NHẶT ĐƯỢC LÃO ĐẠI MẤT TRÍ NHỚ - MỘC NHĨ KHAI HOA

Editor: Rain

Beta-er: Quân


Quay về phòng, Phó Điềm Điềm tựa người lên cánh cửa, cảm giác được trái tim mình đang thình thịch loạn nhảy trong lồng ngực, cô vuốt vuốt mái tóc của mình, định đi nhà tắm rửa mặt để bình tĩnh lại một chút.

Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt bây giờ của cô, hai má phiếm hồng, sóng mắt nhộn nhạo, Phó Điềm Điềm xấu hổ, che mặt lại, cô không cứu được nữa rồi, thế mà cô lại bị lời tỏ tình đơn giản của A Bạch trêu chọc rồi, chuyện này truyền ra nhất định sẽ thành trò cười mất.

Phó Điềm Điềm tắm xong liền đi ra, A Bạch đứng bên ngoài gõ cửa. Phó Điềm Điềm rất muốn mặc kệ, nhưng mà biểu hiện như vậy nhìn cô có vẻ chột dạ, Phó Điềm Điềm chỉnh lại mái tóc của mình, hít sâu một hơi, đi tới mở cửa.

A Bạch mặc đồ ngủ, rũ đầu đứng ở cạnh cửa, lúc nhìn thấy Phó Điềm Điềm mở cửa, đôi mắt hắn rõ ràng sáng lên một chút, ngẩng đầu, đôi mắt cong thành độ cong cực kỳ đẹp.

Phó Điềm Điềm khụ một chút: "Sao vậy?"

A Bạch lắc đầu, thật nghiêm túc nhìn cô mà nói: "Điềm Điềm, ngủ ngon."

Phó Điềm Điềm hơi giật mình, A Bạch cúi người, môi ấm áp nhẹ nhàng chạm một chút lên trán cô.

Cả người Phó Điềm Điềm đều trở nên cứng đờ, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, nhưng mà nhìn gương mặt vui vẻ của A Bạch, câu trách cứ cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể mạnh miệng mà nói: "Không có lần sau."

Sau đó "Ầm" một cái đóng lại cửa phòng mình.

Trên mặt Phó Điềm Điềm giống như phát sốt, toàn thân đều bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên, loại cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có, làm người khủng hoảng. Tên A Bạch này đúng là quá vô pháp vô thiên, nhưng Phó Điềm Điềm cũng thừa biết, đây là kết quả do mình dung túng mà ra.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn lớn lên đẹp trai sao? Hay là vì mỗi lần hắn nhìn cô, cái loại ánh mắt chỉ chứa được một mình cô làm cô cảm thấy mê mẩn như thế.

Cô muốn điên rồi!

Ngày hôm sau Phó Điềm Điềm thức dậy muộn hơn, ý định tránh đi thời gian ăn sáng của A Bạch.

Quả nhiên lúc xuống tầng A Bạch không ở phòng ăn, Phó Điềm Điềm nhẹ nhàng thở ra, bản thân liền đến bàn ăn ngồi xuống.

Bảo mẫu đi ra từ phòng bếp, đưa cho Phó Điềm Điềm một ly sữa bò: "Bữa sáng rất nhanh sẽ chuẩn bị xong."

Phó Điềm Điềm gật đầu, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Bảo mẫu lại lắc lắc đầu: "Bữa sáng hôm nay không phải do tôi làm."

"Hả?" Phó Điềm Điềm ngẩng đầu.

Bảo mẫu ái muội cười một chút: "A Bạch ở phòng bếp, bữa sáng là A Bạch làm."

Phó Điềm Điềm suýt nữa thì phun ra một ngụm sữa bò.

Lúc A Bạch đi ra, Phó Điềm Điềm còn đang dùng sức ho khan.

A Bạch đặt cháo hải sản mình đã nấu xong xuống, đi qua vỗ lưng Phó Điềm Điềm: "Điềm Điềm bị sao vậy?"

"Tôi không sao." Phó Điềm Điềm quay lưng đi.

"Nếm thử." A Bạch đưa cháo hải sản cho cô, lại bưng món khác từ trong phòng bếp ra.

Phó Điềm Điềm cầm lấy bát cháo uống từng ngụm nhỏ, hương vị còn ngon hơn so với cô tưởng tượng, cũng không kém chút nào so với bảo mẫu làm cả.

"Thế nào?" A Bạch chờ mong mà nhìn cô.

Phó Điềm Điềm bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhất là hắn còn đến gần như vậy nữa, gần đến nỗi có thể rõ ràng thấy được mỗi một sợi lông mi của hắn.

"Cũng, cũng được." Phó Điềm Điềm cảm thấy mình không thể để hắn đắc ý được.

A Bạch nhợt nhạt mà cười: "Điềm Điềm không chê là tốt rồi."

Phó Điềm Điềm: "......"

Sáng sớm đã cười với cô như vậy rồi, thực sự là phạm quy.

Phó Điềm Điềm ăn xong một bát cháo hải sản, lau lau miệng buông đũa xuống.

"Ăn nữa không?" A Bạch hỏi.

Phó Điềm Điềm lắc đầu, hôm nay cô đã ăn đủ nhiều rồi.

"Ngày mai anh lại làm cho em."

Phó Điềm Điềm vội vàng ngăn cản: "Không cần, bảo mẫu làm là được rồi."

A Bạch lắc đầu: "Không giống nhau, hôm nay Điềm Điềm ăn xong rồi, anh làm ngon hơn."

Phó Điềm Điềm: "......"

Hôm nay cô ăn ngon không được à!

Làm diễn viên, bình thường Phó Điềm Điềm vì khống chế cân nặng, bữa sáng đều là tùy tiện ăn hai miệng, không dám ăn quá nhiều, hôm nay thật sự là ngoài ý muốn.

Nhưng mà cái ngoài ý muốn này hiển nhiên làm A Bạch vô cùng vui vẻ, ngay cả bảo mẫu cũng là vẻ mặt tươi cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, làm Phó Điềm Điềm cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất.

Phó Điềm Điềm nghẹn khuất quyết định đến công ty giải sầu.

Thời gian rảnh Phó Điềm Điềm rất ít khi đến công ty, bởi vì Vương tỷ chỉ có một nghệ sĩ là cô, bình thường có chuyện gì Vương tỷ đều là trực tiếp đến đây thông báo cho cô, hơn nữa Phó Điềm Điềm rất bận, cho nên cũng rất ít đến công ty.

Phó Điềm Điềm lấy một cái cớ liền có thể ở lại, tuy rằng chính bản thân cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.

Vương tỷ nhận được điện thoại Phó Điềm Điềm muốn tới công ty thì cực kỳ kinh ngạc: "Không phải lúc này em đang dắt chó mèo đi dạo với A Bạch sao?"

"Sao lại là cùng A Bạch?" Phó Điềm Điềm lập tức phản bác: "Sao không thể là một mình em dắt chó mèo đi dạo?"

"Không không không, cũng tại em có hay dắt chó đi dạo đâu." Đối với chuyện này, chị Vương hiểu được rất rõ ràng: "Chị nghe nói có một lần em đi mệt, cho nên A Bạch còn phải cõng em quay về."

Phó Điềm Điềm: "......"

Em không nghe, em không nghe.

Nửa giờ sau, Phó Điềm Điềm tới công ty.

Phó Điềm Điềm là một chị đại của Gia Thành, hơn nữa rất ít khi xuất hiện ở công ty, bởi vậy cô vừa đến, các bác gái quét rác đứng trước bục hoặc đi ngang qua đều lén nhìn cô, Phó Điềm Điềm hiền lành mà cười cười.

Lúc chờ thang máy, lại có một cô gái đến bên cạnh, Phó Điềm Điềm nghiêng đầu liền thấy Ninh Song Song.

"Chị Điềm Điềm." Ninh Song Song chủ động chào hỏi.

Một khoảng thời gian không gặp, Ninh Song Song thay đổi không ít, có lẽ là những việc xảy ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc mài giũa góc cạnh của cô ấy, nhìn qua thì bây giờ cô ấy không còn là đứa trẻ nhỏ vẻ mặt tối tăm lại kiêu ngạo của lúc trước nữa, tươi cười trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều.

Vốn dĩ Phó Điềm Điềm cũng không có thù hận to lớn gì với cô, cho nên liền tán gẫu với cô vài câu.

Vương tỷ đang nói chuyện với chị Triệu và chị Cung ở văn phòng.

Chị Triệu và chị Cung đều chuyên môn phụ trách quan hệ xã hội, bởi vì gần đây Phó Điềm Điềm tranh đấu, công việc của các cô cũng nhẹ nhàng hơn, lúc Phó Điềm Điềm đi vào, các cô cũng nói xong chuyện công việc, bắt đầu chuyển sang đề tài của mấy người phụ nữ.

Chị Triệu nói: "Cung Vận, gần đây da cô đẹp thật đấy, không hổ là phụ nữ có người yêu rồi nên thoải mái."

Gần đây Cung Vận có nói chuyện về bạn trai, cuộc sống gia đình trải qua vô cùng thoải mái.

"Chỗ nào chứ." Chị Cung khiêm tốn, nhìn thấy Phó Điềm Điềm đi vào, vội nói: "Da Điềm Điềm mới là đẹp."

"Da Điềm Điềm đúng là đẹp thật." Điểm này mọi người đều thừa nhận, chị Triệu đến gần vài bước: "Điềm Điềm, em ăn đan dược thần tiên nào vậy, hôm nay thần sắc em rất tốt."

"Có sao?" Phó Điềm Điềm sờ soạng mặt một chút.

Chị Triệu nhìn Phó Điềm Điềm rồi lại nhìn Cung Vận, đột nhiên nói: "Điềm Điềm, không phải em cũng đang yêu đấy chứ, em mà yêu nhất định phải nói trước nha, đến lúc đó chắc chắn ngày nào bọn chị cũng phải tăng ca."

Phó Điềm Điềm suýt chút nữa bị dọa đến nỗi trái tim ngừng đập.

Vương tỷ đi qua nhéo tai chị Triệu: "Chuyện không nên nói thì đừng có nói, Điềm Điềm nhà tôi là hình mẫu phụ nữ của sự nghiệp, Điềm Điềm, đúng không?"

Trong đầu Phó Điềm Điềm không khỏi hiện lên nụ hôn chúc ngủ ngon tối hôm qua của A Bạch, chột dạ mà chớp chớp mắt: "Đương nhiên."

"Nghe thấy chưa? Sau này không cho phép dạy hư Điềm Điềm nhà tôi nữa."

"Cái đó, em đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, em về trước nhé."

Vương tỷ xua tay: "Vốn dĩ cũng không có gọi em tới."

Phó Điềm Điềm chạy nhanh ra ngoài.

Trong nhà có nam yêu tinh online lấy mạng, công ty có người đại diện như hổ rình mồi.

Phó Điềm Điềm nhỏ yếu lại bất lực cuối cùng đành phải về nhà. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu (hoặc không), Phó Điềm Điềm chỉ là cảm thấy đối phó với A Bạch nhất định là sẽ dễ dàng hơn một chút so với đối phó một đám người đã thành tinh này, lúc Phó Điềm Điềm về đến nhà, A Bạch còn đang chơi bóng với A Hoàng.

A Hoàng cực kỳ hiếu động, hơn nữa nó là một con chó không chịu được cô đơn, lần nào cũng không chịu chơi một mình, nhìn thấy Phó Điềm Điềm hoặc là A Bạch nhất định sẽ chạy tới vẫy đuôi, ngậm quả bóng thả xuống trước mặt bọn họ để bọn họ chơi cùng mình.

Phó Điềm Điềm mới vừa xuống xe, A Hoàng liền chạy như bay đến đây từ chỗ xa, đi quanh cô một vòng, sau đó ngậm bóng đến đây đặt dưới chân Phó Điềm Điềm.

Phó Điềm Điềm nhặt bóng lên, lúc chuẩn bị ném lại thấy A Bạch cách đó không xa, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói cô với A Bạch cùng nhau "dắt chó mèo đi dạo" của chị Vương, lập tức trong lòng có chút rối loạn, cầm bóng nói với A Hoàng: "Tao với A Bạch, mày chỉ có thể chọn một người, mày chọn đi, mày muốn chơi với tao hay là với A Bạch."

Cái ngữ khí nói chuyện này, quả thực giống như là nói với con mình vậy: "Sau này bố mẹ ly hôn, con muốn sống cùng bố hay mẹ."

Sau khi Phó Điềm Điềm nói xong cũng cảm thấy bản thân quá ngây thơ, táo bạo ném bóng cho A Bạch: "Tìm anh ta mà chơi, tao muốn vào nhà."

A Bạch cầm bóng đến đây: "Trong công ty có người chọc em tức giận sao?"

"Không có." Phó Điềm Điềm nói.

"Vậy là tốt rồi." A Bạch duỗi tay, vén sợi tóc trên trán Phó Điềm Điềm ra sau tai: "Thế chắc là A Hoàng chọc đến em, buổi tối anh sẽ cho nó ăn cải trắng."

A Hoàng vẫn đang vui vẻ chạy quanh hai người, hoàn toàn không biết rằng sắp có một cái nồi rất lớn úp lên người mình.

"Không phải." Phó Điềm Điềm rất ngượng ngùng, cảm thấy mình tức giận như vậy đúng là vô cớ gây rối.

A Bạch vuốt vuốt lông A Hoàng: "Bình thường em đều ở bên ngoài, nhìn thấy em trở về A Hoàng rất vui." Dừng một chút, A Bạch lại nói: "Nó rất nhớ em."

Tuy rằng A Bạch nói chính là A Hoàng, nhưng mà đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cô, làm Phó Điềm Điềm có loại ảo giác là A Bạch đang mượn A Hoàng để uyển chuyển nói hắn nhớ cô.

Thực ra A Bạch vẫn luôn rất dính cô, trước kia cô còn có thể nói là A Bạch cái gì cũng không hiểu, chỉ có đầu óc của đứa nhỏ thôi, cô không cần phải cố ý giữ khoảng cách với hắn, nhưng mà bây giờ rõ ràng A Bạch đã khôi phục, ngoại trừ vẫn chưa lấy lại toàn bộ kí ức ra thì hắn đã giống một người đàn ông bình thường rồi.

Cái này làm Phó Điềm Điềm không có cách nào lại mặc kệ hắn được.

"Tôi đi vào xem kịch bản." Phó Điềm Điềm như trốn tránh mà nói.

A Bạch ném quả bóng cho bảo mẫu, theo Phó Điềm Điềm đi vào: "Anh cũng đi đọc sách."

A Hoàng bị vứt bỏ chạy trái chạy phải, đi chơi cùng bảo mẫu.

Buổi chiều, bác sĩ Lê đã lâu không thấy liền ghé thăm.

A Bạch bưng một mâm quả nho đi ra, toàn bộ nho đều đã lột xong vỏ đặt ở mâm chờ Phó Điềm Điềm ăn. Ánh mắt Phó Điềm Điềm đều ở trên kịch bản, thuận tay lấy một quả ném vào trong miệng, nhai một chút mới phát hiện không có chỗ nhổ hạt nho.

A Bạch duỗi tay đến, mở lòng bàn tay ra về phía cô: "Nhổ vào tay anh."

Phó Điềm Điềm ngượng ngùng, A Bạch đưa tay đến bên miệng cô, Phó Điềm Điềm đỏ mặt nhổ hạt nho ra.

Bác sĩ Lê xuống xe, đúng lúc thấy một màn như vậy, "ai u" một tiếng, móng vuốt trực tiếp duỗi tới mâm đựng trái cây, định lấy một quả nho ăn, ai biết động tác hắn đã nhanh nhưng động tác A Bạch còn nhanh hơn, mâm đựng trái cây xoay một cái, bị A Bạch cầm đi.

Bác sĩ Lê bất mãn: "Cậu quá keo kiệt rồi đấy."

A Bạch: "Trong phòng bếp có, tự đi rửa."

"Tôi là khách."

"Tôi bảo bảo mẫu rửa cho anh." A Bạch muốn đứng dậy, bị bác sĩ Lê đè lại: "Quên đi, lười có thêm phiền phức."

Hắn để một cái hộp xuống: "Đi công tác một chuyến, mang quà về cho hai người."

Phó Điềm Điềm buông kịch bản xuống, nhận lấy quà bác sĩ Lê đưa qua: "Cảm ơn, nhưng mà tôi không chuẩn bị đáp lễ......Ừm, thế này đi, tôi kí tên cho anh, thế nào?"

Bác sĩ Lê: "......Không, tôi không phải fans của cô, cảm ơn."

"Đây thật là chuyện đáng tiếc nhất cuộc đời anh đấy." Phó Điềm Điềm nói.

Bác sĩ Lê: "......"

Không, tôi không hề tiếc nuối chút nào cả.

Bảo mẫu bưng một chén trà nóng ra cho bác sĩ Lê, còn rửa nho cho hắn.

Bác sĩ Lê nhận lấy trà: "Đây mới đúng là đạo tiếp khách."

Phó Điềm Điềm: "Không cần cảm ơn."

Bác sĩ Lê:......Tôi muốn cảm ơn cô sao? Tôi đang châm chọc cô mà.

Nhưng mà một khi Phó Điềm Điềm mặt dày lên thì có thể so với tường thành, hắn quyết định không để ý đến cô.

"Gần đây A Bạch cảm thấy thế nào? Có nhớ được cái gì không?"

Phó Điềm Điềm lắc đầu, sau đó nói với hắn chuyện công việc của A Bạch.

Bác sĩ Lê đang uống trà, nghe vậy liền phun ra một ngụm nước: "Cô nói cái gì? A Bạch làm chuyên gia pha chế rượu?"

Phó Điềm Điềm gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"

Bác sĩ Lê khụ một lúc lâu mới dừng lại: "Không, không có vấn đề gì, nhưng mà bất ngờ thật, cô nói cậu ta đang làm việc ở đâu đi, tôi đi cổ vũ cậu ta."

"Ở Hoàng Đình." Phó Điềm Điềm nói.

Tuy rằng Phó Điềm Điềm mới biết bác sĩ Lê hơn nửa năm nhưng quan hệ lại rất tốt, nói cho hắn một tiếng, thỉnh thoảng cô không theo dõi được còn có thể nhờ bác sĩ Lê giúp đỡ một chút.

Sau đó Phó Điềm Điềm lại nói chị Vương suy đoán là A Bạch pha chế rượu quá giỏi nên có thể sẽ bị người ta hãm hại.

Lần này bác sĩ Lê khụ lợi hại hơn, vừa ho khan vừa gật đầu: "Có chút đạo lý, nhưng mà nếu không ai đi tìm thì chắc là không sao đâu, cũng không cần quá mức lo lắng."

Phó Điềm Điềm gật đầu.

Bác sĩ Lê chỉ ngồi một lát rồi đi, Phó Điềm Điềm cảm thấy bác sĩ Lê nhất định là bị bọn họ làm cho tức giận mới rời đi, nhưng mà cũng hết cách, ai làm mọi người đều cho nhau tổn hại chứ.

Hắn đi không lâu, Phó Điềm Điềm đã nhận được điện thoại của Vương tỷ.

Đạo diễn của《vị thần cuối cùng trên toàn thế giới》mà Phó Điềm Điềm đi thử kính gọi điện cho cô, quyết định nữ chính là Phó Điềm Điềm, ngày mai ký hợp đồng, không lâu sau liền phải vào đoàn phim, Phó Điềm Điềm không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Phó Điềm Điềm "Ừm" một tiếng, không thấy bất ngờ.

A Bạch cũng nghe thấy, vẻ mặt của hắn có chút mất mát: "Điềm Điềm lại phải đi sao?"

Biểu tình mất mát của A Bạch làm Phó Điềm Điềm sinh ra cảm giác áy náy, cô hỏi: "Buổi tối anh có thể xin nghỉ không?"

A Bạch khó hiểu nhìn cô.

"Có thể thì buổi tối tôi đưa anh đi xem biểu diễn."

A Bạch gần như là không chút do dự nói: "Có thể."

Đêm nay Hứa Tinh Trạch của một buổi biểu diễn loại nhỏ tặng cho fans ở Kinh Thị, đồng thời cũng là chúc mừng bản thân xuất đạo tròn một năm, Phó Điềm Điềm gọi điện cho hắn đòi vé vào cửa.

"Phó tỷ, chị tới thật à, không phải chị lừa em chứ." Hứa Tinh Trạch thụ sủng nhược kinh.

"Em trai Hứa, cậu có hiểu lầm rất sâu với tôi rồi đấy, tôi là cái dạng người này sao?"

"Tối nay chị cứ trực tiếp đến đây, em sẽ cho người đi đón chị......Đúng rồi, chị Phó, nếu chị cũng đến, có muốn suy xét đến việc song ca với em một bài không."

"Cậu chắc chắn chứ? Ngũ âm của tôi vốn có tiếng không được đầy đủ."

Nhưng thật ra Hứa Tinh Trạch cũng không thèm để ý: "Không sao cả, buổi biểu diễn đêm nay là để giải trí, mọi người chắc chắn rất vui lòng nhìn chị làm trò."

Thái độ Phó Điềm Điềm rất kiên quyết: "Không!"

Hứa Tinh Trạch ở đầu kia điện thoại cười.

A Bạch ở bên cạnh nghe: "Quan hệ của em với anh ta rất tốt sao?"

Phó Điềm Điềm gật đầu: "Cũng không tệ lắm, con người Hứa Tinh Trạch khá tốt, đáng làm quen."

Hai chữ "làm quen" mới ra khỏi miệng, Phó Điềm Điềm liền cảm thấy không khí xung quanh vô cớ giảm đi mấy độ, A Bạch nhấp môi, làm dáng vẻ bản thân đang giận dỗi.

Phó Điềm Điềm nhìn liền có chút buồn cười: "Tôi với anh ta là bạn bè bình thường."

"Anh thì sao?" Vẻ mặt A Bạch khẩn trương lại chờ mong hỏi.

"Anh á." Phó Điềm Điềm nở nụ cười tà ác một chút, nắm cằm hắn: "Anh là tiểu bạch kiểm tôi bao dưỡng."

Vốn là định đùa giỡn với hắn, kết quả A Bạch làm ra bộ dáng rất vui vẻ, lên tiếng: "Ừ."

Phó Điềm Điềm: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi