NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Nằm bên bờ biển Ấn Độ Dương, thuộc vùng biển Andaman, “Hòn ngọc phương Nam”—— đảo Phuket?
Đáng ra phải là dưới cái nắng nhiệt đới, bãi cát trắng trải dài, nước biển trong xanh, với tất cả cảnh sắc quyến rũ của vùng biển nhiệt đới chứ?
Cớ sao cô chỉ nhìn thấy toàn là rừng rậm nguyên sinh vậy? Mà còn là rừng cây mê cung tối đen như mực.Tề Gia Nhạc sáng sớm nay còn nói với cô, đảo Phuket là hòn đảo lớn nhất Thailand, là khu nghỉ mát giải trí nổi tiếng nhất bờ biển Đông Nam Á. ‘Phuket’ theo ngôn ngữ Malaysia nghĩa là ‘Đồi núi’, bởi vậy trên đảo có rất nhiều núi. Du khách cũng có thể ở trên đảo thám hiểm, hoặc lặn xuống nước khám phá, cũng có thể ra khơi thưởng ngoạn, nơi đây giống như thiên đường của hạ giới…
Có thể do Úy Trì Hi cô, có số phận quá mức đen đủi, nên đã bị rơi vào nơi thâm sơn cùng cốc, ở cái nơi mà đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, ba lô thì bị cướp, còn bị lạc trong rừng nhiệt đới, đã vậy còn bị người trêu chọc, mà mất mặt nhất chính là đi vệ sinh mà không có khăn lau, nên bị người cô yêu nhất, đại nhân Thác Dã bỡn cợt…

Nhưng Úy Trì Hi cô đây, xem ra cũng rất may mắn vì đã ‘cứu’ được đại nhân Thác Dã của cô. Mặc dù về điểm này anh không hề đồng ý, nhưng cô vẫn rất vui. Thì ra ông trời đối với cô cũng không bạc.
“Úy Trì Hi! Lại hồn bay phách lạc ở cõi thần tiên nào rồi?” Úy Trì Thác Dã khẽ gọi, đưa tay giữ chiếc bật lửa chuyển đến trước mặt Úy Trì Hi, nhờ vào ánh lửa lập lòe thử xem cô gái nhỏ này một chút. Mặt cô lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt kia vẫn trong suốt phát sáng lấp lánh như xưa, như vầng trăng lưỡi liềm tỏa sáng trong đêm, miệng anh cong lên một vòng cung xinh đẹp, cười nói, “Bộ dạng này của con, làm ta nhớ lại cô bé con năm xưa cũng vô cùng bẩn thỉu thế này.”
“…” Lúc này trước mắt đột nhiên có ánh lửa, ngay lập tức kéo Úy Trì Hi đang ở ‘cõi thần tiên’ quay trở về, “Hả, người ta đã không còn là một cô bé từ lâu rồi!” Cô chu môi phản bác, không muốn anh tiếp tục xem cô là một đứa trẻ nữa.
“Ừ, không còn là cô bé con nữa, nhưng đầu óc vẫn còn ngốc nghếch lắm.” Trong mắt của anh nồng đậm ý cười.
“Hứ!” Úy Trì Hi khinh khỉnh quay phắt đầu, không cho anh nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô. Cô biết cả ngày hôm nay cô cũng đã đủ nhếch nhác rồi, có lẽ là hình tượng của cô ở trong lòng anh đã bị hủy hết!
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt của chiếc bật lửa, bọn họ lại tiếp tục nghiêng nghiêng ngả ngả chật vật nhưng không kém phần ấm áp gấp rút lên đường. Bởi vì Thác Dã nói nhất định phải tìm được một khoảng đất trống trải mới có thể nghỉ ngơi, nếu không rắn, côn trùng, chuột, kiến sẽ dễ dàng tiếp cận người.
Anh cố chịu bả vai đau đớn, dọc theo đường đi lẳng lặng nhặt một ít cây khô, để nhóm lửa.
“Thác Dã, người xem kìa!” Úy Trì Hi chỉ vào một khoảng trống trải thấp thoáng phía trước, “Nơi đó hình như có một khoảng đất trống nhỏ.”

“Ừ, đến đó xem thử.” Anh gật đầu.
Quả nhiên bọn họ tìm được một khoảng đất trống, Úy Trì Hi cũng phụ giúp đi lượm lặt vài nhánh cây khô để nhóm lửa. Cô thật hưng phấn nha, thế này thật giống như được cùng Thác Dã ‘Cắm trại dã ngoại’ vậy.
Tại nơi thâm sơn hoang vắng, cây cối âm u, không trăng không sao, cô nam quả nữ ở nơi đất khách quê người, cô vẫn luôn kỳ vọng có lúc được ở riêng với anh, thế này cũng coi như là thu hoạch ngoài dự kiến nha, hắc hắc!
A ——
Bỗng nhiên, cô bị một lực kéo mạnh kinh người giật ngược trở lại, lập tức nhào vào trong lồ ng ngực nở nang vạm vỡ của anh, dẫn đến tiếng anh kêu lên đau đớn.

Cô bị chìm đắm trong mùi hương nam tính mê hoặc chỉ có duy nhất ở anh. Thật sự hoài niệm hương vị này nha, tuy rằng vẫn còn xen lẫn phản phất mùi máu tươi. Anh ôm chặt lấy cô. Anh muốn làm gì vậy, không phải thừa dịp trời tối muốn cô chứ? Anh đã phát hiện ra cô chính là người phụ nữ lên giường với anh sao? Á, anh đang nôn nóng sao?
Nhớ tới thân thể hừng hực của anh, trái tim đập vồn vã của cô như nai con chạy loạn.
Á, tại sao cô vừa sợ hãi lại vừa có chút chờ mong chứ?
Anh, anh, anh sẽ không thật sự muốn cô chứ…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi