NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


“Cô đang tìm tôi sao? Tiểu thư bánh ngọt.” Bỗng nhiên, ở sau lưng phát ra một giọng nói, nghe thật quỷ quái.
Úy Trì Hi bị giật mình hoảng hốt, quay người lại: “Anh, làm thế nào mà anh lại ở sau lưng tôi…” Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Vậy vì sao cô lại theo dõi tôi?” Người đàn ông mặc đồ đen nói, trong giọng nói tràn ngập trêu chọc.
“Á, đừng nói theo dõi khó nghe như vậy chứ.” Úy Trì Hi nghệch mặt ra nhếch miệng cười toe toét. Cô trông rất giống chiếc bánh ngọt vậy sao? Á, chẳng qua là vì chiếc váy ngắn xòe bồng này đã làm cho cô có vẻ trông giống chiếc bánh ngọt một chút. Người đàn ông này cũng thật là cao nha, đem so với Tề Gia Nhạc còn cao hơn, ừ, nhưng nếu so với Thác Dã của cô thì vẫn thấp hơn một chút, hì hì.
“…” Người đàn ông trong bộ đồ đen thần sắc thản nhiên, trong ánh mắt dường như lóe lên một chút gì đó, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Vừa nãy, anh thật là lợi hại nha, làm thế nào anh biết lúc nào là đại, lúc nào là tiểu a, mua Báo tử quả nhiên là ra Báo tử nha, rất thần kì.” Úy Trì Hi cười ngây ngô, dùng ánh mắt sùng bái ngước nhìn người đàn ông mặc đồ đen, đôi mắt to tròn giống như bị hai hạt đào che lấp, à, đương nhiên chỉ là hạt đào ngưỡng mộ thôi.
“Chỉ là chút tài mọn mà thôi.” Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng nói.
“Wow, thế này mà nói chỉ là chút tài mọn a, ha ha, tôi có thể bái anh làm thầy theo anh học mấy chiêu được không?” Úy Trì Hi nịnh bợ hỏi.
“Cô muốn học?” Hai hàng lông mày của người đàn ông mặc đồ đen cau lại.
“Phải, phải, phải!” Cô hấp tấp gật đầu không ngừng, chỉ chưa có lè lưỡi ra giống như một con cún con đang thở phì phò, “Người có dáng vẻ giống Đổ Vương như anh trên đời này thật sự rất hiếm gặp a!”

Vừa nghe thấy lời nói của cô, người đàn ông mặc đồ đen không nhịn được cười khẽ một tiếng. Không ngờ hắn chỉ có thể là người có bộ dạng bắt chước người khác mà thôi.
“Oái! Không, không phải, Là mặt người dạ thú! Oái —— không!” Úy Trì Hi ngay lập tức phản ứng, Mamma Mia, bình thường học quốc ngữ quá kém, “Á, thật xin lỗi a. Tôi không phải có ý này, không phải diễn đạt như vậy. Dù sao anh cũng thực sự rất có bản lĩnh!”
Người đàn ông trong bộ đồ đen cố gắng nhịn cười khiến cho hai má gần như muốn nổ tung, cố gắng duy trì hình tượng bình tĩnh tự tin của bản thân: “Đáng tiếc, tôi không nhận đệ tử.”
“A? Vì sao?” Úy Trì Hi ngay lập tức xụ mặt ỉu xìu, lần này lại giống như cún con bị rơi xuống nước.
“Không tại sao cả.” Hắn lắc đầu.
“Thật là quá đáng tiếc quá.” Cô biết không thể ép buộc người khác, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tôi tên là Úy Trì Hi, không biết việc cờ bạc tương lai sau này thế nào. Ừ, anh không muốn thu nhận tôi thì sau này cũng đừng có hối hận nhé.”
“Úy Trì Hi…” Người đàn ông trong bộ đồ đen nhẹ giọng lặp lại tên cô, nhìn khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô, khóe miệng hơi khẽ nhếch lên.
“Vậy anh tên là gì? Không nhận đệ tử, cũng có thể hỏi qua tên của anh chứ?” Cô gãi đầu.
“…” Người đàn ông trong bộ đồ đen nhìn chằm chằm vào cô.
“Eo ơi, hỏi tên thôi mà, cũng không phải hỏi tuổi…” Khóe miệng cô nhếch lên, ai, thì ra những người lợi hại đều khó chịu nư vậy. Cũng giống như cái người khó chịu ở nhà cô, khó chịu vô cùng. Không muốn nghĩ đến anh, không ngờ vẫn nghĩ.
“Phong Ngạo[傲] [ào]!” Một câu ngắn gọn từ trong miệng anh ta bật ra.
Phong Áo[奥] [ào]? Ôi, tên gì mà khó đọc đến vậy.
Nhưng, cảm giác dường như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
“Ừ, tên của anh…” Cô lúng túng nói.
“Thế nào?” Anh nhướng mày, trong đôi mắt giống như lóe lên tia sáng đầy kỳ vọng…
“Anh nói Phong trong từ nào mà Áo trong từ nào a?”
“Phong trong kiếm phong, Ngạo trong ngạo cốt.” Trong mắt anh chợt lóe lên chút thất vọng rồi biến mất không thấy.
“Kiếm phong ngạo cốt, wow, tên anh giống như một đại hiệp thời cổ đại a.” Thì ra tên anh ta là Phong Ngạo.
“Cô…” Anh ta muốn nói gì rồi lại thôi.

“Phong đại hiệp, tôi gọi anh là Phong đại hiệp nha.” Cô tỉnh bơ nói, vẻ mặt cười trộm.
“Không được.” Anh nhíu chặt ấn đường, đây cũng không phải thời cổ đại.
“Á…”
“Tiểu Hi ——” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sáng rực dường như muốn thiêu cháy cả người cô, “Em, thật sự không nhớ ra tôi sao?”
Hử? Cái quái gì vậy? Anh ta nói cái gì? Sao nghe quái lạ đến vậy. Trước đây cô chưa từng gặp qua anh ta nha. Mặc dù anh ta trông rất khuôn khổ, nhưng sẽ không có lý nào cô đã gặp rồi mà lại không nhớ a.
“Tiểu Hi?” Giọng Tề Gia Nhạc từ lối ra truyền đến.
Úy Trì Hi định thần lại, hả! Người đàn ông mặc đồ đen kia đã không thấy đâu nữa rồi!
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định đưa tay ra quào quào, nhưng chỉ bắt được toàn là không khí. Phong Ngạo thật sự là người lai vô ảnh khứ vô tung (đến và đi đều không để lại dấu vết gì), thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Tề Gia Nhạc đuổi kịp, hơi thở đứt quãng: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Người đàn ông mặc đồ đen vừa nãy ở trong casino, cậu có nhìn thấy không?” Cô nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Không có.” Tề Gia Nhạc nghi hoặc lắc đầu. Anh mới vừa đổi tiền xong, liền cấp tốc chạy đuổi theo cô ra đây.
“Ui, thật thần kỳ.” Cô khen ngợi. Vào lúc này đây, cô hoài nghi có phải mình đã gặp được cao nhân rồi hay không. Không những đổ thuật quá tuyệt vời, mà còn biết cả Lăng Ba Vi Bộ [Thuật khinh công có một không hai trên đời], nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Tiểu Hi, đêm nay cậu thắng được mười vạn tệ nha, thật là lợi hại.” Tề Gia Nhạc đưa chi phiếu trong tay cho Úy Trì Hi.

“Wow, đây là lần đầu tiên mình kiếm được tiền, á, thắng được tiền!” Ngay sau đó, Úy Trì Hi hoài nghi kiểm tra lại xem có mấy con số không được ghi trên tấm chi phiếu. Cuối cùng thì cô cũng đã có thể tự chủ về kinh tế, tuy rằng không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cô chi tiêu trong một thời gian.
Hừ! Đỡ cho lúc ăn phải nhìn xem sắc mặt người nào đó!
“Phong Ngạo, cám ơn anh nha!” Cô quay mặt về hướng anh ta biến mất hét lớn, mặc kệ anh ta có nghe được hay không.
“Cậu ở đây la hét ai vậy?” Tề Gia Nhạc khó hiểu hỏi.
“Ân nhân mười vạn tệ! Hì hì!” Cô cười một cách gian xảo.
Tề Gia Nhạc ngay lập tức hiểu ra: “Ừ, đúng là nên cảm ơn người ta.” Cô cái gì cũng không cần làm, chỉ việc mua đại hay tiểu theo người đàn ông mặc đồ đen kia cũng có thể thắng được tiền, không cảm ơn người ta đúng là không phải phép lắm, “Tiểu Hi, bây giờ không còn sớm nữa, để mình đưa cậu về.”
“Trở về…” Vừa nghe đến phải về nhà, cảm xúc phấn khích của cô đột nhiên biến đâu mất. Nhớ tới khuôn mặt đáng thương vô tội của Giang Tuyết Nhi, cô liền tràn ngập cảm giác thất bại. Giang Tuyết Nhi hơn cô sáu tuổi, nhưng nhìn qua thì trông có vẻ yếu đuối hơn cô, hèn gì Thác Dã lúc nào cũng thiên vị cô ta. Cô nên làm thế nào, mới có thể khiến cho anh thực sự nhìn cô, dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ…
Khi tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa dần, đột nhiên, từ sau chắn song cửa sổ của chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ chợt hiện ra một bóng đen, lặng lẽ chăm chú nhìn vào bóng lưng đang xa dần của Úy Trì Hi, ánh mắt không nén nổi mềm mại xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cửa sổ, đón gió ngắm trăng, thở dài nói: “Tiểu Hi, em thật sự quên anh rồi sao? …”
Gió biển thổi vù vù vào khoang thuyền, ‘Oriental Princess’ vẫn như mọi đêm trước múa hát tưng bừng, đậu ở Vịnh Nước Cạn cúi đầu trầm ngâm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi