Sau khi Bùi Ứng Triết cúp điện thoại của Bùi phu nhân đến lần thứ năm trong ngày hôm nay, Bùi Tiểu Ái cuối cùng nhịn không được hỏi hắn: "Bé cưng, sao con lại cãi nhau với mẹ ông chủ nhỏ vậy?"
Thật ra việc này rất dài dòng, Bùi gia và Thẩm gia quen thân, trước kia hai nhà đã hẹn làm thông gia với nhau. Lúc gặp mặt ăn cơm luôn đem việc này ra nói đùa, nhưng Bùi Ứng Triết chưa bao giờ tưởng thật. Không ngờ mấy ngày trước mẹ hắn lại bảo tiểu thư Thẩm gia mới từ Anh về, sau này sẽ dành hầu hết thời gian ở trong nước, còn nói hai người phải gặp nhau nhiều một chút để bồi dưỡng tình cảm. Sau khi Bùi Ứng Triết từ chối thẳng thì bắt đầu bị oanh tạc điện thoại mấy ngày liên tiếp.
Bùi Ứng Triết ném di động sang một bên: "Ba ba, mẹ con muốn con kết hôn với người khác."
"Kết hôn là gì?" Bùi Tiểu Ái nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, bắp chân đung đưa qua lại, mắt cá chân mảnh khảnh xinh đẹp.
"Kết hôn là sống chung với người kia. Buổi sáng cùng ăn cơm, buổi tối cùng tắm rửa, ban đêm còn ngủ chung nữa." Bùi Ứng Triết dùng những từ ngữ Bùi Tiểu Ái có thể nghe hiểu để giải thích với y.
Bùi Tiểu Ái kinh ngạc nhìn hắn rồi lại cúi đầu nghĩ ngợi: "Ồ, vậy sao con không muốn kết hôn?"
"Vì con chỉ muốn ăn cơm, tắm rửa, ngủ chung với ba ba thôi. Con không muốn kết hôn với người khác đâu." Bùi Ứng Triết thở dài tung chăn ra bọc kín ba ba thành miếng cơm nắm hình tam giác.
Bùi Tiểu Ái thò đầu ra, Bùi Ứng Triết liền ôm mặt y hôn lên trán một cái: "Không nói nữa, ngủ đi." Hắn cảm thấy vấn đề này chỉ nói miệng thì Bùi Tiểu Ái sẽ không bao giờ hiểu, phải hành động cho y thấy mới được.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Ứng Triết tuyên bố hôm nay sẽ mô phỏng một ngày sau khi kết hôn với người khác, Bùi Tiểu Ái mờ mịt gật đầu.
Y đánh răng rửa mặt xong thì lạch bạch chạy xuống lầu, trông thấy bánh bao thịt to đã bày sẵn trên bàn bốc hơi nghi ngút. Y bưng đĩa đến cạnh Bùi Ứng Triết, Bùi Ứng Triết nhìn y một cái rồi bưng ly cà phê ngồi sang ghế bên phải.
Trong miệng Bùi Tiểu Ái còn ngậm một cái bánh bao, quay sang nhìn hắn rồi nhích mông theo sau. Bùi Ứng Triết lại dời sang chỗ khác, Bùi Tiểu Ái cũng ngậm bánh bao theo tới.2
Bùi Ứng Triết đẩy đĩa y về: "Ba ba không được ngồi cạnh con nữa."
"Tại sao?" Bùi Tiểu Ái ngơ ngác nhìn hắn, vừa mở miệng bánh bao liền rớt bịch xuống bàn.
Bùi Ứng Triết giải thích cặn kẽ với y: "Vì sau này con kết hôn với người khác thì phải ăn cơm chung với họ."
Sau đó đi làm, Bùi Ứng Triết lái xe, Bùi Tiểu Ái xách cặp táp của Bùi Ứng Triết thuần thục mở cửa xe leo lên ghế phụ. Bùi Ứng Triết lạnh nhạt đuổi y xuống: "Ba ba ngồi ghế sau đi, chờ con kết hôn chỗ này sẽ dành cho người khác ngồi."
Bùi Tiểu Ái đành phải ôm cặp táp của Bùi Ứng Triết leo xuống xe rồi mở cửa sau chui vào. Y rất thích ngồi ghế phụ vì Bùi Ứng Triết đã dạy y cách xem đèn giao thông, giờ y đã biết đèn đỏ thì dừng còn đèn xanh thì đi, mỗi lần đến ngã tư đều nhìn đèn rồi chỉ huy bé cưng có thể đi hoặc chưa đi được. Nhưng ngồi ghế sau thì cái gì cũng không thấy nữa.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, Bùi Tiểu Ái bám vào thành ghế phía trước cọ mặt Bùi Ứng Triết. Đây là lần đầu tiên Bùi Ứng Triết nghiêng mặt né tránh: "Ba ba, sau này con kết hôn với người khác thì chúng ta không thể dựa gần thế này được. Người kết hôn với con chính là người con yêu, nếu họ thấy sẽ ghen đó."
Bùi Tiểu Ái không muốn chơi trò "giả bộ kết hôn với người khác" này nữa, chẳng vui chút nào: "Ghen là gì cơ?"
"Ghen chính là...... không muốn thấy con và ba ba ở cạnh nhau, trong lòng sẽ chua như uống dấm vậy." Chuyển sang đèn xanh, Bùi Ứng Triết đánh tay lái, "Ngồi xuống đi ba ba, sắp quẹo rồi."
Trước kia dù Bùi Ứng Triết có bận cách mấy thì giữa trưa đều sẽ ăn cơm với Bùi Tiểu Ái, nhưng hôm nay thì không. Tiểu Lý đem cơm trưa tới, Bùi Tiểu Ái hỏi Tiểu Lý: "Bùi tổng đâu?" Đây là tự y nghĩ ra được, trong nhà có thể gọi bé cưng nhưng ở ngoài phải gọi Bùi tổng.
Tiểu Lý nói làu làu như học sinh trả bài: "Bùi tổng nói chờ anh ấy kết hôn rồi giữa trưa không thể ăn cơm với anh nữa, bảo anh thích ứng sớm một chút."
"Anh nói với Bùi tổng tôi không muốn chơi nữa được không......" Khi ăn cơm với bé cưng, y toàn lựa hết thịt trong bát mình cho bé cưng ăn, bé cưng chê y ăn quá ít nên bưng bát đút y ăn. Bùi Tiểu Ái nhìn bộ đồ ăn bày trên bàn, hôm nay chỉ có một mình y, y không muốn ăn cơm một mình.
Cơm tối cũng vậy, dì Dương bày bộ đồ ăn của hai người ở hai đầu bàn dài. Còn nhớ lúc mới tới nhà bé cưng, hai người cũng ngồi xa như vậy, sau này y mới bưng bát từ từ nhích lại gần, nhất định phải chen tới bên cạnh ông chủ nhỏ mới chịu.
"Bé cưng......" Bùi Tiểu Ái khẩy khẩy hạt cơm trong bát rồi gọi hơi to, họ ngồi cách nhau cả một cái bàn lớn nên y sợ bé cưng nghe không rõ. Bùi Ứng Triết ừ một tiếng, Bùi Tiểu Ái cầm thìa gõ lên thành bát leng keng.
"Chúng ta tắm chung được không?"
"Không được."
"Vậy hôn hôn được không?"
"Không được."
"Vậy cái kia thì sao?" Bùi Tiểu Ái lén nhìn dì Dương rồi che miệng thì thào hỏi hắn. Bé cưng nói trước mặt người khác không được nói rắn cắn mông mà chỉ được nói là cái kia.1
"Không được đâu ba ba. Sau này con kết hôn cũng chỉ có thể làm cái kia với người khác thôi. Với lại sổ hộ khẩu cũng không còn hai chúng ta nữa mà sẽ ghi tên người khác."
Bùi Tiểu Ái chưa bao giờ trải qua ngày nào vừa dài vừa khổ sở đến thế, mấu chốt là ban đêm bé cưng không chịu ngủ chung với y mà ôm chăn mền tới phòng dành cho khách!
Bùi Tiểu Ái nằm một mình trên giường lớn lật qua lật lại, toàn thân khó chịu, y nhảy xuống giường chạy tới mở két sắt rồi lấy ra sổ hộ khẩu cất ở góc trong cùng, giờ y đã nhận biết được quá nửa số chữ trong đó. Y sờ lên hai trang giấy mỏng, khi đóng lại sẽ dính sát vào nhau, y không muốn có thêm một người chen vào giữa.
Bùi Ứng Triết cũng không ngủ, thật ra hắn đang có cảm giác bị gậy ông đập lưng ông, lúc đầu chỉ muốn để ba ba biết hậu quả của việc này, không ngờ lại làm mình lo nghĩ, có lẽ phải đi tìm mẹ ngả bài thôi......
Một lát sau, cửa phòng mở hé ra, một bóng người nhỏ gầy nhanh nhẹn lách mình qua khe cửa rồi từ cuối giường nhảy lên giường, vén chăn chui vào trườn trườn như chú sâu nhỏ, cuối cùng lủi đến bên cạnh Bùi Ứng Triết, từ trong chăn thò ra một đầu tóc mượt mà.
Bùi Tiểu Ái không mặc quần áo, thân thể lạnh buốt áp sát vào, Bùi Ứng Triết bất giác run lên: "Ba ba......"
"Qua mười hai giờ rồi, bây giờ là ngày mai!" Bùi Tiểu Ái ôm eo hắn rồi rúc vào ngực hắn, "Ngày mai đừng giả bộ kết hôn với người khác nữa! Ngày mai ba ba có thể ôm con rồi!"
"Ba ba còn có thể ăn cơm với con, ăn một cái bánh bao thịt to!"
"Ba ba còn có thể ngồi chung xe với con, ba ba sẽ nhìn đèn xanh đèn đỏ cho con!"
"Chúng ta tắm chung với nhau, còn ngủ chung nữa!"
"Còn hôn hôn, còn làm cái kia! Còn vừa hôn vừa làm cái kia nữa!"
"Bé cưng, con đừng kết hôn với người khác, trong sổ hộ khẩu cũng đừng cho người khác vào." Cuối cùng y lẩm bẩm nói, "Hôm nay ba ba uống hết bao nhiêu là dấm, ba ba không muốn con ở chung với người khác đâu."
"Yên tâm đi ba ba, sau này chỉ có hai chúng ta thôi." Người Bùi Tiểu Ái lạnh buốt còn người Bùi Ứng Triết lại nóng rực. Bùi Ứng Triết ôm Bùi Tiểu Ái vào lòng, ngực hai người kề sát nhau, thế là nhịp tim của hai người tựa như biến thành một người.