NHẤT ĐỊNH PHẢI TIÊU HẾT TIỀN CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRƯỚC KHI HẮN PHÁ SẢN

Nghĩ tới đây, Diệp Chu có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.


Giang Đình Viễn ngồi bên cạnh Diệp Chu thấy cậu chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà biến đổi sắc mặt liên tục, dù là Giang tổng thần thông quảng đại, cũng không biết được cậu đang suy nghĩ gì.


Nếu nghĩ không ra, vậy cứ chờ khi nào cậu tự nói.


Không ngoài dự đoán của Giang Đình Viễn, một hồi, Diệp Chu dùng ngữ điệu cực kỳ nặng nề bi thống mà nói, "Cảm ơn Giang ca, để tôi suy nghĩ lại một chút đã."


Giang Đình Viễn nhíu mày, "Không cảm thấy hứng thú với hạng mục nào à?"


Diệp Chu trầm mặc lắc lắc đầu, nội tâm có nỗi khổ khó nói làm cậu hỏng mất, không hứng thú với hạng mục nào? Đương nhiên là không rồi, hạng mục cậu thấy hứng thú nhiều đếm không xuể, thế nhưng một cái cũng không được chọn!


Cậu nhìn chằm chằm mấy cái hạng mục được chiếu trên màn ảnh lớn, trong đó có tới bốn đến năm cái làm Diệp Chu cảm thấy quen mắt.


Có thể làm Diệp Chu cảm thấy quen mắt, thì mấy hạng mục này chắc chắn được đề cập bên trái tiểu thuyết, tương lai ít nhất cũng có một đến hai hạng mục đại bạo.


Lúc này trước mặt cậu không phải là hạng mục gì nữa, mà chính là một đống tiền a!


Diệp Chu cảm thấy mắt có hơi xót, gian nan dời tầm mắt, rưng rưng nói: "Để tôi nhìn lại cái đã."


Trong lòng Giang Đình Viễn mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn không nói gì.


Lần xét duyệt lần hai có tới năm mươi sáu hạng mục, nhóm quản lí cấp cao Kinh Chập đều tiến hành bỏ phiếu, sau khi bỏ phiếu, chỉ còn hai mươi hạng mục tiến vào xét duyệt lần ba.


Bỏ phiếu rất nhanh đã có kết quả, Diệp Chu không tham dự việc bỏ phiếu mà chỉ gắt gso nhìn chằm chằm xếp hạng của từng hạng mục trên màn ảnh.


Ai cũng cho là cậu đang suy tư hạng mục có tiềm lực thành công, nhưng...


Diệp Chu đang cố nhớ lại trong tiểu thuyết thì những hạng mục nào không tạo ra một chút gợn sóng, hạng mục nào thành công.nhào oanh oanh liệt liệt.


Ông trời không phụ lòng người, thật sự để cậu thấy hai tác phẩm.


Hạng mục đầu tiên là dự án tuyển chọn tài năng ( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên ), trong tiểu thuyết chỉ miêu tả sơ lược.


Một hạng mục nữa thì có hơi kì lạ, nói không liên quan giới giải trí thì không đúng, mà có liên quan cũng không phải, nói tóm lại là hai lĩnh vực đều khác nhau.


Người phụ trách hạng mục này là ông chủ của một quán ăn, có mấy chục năm kinh nghiệm quản lý quán ăn, nhưng mà... Lần này ông ta tới là muốn thành lập một câu lạc bộ!


Ngay cả đội viên cũng đã chọn xong, đa phần là khách quen của quán.


Tuy điện ảnh mấy năm gần đây vô cùng phát triển, cũng có vài người chuẩn bị nhảy hố, thế nhưng bất cứ ngành nghề nào cũng đều có hệ thống Kim tự tháp, người đứng đầu Kim tự tháp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.


Dù Diệp Chu chỉ là một người xuyên qua cũng biết, một quán ăn tùy tiện kéo mấy người tổ đội cùng nói dễ nghe thì đang nghĩ viển vông, nói khó nghe thì đây không phải là ảo tưởng à?


Cho dù để một mập trạch quán Internet cách vách tự dưng tham gia để kéo điểm còn đáng tin hơn?


Lúc nhìn thấy hạng mục này, Diệp Chu vô cùng hoài nghi mắt mình có phải là có vấn đề hay không, cư nhiên một hạng mục như vậy có thể từ hàng trăm hằng ngàn hạng mục trụ lại, tiến vào xét duyệt lần hai.


Thế nhưng...


Hạng mục này vừa lúc phù hợp với yêu cầu hiện tại của Diệp Chu, cậu không sợ dùng tiền sai chỗ, chỉ sợ không có chỗ để tiêu tiền nhanh!


Người có cùng ý nghĩ với Diệp Chu có không ít, kết quả bỏ phiếu hai lần được công bố, hạng mục của quán ăn này nằm dưới cùng của bảng xếp hạng.


Thế nhưng câu cũng coi trọng hạng mục ( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên ) không có mấy phiếu bầu, hai hạng mục này vừa lúc sóng vai nhau từ chiếm hai vị trí cuối cùng trên bảng xếp hạng.


Diệp Chu nhìn thấy kết quả này, nhất thời liền vui vẻ, sau khi bắt đầu bỏ phiếu lần ba, cậu liền đem hai phiếu bầu cho cả hai hạng mục.


Giang đại boss kêu cậu có thể chọn ba hạng mục, vậy cậu liền không lãng phí mà bao luôn hạng mục thứ ba từ dưới lên.


Hạng mục thứ ba tuy không thái quá như hai hạng mục vừa rồi, nhưng cũng không tốt hơn là bao, người phụ trách hạng mục này là một đạo diễn phim truyền hình cùng biên kịch đã hợp tác chung với anh ta nhiều năm.


Diệp Chu cũng từng nghe qua hai người này năm năm trước cũng được coi là... Đạo diễn phim truyền hình có tiếng.


Nghe đâu hai người này là bạn tốt từ thời đại học, cho tới khi vào giới, đa số các tác phẩm đều được hai người bọn họ hợp tác với nhau, quan hệ thập phần thân thiết.


Sau khi hai người hỗ trợ cho nhau trong giới, rất nhanh liền mở ra con đường mau tại kịch truyền hình, tác phẩm tiêu biểu nhất đã từng vang danh trong nước phố lớn ngõ nhỏ ai ai cũng biết chính là ( gián điệp ).


Ngoài ra còn liên tiếp cho ra mấy bộ phim chất lượng cao, rất nhanh liền đánh ra tiếng tăm trong nước.


Thế nhưng.


Tiệc vui chóng tàn, thời khắc tiền đồ hai người một mảnh sáng lạn, thì phát sinh xung đột với nhà đầu tư, đã thế hai người còn đem người ta đánh đến nỗi bị gãy mấy cái xương sườn, thế là cả hai song song vào trại giam.


Diệp Chu tính toán thời gian một chút, phát hiện...


Được rồi, hai người này ra tù còn chưa được hai tháng, tin tức Tựu Huề tân tác ( song sắt nước mắt ), vừa trở về liền báo danh giấc mộng ấp vườn của ảnh nghiệp Kinh Chập, nỗ lực cố gắng quay trở lại thời kì đỉnh cao.


Kích thích!


Mẹ nó kich thích chết đi được!


Sau khi bỏ phiếu xong, Diệp Chu liền thở phào, cậu an ủi bản thân trong lòng, nếu như tương lai đã định trước số tiền này sẽ vào tay vai chính công thụ, vậy liền để bại gia cậu tiêu xài một ít đi!


Trước tiên phải xác định được cái mục tiêu nhỏ đã, trước khi Giang đại boss phá sản phải tiêu hết tiền của hắn!


Sau đó là mục tiêu lớn, cố gắng trước khi vai chính công thụ tiếp nhận công ty, không chỉ không lấy được tiền, ngược lại còn phải để bọn họ bồi một khoản nợ lớn!


Sau khi kết thúc vòng bỏ phiếu lần ba, khi Giang Đình Viễn nhìn thấy mấy hạng mục được Diệp Chu bỏ phiếu, ban đầu còn bình tĩnh thong dong nhưng bây giờ hắn có chút nghẹn họng không còn gì để nói.


Thậm chí hắn còn nghĩ tới xác suất Diệp Chu là gián điệp do đối thủ cạnh tranh an bài là bao nhiêu.


Cảm nhận ánh mắt đại boss quét qua quét lại trên người mình, Diệp Chu có chút chột dạ, cậu nỗ lực nở nụ cười khô cằn để che dấu đi sự chột dạ của mình: "Tuy ba hạng mục này nhìn qua có hơi giống nhau, nhưng ..."


Nói tới chỗ này, dù da mặt Diệp Chu có dày bao nhiêu đi chăng nữa cũng không biết nên nói gì. Cậu dừng lại một chút, hít vào một hơi, lúc này mới tiếp tục nói.


"Thế nhưng, trên thực tế... Nhìn qua, cũng có chút tiềm lực."


Dứt lời, Diệp Chu phát hiện mâu sắc của Giang đại boss so với vừa rồi cọ đậm hơn, trong mắt hiện lên tràn đầy không tin cậu.


Vì để cho lời nói của mình càng có sức thuyết phục hơn, Diệp Chu còn nêu ra cái ví dụ.


"Tỷ như ( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên ), Giang ca thử nghĩ lại một chút coi, lúc đó chúng ta có thể chiêu mộ một đám tiểu thịt tươi đứng trên sân khấu kia! Sắc đẹp ấy! Khí thế ấy! Có thể nói là quá tuyệt vời! Khán giả chính là thích nhìn tuyển thủ mình yêu thích từ không có tiếng tăm gì mà nổi danh khắp bốn phương, tình cảnh đó! Chuyện đó có ý nghĩa biết bao a!"


Vừa dứt lời, Diệp Chu phát hiện thần sắc Giang Đình Viễn chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại còn trở nên nguy hiểm.


Diệp Chu theo bản năng co lại trong ghế ngồi, sau đó tiếp tục nói về hạng mục thứ hai: "Lại nhìn cái hạng mục này, hiện tại điện ảnh cạnh tranh vô cùng khốc liệt, chúng ta chung quy cũng cần phải thay đổi, không thể cứ dậm chân một chỗ, đúng không!"


"Là một xí nghiệp lâu đời có tiếng, chúng ta phải nắm bắt được trào lưu, nhanh tiếp nhận sự vật mới! Chúng ta sớm trước mấy năm điện ảnh làm hạng mục này xếp vào hạng mục thi đấu thể thao, vạn nhất họ thi đấu tốt, tương lai có khi còn có thể vì nước mà vẻ vang đây!"Sau đó Diệp Chu chỉ về hạng mục cuối cùng, gan lớn nắm lấy tay Giang đại boss, lệ nóng doanh tròng nói: "Không lừa dối gì Giang ca, tôi đặc biệt yêu thích đạo diễn và biên kịch này, từ nhỏ là xem phim của họ mà lớn lên! Tôi thừa nhận tôi có chút kích động..."


Nói tới đây, Diệp Chu đổi đề tài, kiên định mà thành khẩn nói: "Đây chính là một loại tình cảm! Tình cảm này Giang ca có hiểu không?!"


Giang Đình Viễn không chút lưu tình: "Không được."


Tác giả có lời muốn nói:


Giang Đình Viễn: dbq, tình cảm của em anh vĩnh viễn không hiểu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi