NHẶT ĐƯỢC LÃO ĐẠI MẤT TRÍ NHỚ - MỘC NHĨ KHAI HOA

Chuyến bay của Phó Điềm Điềm vào buổi tối, Tiểu Lâm giúp cô chuẩn bị hành lý rồi mang xuống lầu.

Từ khi A Bạch nhìn thấy vali của Phó Điềm Điềm thì cứ bám dính cô không rời nửa bước. Phó Điềm Điềm đi đâu anh đi đó, cô uống nước anh cũng uống nước, cô đi ra cửa anh cũng theo ra cửa.

“A Bạch, tôi đi ra ngoài công tác, ba ngày sau sẽ về”, Phó Điềm Điềm giơ lên ba ngón tay: “Ba ngày trôi qua rất nhanh thôi.”

A Bạch không trả lời, bám theo Phó Điềm Điềm lên xe rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

“A Bạch, đây là công việc.” Phó Điềm Điềm bất đắc dĩ nói.

A Bạch vẫn ngồi im không nói, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, rất giống một con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Phó Điềm Điềm chịu không nổi ánh mắt này của anh, cô đành thử hỏi chị Vương, “Hay là cho anh ấy đi cùng đến sân bay? Sau đó để tài xế đưa về.”

“Không được.” Chị Vương lập tức từ chối, “Sân bay đông người, khó lòng phòng bị paparazzi, anh ta tuyệt đối không thể lộ diện.”

Để người ta chụp được Phó Điềm Điềm và một người đàn ông ở trên xe, cô ấy còn ngại tin tức chưa đủ nhiều hay sao?

Phó Điềm Điềm cũng nghĩ như vậy, hiện tại không thể để A Bạch xuất hiện công khai được, đành phải nghiêm mặt, “Nếu không đi xuống, tôi sẽ nổi giận đấy.”

A Bạch cũng thể hiện sắc mặt nghiêm nghị theo cô, thoạt nhìn so với Phó Điềm Điềm còn có phần nghiêm túc hơn.

Nếu nói Phó Điềm Điềm bày ra vẻ mặt cứng rắn như giả bộ ngây thơ, thì mặt A Bạch trầm xuống thoạt nhìn rất có khí thế, vài phần không giận mà uy.

Phó Điềm Điềm lúng túng, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Lúc này sắc mặt A Bạch khẽ động, sau một lúc mới nói, “Ngủ, Điềm Điềm, cùng nhau ngủ.”

A Bạch và Phó Điềm Điềm đã từng ngủ bên nhau một lần, từ đó mỗi buổi tối anh đều chạy tới phòng Điềm Điềm, nhưng bị cô đuổi trở về. Vốn dĩ cho rằng anh đã quên chuyện này, hoá ra vẫn còn nhớ như vậy.

Mặt Phó Điềm Điềm đỏ ửng lên, muốn mắng anh lưu manh. Lúc ngẩng đầu chạm phải đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng của anh, cảm thấy chính mình có tư tưởng không thuần khiết mới là lưu manh.

A Bạch cố chấp chờ Phó Điềm Điềm trả lời, nhìn tư thế có vẻ nếu cô không đáp ứng anh sẽ không xuống. Vì để anh chịu ngoan ngoãn ở nhà, Phó Điềm Điềm đành phải lên tiếng đồng ý, dù sao đến lúc đó quỵt nợ cũng không muộn.

Cuối cùng A Bạch cũng xuống xe, tài xế bắt đầu lái đi.

“A Bạch thế mà đã biết nói điều kiện rồi cơ đấy.” Mẹ già Phó Điềm Điềm có chút vui mừng.

Chị Vương đập một cái lên đầu cô, “Phó Điềm Điềm, bộ dáng chờ mong của người kia là thế nào, chị nói cho em biết, dù em đói bụng ăn quàng cũng không thể xuống tay với A Bạch.”

“Xin chị đấy, đừng gán ý tưởng đáng khinh đó của chị lên đầu em.” Phó Điềm Điềm khoanh hai tay, “Hiện tại em vẫn đang thanh xuân phơi phới, muốn nói bụng đói ăn quàng…” Phó Điềm Điềm di chuyển ánh mắt, dừng lại ở trên người chị Vương.

Tuổi đã gần đầu bốn mà chính mình còn không lo gả ra ngoài đi, chị Vương lập tức nổi giận, “Phó Điềm Điềm!!!”

Tiểu Lâm ngồi ở phía trước vô tội che lỗ tai.

“Có phải chị sai rồi hay không.” Trên đường đến sân bay, chị Vương ảo não hỏi Tiểu Lâm, “Phó Điềm Điềm đúng là muốn ăn đòn mà. Còn tham gia chương trình “Người thừa kế tài sản” khẳng định sẽ bị fans tẩy chay mất, hiện tại chúng ta huỷ hợp đồng còn kịp không?”

“Chị Vương, huỷ hợp đồng thì phải bồi thường đấy.” Tiểu Lâm nói.

Chị Vương: “Ý chị là, tẩy chay thì tẩy chay, chúng ta không cần những fans hâm mộ cứ động một chút là thay đổi như thế”

Phó Điềm Điềm:… Chúng tôi cũng không cần người đại diện trong mắt chỉ có tiền.

Cũng may, không đợi Phó Điềm Điềm cùng người đại diện nhà mình biểu diễn một màn giải tán tại chỗ, xe đã tới sân bay.

Bên ngoài sân bay, dòng người chen chúc, Phó Điềm Điềm vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Điềm Chanh đang giơ bảng hiệu màu cam. Trước đây không lâu Điềm Chanh đã ‘xử đẹp’ Hạ An Nhiên. Hiện tại vô cùng khiêm tốn, lần này ra sân bay tiễn cũng vì hưởng ứng lời kêu gọi của hội trưởng, chỉ tổ chức một nhóm người nhỏ, trật tự xếp hàng đứng chờ ở sân bay.

Phó Điềm Điềm chào hỏi cùng nhóm fans hâm mộ, dặn dò mọi người trở về sớm một chút, sau đó đi thẳng vào phòng chờ cho khách Vip.

Phòng chờ chỉ có lác đác vài người. Phó Điềm Điềm đang chuẩn bị tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, đột nhiên Tiểu Lâm ở bên cạnh đụng nhẹ vào cô. Phó Điềm Điềm tránh sang một bên, Tiểu Lâm lại tiếp tục đụng cô.

“Đụng tôi làm gì?” Phó Điềm Điềm khó hiểu hỏi.

“Nhìn phía trước.” Tiểu Lâm nhỏ giọng nói, “Phía trước hướng hai giờ, là Hứa Tinh Trạch.”

“Hả?” Phó Điềm Điềm giương mắt nhìn lên, bên kia người đại diện của Hứa Tinh Trạch cũng phát hiện ra cô, dẫn theo Hứa Tinh Trạch đi thẳng tới chỗ này.

“Xin chào, tôi là người đại diện của Hứa Tinh Trạch – Tư An Bình.”

“Xin chào, tôi là Phó Điềm Điềm.”

Hứa Tinh Trạch đi theo người đại diện tiến lên, gọi cô một tiếng “Phó tỷ.”

Em trai này thật ngoan nha.

Phó Điềm Điềm bị hai tiếng “Phó tỷ” khiến cho có chút nhộn nhạo, cảm giác được bản thân đã ở vị thế tiền bối trong ngành giải trí, “Hai người cũng đi thành phố S sao?”

Không phải, hỏi câu này quá là không có trình độ, bọn họ đương nhiên đi thành phố S rồi, Phó Điềm Điềm vội sửa lại, “Ý tôi là thật trùng hợp.”

“Thật trùng hợp.” Tư An Bình đáp lại.

Sau đó, không ai nói gì nữa.

“Ha ha, điều hoà ở đây để nhiệt độ hơi thấp nhỉ.” Phó Điềm Điềm xoa xoa cánh tay.

Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh xấu hổ thay, khẽ chạm vào cô, “Chị Điềm Điềm, nơi này không mở điều hòa.”

“Thế á?” Phó Điềm Điềm chỉ lúng túng chớp mắt một cái rồi lại khẳng địn

“Vậy trong này lạnh quá đi.”

Đương nhiên lạnh, bị người làm cho đông lạnh.

“Nơi này thẳng hướng gió.” Tư An Bình lúc này mới lên tiếng, “Vị trí lúc nãy của chúng tôi thật ra không lạnh, nếu không ngại cô có thể qua bên đó ngồi, còn có thể tán gẫu với Tinh Trạch một chút.”

“Vậy tôi không khách khí.” Phó Điềm Điềm cùng Tiểu Lâm theo Tư An Bình đi lên phía trước, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với bọn người Tư An Bình.

Hứa Tinh Trạch cực kỳ xinh đẹp. Sở dĩ dùng hai từ xinh đẹp, chính là bởi vì từ gương mặt đến vóc dáng Hứa Tinh Trạch đều hoàn mĩ. Lần đầu tiên gặp sẽ chỉ cảm thấy cậu ta quá đẹp, thậm chí hoàn toàn không để ý đến giới tính của cậu. Nhưng mà Hứa Tinh Trạch không thích nói chuyện, thoạt nhìn rất thanh cao, lãnh đạm, điểm này quả giống hệt như lời đồn. Nhưng Phó Điềm Điềm cảm thấy cậu ta không phải kiểu người khó tiếp cận, ngược lại có vẻ tính cách tương đối thẹn thùng, chẳng qua là không giỏi giao tiếp với người khác.

Không giống với Phó Điềm Điềm chỉ có một nhân viên đi cùng, bên phía Hứa Tinh Trạch ngoại trừ người đại diện, còn có hai vệ sĩ, hai nhân viên phụ trách tạo hình, hai trợ lý, hơn nữa tất cả đều ngồi trong phòng chờ cho khách Vip, điều này chứng tỏ bọn họ đều mua vé khoang hạng nhất

Không hổ danh là tiểu công tử con nhà giàu.

Thật ra Phó Điềm Điềm cũng mang theo hai người, một trợ lý, còn có một chuyên viên trang điểm, nhưng mà em chuyên viên trang điểm này ngồi ở khoang phổ thông, chị Vương ở lại Bắc Kinh giúp cô bàn bạc kịch bản.

Phó Điềm Điềm đã quen tùy ý, không thích có nhiều người đi theo. Chị Vương đã nhiều lần hỏi qua cô có muốn tìm thêm một trợ lý hay không, nhưng cô đều từ chối, cảm thấy mình có Tiểu Lâm là đủ rồi. Hiện tại so sánh với Hứa Tinh Trạch, Phó Điềm Điềm lại cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót

Tiểu Lâm cũng phát hiện ra loại so sánh tế nhị này, vì không muốn để Điềm Điềm nhà mình bị thua. Tiểu Lâm quyết định chứng minh khả năng của một mình mình bằng giá trị của 6 người bên kia gộp lại. Mắt nhìn thấy ở phía đối diện, trợ lý đang đưa đồ uống cho Hứa Tinh Trạch, cô ấy cũng đứng dậy chạy đi lấy nước cho Phó Điềm Điềm.

“Tiểu Lâm, hôm nay em thật chăm chỉ nha.” Phó Điềm Điềm tiếp nhận đồ uống.

“Chị Điềm Điềm…… Em vẫn luôn chăm chỉ mà.”

“Phải không?”

Tiểu Lâm liều mạng gật đầu.

Phó Điềm Điềm hoài nghi nhìn cô ấy một cái, cầm cốc lên uống một ngụm.

“Đây là hương vị gì?” Phó Điềm Điềm lại uống thêm một ngụm, “Là lạ.”

“Em lấy ở bên đó.” Tiểu Lâm chỉ vào máy lấy nước uống tự động.

Lúc này trợ lý của Hứa Tinh Trạch đứng lên, “Hình như cái máy đó xảy ra chút vấn đề, hai vị đồ uống bị trộn lẫn với nhau, cho nên hương vị có hơi khác, vị xoài ở cuối cùng bên phải mới là vị bình thường.”

Tiểu Lâm cúi đầu đi xem, quả nhiên cốc mà trợ lý đưa cho Hứa Tinh Trạch đúng là vị xoài

Tiểu Lâm cảm thấy chính mình đã thua, hừ một tiếng, định chạy đi đổi loại đồ uống khác cho Phó Điềm Điềm.

Phó Điềm Điềm giữ cô ấy lại, “Không cần vội, đăng ký trước đã.”

Phía bên kia Hứa Tinh Trạch đã thu dọn xong, bởi vì Phó Điềm Điềm không lấy đồ ra nên căn bản không cần thu dọn, như vậy lần này động tác của Tiểu Lâm nhanh hơn so với bọn họ, cứu vãn được mặt mũi của chính mình.

Chờ hai người đi ra ngoài, Tư An Bình cũng đứng dậy đi theo, cười nói, “Phó Điềm Điềm không giống như trong tưởng tưởng của tôi.”

Hứa Tinh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, không đáp lại.

“Đây là chuyện tốt.” Tư An Bình nhìn về phía anh chàng nghệ sĩ thờ ơ nhà mình, đột nhiên nói, “Hay là tôi tác hợp hai người thành một cặp tỷ đệ luyến, thế nào?”

Biểu cảm cao ngạo lạnh lùng của Hứa Tinh Trạch rốt cuộc cũng bị phá vỡ, “Cút.”

Trò đùa quái đản được như ý khiến Tư An Bình bật cười ha ha như trẻ con.

Ngày mai, chương trình sẽ bắt đầu chính thức ghi hình. Đêm nay năm vị MC đều ngủ tại khách sạn do tổ tiết mục chuẩn bị. Ngoại trừ Phó Điềm Điềm và Hứa Tinh Trạch trùng hợp lựa chọn cùng một chuyến bay, những người khác đều một mình tới đây.

Sau khi Phó Điềm Điềm đến khách sạn không lâu thì có người gõ cửa.

Tiểu Lâm đang giúp cô sắp xếp đồ đạc, Phó Điềm Điềm nghĩ có lẽ là khách quý của tổ tiết mục, liền tự mình chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa là Hướng Ngữ, trong tay cầm mấy cái túi, sau lưng còn có một anh quay phim đi theo.

“Chị Điềm Điềm, chào chị, em là Hướng Ngữ.” Hướng Ngữ chính là thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào, mặc quần áo phong cách hoạt bát đáng yêu, lúc cười rộ lên một bên má còn có lúm đồng tiền. Cô ấy đưa một cái túi trong tay cho Điềm Điềm, “Đây là đặc sản quê nhà em, lần này đến đây không biết mang gì nên em mang theo ít đặc sản cho mọi người nếm thử.”

“Cảm ơn em.” Phó Điềm Điềm nhận lấy.

“Em không quấy rầy chị nữa, em lại đi xem vài người khác có ở đây không.” Hướng Ngữ và anh quay phim cùng nhau đi đến phòng tiếp theo.

Phó Điềm Điềm cầm túi đồ đi vào.

Bên cạnh cô cũng có một người quay phim, từ lúc đến khách sạn đã bắt đầu đi theo cô, đoán chừng là tổ trưởng tiết mục muốn quay chút ngoại cảnh rồi.

Tiểu Lâm đã giúp cô sắp xếp gọn gàng xong, bởi vì có người quay phim ở cùng, cô ấy đã sớm trở về phòng mình.

Phó Điềm Điềm mở túi đặc sản của Hướng Ngữ, bên trong là một ít đồ ăn vặt, có một bao khoai lang đỏ tự làm, một bao táo đỏ giòn giòn cũng tự làm, còn có đồ ăn vặt khác màu xanh lục.

Vừa hay, Phó Điềm Điềm rất thích ăn những đồ ăn vặt kiểu này, cảm giác nhai đặc biệt thích thú, lại là người ta cố ý đưa tới nên Phó Điềm Điềm trực tiếp mở ra bắt đầu ăn.

Hướng Ngữ đưa quà xong, cùng những người khác hàn huyên vài câu, lúc trở về đi ngang qua cửa phòng của Phó Điềm Điềm, cửa phòng bị người từ bên trong mở ra, Phó Điềm Điềm ló đầu ra gọi cô, “Hướng Ngữ.”

Hướng Ngữ không nghĩ Phó Điềm Điềm lại đột nhiên xuất hiện, cô hơi sửng sốt “Chị Điềm Điềm.”

“Là thế này.” Phó Điềm Điềm nhìn thoáng qua anh quay phim ở sau lưng, quyết định để anh ta thiệt thòi một chút vậy, “Chỗ đặc sản em cho chị, trùng hợp anh quay phim bên phía chị cũng đặc biệt thích ăn, nên chị giúp anh ấy hỏi thử xem, em mua ở đâu, có bán online không, có thể bao ship không?”

Sau lưng, anh quay phim vô tội: “…”

Hướng Ngữ không ngờ Phó Điềm Điềm muốn hỏi cái này. Nói thật, cô đã nghe qua không ít tin đồn liên quan tới Phó Điềm Điềm, đều nói cô ấy khó tính không hợp ở chung. Người đại diện cũng dặn đi dặn lại bảo cô đối với Phó Điềm Điềm có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn. Dù sao sau chương trình này cũng không cần tiếp xúc nữa, cho nên khi cô bị Phó Điềm Điềm chặn lại, phản ứng đầu tiên chính là có phải lúc nãy cô đã làm gì đắc tội cô ấy hay không.

Sau chút ngạc nhiên, Hướng Ngữ phục hồi lại tinh thần, “Cửa hàng này ở gần nhà em, rau củ, trái cây cùng đồ ăn vặt nhà đó làm rất nổi tiếng, hình như không mở shop online.” Cô trầm ngâm một lát, “Nếu chị Điềm Điềm muốn ăn cứ nói với em, em có thể nhờ người tới đó mua rồi mang về cho chị”

“Có phiền quá không?” Phó Điềm Điềm thoáng ngượng ngùng.

“Không phiền đâu, chị Điềm Điềm cho em địa chỉ giao hàng là được”

Phó Điềm Điềm cùng cô ấy thêm WeChat, gõ địa chỉ giao hàng gửi đi, lại phát qua một cái hồng hao.

Sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, cô lại quay đầu giữ chặt Hướng Ngữ.

“Chị Điềm Điềm còn có chuyện gì sao?”

“Không phải chị muốn ăn, là anh quay phim muốn ăn, chị chỉ mua giúp anh ta thôi.” Phó Điềm Điềm nghiêm túc nói.

Hướng Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía quay phim, lại nhìn Phó Điềm Điềm lần nữa, vậy mà cảm thấy hiện tại Phó Điềm Điềm có chút đáng yêu.

Cô gật đầu lên tiếng, “Em biết, là quay phim muốn ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi