểu nhị sửng sốt nghi hoặc nhìn hắn.

“Nhanh lên đi gọi đến, bằng không thật gặp chuyện không may.” Hai ngày này Tư Bác bởi vì không muốn có liên quan gì đến Dung Tĩnh Nhã cho nên vẫn ở hậu viện không có đi tới đại sảnh. Bọn tiểu nhị cũng biết chuyện này, cho nên Quảng kêu người đi tìm Tư Bác đến ngược lại là rất làm cho người ngoài ý muốn.

Tiểu nhị gật gật đầu chạy tới hậu viện, không chờ Tư Bác đến thì Quảng nhìn thấy Dung Tĩnh Nhã đứng lên chưa nói gì đã dẫn theo người rời đi.

Hắn trợn tròn đôi mắt, thật kinh ngạc nhìn Yến Thần Dật quay đầu lại buông tay với mình. Đây là tình huống gì?

Kỳ thật Yến Thần Dật cũng không nói cái gì nữa, chỉ là nói cho Dung Tĩnh Nhã biết nếu nàng còn tiếp tục ở lại chỗ này thì Tư Bác có thể sẽ rất nguy hiểm, tiểu nha đầu kia tuy nói không quá tình nguyện nhưng mấy thị vệ kia phía sau nàng kia lại không phải ngốc.

Lúc đi ra ngoài thì lão Vương gia và Vương phi cũng đã dặn dò qua bọn họ, kêu bọn họ nhìn Tam tiểu thư không để nàng xằng bậy. Vốn lúc nhìn thấy Tư Bác thì bọn họ cũng rất kinh ngạc, đặc biệt là mấy ngày nay âm thầm quan sát mọi chuyện, trong lòng bọn họ đều rõ ràng vị gia này là giả vờ mất trí nhớ.

Đó đại biểu cái gì? Đại biểu bọn họ nếu không nhanh một chút rời đi thì sẽ tự rước lấy phiền toái cho chính mình.

Cho nên cho dù Dung Tĩnh Nhã lại không tình nguyện như thế nào cũng vẫn là bị bọn thị vệ kéo đi. Đương nhiên, nói rất dễ nghe một chút thì gọi khuyên đi, kỳ thật cũng không kém kéo đi là bao.

Bốn gã thị vệ hai trước hai sau kẹp nàng ở trong, chỉ sợ nàng lại làm chuyện gì xấu đến lúc đó liên lụy đến bọn họ.

Bọn tiểu nhị tửu lâu thấy người khó chơi đi rồi đều lộ ra nụ cười, làm việc cũng có sức lực; mắt thấy sắc trời cũng đến lúc ăn cơm chiều thì Yến Thần Dật cảm thấy hẳn là đi sau bếp làm thên thức ăn cho mọi người, hai ngày nay cũng thật là làm khó bọn họ. Kết quả vừa mới xoay người đã thấy nam nhân từ phía sau chạy tới, sắc mặt còn rất sốt ruột.

“Thần Thần, chàng không bị thương chứ?” Y vọt tới bên cạnh hắn lôi kéo cánh tay hắn trên dưới đánh giá một vòng, không nhìn thấy có dấu vết gì bị người khi dễ qua Tư Bác nhíu mày quay đầu nhìn về phía Quảng khó hiểu nói: “Sao lại thế này?”

Y vừa mới ở hậu viện đang luyện quyền với Dịch, cũng dạy hai chiêu cho mấy tiểu đầu bếp kia, học một chút để cường thân kiện thể cũng rất tốt, thì thấy tiểu nhị trong đại sảnh vội vã chạy về phía mình há miệng lập tức kêu lên có chuyện......

Đương nhiên, lời này là Quảng kêu gã kêu như vậy, bằng không Tư Bác làm sao sẽ chạy nhanh tới như vậy.

Quảng nhún nhún vai bĩu môi: “Tiểu Yến đã giải quyết xong, ai nha, thuộc hạ ngược lại là cảm thấy Tư Bác ngài sắp thành thê hiền nội trợ, chậc chậc, mỗi ngày cứ núp ở trong hậu viện không ra, ngay cả đào hoa rối ren kia của ngài còn phải để Tiểu Yến giúp ngài giải quyết.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn chung quanh thấy khăn lau ở trên bàn phía sau để tiểu nhị dùng lau bàn, y cầm lấy ném về phía Quảng còn mắng: “Nhãi ranh, ở đây nói bậy thì xé miệng ngươi!”

Yến Thần Dật ở một bên gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Quảng cũng không nói sai, về sau huynh chủ nội ta chủ ngoại là được, đi, cùng ta đi phòng bếp chặt xương, buổi tối chúng ta ăn một nữa ngon.”

Quảng ở một bên nhịn cười, cầm khăn lau vẫy vẫy với Tư Bác, còn không sợ chết nói: “Chủ thượng, cố lên!”

Tư Bác tức giận, nghĩ thầm: "ngươi chờ cho ta, sớm muộn gì thu thập ngươi."

* * *

Dung Tĩnh Nhã đến nhanh đi cũng nhanh, không biết nàng rốt cuộc chạy tới làm gì, trừ bỏ mấy ngày gây thên phiền toái cho Yến Thần Dật và Tư Bác hình như cũng không có ảnh hưởng gì.

Ngày tháng cũng phải trôi qua, đảo mắt đến giữa tháng mười hai, trời càng ngày càng lạnh. Huyện Hoa Dương rơi mấy đợt tuyết lớn, Yến Thần Dật cảm thấy cách nói tuyết lành báo hiệu năm bội thu này để ở niên đại hiện tại này càng có thể nói hết tất cả. Sang năm ruộng thu hoạch khẳng định sẽ không tệ.

Buổi sáng hôm nay, bên ngoài bay tuyết nhỏ, trên đất cũng đã là một tầng mù sương. Yến Thần Dật chui ở trong ổ chăn ấm áp không muốn động, hắn đã sớm tỉnh nhưng thân thể này sợ lạnh khác thường, sớm đã mặc vào áo bông dày nặng làm cho hắn đi đến chỗ nào cũng giống viên tròn, trong ngoài ba lớp.

“Thần Thần tỉnh chưa?” Tư Bác từ bên ngoài tiến vào mang theo một thân khí lạnh.

“Ừhm.” Yến Thần Dật rầm rì một tiếng giật giật thân thể, chính là không muốn đứng lên.

“Mau đứng lên đi, mặt trời cũng sắp chiếu tới mông rồi.” Y chà xát hai tay đưa tay chà nóng vói vào trong chăn, sờ tới sờ lui ở trên thân thể trần trụi của hắn: “Đứng lên đi.”

“Ưm......” Yến Thần Dật rút thân thể về phía sau trốn đi, khóe mắt đỏ lên bĩu môi nhìn y: “Huynh lăn ra!”

Đêm qua ép buộc hắn đến sau nửa đêm mới yên tĩnh, hiện tại lại muốn hắn rời đi ổ chăn ấm áp rời giường, người này càng ngày càng làm càn.

Tư Bác cười tủm tỉm đến gần hôn hôn trán hắn, hai tay ôm cả chăn lẫn người: “Chàng không phải nói muốn làm lò sưởi ở trong tửu lâu sao, ta và Dịch tìm thợ thủ công đến đây, chàng không đi nói tỉ mỉ với bọn họ à?”

Yến Thần Dật nhăn mặt đấu tranh ba giây, bĩu môi không tình nguyện gật đầu nói: “Vậy huynh lấy áo bông của ta đến đây, còn có ta muốn mang giày lông thỏ kia.”

“Được được được, ta lấy cho chàng.” Lại hôn hôn chóp mũi hắn, nam nhân mang theo nụ cười xoay người đi lấy y phục trong ngăn tủ cho hắn.

Yến Thần Dật hít hít mũi liếm liếm môi, từ sau khi Dung Tĩnh Nhã bị mình hù dọa chạy đi thì nam nhân này hình như đối xử với mình càng dịu dàng...... Ưm, còn hình như có chút cảm giác xem hắn trở thành tiểu hài tử mà dỗ dành.

Yến Thần Dật mặc xong y phục ngồi ở bên giường ngẩng mặt tùy ý nam nhân cầm cái khăn ướt ấm áp lau qua lau lại ở trên mặt mình. Sau đó thấy nam nhân bận trước bận sau thu xếp thay mình trong lòng cảm thấy tràn đầy.

Nam nhân này là yêu hắn, khóe miệng Yến Thần Dật không tự chủ nhếch lên nụ cười.

“Cười cái gì?” Tư Bác để cái khăn để sang một bên xong xoay mặt nhìn hắn, bưng ly nước và bột đánh răng đưa cho hắn: “Mấy ngày gần đây chàng có chút lười đấy.”

Mặc dù nói oán giận nhưng biểu tình kia giọng điệu kia lại tràn đầy sủng nịch. Yến Thần Dật ngẩng mặt nhíu nhíu mũi với y, đứng dậy đi đánh răng.

“Nếu như ta ngày nào đó không ở đây thì chàng làm sao bây giờ?” Tư Bác ở một bên lắc đầu thở dài, duỗi tay chải tóc cho hắn.

Trong miệng Yến Thần Dật ngậm nước xoay mặt nhìn y, nhướn mày phun nước vào trong chậu nhe răng nói: “Huynh dám?!”

“Không dám.” Tư Bác thấy hắn trợn tròn đôi mắt khẽ cười một tiếng, từ phía sau ôm hắn vào trong ngực lung lay: “Ta nào bỏ được rời khỏi chàng chứ?”

“Hừ! Cũng may huynh thức thời.” Yến Thần Dật lau miệng xoay người qua vỗ vỗ bờ vai của y: “Nếu có người dám đến cướp huynh với ta, ta sẽ thật tức giận, ta nếu như tức giận sẽ thật khủng bố.”

Nam nhân nhìn hắn ra vẻ hung ác vui vẻ nheo mắt lại: “Vâng vâng vâng, Thần Thần của ta là con hổ nhỏ, nào có người dám cướp ta với chàng? Đi thôi, đi ra ngoài nhìn xem mấy thợ thủ công kia nghiên cứu thế nào, nói thật bản vẽ chàng vẽ ta một chút xem cũng không hiểu.”

Yến Thần Dật bĩu môi, nghĩ thầm: "huynh nếu có thể xem hiểu thì có vấn đề."

Bận việc một buổi trưa bước đầu định ra làm như thế nào để chỉnh đốn và cải cách ở trong tửu lâu, Yến Thần Dật cảm thấy mỹ mãn rút vào ghế dựa ở trong phòng thu chi, trong lòng còn ôm lò sưởi tay ấm.

Quảng đi vào nhìn thấy dáng vẻ y híp mắt lười biếng khẽ cười một tiếng, giơ tay quơ quơ một chồng giấy Tuyên Thành cầm trong tay: “Muốn nhìn xem hay không?”

“Hử? Thứ gì.” Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái ngồi thẳng người rót ly trà nóng cho gã.

“Ta và Dịch sửa sang lại một ít buôn bán của cửa hàng mặt tiền, có kinh thành còn có mấy thành lớn khác, ngươi nếu như có hứng thú thì mở chút cửa hàng.” Quảng để giấy Tuyên Thành trước mặt y, ngồi ở một bên bưng trà nóng uống một ngụm.

Yến Thần Dật cúi đầu lật xem một chút, sau đó kinh ngạc hỏi: “Sao nhiều như vậy?”

“Chao ôi, tiểu lão bản của ta à, Tư Bác tốt xấu gì cũng là Vương gia, lại không có một chút tài sản riêng sao được.” Quảng dở khóc dở cười nhìn y, hất hất cằm: “Bên trong này có hơn phân nửa là cửa hàng mặt tiền của chủ thượng, còn lại là ta và Dịch còn có Ninh. Nếu ngươi cảm thấy không đủ còn có những người khác, bất quá ta không tính để vào.”

“Đủ đủ, vấn đề là ngươi muốn cho ta mở cửa hàng mặt tiền gì?” Yến Thần Dật nhìn kỹ trên giấy Tuyên Thành vẽ đường phố và viết chú thích bên cạnh, không thể không nói Quảng ở trên phương diện này là thật sự rất chu đáo, biết hắn không biết chỗ này còn cố ý viết ra con phố nào người tương đối nhiều, đoạn đường đó sẽ thỉnh thoảng nói nhiều gì đó.

Yến Thần Dật chọn mấy cửa hàng sát đường trong đó ngẩng đầu nhìn về phía Quảng hỏi: “Những cái này rất tốt, có thể bán những món trong tửu lâu chúng ta, vấn đề là......” Hắn nhíu mày: “Ngươi muốn ta tự mình đi qua?”

Nếu chỉ cần là muốn mở chi nhánh chỗ khác bán chút cổ vịt hoặc là điểm tâm gì đó căn bản không cần tìm hắn đặc biệt nói. Nhưng lại cầm nhiều cửa hàng như vậy cho mình xem, như thế nào cũng đều không thể nào nói nổi.

Quảng cũng không gạt gật đầu nói: “Ngươi có thể không chú ý tới hai ngày này người ra ra vào vào huyện Hoa Dương càng đến càng nhiều. Ta và Ninh lúc đầu đến huyện Hoa Dương thì đã điều tra qua số lượng nhân khẩu nơi này, đây không phải hiện tượng bình thường.”

Yến Thần Dật nhíu mày hỏi gã: “Có phải có quan hệ với Tư Bác hay không?”

“Ta không dám khẳng định có phải có liên quan đến chủ thượng hay không, nhưng không thể không phòng.” Nếu hắn mang chuyện này nói với Tư Bác chỉ sợ nghe được kết quả chính là trợn trắng mắt còn có một câu vênh váo hống hách trả lời “Dám đến trêu chọc lão tử thì giết hắn!”.

Cho nên Quảng trực tiếp tìm đến Yến Thần Dật, hắn tin tưởng Yến Thần Dật sẽ mang sự an toàn của Tư Bác đặt ở hàng đầu.

Yến Thần Dật gật đầu hỏi gã: “Nếu thật sự giống như ngươi đoán chúng ta không phải nên lập tức rời đi ư?”

“Đó ngược lại không cần, những cửa hàng đó cho dù thu xếp cũng phải một đoạn thời gian, sau khi hết năm lại nói, hơn nữa ngươi không phải sợ nhất là lạnh sao?” Quảng cười tủm tỉm nhìn y. 

Yến Thần Dật bị gã nói như vậy khuôn mặt đỏ bừng.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi