NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Úy Trì Hi không ngờ rằng, nơi Úy Trì Thác Dã đưa cô tới dùng cơm, lại có thể là ngay trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’!
Cách đây mấy tuần, Tề Gia Nhạc vừa mới dẫn cô tới đây. Hôm đó là lần đầu tiên cô kiếm được mười vạn tệ! Còn làm quen được với ‘Đổ Vương’ là một con rồng thần chỉ thấy đầu, nhưng không thấy đuôi!
Nhớ tới người đàn ông thần bí tên Phong Ngạo kia, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Chỉ là tại sao cô lại có loại cảm giác này, cô cũng không hiểu được. Nhưng cô luôn cảm thấy anh ta thật thân thiết, dù cho anh ta rất thần bí và khó lường.
Chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ đã gây ấn tượng, thật sự quá tuyệt vời với cô.
Vịnh Nước Cạn trong bóng đêm vẫn xinh đẹp cùng với chiếc du thuyền hoa lệ, chẳng qua tối nay, tâm trạng ngắm cảnh của cô không giống như trước. Bởi vì, lần này là do Thác Dã dẫn cô tới đây!
“Thích nơi này chứ?” Khóe miệng Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch lên.
“Rất thích, thật sự rất thích nha.” Úy Trì Hi ngước khuôn mặt trắng nõn tươi cười lên, phấn khích nhón chân, bám vào bờ vai của anh, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh, sau đó nhoẻn miệng cười cực kỳ gian xảo, “Cảm ơn người nha.”

“Ừ.” Úy Trì Thác Dã miễn cưỡng trả lời cô, vẫn tiếp tục trưng ra khuôn mặt tảng băng lạnh lẽo giống như đang ở Bắc Cực. Tuy nhiên, nụ hôn đột ngột của cô dường như lại khiến cho tim anh ngay lập tức nẩy lên một nhịp. Bờ môi mềm mại ướt át, dán lên trên mặt anh, cái loại cảm giác này ấy vậy mà làm cho vành tai của anh có chút nóng đỏ. Mùi thơm tinh khiết của cô len vào trong hơi thở anh, giống như một dòng điện cực nhỏ, đột ngột xâm nhập vào trung khu thần kinh của anh, gây ra một trận tê dại khắp cơ thể.
Anh bị làm sao thế này? Sao có thể nảy sinh cảm giác kỳ quái đối với một cô bé con.
“Thác Dã, người có biết truyền thuyết về chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ này không?” Úy Trì Hi vui vẻ giống như một đứa trẻ. Cô lập tức phấn khích cởi bỏ đôi giày xăng đan dưới chân, bước những bước chân trần trên boong tàu, chậm rãi duyên dáng xoay tròn, “Thác Dã, người xem, người ta trông có giống ‘công chúa phương Đông’ không vậy?”
Tiếng cười của cô như tiếng chuông bạc vang vọng khắp khoang thuyền. Mọi người đều quay lại nhìn cô gái đang khiêu vũ như muốn bay lên trên boong thuyền. Cô mặc một bộ váy lụa trắng, mép váy tung bay trong gió, bay lượn trong đêm đen, mái tóc đen dài mềm mại, cùng với vũ điệu nhẹ nhàng của cô, làm cho cô giống như một nàng tiên nhỏ nghịch ngợm. Khuôn mặt non nớt tinh tế, bùng lên hai đóa hoa đỏ tươi, khiến cho anh chàng nghệ sĩ chơi đàn violon trên du thuyền, hưng trí kéo lên giai điệu du dương trầm bổng làm nhạc nền cho cô.
Úy Trì Thác Dã nhìn tiểu yêu tinh đang bay lượn trước mắt, ở nơi nào đó trong tim rung lên. Trong khoảnh khắc đó, anh giống như chìm vào thế giới của cô, muốn đưa tay chạm vào bầu không khí thần tiên không hề thuộc về sương khói nhân gian này. Đây là cô con gái nuôi bé bỏng của anh đó sao?
Anh nhớ lại lần đó trên đảo Phuket, nụ hôn dưới đáy biển sâu kia, sự mềm mại của cô, hương vị ngọt ngào của cô. Anh nhớ rất rõ lúc anh chạm phải nụ hoa mềm nại trước ngực cô, sự mềm mại trơn nhẵn trong bàn tay… Shit, nơi nào đó trên cơ thể không ngờ lại nổi lên phản ứng không nên có!
Chết tiệt! Anh không thể!
Anh vội vã thu hồi cảm xúc sắp sửa bị chính mình để lộ, mở miệng gọi: “Úy Trì Hi, lại đây gọi món ăn.”
“À.” Cô quay đầu lại trả lời, sau đó quay sang chàng trai chơi đàn violon bên cạnh mỉm cười, “Tôi phải đi ăn tối trước, tiếng đàn anh kéo thật hay. Cám ơn bản nhạc của anh nhé.”
Chàng trai nhìn cô mỉm cười xấu hổ mang theo một chút ngưỡng mộ.
Toàn cảnh này, đều lọt vào mắt Úy Trì Thác Dã, cảm giác khó chịu ngay lập tức nảy lên trong tim.
Đợi sau khi Úy Trì Hi đi tới ngồi vào chỗ của mình, anh liền lạnh giọng hầm hừ nói: “Úy Trì Hi, sau này không được phép tùy tiện cười với đàn ông.” Cô không biết nhan sắc của mình đủ để khiến cho bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng mơ tưởng viễn vông sao?
“Tại sao?” Cô không hiểu, cảm thấy gió biển có chút lạnh. Lần đầu tiên ở trên boong tàu, nghe được bản nhạc tuyệt vời, cảm nhận thấy sự bí ẩn của đại dương, cùng người mình yêu nhất ăn bữa tối… Loại cảm giác này, gần như khiến cho người ta lâng lâng.

Cô lặng lẽ đưa tay phủ lên chiếc bụng đã hơi hơi gồ lên, cục cưng đang ở đây, cả nhà hạnh phúc…
“…” Anh trong lúc nhất thời không thể nói được nên lời. Cũng không thể nói cô làm như vậy thực ph óng đãng, dễ gây họa đào hoa.
“Người ta cũng không thể cười với người luôn sao?” Khóe miệng cô cong lên một vòng cung xinh xắn, hai mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt sáng bừng nhìn anh.
Anh có chút lúng túng: “Đương nhiên, ngoại trừ ta.” Anh nhanh chóng bưng tách trà lên.
“Ồ——” Úy Trì Hi cố ý kéo dài âm cuối, gật gật đầu ra vẻ ‘tôi đã hiểu’, “Thì ra người không phải là đàn ông!”
Phụt!!!
Trong nháy mắt một ngụm nước trà phun thẳng vào mặt cô, khiến cho cô phải kêu lên oai oái: “Người uống trà kiểu gì kỳ vậy!”
Anh bực bội nói: “Đây là trừng phạt con ăn nói lung tung.” Anh tiện tay rút ra một vài chiếc khăn giấy vẫn được đặt sẵn trên bàn, lau giúp cô, nhưng khóe mắt lại lan ra ý cười thật sâu.
“Người còn cười! Thật ra thì người có phải là đàn ông hay không a!” Cô chu môi làu bàu, qua quýt lau sơ qua vết nước đọng trên mặt.

“Úy Trì Hi, ta có phải là đàn ông hay không, không cần phải chứng minh với con.” Tròng mắt đen láy của anh chợt lóe lên, thu hồi lại ánh mắt giễu cợt kia, cầm quyển thực đơn lên đưa sang cho cô, “Đã đói bụng chưa, nhìn xem mình thích ăn cái gì?”
“Người ta muốn ăn món ngon nổi tiếng nhất của ‘Oriental Princess’!” Úy Trì Hi nhận lấy thực đơn, đôi mắt phát sáng như đèn pha, trái tim thì đập thình thịch. Đêm nay, cô và anh cùng nhau đi ăn tối, trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ xinh đẹp tràn ngập không khí thần tiên. Đây là lần đầu tiên, anh dẫn cô đến một nơi lãng mạn như vậy. Điều này có phải tượng trưng cho việc anh đã nhìn cô bằng con mắt khác xưa chăng? Trong lòng Úy Trì Hi tràn ngập cảm giác hưng phấn ngây ngất.
“Món ăn nổi tiếng nhất nơi này, chính là Beef Steak ‘Công tước’.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Beef Steak’. Vừa rồi cô phóng hỏa phòng bếp, nguyên nhân vừa khéo chính là vì món Beef Steak.
“Ồ…” Cô cũng chợt nhớ tới miếng Beef Steak bị cháy thành than kia, lập tức trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, vậy mà vẫn còn sống chết nói ngang, “Người ta đây càng muốn ăn Beef Steak do người khác làm, xem thử có phải ngon hơn mình làm hay không. Nếu như không ngon, nhất định đó chính là sự tổn thất của người vậy!”
Anh cười nhạt, đêm nay gió đặc biệt dịu dàng, cũng làm cho tâm tình đang căng thẳng của anh nới lỏng ra đôi chút.
Rất nhiều người không biết, dù anh đã lăn lộn trong giới xã hội đen, nhưng thật ra nhiều năm rồi cứ vào ngày này, mặc kệ dù bận đến thế nào, hay bất luận là trễ đến đâu, anh cũng đều sẽ đến ‘Oriental Princess’ nhấm nháp một ly, chẳng qua là năm nay, vừa khéo lại dẫn theo cả cô đến đây.
Nhìn bầu trời đêm trên vịnh nước cạn, ánh sao đầy trời lấp lánh, trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ xinh đẹp, mọi người đang vui vẻ mặc sức hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp… Trong lòng anh thầm cầu nguyện, ‘bà’ ở trên Thiên Đường có mạnh khỏe hay không? …


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi