NHẤT ĐAO XUÂN SẮC

Edit: Phúc Vũ

Trên khuôn mặt âm trầm của Thẩm Mặc Câu thoáng lộ một tia vui mừng: “Vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không về Đường gia?”

Tô Tiểu Khuyết mơ hồ hiểu ra, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc Câu, thu lại vẻ tươi cười, thanh âm thấp mà kiên định: “Ta vĩnh viễn không rời khỏi Thất Tinh Hồ, ngươi còn sống ta càng không rời xa ngươi.”

——

Ngoài đình quả nhiên hoa trà nở rộ, tuyết giảo, cúc biện, sở điệp, hạc đỉnh hồng, hận thiên cao, đồng tử diện, tùng tử lân, sư tử đầu, mẫu đơn khôi, phổ đà tử quang, ngọc bàn kim hoa, tây tử hương hà, kim ti tô tú, tử sa yên chi, chu sa tử bào… thảy đều khoe sắc, Thẩm Mặc Câu phong nhã, phân phó Tiểu Miên bày nhuyễn tháp gấm thêu cùng trà hoa án kỷ trong đình, lại ngâm một bình trà mới, xắt vài củ sen, bảo Tô Tiểu Khuyết cùng ngồi bên cạnh thưởng ngoạn hoa điểu.

Tô Tiểu Khuyết trong bụng tuy biết văn chương thi họa, nhưng không hề có nửa phần nhã cốt, chỉ cảm thấy hoa trà to cỡ miệng chén đẹp thì đẹp, nhưng làm sao ngon bằng bông cải?

Biết Thẩm Mặc Câu sắp chết, cũng không chọc giận hắn, chỉ rung đùi ngáp dài, bóc vỏ từng hạt sen non mềm kẹp ở đầu ngón tay, bắn tới mấy con chim sặc sỡ đậu trên nhánh cây.

Nhất thời bầy chim kêu loạn, hung hăng vỗ cánh bay vòng vòng quanh cây, một con mỏ đỏ cổ lam bị bắn trúng đầu, thấy Thẩm Mặc Câu y sam hoa mỹ, liền cho hắn là hung thủ, nhắm thẳng ngay đầu Thẩm Mặc Câu mà trả đũa.

Tô Tiểu Khuyết đang cười nghiêng ngã, đột nhiên nhớ đến sáng nay bắt mạch, khí Quỷ tú trong cơ thể Thẩm Mặc Câu tuy đã bị dược vật áp chế, chỉ tả xung hữu đột ở huyệt Thần Đình vô pháp phá ra, nhưng công phu Nhập Bát Tinh Kinh thật sự tà môn cực độ, luồng chân khí còn giống như có ý thức, từ bỏ Thần Đình, chuyển sang Bách Hội. Mà Bách Hội là huyệt giao hội của Đốc mạch và Thủ túc tam dương kinh, càng không thể xem nhẹ.

Vừa nghĩ đến đây, Tô Tiểu Khuyết vội đứng dậy về phòng, ngưng thần tĩnh tư, nghiền ngẫm về từng vị thuốc, quân thần tá sứ (*), điều trị trung hoà, xóa rồi lại xóa, sửa rồi lại sửa, thật lâu sau mới kê xong đơn dược, cẩn thận xem xét một lần nữa, cảm thấy phương thuốc này quả thật bỏ tà trợ chính, tinh vi ảo diệu, cũng phát giác Thanh nang dược thư quả thật bác đại tinh thâm, nghĩ đến quãng thời gian này, y thuật của mình tiến bộ không ít, không khỏi âm thầm vui mừng, nào biết mình đã mơ hồ mang tâm tư muốn giúp Thẩm Mặc Câu hóa giải tai ách chân khí phản phệ, chỉ bất quá chút tâm tư này đừng nói là thốt ra miệng, cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ sâu hơn, vừa chạm đến nó, liền cảm thấy có lỗi với mẫu thân quá cố, thành thử lúc kê đơn chỉ đặc biệt dụng tâm, tự xem mình như đại phu từ bi hành y tế thế, bất kể người bệnh thiện hay ác.

Nhất thời gọi: “Tiểu Miên! Tiểu Miên mau tới đây!”

Định giao phương thuốc cho Diệp Tiểu Miên, bảo nàng đến y xá sắc cho Thẩm Mặc Câu uống ngay buổi trưa, ai ngờ gọi nửa ngày, cũng chẳng thấy bóng dáng nàng, Tô Tiểu Khuyết trong lòng lấy làm lạ, nên biết Tiểu Miên cô nương này luôn xuất quỷ nhập thần hễ truyền là đến, bình thường cho dù không gọi, có lẽ cũng lấp ló dưới chân tường nghe ngóng, không biết hôm nay là do ù tai hay đi đứng bất tiện, lập tức đặt phương thuốc dưới cái chặn giấy bích ngọc, chạy ra khỏi phòng, lại thấy Thẩm Mặc Câu dựa người trên cẩm tháp, trước mặt là Bách Sanh.

Tô Tiểu Khuyết tiến đến gần, thấy Thẩm Mặc Câu đang nhìn một khóm cửu tâm mười tám cánh cách đó không xa, thần sắc không rõ hỷ nộ, Diệp Tiểu Miên nín thở đứng một bên, Bách Sanh thấy Tô Tiểu Khuyết, vội hành lễ: “Thiếu chủ!”

Tô Tiểu Khuyết biết Bách Sanh xưa nay hành sự thỏa đáng trấn định, hắn đích thân tiến vào, nhất định là có việc đặc biệt, vội hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Mặc Câu lại phất tay, thị ý cho Bách Sanh lui xuống.

Như có suy tư nhìn về phía Tô Tiểu Khuyết, mục quang thâm thúy mà yêu dị, nửa ngày nói: “Tô Tiểu Khuyết, ngươi họ Tô, không phải họ Đường.”

Tô Tiểu Khuyết trong lòng phát lãnh, ý niệm đầu tiên chính là, lão hồ ly này lại nổi cơn điên! Còn đổi sang kiểu điên mới! Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, hắn bị khí tượng Quỷ tú bức cho điên, nên là điên võ chứ không thể điên văn được, lời này hẳn có huyền cơ, lập tức gật đầu nói: “Ta chỉ ăn đường, không phải họ Đường.”

Trên khuôn mặt âm trầm của Thẩm Mặc Câu thoáng lộ một tia vui mừng: “Vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không về Đường gia?”

Tô Tiểu Khuyết mơ hồ hiểu ra, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc Câu, thu lại vẻ tươi cười, thanh âm thấp mà kiên định: “Ta vĩnh viễn không rời khỏi Thất Tinh Hồ, ngươi còn sống ta càng không rời xa ngươi.”

Thẩm Mặc Câu mỉm cười, bàn tay trắng bệch gầy yếu vươn ra từ trong tay áo, chỉ về hướng xa xa: “Đường Nhất Dã đã đến, đang ở đại điện nội đường chờ ngươi… Ngươi… đi gặp hắn cũng được.”

Tô Tiểu Khuyết cả kinh, tuy biết Đường Nhất Dã xưa nay đầu gỗ, nhưng không ngờ hắn còn bướng bỉnh hơn cả con lừa vài phần, bên sông từ biệt, cư nhiên đuổi theo tới tận Thất Tinh Hồ, cũng không sợ lâm vào hiểm địa, bị lũ yêu nhân tà giáo phanh thây hút tinh nguyên vân vân, mà Đường Thanh Vũ cũng yên tâm, không sợ tuyệt tự?

Trong lòng không muốn gặp hắn, rồi lại sợ hắn trở chứng lừa kéo không đi đánh không lui, nấn ná một hồi lại chọc giận Thẩm Mặc Câu, nhất thời cực kỳ khó xử.

Thẩm Mặc Câu thấy thần sắc hắn biến ảo bất định, thản nhiên hỏi: “Sao thế? Họ Đường kia tới thăm ngươi, vui mừng đến ngây ngẩn cả người?”

Tô Tiểu Khuyết nghe trong thanh âm hắn không giấu được mùi giấm cùng sát ý, giống hệt một thanh thử vĩ đao (đao đuôi chuột = =) ngâm trong giấm lão Trần, trong lòng biết Đường Nhất Dã vừa đến, liền gợi lên chuyện cũ hơn hai mươi năm trước của Thẩm Mặc Câu, lão hồ ly một khi khó chịu, Đường Nhất Dã có lẽ cũng đừng mong dễ chịu, trước mắt Thẩm Mặc Câu ít nhiều vẫn còn nghĩ đến tâm tư của mình, nhưng nếu Đường Nhất Dã cứ không biết tốt xấu, với bản tính tùy hứng của Thẩm Mặc Câu, tự nhiên đêm dài lắm mộng, ở lâu gây sự, nên nhanh chóng đuổi vị đại ca nội tâm củ cải này của mình đi mới là thượng sách.

Không để ý tới Thẩm Mặc Câu nữa, thi triển Hồ Tung Bộ, xuyên qua nguyệt động môn, bay thẳng đến đại điện.

Thẩm Mặc Câu thấy hắn lộ khinh công này, từ vui thành giận, vừa phất tay, đã đánh đổ bình trà xuống lối đi lát sỏi, vụn sứ văng tứ tán, một mảnh sứ mỏng nhưng sắc bén trùng hợp cắt đứt một nhánh hoa trà, khoảnh khắc hoa rơi, Thẩm Mặc Câu mi tâm sát khí ẩn hiện.

Đường Nhất Dã giữ lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên ghế mềm trong điện, tinh tế đánh giá lối bày trí ở đại điện nội đường Thất Tinh Hồ.

Thử Kiếm đường của Bạch Lộc Sơn rộng lớn trống trải, không có lấy một cái ghế, biến thái đến mức chỉ cho đứng không cho ngồi; trong Bảo Đại đường của Đường gia, là nguyên bộ bàn ghế trà kỷ bằng gỗ tử đàn, tận lực giữ vẻ phóng khoáng mộc mạc; chính điện Xích Tôn Phong, màu đen là chủ đạo, đơn giản mà trang trọng; còn nội đường Thất Tinh Hồ lại không hề mang khí tức giang hồ, chỉ có xa diễm nhã trí, cầu kỳ thanh lệ.

Nói không hết có bao nhiêu cột trụ chạm trổ, màn gấm rèm châu, nhìn không hết có bao nhiêu cẩm đôn tú y, châu ngọc đầy sảnh, cho dù giẫm dưới chân, cũng là thảm dày mềm mại màu đỏ thẫm, chóp mũi ngửi được, cũng là doanh tụ ám hương tỏa ra từ lư hương bạch đồng bên cửa sổ.

Ở góc điện còn có một nhánh san hô xích hồng, cao chừng một trượng, quang hoa loá mắt.

Nơi chủ vị là một đoản tháp tiêu diệp (hình lá ba tiêu), làm từ gỗ trầm hương, nạm châu khảm ngọc, trước tháp bày án kỷ tiêu diệp, trong những cái chung lưu ly trên kỷ tràn đầy hồ đào bích ngọc.

Đường Nhất Dã đợi thật lâu, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ hít thở sâu, nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chim hót ve kêu lẫn tiếng hoa rơi lá rụng trong phạm vi ba trượng, đều lọt vào tai.

Đột nhiên nghe thấy tiếng tay áo mang theo gió vang lên, nhẹ mà cực nhanh, liền nghĩ người tới khinh công trác tuyệt, Đường Nhất Dã mở mắt, vui mừng gọi: “Tiểu Khuyết!”

Tô Tiểu Khuyết bay thẳng đến tháp tiêu diệp, nghiêng người ngồi xuống, nhưng lại gác chân lên án kỷ trước mặt, tức giận nói: “Sao ngươi lại tới đây? Âm hồn bất tán!”

Đường Nhất Dã cực quen hắn nói chuyện với mình như thế, thời gian như quay ngược về, chỉ nghe đến vui mừng vô hạn, Tô Tiểu Khuyết trước mắt tuy đẹp đến có chút xa lạ có chút kinh người, nhưng một phen lên tiếng, đích đích xác xác như đinh đóng cột chính là Tô Tiểu Khuyết không sai, chỉ kích động đến vành mắt cũng đỏ hoe, thanh âm cũng run lên: “Ngươi, ngươi không sao rồi… Ta… ta… năm đó không tìm thấy ngươi, ta…”

Tô Tiểu Khuyết cầm lấy một cái chung lưu ly xoay chuyển trên đầu ngón tay, ngắt lời hắn: “Có phải chính Tạ Thiên Bích truyền thư cho ngươi, báo với ngươi ta ở Thất Tinh Hồ?”

Đường Nhất Dã ngẩn ra, gật đầu nói: “Mấy ngày trước ta đi Kim Giang tìm ngươi, cũng là hắn nói cho ta biết, ngươi sẽ xuất hiện ở đó.”

Tô Tiểu Khuyết cười lạnh nói: “Ngay cả hắn mà ngươi cũng tin? Sao không chịu nghĩ, hai ngươi thế bất lưỡng lập, hắn gạt ngươi đến Thất Tinh Hồ, lẽ nào còn không phải mượn đao Thẩm Mặc Câu, chém phăng cái đầu lừa ngu ngốc này của ngươi?”

Nói xong thân hình hơi lùi xuống, để hai chân gác trên án kỷ thoải mái hơn, một tay nhẹ nhàng chống cằm, đuôi tóc suôn mượt sau đầu an tĩnh men theo chiếc cổ thon dài có đường cong tinh xảo buông xuống trước ngực.

Đường Nhất Dã trầm mặc, đột nhiên phát hiện Tô Tiểu Khuyết đã khác xa dĩ vãng, Tô Tiểu Khuyết của trước đây hành động tuy cũng vô cùng phóng túng, bất quá chỉ là phóng túng theo lối ngây thơ không tự biết, hiện tại loại phóng túng này lại an nhiên toát ra phong tình cùng mị hoặc không thể che giấu, một tay chống cằm một chân gác ngang, ống quần hơi rộng, một bên chân thon dài thẳng tắp liền lộ ra, da thịt mịn màng, đường nét tuyệt đẹp, còn bàn tay kia lại khiết tịnh như ngọc, nhưng sở hữu vẻ hoạt sắc sinh hương mà mỹ ngọc không có, trong từng cử chỉ, một loại yêu mị ẩn tàng trong xương cốt, từ trong nét tú dật thanh lãng chỉ có ở nam tử trực tiếp bộc lộ, đều bất giác câu hồn đoạt phách.

Đường Nhất Dã chợt cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, vành tai cũng dần nóng lên, Tô Tiểu Khuyết đợi hồi lâu, thấy hắn chỉ lo nhìn mình mà không nói gì, đôi má ửng hồng, hô hấp đã nặng, Tô Tiểu Khuyết thông minh đến bậc nào? Vừa thấy trạng thái này của hắn, lập tức hiểu ngay, cõi lòng nhất thời hóa tro hơn phân nửa.

Bản thân mình hiện tại bộ dáng khí chất gì, tự nhiên không hỏi cũng biết.

Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc, mỗi tấc da thịt, đều đã mang ấn ký của Thất Tinh Hồ, là hạng yêu tà giang hồ ai ai cũng khinh rẻ, không còn là thiếu niên thanh thuần trong sáng như ánh dương quang của năm nào.

Nhớ tới ngày đó liên thủ truy sát yêu phụ Lưu Sương, dường như chỉ mới là hôm qua, nhất thời cảm thấy thật thú vị, không khỏi cười ra tiếng, trên mặt hắn bất chợt nở rộ một nụ cười, giữa đại điện vây châu phủ ngọc, lại nổi bật lên một thân y sam đỏ thẫm nồng liệt, thoạt nhìn đặc biệt lãnh khốc băng hàn.

Đường Nhất Dã nghe thấy tiếng cười, vội thu liễm tâm tư, giơ tay tát mình một cái thật mạnh, nói: “Tiểu Khuyết, xin lỗi, vừa rồi ta cư nhiên… cư nhiên… nhìn ngươi đến ngây dại, ta là đại ca ngươi, nhưng lại nổi lên tà niệm như thế, quả thật sai đến lợi hại.”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn lúc này tự ăn bạt tai, không hề chối cãi, thẳng thắn nhận lỗi, đã là ngoài dự liệu, lại thấy ánh mắt hắn phẳng lặng, không có nửa phần dâm tà, trong lòng ấm áp, biết hắn chỉ là gặp sắc phát ngốc thường tình, tuyệt không phải thật sự sinh tà niệm, vội cười nói: “Này cũng không có gì quá đáng, lúc nhỏ ta cũng thường nhìn Niếp thúc thúc đến ngẩn người, nếu mỗi lần ngây dại lại tự tát mình một cái, khuôn mặt này của ta có lẽ đã thành trái bí đao từ lâu rồi.”

Đường Nhất Dã nghe được lời này, nghi hoặc tiêu tan, cũng nhẹ nhõm hẳn, cười nói: “Cho dù Tiểu Khuyết biến thành dạng gì, cũng vẫn là Tiểu Khuyết trong lòng ta năm xưa.”

Tô Tiểu Khuyết hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy, ngươi mau rời khỏi nơi này, coi chừng Thẩm Mặc Câu giết ngươi, há chẳng phải hoàn thành tâm nguyện cho Tạ Thiên Bích?”

Đường Nhất Dã trầm ngâm nói: “Tạ Thiên Bích con người này bản tính khó dò, ta căn bản không tin hắn, nhưng chuyện hắn báo ta tới Thất Tinh Hồ, hoàn toàn không có ý tính kế.”

Thấy Tô Tiểu Khuyết nghe như không nghe, chỉ lo nghịch cái chung lưu ly, suy nghĩ một lúc, nói thẳng: “Hắn là vì ngươi. Hắn không muốn ngươi ở Thất Tinh Hồ nguy hiểm đến tính mạng, mong ta đón ngươi về Đường gia.”

Tô Tiểu Khuyết chậm rãi buông chung lưu ly, thần sắc thập phần trấn định thư thái, nhưng chung trong tay vừa chạm vào án kỷ, lập tức vô thanh vô tức vỡ tan, thanh âm hắn càng lạnh đến thấu xương: “Đồ ngốc, hắn khổ tâm toan tính như vậy, là vì đoạt lấy Thất Tinh Hồ, tiện tay giải quyết luôn tâm phúc đại họa như ngươi.”

Đường Nhất Dã đạm định nói: “Năm ấy chúng ta tới Cái Bang tìm ngươi, Tạ Thiên Bích đau khổ hối hận tuyệt không có nửa phần ngụy tạo, người như hắn một khi tỉnh ngộ, sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến ngươi nữa.”

“Một năm qua, Xích Tôn Phong cũng chỉ án binh bất động, giang hồ đã thái bình hơn nhiều. Ta nhận được thư của hắn, mới biết hắn một lòng mong nhớ ngươi, còn nắm được nhất cử nhất động của ngươi ở nơi này rõ như lòng bàn tay.”

Lưỡng lự một lát, mới nói: “Những tin tức này tuyệt không dễ lấy được, ta thậm chí hoài nghi hắn tự dấn thân vào chỗ hiểm… liệu có phải hắn luôn ở bên ngươi trong Thất Tinh Hồ?”

Tô Tiểu Khuyết ngước mắt, chăm chú nhìn Đường Nhất Dã một hồi, nói: “Ngươi quả thật không hề ngu ngốc, nếu ngươi gieo ác, có lẽ cũng chẳng thua gì Tạ Thiên Bích.”

Nhãn thần mang vài phần tàn nhẫn: “Hắn đích thực đang ở đây, giáo chủ Xích Tôn Phong tâm cơ thủ đoạn quả nhiên thần quỷ khó lường, nếu không mạo hiểm, sao có thể tương lai không đánh mà thắng nhất cử lật đổ Thất Tinh Hồ?”

Lười biếng khoát tay, lái sang chuyện khác, nói: “Hôm nay ngươi tới đây, ta đã thập phần cảm kích, bất quá ta họ Tô ngươi họ Đường, chúng ta chỉ là sư huynh đệ đồng môn học nghệ, hiện tại đều có nơi có chốn, ngươi đừng làm ta khó xử, tốt nhất là mau mau cút đi.”

Đường Nhất Dã vội mở miệng: “Tạ Thiên Bích nói Nhập Bát Tinh Kinh của Thẩm Mặc Câu có mối hoạ ngầm, lại bị ngươi hại mất đi lư đỉnh luyện công, chân khí phản phệ đã ngay trước mắt, hắn làm người hiếu sát tà ác, cho dù ngươi thật sự là con của hắn, trước khi chết hắn nhất định cũng sẽ giết ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết ở Thất Tinh Hồ cùng Thẩm Mặc Câu đủ loại dâm hành, không muốn nhất chính là bị vị đại ca thân sinh này biết được, nghe đến đây, trong lòng mơ hồ khẩn trương, nhưng từ khẩu khí của Đường Nhất Dã xem ra, Tạ Thiên Bích không hề báo chuyện giữa mình và Thẩm Mặc Câu với hắn, nhất thời cảm thấy may mắn an ủi, lại cười hỏi: “Ngươi đến đây, Đường chưởng môn có biết không?”

Đường Nhất Dã thoáng hổ thẹn, nhưng không nguyện nói dối: “Cha không biết.”

Tô Tiểu Khuyết thản nhiên ân một tiếng.

Đường Nhất Dã nói: “Hiện giờ ta hành sự, cha tuyệt không ngăn cản hay không đồng ý, cho nên ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi theo ta về, cha cũng nhất định rất vui mừng.”

Tô Tiểu Khuyết thuận miệng nói: “Đường môn không có nửa điểm quan hệ với ta, Thất Tinh Hồ mới là nơi ta nên ở.”

Đường Nhất Dã thấy hắn bướng bỉnh, cả giận nói: “Ngươi không sợ Thẩm Mặc Câu phát điên rồi giết ngươi sao?”

Vừa nghe đến Thẩm Mặc Câu phát điên, Tô Tiểu Khuyết như đột nhiên bừng tỉnh, vội đứng dậy nói: “Ta có việc gấp, ngươi đợi ta một lát…”

Lời còn chưa dứt, người đã phóng khỏi điện.

Nhớ tới sáng nay chân khí của Thẩm Mặc Câu đã chuyển hướng Bách Hội, đơn dược mới được kê vẫn còn để lại trên thư án, Tiểu Miên có lẽ cũng chưa lấy đi hốt thuốc sắc, mà lúc này đã qua giờ ngọ, không biết có phải hắn đang thấy không khoẻ, vừa nghĩ đến đây, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

Tô Tiểu Khuyết chạy về chỗ Thẩm Mặc Câu, vừa vòng qua vách đá, đã nghe thấy tiếng cây cối bên đình sụp đổ, Diệp Tiểu Miên kinh hô càng thảm thương, cứ liên tục “Gia! Gia! Gia! A…”

Tô Tiểu Khuyết nghe đến tâm can muốn nứt ra lại trợn trắng mắt, thầm nghĩ hỏng rồi! Lẽ nào Thẩm Mặc Câu t*ng trùng thượng não cường bạo cả tiểu nương bì này?

———-

(*) Quân thần tá sứ: thông thường các thầy thuốc phải biết phối hợp các vị thuốc theo tiêu chuẩn quân, thần, tá, sứ. vị thuốc làm quân là vị thuốc chủ lực để bổ hay tả, thì vị đó phải có công lực mạnh, hoặc nhiều hơn các vị khác, thuốc hổ trợ cho thuốc chủ lực tác dụng nhanh mạnh hơn làm thần, vị thuốc làm tá là phò tá để ngăn ngừa những biến chứng, những xung khắc hay độc hại của thuốc, vị thuốc làm sứ giống như đại sứ dẫn thuốc đến nơi cần chữa, cho nên khi sắc thuốc xong, người ta nếm thử thuốc có vị ngọt là vị thuốc làm sứ đó có chức năng dẫn thuốc vào tỳ để chữa bệnh ăn uống, thuốc có vị sứ là mặn chữa thận, sứ là vị cay chữa phế, sứ có vị đắng chữa tâm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi