Editor: Luu
Beta-er: Ngọc
Phó Điềm Điềm suy nghĩ một chút liền biết A Bạch vì sự tình của cp "Phó Trạch" nên ăn dấm chua.
"Trên mạng mấy cái couple kia đều do dân mạng tự biên tự diễn, anh nghiêm túc như vậy là ngốc hay không ngốc?"
"Anh ngốc." A Bạch thừa nhận rất nhanh. "Không phải chúng ta đang là "Bạch Ngốc Điềm Điềm" cp sao?"
Phó Điềm Điềm không phản bác được.
A Bạch thật sự không khiến cô phải công bố tình cảm ra ngoài.
Phó Điềm Điềm và chị Vương thái độ đều rất tự nhiên, bị phát hiện liền sảng khoái thừa nhận, không ai phát hiện ra lỗ trống. Nhưng bây giờ cô còn đang quay phim, công bố chuyện yêu đương sẽ khiến đoàn làm phim gặp hiệu ứng không tốt, còn ảnh hưởng đến vai diễn của cô.
Cho nên A Bạch chỉ nhắc đến một câu liền chuyển chủ đề: "Anh sẽ đi xem chỗ em quay cùng với nhà đầu tư, tất nhiên sẽ không mang lại phiền toái cho em."
"Anh rảnh à?" Phó Điềm Điềm hỏi.
A Bạch không biết đang làm cái gì nhưng so với cô còn bận bịu hơn. Đôi lúc cô quay xong trở về nhà rồi gọi điện cho A Bạch, anh vẫn còn đang bận.
"Thăm bạn gái thì phải có thời gian rồi." Hai chữ "bạn gái" A Bạch nói rất lưu luyến, mang theo chút đùa giỡn.
Phó Điềm Điềm quả nhiên bị anh nói đến không còn ý tứ, nhưng lại không muốn anh nhìn mình vì chuyện đó mà xấu hổ nên nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
"Tiết Liên thật là, chuyện gì cũng muốn anh đi."
"Người tài giỏi luôn phải làm nhiều việc, không thể trách anh ấy."
Phó Điềm Điềm: "Không biết xấu hổ!"
Đối với chuyện đến thăm đoàn phim, Phó Điềm Điềm vô cùng vui vẻ, đêm hôm khuya khoắt còn cố ý gọi cho Tiểu Lâm: "Tiểu Lâm, mau nhìn chị chút."
"Làm sao ạ?" Vẻ mặt Tiểu Lâm tràn đầy sự khó hiểu.
"Chị có quầng thâm mắt không? Mấy ngày nay da chị vẫn tốt chứ. Haizz, em đi mua cho chị chút mặt nạ, chị đắp thêm một cái."
Tiểu Lâm nhạy cảm ngửi được chút cẩu lương: "Là... có chuyện gì sao? Làn da của chị vẫn luôn rất tốt mà."
Phó Điềm Điềm cười ngu ngốc: "Ngày mai A Bạch sẽ tới thăm phim trường. Em có thể hiểu rõ áp lực trong lòng chị hay sao? Bạn trai tướng mạo xuất chúng, chị không thể bị anh ấy hạ thấp đi được."
Tiểu Lâm: "Em... không, không rõ."
Đầu tiên là muốn có bạn trai, tiếp theo bạn trai còn phải có tướng mạo xuất chúng như vậy. Tiểu Lâm cảm thấy không muốn hiểu thêm gì nữa.
Một ngày sau, A Bạch đi theo nhà đầu tư xuất hiện tại studio.
Phó Điềm Điềm đang quay dở nên cũng không chú ý đến hắn ngay lập tức.
Từ lúc A Bạch xuất hiện ở studio, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn hắn. Nam chính Trịnh Tích cũng là soái ca, khiến biết bao người mơ ước làm chồng, nhưng so với A Bạch thật sự chỉ là người qua đường không đáng giá.
Đám người đầu ghé tai sát, có người định vụng trộm chụp lén, song bị ngăn lại nên đành thu điện thoại trở về.
Nhưng ánh mắt của hắn chỉ rơi trên người Phó Điềm Điềm.
Người trong studio không phải kẻ mù, đều có thể nhận ra được A Bạch vì Phó Điềm Điềm mà đến.
Phó Điềm Điềm cảnh này diễn rất thuận lợi, đạo diễn để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
"Mấy ngày nay trạng thái của em không tệ." Trịnh Tích nói với Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm híp mắt cười, chưa kịp đáp lại liền cảm giác có một ánh mắt nóng rực rơi trên người mình. Phó Điềm Điềm quay đầu, nhìn thấy A Bạch cách đó không xa. Cô sững sờ, sau đó nở một nụ cười xán lạn, vô cùng xinh đẹp, phong cảnh quanh cô cũng vì thế mà thất sắc.
Chị Vương một bên che mặt. Hai người này muốn đưa tình cũng phải kiềm chế một chút, cái này là ngang nhiên công bố ân ái, muốn xảy ra chuyện rồi.
Phó Điềm Điềm hướng A Bạch đi qua, nửa đường bị Tiểu Lâm chặn lại, đem cho cô một cốc nước: "Chị Điềm Điềm, uống nước."
"Chị không khát."
"Khống chế nào chị Điềm Điềm." Tiểu Lâm bên tai cô nhỏ giọng: "Studio nhiều người phức tạp như vậy, hai người hơi trắng trợn rồi đó."
"Rõ ràng vậy sao?" Phó Điềm Điềm hỏi.
"Rõ ràng, rất rõ ràng, nước Thái Bình Dương cũng không thể tách ánh mắt của hai người ra."
Phó Điềm Điềm tỉnh lại, vụng trộm nhìn A Bạch một chút. Anh đứng bên nhà đầu tư cùng đạo diễn nói chuyện, phát giác cô nhìn mình thì cong môi lên một chút. Sau đó Phó Điềm Điềm nghe thấy tiếng đạo diễn gọi.
Phó Điềm Điềm tranh thủ thời gian hấp tấp chạy tới.
"Điềm Điềm, đây là fan của cô." Đạo diễn chỉ vào A Bạch. "Hai người trò chuyện chút đi."
A Bạch đưa tay ra: "Điềm Điềm, anh thích em đã lâu."
Phó Điềm Điềm: "..." Cái này là phạm quy.
Phó Điềm Điềm cố trấn tĩnh, bày cho bản thân một cái giá đỡ là "thần tượng", duỗi một tay ra nắm chặt lấy tay anh: "Chào anh."
Hai người nắm chặt tay nhau, đầu ngón tay A Bạch đột nhiên lại cào nhẹ lòng bàn tay cô một chút.
Phó Điềm Điềm: "..."
Bởi vì nhà đầu tư tới nên những diễn viên chính đều đến nói chuyện. Nhà đầu lại khéo léo, mặn mòi nên bầu không khí vô cùng hào hợp.
A Bạch đã nói rõ là fan hâm mộ của Phó Điềm Điềm, tất cả mọi người mải đi lôi kéo nhà đầu tư nên cũng không có ai quấy rầy họ. Chỉ có chị Vương như muốn điên lên, hướng hai người nháy mắt một cái, lại phát hiện cả hai đều không để ý tới chị, lập tức cảm thấy rất buồn rầu.
Ngày thứ hai sau khi A Bạch đến thăm phim trường, một cp mới ra đời – "Thịnh thế Điềm Điềm cp".
Cp bắt nguồn từ một bộ manga mang tên "Lá cây không tàn", người vẽ manga chính là Cam Ngọt. Cô ấy xuất phát từ một gia đình giàu có, thường xuyên biên tập video và sáng tạo áp phích, hơn thế lại rất hay cùng Phó Điềm Điềm hoạt động.
Vừa vặn cô ấy có người quen biết tại đoàn làm phim, liền nhờ bằng hữu giúp cô ấy đến chơi. Không ngờ hôm đó vừa vặn ở phim trường liền thấy toàn bộ sự tình giữa A Bạch và Phó Điềm Điềm.
Hai người đẹp đứng cùng một chỗ, thứ nhan sắc mà fan hâm mộ không thể đo đạc nổi. Tiểu fan hâm mộ x đại minh tinh thật sự mang đến cảm giác mới.
Mặc dù không thể chụp ảnh nhưng cô ấy biết hội họa. Thế là sau khi về nhà liền bắt tay ngay trong đêm với tốc độ nhanh không tưởng rồi họa ra manga đồng nhân. Đương nhiên vì để cho A Bạch không bị bối rối, cô ấy vẽ nam chính chỉ có ba phần giống, còn lại đều tiến hành sửa chữa.
"Lá cây không tàn" có mấy vạn fan hâm mộ trên Weibo, có phân nửa là fan của Phó Điềm Điềm, bởi fan hâm mộ x minh tinh đem đên cho fan rất nhiều cảm giác, liền nhao nhao khuếch tán.
Hai nhân vật đều rất đẹp, mà nhân vật nam chính chỉ là nhân vật ảo, sẽ không để dân mạng nhìn chằm chằm vào một hệ liệt. Bởi vậy, cp này được không ít người ủng hộ.
Đám fan hâm mộ nhao nhao hưởng ứng. Nếu Phó Điềm Điềm nhất định muốn yêu, thế thì yêu đương với soái ca trong manga đi. Bọn họ thậm chí còn lấy hình mẫu cho soái ca manga là "Thịnh thế mỹ nhân", đặt tên cp là "Thịnh Thế Điềm Điềm".
Phụ trách nữ nhi không phục: Điềm Điềm muốn ở cùng Hứa đệ đệ, khóa kín lại đi.
Hai phe cp tranh giành nảy lửa, Tiểu Lâm quản lí fan "Bạch Ngốc Điềm Điềm cp" cầm điện thoại mà phát run.
"Em học tập một chút kìa, người ta lấy tên cp là "Thịnh Thế Điềm Điềm", lại khen chị đẹp, khen chị ngọt. Chị thật sự không chống đỡ nổi." Phó Điềm Điềm hướng dẫn trợ lí. "Em nhìn xem sức chiến đấu của người ta như vậy, nên suy nghĩ lại chút đi."
"Là?"
"Lên đi Tiểu Lâm, em đang chỉ có một mình, phải lôi kéo thêm lực lượng."
Tiểu Lâm nắm chặt tay: "Vậy em ở trên?"
Qua một lúc, Tiểu Lâm trở lại hỏi: "Điềm Điềm, em có chút hoang mang, em làm sao mà làm được."
"Em xem fan cp người ta làm thế nào thì làm theo."
Tiểu Lâm: "Bọn họ hiện tại có video, có manga đồng nhân, có ảnh chụp chung,... Em có cái gì?"
Phó Điềm Điềm: "Em có tường đó, quay lại diện bích đi."
Tiểu Lâm: "..."
Chớp mắt Phó Điềm Điềm và đoàn làm phim đã đóng máy "Ngày cuối cùng trên thế giới", A Bạch đi theo chị Vương đến đón cô.
Thành phố trời dần dần chuyển lạnh. A Bạch mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt cùng với áo khoác đứng trước xe, khí thế phát ra thật kinh người, chỉ nhìn xa xa cũng làm người ta không dám động. Chị Vương hiện tại rất sợ anh, loại sợ này đến từ nội tâm, mặc dù chị không hiểu vì sao mình lại như vậy, chỉ là thấp thoáng nhận ra A Bạch đã trở nên cao cao thượng thượng.
Nhưng khi A Bạch nhìn Phó Điềm, mọi sự lạnh lùng đều trong nháy mắt hóa ôn nhu, hướng đến Phó Điềm Điềm mà bước nhanh tới.
Phó Điềm Điềm nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai, tựa như chim nhỏ về tổ, bổ nhào vào ngực A Bạch, anh vững vàng ôm lấy cô.
"Em đóng máy rồi." Phó Điềm Điềm nói.
"Chúc mừng em đã đóng máy." A Bạch xoa đầu cô.
"Thật qua loa." Phó Điềm Điềm bất mãn.
"Em nói đúng." A Bạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Phó Điềm Điềm, mấy giây sau tách ra. "Còn lại trở về làm nốt."
Sắc mặt cô vô cùng đỏ, lấy mắt trừng trừng hắn.
Chị Vương ở bên cạnh không ngừng ho khan.
"Hai người các em bớt bớt lại một chút, đây là bên ngoài." Chị Vương nhắc nhở.
A Bạch: "Đã bớt bớt rất nhiều rồi."
Phó Điềm Điềm: "..." Cô không muốn nói chuyện.
Tiểu Lâm yên lặng bước đến: "Chị Điềm Điềm, em đi theo chị Vương về, có việc thì gọi điện cho em."
"Hả? Hai người không phải nên đưa chị về trước sao? Chẳng lẽ chị đã qua thời gian được quản lí sủng ái?"
Chị Vương trợn mắt nhìn Phó Điềm Điềm một cái: "Em có người đưa rước rồi. Bọn chị đều là bóng đèn, sẽ không tự làm mình mất mặt."
A Bạch giữ chặt cô rồi chào tạm biệt đám người chị Vương: "Được, mọi người vất vả rồi."
Phó Điềm Điềm quay đầu nhìn A Bạch: "Anh đưa em về, anh có bằng lái sao?"
"Kiểm tra bằng lái đối với anh rất khó sao?"
"Cũng tạm." Phó Điềm Điềm vội vã hướng về phía chị Vương và Tiểu Lâm mà vung tay: "Mọi người đi đi, không cần lo lắng cho em, mấy ngày này không có đại sự cũng không cần đến tìm em."
Chị Vương: "..."
Chị làm sao lại quản lí dạng nghệ sĩ này.
A Bạch mới mua xe, là một chiếc Maybach màu đen, số lượng trên thế giới có hạn. Phó Điềm Điềm mặc dù không biết nhiều về xe, nhưng ngồi vào cũng cảm thấy không được bình thường lắm, bèn hỏi: "A Bạch, em ngửi được mùi của tiền nồng nàn trong xe. Nói thật với em đi, anh cướp ngân hàng phải không?"
"Bị em phát hiên rồi, nhanh thắt dây an toàn nào, chúng ta cùng bỏ trốn."
Phó Điềm Điềm thất kinh. A Bạch bắt đầu lái xe, tốc độ trầm ổn, không có chút điên cuồng chạy trốn nào, cô nghiêng đầu nhìn thấy anh đang mặt đầy ý cười.
"A Bạch, nếu như, em nói là nếu như, em hiện tại muốn cắn anh một cái, có bị tính là vi phạm luật giao thông không?"
A Bạch lái chậm lại một chút: "Trên nguyên lí thì không tính, nhưng di chứng sẽ rất nghiêm trọng."
"Di chứng gì?"
"Anh có thể sẽ không kiềm chế được mà lái xe thật nhanh để tiết kiệm thời gian về nhà, hoặc dừng xe tại đâu đó." A Bạch giọng nói trầm thấp, mang theo ý chọc ghẹo, Phó Điềm Điềm bị anh dùng lời lẽ làm cho mặt đỏ tay run, bèn ngồi nghiêm chỉnh lại.
Vừa vặn tới chỗ đèn đỏ, A Bạch bất ngờ hôn Phó Điềm Điềm, thành công đoạt đất làm cho Phó Điềm Điềm chóng mặt. Đến khi đèn chuyển xanh, hắn lại bình tĩnh tiếp tục lái xe.
Phó Điềm Điềm: "..."
A Bạch thật sự phạm quy rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn như cũ sẽ có 9 chương tiếp theo.
Phi thường cảm tạ mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!