NHẶT ĐƯỢC CHÚA TỂ BIỂN SÂU

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lạc Linh, Điệp Giản đã thử tìm hiểu rốt cuộc kiểu ‘người cá’ đầu cá chân đầy lông là thứ gì.

Cuối cùng đi đến kết luận, đối phương đúng thật là người cá.

Tuy nhiên, ‘người cá’ này là một sản phẩm nhân tạo, khác biệt hoàn toàn so với người cá dưới đáy biển, cũng không thuộc cùng một chủng tộc.

Diệp Giản thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi, xem ra nhóc người cá của anh sẽ không phát triển lệch sang dạng khác đâu nhỉ.

Lạc Linh hờn dỗi nhìn anh. Diệp Giản lại bị ánh mắt của ẻm chọc cho buồn cười, nói: “Được rồi, vẫn là em đẹp hơn.”

Lạc Linh hỉnh mũi: “Đương nhiên rồi.”

Tất nhiên, Diệp Giản cũng rất đẹp nữa.

Lạc Linh lay ống tay áo của anh.

“Có điều, thứ đó cư nhiên lại là sản phẩm nhân tạo.” Diệp Giản vừa nói, vừa nghĩ về bức ảnh ‘người cá’ khi nãy: “Ngay cả thứ này mà bọn họ cũng có thể tạo ra sao?”

Dựa vào những thông tin tra được trên mạng, người cá được xếp vào loại dị thú đặc biệt. Bọn chúng không khát máu, cũng chẳng có tính công kích hay sức chiến đấu gì. Ngược lại, điều mà chúng am hiểu nhất chính là lợi dụng ngoại hình xuất chúng cùng giọng hát để mê hoặc con người. Ngoài ra, thì chúng không có năng lực đặc biệt nào khác.

Cũng vì người cá xinh đẹp và yếu ớt, nên khi rời khỏi biển sâu, bọn họ thường sẽ bị xem thành thứ hàng hóa đắt đỏ, và rất được nghênh đón ở các hội đấu giá —— Đây chính là ấn tượng của đa số người về người cá.

Khác với độ quý giá của người cá dưới đáy biển sâu, một loại ‘người cá’ khác có đầu cá chân người lại có mức giá rẻ hơn. Bởi vì chúng là sản phẩm nhân tạo, được sản xuất với số lượng lớn. Mặc dù không lộng lẫy bằng người cá thật, nhưng cũng đủ để thỏa mãn trí tò mò về cái lạ của một số người, thế nên nó cũng chiếm một phần lớn trong thị trường.

Tuy nhiên, chủng ‘người cá’ này lại có một khuyết điểm cực lớn. Bọn chúng chỉ có thể sống ở vùng nước ngọt, cơ thể mỏng manh và sẽ chết nếu mất nước. Thậm chí chúng còn không có khả năng sinh tồn nếu rời khỏi người nuôi dưỡng, có thể nói nó là một loại vật thể nhân tạo dị dạng.

“Bởi vì con người kỳ quái như vậy, nên em mới không thích bọn họ.”

Nói xong, Lạc Linh lại ngọt ngào bổ sung thêm: “Nhưng Diệp Giản là ngoại lệ. Anh khác với họ.”

Diệp Giản im lặng, anh cũng cảm nhận được dường như mình không giống với những người khác, nhưng cũng chẳng giống như phương diện kia theo cách nói của Lạc Linh.

Từ vài ngày trước, anh đã mơ hồ cảm thấy mình có thể là một kẻ ‘ngoại tộc’ —— không có ký ức, không có lai lịch, nhưng lại có năng lực đặc biệt. Anh cũng không biết đói hay biết mệt, cho dù có bị thương cũng nhanh chóng lành lại. Mà bây giờ, khi càng hiểu rõ về thế giới này, anh lại càng nghi ngờ và khó hiểu về thân thế của mình.

Nếu như những người có năng lực là Thủ Vọng Giả, vậy anh cũng được xem là một Thủ Vọng Giả ư?

Vì là Thủ Vọng Giả, nên anh mới khác với những người bình thường ngoài kia hay sao?

Diệp Giản khẽ day huyệt thái dương. Có lẽ anh sẽ có được câu trả lời từ những Thủ Vọng Giả khác.

“Diệp Giản đang nghĩ vì vậy?”

Lạc Linh cảm nhận được cảm xúc của Diệp Giản, nên nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh.

“Tôi đang tự hỏi, liệu có phải bản thân cũng là một chàng người cá bự hay không?” Diệp Giản nói: “Bởi vì tôi bị mất trí nhớ, nên cũng quên luôn thân phận của mình?!”

Nghe xong, Lạc Linh còn chân thành đánh giá Diệp Giản một lúc, cuối cùng mới đưa ra kết luận chắc nịch: “Chắc chắn không phải.”

Diệp Giản: “Tại sao chứ?”

Lạc Linh nghiêm túc nói: “Bởi vì anh không biết thổi bong bóng.”

Diệp Giản lập tức tán thành: “Cũng đúng.”

“Vậy em nghĩ tôi là thứ gì?”

“Anh là Diệp Giản!” Lạc Linh trả lời mà không hề do dự: “Là người quan trọng nhất đối với em.”

Diệp Giản nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh của nhóc người cá, một lúc sau mới mỉm cười: “Ừm, em cũng vậy.”

Rõ ràng đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng không hiểu vì sao Lạc Linh đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. Thế là nhóc con lại vùi mình xuống nước như thể chẳng có việc gì xảy ra rồi thổi ùng ục ùng ục. Làm bộ như mình đang tập thổi bong bóng.

Diệp Giản bật cười, xoa đầu nhóc người cá.

Nhóc con xoay một vòng trong bồn tắm.

Không biết có phải là do Diệp Giản bầu bạn với mình trước khi ngủ hay không, mà tối qua Lạc Linh không còn cảm thấy khó chịu, cho nên hôm nay cậu mới thức dậy với tinh thần khá tốt.

Lúc này, cậu nhóc phun một chuỗi bong bóng về phía Diệp Giản. Dù chuỗi bong bóng này vẫn xấu như cũ, nhưng hình như chúng đã tròn trịa hơn so với đám bong bóng ngày hôm qua.

Thấy vậy, Lạc Linh lập tức vui vẻ trở lại: “Diệp Giản, nhìn kìa!”

Diệp Giản sụp mí mắt: “Ừm, bong bóng xấu xí.”

Lạc Linh: “…”

Lạc Linh tiếp tục ùng ục, ùng ục.

●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●

Sáng sớm trong nhà trọ bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Giản còn chưa phản ứng kịp, Lạc Linh nằm trong bồn tắm đã vươn hai tay về phía anh.

Diệp Giản rất khéo léo nhặt chiếc khăn bên cạnh, quấn quanh nhóc người cá và bế cậu đi ra cửa.

“Anh Diệp, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Người gõ cửa không phải ai khác, mà chính là Cố Mân, người hôm qua đã nói sẽ đến thăm.

“Hiện tại anh có rảnh không?”

Lạc Linh nghe thấy vậy liền cau mày. Nhưng Diệp Giản lại chẳng có phản ứng nào, chỉ gật đầu và nghiêng người nhường đường: “Mời vào.”

Cố Mân rảo bước vào phòng, câu đầu tiên cô nói lại là: “Không biết đêm qua anh Diệp đã suy tính thế nào?”

Cô hỏi rất thẳng thắn, mà Diệp Giản cũng không vòng vo: “Sở dĩ cô muốn tôi gia nhập vào nhóm của mình, ắt hẳn cũng là vì ‘sào’ nhỉ.”

Hiển nhiên, Cố Mân cũng không ngờ anh sẽ nói ra những lời này. Cô đứng hình trong giây lát, rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “Xem ra anh đã nghe thấy câu nói đó. Nhưng mà, lúc đầu tôi cũng không có ý định giấu giếm với anh.”

‘Sào’ chính là thứ mà Diệp Giản đã tìm thấy ngày hôm qua.

Những loài dị thú ở thế giới này được sinh ra từ trong nguồn ô nhiễm, chúng không chỉ ăn thịt con người mà còn cắn nuốt đồng loại của mình. Điều đáng ngạc nhiên là, dường như những hành vi ăn thịt đồng loại này đã trở thành một tập tính của đám dị thú. Cứ cách một khoảng thời gian, chúng sẽ tập trung lại trong một khu vực nhất định, rồi bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Trong trận chiến này không có bên chiến thắng, cuối cùng chỉ có xác của các loài dị thú chồng chất như núi. Và ‘sào’ cũng được hình thành từ đó.

Tuy nhiên, sào cũng không phải là nghĩa địa của dị thú. Bởi vì không bao lâu nữa sẽ có một loài dị thú mới được sinh ra từ sào nhiễm đầy máu tươi ấy, và nó sẽ có sức mạnh vượt qua tất cả những dị thú khác trong khu vực này, cũng tức là ‘sào thú’.

“Thành phố này vốn là khu vực có độ nguy hiểm thấp, xung quanh chỉ lang thang vài con dị thú cấp D, ngay cả cấp C cũng rất ít, nên chúng tôi mới đối phó được.” Cố Mân nói: “Nhưng chỉ vài ngày trước, tiểu đội của chúng tôi đã phát hiện có một bầy dị thú trong một thung lũng sâu cách đây khoảng 80 dặm (~128 km), đây cư nhiên lại là sào đang thành hình.”

Khu vực càng nguy hiểm thì loài sào thú được sinh ra càng mạnh. Thậm chí cho dù đó là con sào thú yếu nhất, được sinh ra từ việc cắn nuốt tất cả dị thú trong một khu vực, thì cấp độ của nó cũng không thấp hơn cấp B.

May mắn thay, muốn hình thành ‘sào’ cũng cần có thời gian. Chỉ cần dọn sạch toàn bộ sào trước khi sào thú chào đời, thì khu vực này sẽ có thể yên bình trong một thời gian rất dài.

“Theo tính toán, còn khoảng 7 ngày nữa thì sào mới thành hình.” Vẻ mặt của Cố Mân nghiêm nghị hơn: “Trong vòng 5 ngày, chúng ta nhất định phải tới được nơi đó, nếu không thành phố này sẽ có nguy cơ bị hủy diệt.”

Cô ấy là một Thủ Vọng Giả, đồng thời cũng là tiểu đội trưởng của đội thám hiểm mạnh nhất trong thành phố này. Nhưng cấp bậc của cô cùng lắm chỉ ở cấp C, trong đội còn có hai Thủ Vọng Giả cấp D khác… Với cấp độ này, thì việc canh giữ ở thành phố C đã là rất miễn cưỡng, chứ đừng nói tới việc phải đối phó với một dị thú cấp B.

“Vì vậy, bất kể thế nào, tôi và thành phố này đều cần sự giúp đỡ của anh, anh Diệp.”

Diệp Giản: “Cô không sợ tôi là người xấu sao?”

“Giữa các Thủ Vọng Giả không thể xảy ra xung đột lợi ích. Anh cần thẻ thông hành, chỉ cần có thể giải quyết xong cái sào này, tôi lập tức xin cho anh.”, Cố Mân khẩn khoản nói: “Bên cạnh đó, toàn bộ số linh thạch của sào thú đều sẽ thuộc về anh. Ngoài ra, còn có phần thù lao khác.”

Thật ra, lúc nói những lời này, cô cũng không chắc chắn lắm.

Diệp Giản là một Thủ Vọng Giả cấp B, nếu nhưng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có lẽ sào thú được sinh ra trong khu vực có độ nguy hiểm thấp của bọn họ sẽ là cấp B. Hai kẻ cùng cấp đấu với nhau, cộng thêm tiểu đội thám hiểm trợ giúp phía sau, khả năng giành được chiến thắng là rất lớn.

—— Tiền đề là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mặc dù xác suất rất thấp, nhưng nếu bọn họ không thể ngăn cản sào thú ra đời, và con sào thú ấy đúng lúc lại là dị thú cấp A, mạnh hơn cả cấp B…

Cố Mân rùng mình, ngay lập tức dập tắt suy nghĩ đó.

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Trong khu vực này chưa từng xuất hiện dị thú cấp A.

“Có thẻ thông hành tương đương với việc có được thân phận. Anh có thể đăng nhập vào trang web dành cho các Thủ Vọng Giả và tìm hiểu được nhiều chuyện hơn thông qua vòng tay liên lạc này.”

Cố Mân quan sát sắc mặt của Diệp Giản, rồi nói tiếp:

“Tôi nghĩ, hẳn là cũng lâu rồi anh chưa đăng nhập lại vào đó kể từ khi làm mất thẻ thông hành.”

Diệp Giản ở trong mắt cô là một kẻ hùng mạnh, anh tạm thời đánh mất danh tính vì một vài nguyên nhân nào đó và chỉ có thể giấu đi thân phận Thủ Vọng Giả của mình.

Còn tại sao cô đoán năng lực của anh ở cấp B, cũng là vì anh đã săn được một dị thú cấp B.

Trang web dành cho Thủ Vọng Giả?

Vừa nghe thấy từ này, Diệp Giản liền lên tiếng: “Ngoài tôi ra, cô không thể cầu mong sự giúp đỡ từ những nơi khác sao?”

“Ví dụ như Thần Đình, hoặc là Cấm Địa?”

“Không kịp.” Cố Mân thở dài: “Cái sào này được phát hiện quá trễ, thành phố của chúng tôi cũng không có bất kỳ phân bộ nào của họ. Cho dù tôi có gửi đơn xin trợ giúp, chờ đến khi bọn họ phái người tới, e là sào đã thành hình từ lâu.”

“Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thể đối phó sào thú thì thành phố này cũng sẽ bị nó tấn công trước.”

Diệp Giản: “Đã hiểu.”

“Tôi sẽ đi cùng các người. Khi nào xuất phát?”

Trên mặt Cố Mân hiện ra vẻ vui mừng, nói: “Nếu có thể, ngày mai liền xuất phát được không?”

“Lần ra khỏi thành phố này, chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị đầy đủ nguồn nước và một bể cá. Tuy điều kiện có thể hơi đơn sơ, nhưng có lẽ cũng sẽ không khiến cho người cá của anh thấy khó chịu.”

Diệp Giản không từ chối: “Được.”

Sau khi cả hai thống nhất về thời gian tập hợp và địa điểm, Cố Mân nói lời cáo biệt đầy sự cảm kích.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lạc Linh ngửa đầu nhìn anh.

Diệp Giản biết nhóc người cá đang nghĩ gì, chọt chọt vào mặt của cậu rồi nói: “Đừng quá lo lắng, chỉ cần xử lý xong chuyện này là chúng ta sẽ có thẻ thông hành.”

Chỉ khi có được thẻ thông hành, bọn họ mới có thể tới các thành phố từ cấp B trở lên.

Lạc Linh lặng lẽ gật đầu, trong đầu bất giác lại hiện lên ý nghĩa kia lần nữa.

Nếu như cậu có thể trưởng thành sớm hơn một chút…

Lạc Linh buồn bực cau mày, đuôi cá đung đưa qua lại trong vô thức.

Diệp Giản vươn tay ra. Cậu nhóc lập tức rúc mình vào tấm khăn, cố gắng cuộn đuôi cá vào bên trong và nhìn anh bằng ánh mắt ‘em nào có biết, em nào có hay gì’.

“Anh ơi, anh định làm gì đấy?”

Diệp Giản khẽ nhếch mép: “Trêu em.”

“Tối nay chúng ta xuống khu B ăn cơm đi.”, Anh nói: “Ở đó có một nhà hàng trông khá ổn.”

Lạc Linh muốn từ chối theo bản năng, lại nghe Diệp Giản nói: “Ở đó có thịt đó nha.”

“… Được rồi.” Cậu ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Em nghe theo anh hết.”

Dù sao thì ngày mai cũng phải ra khỏi thành phố, chỉ đi ăn có một lần chắc sẽ không tốn quá nhiều tiền đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Lạc Linh lại có chút mong chờ.

Đến tối, cả hai ra ngoài đi dạo. Vừa mới ra khỏi con hẻm nhỏ quanh co của nhà trọ, họ lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang lang thang trên phố.

“Ây da, trùng hợp ghê ha.”

Dường như Cố Sở Tiêu đã đi loanh quanh ở đây khá lâu. Vừa nhìn thấy Diệp Giản, cô liền chạy tới, mỉm cười:

“Tiểu đội thám hiểm vừa mới về thành phố không lâu, bọn họ lại muốn đi nữa sao?” Cô hỏi: “Có phải anh đã biết xảy ra chuyện gì rồi không?”

Diệp Giản: “Sao lại hỏi tôi?”

Cố Sở Tiêu: “Tôi đoán anh đã gia nhập vào tiểu đội thám hiểm, nên mới muốn hỏi thăm anh một chút.”

Lạc Linh nhú cái đầu nhỏ ra khỏi tấm khăn, Diệp Giản nói: “Cô cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu.”

Cố Mân không công khai chuyện sào sắp hình thành này ra bên ngoài, chắc là vì không muốn khiến mọi người hoảng sợ, vậy anh cũng không nên nhiều lời.

Cố Sở Tiêu ‘Ồ’ lên một cái, không chắc là cô ấy có tin không nữa. Vài giây sau, lại để ý tới cổ tay của Diệp Giản: “Anh có vòng tay liên lạc rồi hả? Vậy chúng ta thêm bạn bè đi.”

Diệp Giản không trả lời, Cố Sở Tiêu liền chắp hai tay trước ngực: “Làm ơn, làm ơn, làm ơn, thêm bạn bè với tôi đi mà.”

…… Cuối cùng, anh vẫn phải đồng ý trao đổi thông tin liên lạc với cô.

Lúc sau, Lạc Linh vẫn cứ chăm chú nhìn vào chiếc vòng liên lạc của Diệp Giản.

Diệp Giản: “Sao thế hử?”

“Trong danh bạ của em chỉ có một mình anh thôi.” Lạc Linh lẩm bẩm: “Vậy mà của anh lại có tới 3 người rồi.”

“Anh thật là quá đáng.”

Diệp Giản: “?”

Nghe nó cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ.

Diệp Giản: “Hay là, em cũng trao đổi thông tin liên lạc với mấy bạn cá nhỏ nữa đi, mỗi ngày đều có thể cùng bọn họ thổi ùng ục ùng ục?”

Lạc Linh: “?”

Lạc Linh: “Em không chịu đâu.”

Nói rồi cậu khẽ nắm lấy góc áo của Diệp Giản.

“Chỉ là, cho dù sau này, anh có quen biết rất nhiều người thì em cũng khác biệt với bọn họ.” Lạc Linh thỏ thẻ: “Đúng không?”

Diệp Giản phì cười: “Đúng vậy, em đặc biệt nhất.”

Đôi mắt đen lay láy của Lạc Linh cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Giản, qua một hồi lâu cậu cũng không nói tiếng nào, mà gục vào vai anh.

Sáng hôm sau, Diệp Giản ôm Lạc Linh ra ngoài, đi tới cổng thành và tập hợp cùng tiểu đội thám hiểm của Cố Mân.

Khi cánh cửa nhà trọ khép lại, Lạc Linh quay đầu nhìn lại, có chút vấn vương.

Đây là thành phố đầu tiên cậu và Diệp Giản tới, và cũng là căn nhà đầu tiên họ sống.

Có thể sau chuyến đi này, cả hai đều sẽ không trở lại đây nữa.

Diệp Giản cúi đầu nhìn Lạc Linh, rồi xoay người quay lại nhặt một con vịt nhỏ màu vàng trong bồn tắm, nhét vào lòng cậu nhóc.

Trên đầu Lạc Linh nhảy ra một dấu chấm hỏi.

“Tôi biết em không nỡ.” Diệp Giản cười híp mắt, nói: “Cho nên mới cố ý lấy cho em.”

Lạc Linh: “…”

Bởi vì là Diệp Giản cho, nên cậu ủ rũ nhận lấy.

Tại cổng thành, hai chiếc xe bọc thép đã sẵn sàng xuất phát, tiểu đội thám hiểm Bụi Gai cũng đã chờ sẵn ở đó —— Tất nhiên là anh chỉ biết mỗi Cố Mân và Auer.

Cố Mân cười nói: “Anh Diệp, anh tới rồi à? Đợi một chút nữa, chúng ta có thể khởi hành được rồi.”

Nói xong, cô lại chú ý tới chú vịt vàng nho nhỏ trong tay nhóc người cá của anh, không nhịn được che miệng cười: “Phì.”

Lạc Linh: “?”

Cố Mân: “Dễ, dễ thương quá.”

Lạc Linh: “…”

Cậu mang theo chút tủi thân ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp – vô tội – Giản nhìn lại: “Nhìn tôi làm chi.”

“Dễ thương thật mà.”

Lạc Linh phồng má.

Trong khi chờ đợi, một số thành viên khác trong nhóm thám hiểm đã tụ tập buông dưa lê.

Một thành viên trong đoàn còn lấy ra một tấm ảnh, vuốt ve người trên hình, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm: “Đây là vị hôn thê của tôi, đẹp lắm đúng không?”

“Chờ sau khi cuộc đi săn này kết thúc, tôi sẽ về quê cưới vợ.”

Thành viên bên cạnh nói: “Hâm mộ ghê ha. Mặc dù tôi chưa có người mình thích, nhưng cha mẹ vẫn đang chờ tôi về. Vì họ, tôi nhất định sẽ sống sót trở về.”

“Mấy cậu đừng nói gở như vậy.” Có người lo lắng nói: “Sào nguy hiểm lắm sao? Mặc dù nó còn chưa thành hình, nhưng mà…”

Còn chưa hết câu, Auer đã đi ngang qua và vỗ mạnh vào vai cậu ta, khiến cả người cậu ta đều rung lên nhè nhẹ.

“Yên tâm đi, không có gì phải sợ!” Auer cười lớn: “Chúng ta là mạnh nhất! Bất khả chiến bại!”

Diệp Giản: “…”

Đột nhiên, anh cảm thấy có một linh cảm không lành.

“Anh Diệp!” Auer đi về phía anh, trong giọng nó còn mang theo chút sùng bái: “Lần này chúng tôi trông cậy hết vào anh!”

Diệp Giản vừa đáp ‘ừm’ một tiếng, liền thấy Auer đang gãi đầu ngượng ngùng: “Thật ra, tôi vẫn luôn thầm mến một người, chỉ cần lần này an toàn trở về, tôi lập tức sẽ nói với cô ấy……”

“Từ từ.”

Diệp – không cảm xúc – Giản.

“Thôi, cậu đừng nói nữa thì hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi