NHẶT ĐƯỢC CÔ DÂU NHỎ


Úy Trì Hi cho là mình đã chuẩn bị kỹ càng, tưởng rằng có thể dùng tâm trạng thoải mái nhất trở về Xích Long Bảo, nhưng mà cô đã đoán sai rồi. Cô quá xem thường bản lĩnh của Giang Tuyết Nhi, cũng như đánh giá thấp tầm quan trọng của Giang Tuyết Nhi trong lòng Úy Trì Thác Dã!
“Tôi nói cô chủ nhỏ nha, nghe cậu chủ bảo thời gian này cô đều sống ở biệt thự ngoại ô, ha ha, có mập lên một chút nha, xem ra đã được cậu chủ chăm sóc rất tốt.” Thím Lâm vừa thấy Úy Trì Hi vào cửa, vội vàng không ngừng lôi kéo cô ngó trái ngó phải. Thành thật mà nói, cô chủ nhỏ đều do một tay bà nuôi lớn, tất nhiên trong lòng rất nhớ.
“Thím Lâm thím nói chứ, tôi nhìn sắc mặt Tiểu Hi có vẻ tái nhợt.” Giang Tuyết Nhi đứng bên cạnh nhanh chóng nói chen vào. Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước, chất giọng nhỏ nhẹ mềm mại, giống như một dòng suối mát, vừa nghe qua xương cốt cũng đều nhũn ra.
Thế mà, khi lọt vào tai Úy Trì Hi, lại làm cho cô sởn cả gai óc.
“Tôi rất khỏe…” Úy Trì Hi đang muốn cùng thím Lâm hàn huyên một chút. Cô mập là do mang thai. Cô tái nhợt cũng do phản ứng thai nghén. Nhưng những lý do này cô cũng không có cách nào giải thích với thím Lâm, chỉ là trong mấy ngày ở biệt thự cô luôn nhớ đến những món ăn do thím Lâm nấu.
Vào lúc này, Úy Trì Thác Dã đã đỗ xe xong quay trở vào. Ngay lập tức lực chú ý của thím Lâm và Giang Tuyết Nhi liền di chuyển. Cả hai đồng thời nghênh đón người đàn ông cao lớn trước mắt này.

“Cậu chủ, đã về rồi.” Thím Lâm cười nói.
“Thác Dã, bữa cơm tối nay anh nhất định phải nếm thử lần nữa món ăn do em nấu nha.” Giang Tuyết Nhi thân mật khoát lấy tay anh, cả người giống như bám dính vào anh.
Cô ta không có xương sống sao? Tại sao cứ phải làm như vậy, vừa nhìn thấy Thác Dã sáp vào, trong mắt đã không hề có sự tồn tại của Úy Trì Hi cô rồi?!
Không chịu thua kém, Úy Trì Hi vội vã xông lên trước, sau đó dùng thân thể hơi phát phì của mình chen vào giữa anh và Giang Tuyết Nhi, khéo léo bảo vệ bụng, ôm lấy khuỷu tay rắn chắc của Thác Dã, cố tình nhõng nhẽo nũng nịu nói: “Papa, người ta đói bụng. Dì Giang không phải cũng nên nhanh chóng đi chuẩn bị bữa tối rồi sao? Khi nào thì có thể dọn cơm lên vậy?” Cô vừa nói vừa kiên quyết kéo theo Úy Trì Thác Dã đi về phía bàn ăn lớn, hoàn toàn không để cho Giang Tuyết Nhi có cơ hội phát ‘tia lửa điện’.
“Con bé này, chỉ nghĩ đến ăn thôi.” Úy Trì Thác Dã không nhịn được mỉm cười. Cảm giác bị con bé đeo bám thật ra cũng không phải tệ, phải chăng anh thật sự đã già rồi? Bắt đầu muốn hưởng thụ sự nũng nịu của con gái?
Giang Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng hai cha con bọn họ, trong lòng không khỏi mất mát, thở hắt ra một hơi. Sao cô có thể ghen tuông như vậy? Tiểu Hi chỉ là con gái của anh không phải sao?
“Cô Tuyết Nhi, cô làm sao vậy?” Thím Lâm nhận thấy khuôn mặt Giang Tuyết Nhi đột nhiên tái nhợt, lập tức đỡ lấy cô.

“À, không sao, thím Lâm, tôi không sao.” Giang Tuyết Nhi hít sâu vài hơi, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn giống như một đóa hoa bách hợp, “Thím Lâm, tôi thật sự không có việc gì đâu. Chúng ta đi dọn thức ăn lên thôi.”
Những ngày vừa qua cô sống ở Xích Long Bảo, Thác Dã cũng không phải mỗi ngày đều trở về. May mắn còn có thím Lâm đối xử với cô giống như với con gái ruột. Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ mồ côi, chính Thác Dã đã đem lại cho cô một đình ấm áp. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã luôn tự dặn lòng, cả đời này của Giang Tuyết Nhi chỉ nguyện làm cô dâu của một người, người đó chính là Úy Trì Thác Dã!
Cô mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, cho dù là cả tính mạng của cô, cô cũng không hề hối hận. Chỉ cần có thể ở cùng với Thác Dã, thì sự tồn tại của Giang Tuyết Nhi trên thế giới này còn có ý nghĩa!
Vì thế, cô làm lại món sushi cuốn đã được cải tiến một lần nữa dọn lên trên bàn cơm: “Thác Dã, hôm nay em làm lại một ít sushi cuốn nha. Anh nếm thử xem, có giống với hương vị lần trước không.” Hai mắt Giang Tuyết Nhi ý cười trong suốt, cầm một cuộn sushi dưa leo xắt sợi, đưa tới trước miệng Úy Trì Thác Dã.
Úy Trì Hi còn chưa kịp mở miệng nói, Úy Trì Thác Dã đã không thèm e dè một miếng cắn hết luôn cuốn sushi nhỏ trong tay Giang Tuyết Nhi.
Một màn này, làm mắt Úy Trì Hi đau rát, mẹ nó, lúc này cả người cô như đông cứng! Anh ta vậy mà dám làm trò trước mặt cô và cục cưng, thân mật với người phụ nữ khác như vậy!

“Ùm… Tuyết Nhi, làm không tồi, so với tối trước quả thật ăn ngon hơn nhiều.” Úy Trì Thác Dã sau khi ăn xong, nhìn vào mắt Giang Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng. Ngay cả Úy Trì Hi cũng nhìn thấy được sự dịu dàng trong mắt anh.
“Tối trước?” Úy Trì Hi nghe thấy hai chữ này không khỏi nhíu chặt mày.
“Ừ, tối trước lúc Thác Dã trở về, dì cũng có làm một ít sushi cuốn, nhưng mà lần đó làm không được tốt lắm.” Giang Tuyết Nhi mỉm cười giải thích.
Tối trước? Chẳng trách anh lại trở về trễ như vậy, hại cô làm bốn món ăn, đợi anh suốt bốn giờ, thì ra anh bận đi ăn đồ ăn do người phụ nữ này làm mất rồi! Nghĩ vậy, hốc mắt Úy Trì Hi có chút chua xót, mẹ nó, thế này nghĩa là sao. Cô đã cận thủy lâu thai (Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên) rồi mà vẫn không có cách nào nhận được ánh trăng chiếu sáng trước tiên hay sao?
Câu thành ngữ cận thủy lâu thai này có xuất xứ từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo.
Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vụ Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự v v. Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ: “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu. Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc “. Tức “Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ”.
Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng Châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.
Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong thơ có hai câu: “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân”. Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua đó để nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã thuận theo ý nguyện của Tô Lân, cất nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Cận thủy lâu đài” để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
Toàn bộ tâm trạng tốt của cô, vừa gặp phải ba chữ Giang Tuyết Nhi, thì tất cả đều không cánh mà bay. Người phụ nữ này này sinh ra đã là khắc tinh của cô sao?
“Ừ, tài nấu nướng của Tuyết Nhi rất có tiến bộ, không giống người nào đó…” Úy Trì Thác Dã cố tình ‘đá xéo’ Úy Trì Hi, lại liếc mắt thấy cô đang tức giận liền nói, “Tuyết Nhi, không sai, món sushi cuốn này quả thực anh rất thích ăn.”
“Thật sao? Vậy anh nhớ ăn nhiều một chút đó!” Hai mắt Giang Tuyết Nhi lập tức như phát sáng, hai má bỗng chốc ửng hồng, có chút thẹn thùng đỏ mặt liếc mắt nhìn thím Lâm một cái. Thím Lâm đứng gần bên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, như thể muốn nói: Cô Tuyết Nhi làm rất tốt!
Một màn này, sống chết thế nào lại để cho Úy Trì Hi nhìn thấy, cảm xúc chua xót trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Không ngờ cả thím Lâm cũng muốn giúp Giang Tuyết Nhi. Đó là thím Lâm đã chăm sóc cô suốt mười hai năm sao? Thế nhưng, Giang Tuyết Nhi lại có thể dễ dàng giành lấy tình thương của bất luận kẻ nào…
“Cậu chủ, hay là tối nay cậu ngủ lại ở đây đi, phòng của cậu ngày nào tôi cũng đều quét dọn.” Thím Lâm đứng bên cạnh thừa cơ nói. Cậu chủ và cô Tuyết Nhi rốt cuộc sao lại thế này. Lâu rồi mà vẫn không có chút tiến triển, bà cũng gấp rút muốn ôm cậu chủ nhỏ rồi.
“Đúng vậy, Thác Dã, chủ nhân Xích Long Bảo này không phải chính là anh sao.” Giang Tuyết Nhi ở bên cạnh đỏ bừng mặt. Tâm tư thím Lâm thế nào cô làm sao lại không biết chứ. Nhưng Thác Dã vẫn bình thản như vậy, trong thâm tâm cô cũng biết mình đã không còn nhỏ nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi