NHẤT ĐẠI TƯỚNG QUÂN (MỘT ĐỜI TƯỚNG QUÂN)

Nam hài từ khi sinh ra cho đến nay, lần đầu tiên gặp mặt phụ thân là lúc ba tuổi, khi phụ thân quay về đế đô thụ phong kim ấn đại tướng quân, lúc đó trong nhà đông như trẩy hội, tất cả đều là hướng đến phụ thân chúc mừng người làm quan. Mà phụ thân dường như rất thích cùng với các huynh đệ ở một chỗ nâng ly luận chiến (bàn luận chuyện chiến tranh). Lần thứ hai gặp mặt, là lúc nam hài ba tuổi đưa tiễn phụ thân rời đi. Lần thứ ba là khi hắn đứng ở trên cổng thành cúi đầu xuống dưới nhìn phụ thân anh tuấn trên lưng ngựa. Cả thành tưng bừng nhộn nhịp, dân chúng giống như nước chảy hướng về phía đội ngũ tướng quân chiến thắng, mọi người mang đến đủ các loại trái cây, đồ ăn ném cho những binh sĩ. Lúc đó, nam hài đã sáu tuổi.

Vốn tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể với phụ thân ở cùng một chỗ, nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Thượng kia thực không phải là người tốt, đem phụ thân lần thứ hai điều đến trấn thủ tại biên quan xa hơn, phong làm Trấn Viễn đại tướng quân, nắm giữ năm mươi vạn đại quân, thống soái toàn quân, ngăn địch quan ngoại. Phụ thân lĩnh mệnh, ngay lập tức tiến về biên quan. May mắn còn cấp cho hắn một ánh mắt, nhưng thậm chí ngay cả một chữ, trong ấn tượng của nam hài cũng chưa từng nghe thấy phụ thân nói qua với mình.

Tiên sinh ngồi ở bên cạnh đệ tử, nghe đệ tử nói chuyện lần cuối cùng, những lời này giống như di ngôn, giống như bi thương đau xót, cũng giống như những lời làm nũng…… Y buột miệng nói ra:

‘Ta mang ngươi đi gặp phụ thân của ngươi.’

Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến nam hài kinh ngạc cũng khiến chính mình kinh ngạc.

Nam hài chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể ly khai khỏi nơi này để đi biên quan tìm phụ thân. Không nói đến đường xá xa xôi, biên quan ở nơi nào, mà chỉ cần nghĩ đến thân thể một ngày không khống chế được việc nôn ra tiên huyết, thì có lẽ chưa đến được biên quan gặp mặt phụ thân, hắn đã đi trước gặp mẫu thân rồi.

Thực ra nam hài cũng rất muốn đi, nhưng đi để gặp khuôn mặt lạnh nhạt như sương của phụ thân ư? Hay là để chất vấn xem tại sao phụ thân chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người cha? Biên quan quá xa. Thế nhưng hiện tại với thân thể hắn thì chết sớm hay chết muộn cũng không sai lệch lắm, thế là nam hài liền gật đầu, dứt khoát quyết định đi theo tiên sinh lên đường.

Ngày hôm sau, hai người thu xếp xong xuôi hành trang cùng với xe ngựa, sáng sớm tinh mơ phân phát toàn bộ gia phó, dàn xếp ổn thỏa sau đó giao cho bà vú, rồi hướng về phía biên quan khởi hành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi