NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Khụ khụ khụ!
Úy Trì Hi bị một trận khói đặc làm cho sặc tỉnh lại. Ngay vào lúc cô mở to hai mắt, liền bị khói đặc xông vào mắt, lại thêm chỉ nhìn thấy một khoảng tối đen, cùng với tiếng người khóc gọi huyên náo, vậy mà cô thì lại thấy mình giống như đang bay ‘bồng bềnh’ giữa không trung, cảm thấy cơ thể mình thỉnh thoảng lại bị một vật nào đó va vào, đau quá nha. Quái? Xảy ra chuyện gì?
“Bảo bối, tỉnh rồi?” Úy Trì Thác Dã cảm giác được cô gái trong lòng rục rịch, liền ôm chặt lấy thân thể cô, bước chân dừng lại, vội vàng nhỏ giọng nói, “Khách sạn bị cháy, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!” Thỉnh thoảng có người đi qua va vào bọn họ, anh cũng chỉ có thể dùng hết khả năng của mình lấy tay bảo vệ người con gái trước ngực.
Cháy?!
Lúc này, cuối cùng Úy Trì Hi cũng nắm được tình hình, cô giãy dụa muốn từ trong ngực của anh trườn xuống, đang muốn kêu lên, thế nhưng lại bị một luồng khói đặc xộc vào cổ họng, gây ra một cơn ho sặc sụa.

“Đừng nói, khói quá nhiều, dễ gây ngạt thở!” Úy Trì Thác Dã cố chịu đựng mùi khói đậm đặc xộc vào mũi miệng, thả cô xuống, “Bảo bối, không còn thời gian, nắm chắc lấy tay tôi…”
Anh không chút chần chừ dựa theo trí nhớ kéo cô đi về phía lối ra.
Chúa ơi, từ đầu tới cuối Úy Trì Hi đều lâm vào trạng thái mờ mịt, chỉ biết bám sát theo sau. Người đàn ông này sao có thể ngay cả quần áo cũng không mặc cho cô, chỉ qua loa bọc cô trong một tấm vải, hại cô lúc này vừa đi còn phải để tâm gắng sức nắm chắc miếng vải trước ngực, tránh để phơi bày cảnh xuân. Có điều là, chiếc váy dạ hội kia cũng không thể nào mặc lại được, nó đã bị anh xé mất rồi… Nhớ lại lúc bị anh chiếm đoạt, trên mặt Úy Trì Hi hiện lên hai đám mây đỏ. Á, vào lúc này, mà còn nghĩ đến chuyện đó? Ai còn quan tâm nhìn xem thân thể này của cô? Huống hồ bây giờ toàn bộ đều bị chìm trong bóng tối.
Cháy? Một khách sạn sang trọng, xa hoa lộng lẫy thế này sao lại bị cháy nhỉ?
Úy Trì Hi đột nhiên nhớ tới Đinh Tiếu Tiếu, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Cả đêm hôm qua cũng chưa thấy bóng dáng cô đâu, con nhỏ chết tiệt kia không phải vẫn còn ở trong khách sạn chứ? Ngàn vạn lần không phải vậy nha…
Cô nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của Thác Dã, né tránh sự chen lấn hỗn loạn của đám người, nhanh chân đuổi kịp bước theo anh.

Lúc nhỏ, anh cũng như thế này, ngay vào thời điểm cô cảm thấy bất lực nhất, lúc cô lo lắng sợ hãi nhất, thì anh sẽ đột ngột xuất hiện và sau đó đưa cô đi. Bây giờ, mặc dù có đang ở trong đám cháy, cô vẫn biết cô sẽ được an toàn. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì cô luôn cảm thấy an tâm gấp bội lần.
Chờ đến khi bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài, quan hệ của hai người có còn giống như lúc trước nữa không? Cô rất mong đợi nhìn thấy vẻ mặt yêu thương cô của anh. Trên giường anh nóng bỏng nhiệt tình, quyến rũ đến như vậy…
A ——
Một lực va chạm mãnh liệt, đột ngột chia cắt đôi tay đang nắm chặt của anh và cô …
“Em ở đâu? Mau nắm lấy tay anh!” Tiếng anh gọi âm vang xuyên qua đoàn người đang hoảng loạn, đan xen trong đó là mùi khói đậm đặc sặc lên mũi, nên chỉ có thể dùng toàn giọng mũi.
Anh quờ quạng trong bóng tối, sau vài lần bắt nhằm phải tay đàn ông, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Bỗng nhiên, anh chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn, đưa tay nắm chặt lấy: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
Tốt quá, lại bắt được cô thêm lần nữa! Tiếp theo, anh nắm lấy tay người đó hướng về nguồn sáng ở phía xa xa kia…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi