Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 9:
Sau khi Tạ Thời Tân tìm được việc làm, càng ngày càng bận.
Gần đây ở nhà, hai người mỗi ngày chỉ thấy mặt nhau vài lần, có khi vào buổi sáng, có khi trước lúc đi ngủ, đã quen với người bạn cùng phòng này, cũng quen mỗi tối mở cửa phòng ngửi mùi Nam Mộc Tơ Vàng của anh.
Lại một ngày cuối tuần, hôm nay vốn dĩ Đường Trụ hẹn Hà Nhạc Nguyên cùng chơi game, nhưng mà đột nhiên Hà Nhạc Nguyên có việc bận, không thể online, nên buổi chiều của Đường Trụ bỗng nhiên trở nên nhàm chán.
Ăn trưa xong, cậu ăn không ngồi rồi làm ổ trên sô pha, xem tập mới nhất của “Chuột bạch và rùa xanh”.
Khi rùa xanh trốn vào cái động mà chuột bạch đào, di động của Đường Trụ vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn xuống bàn trà, thấy trên màn hình chữ “Mẹ”.
Đường Trụ nhìn chằm chằm di động vài giây, mới tạm dừng TV, nhận điện thoại.
“Mẹ.” Đường Trụ gọi người bên kia đầu dây.
Mẹ cậu nhẹ nhàng đáp lại, hỏi: “A Trạch nói khoảng thời gian trước con bị bệnh, sao rồi? Chỗ nào không khỏe? Hiện tại thế nào rồi?”
Đường Trụ bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày: “Không sao, không bị bệnh, A Trạch nói bậy thôi.”
“Vậy khi nào còn trở về?” Giọng mẹ bên kia lo lắng: “Mỗi lần mẹ nói tới chuyện này con đều không thèm nghe.”
Đường Trụ cười một chút: “Vậy mà mẹ còn nói.”
“Mẹ nhớ con mà, rất lâu không gặp con rồi, nếu con đồng ý trở về, bên ba con để mẹ đi khuyên được không?”
Đường Trụ dùng bụng ngón tay cái cọ xát phím bấm remote, thoải mái nói: “Dạ được.”
“Được?” Mẹ cậu tưởng mình nghe lầm, giọng cũng lớn hơn: “Con nói được sao? Ý, ý con là gì? Đồng ý về nhà?”
Đường Trụ cười: “Dạ, nếu không còn ý gì nữa chứ?”
Mẹ cậu lập tức vui vẻ lên: “Rồi rồi, được được, vậy chừng nào con về?”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Một tháng sau đi, trên tay con còn một thực nghiệm, làm xong con sẽ xin nghỉ việc về nhà.”
“Được được!” Giọng mẹ cậu rất phóng khoáng: “A Trạch nói con đã nghĩ thông mẹ còn không tin, tốt quá rồi, bên phía ba con thì không cần lo đâu, để mẹ giải quyết cho, haizz mẹ vui quá đi.”
Đường Trụ cầm điều khiển từ xa nở nụ cười.
Giọng mẹ cậu bên kia đột nhiên nhỏ lại: “Ba con về rồi, trước không nói nữa, có gì thì gửi tin nhắn cho mẹ.”
Đường Trụ: “Dạ.”
Đường Trụ biết, mẹ cậu nhân lúc ba cậu không chú ý để gọi điện cho cậu.
Lúc trước cậu khăng khăng ở lại thành phố A, nhất quyết đến công ty Thành Duệ làm việc, ba cậu tức giận đến lấy gậy đánh cậu, cũng nói với cậu, nếu cậu một hai muốn đi, vậy đừng bao giờ về nữa.
Khi đó Đường Trụ ăn đòn xong cũng không chịu nghe lời, cũng không muốn trở về nữa.
“Wa…”
Đường Trụ nằm dài trên sô pha suy nghĩ bị người bên cạnh làm gián đoạn, remote thiếu chút nữa cũng rớt xuống đất: “Anh về lúc này vậy? Hù tôi hết cả hồn.”
Vẻ mặt Tạ Thời Tân thoạt nhìn không tốt lắm: “Cậu muốn về thành phố Q?”
Đường Trụ cầm lấy một cái gối dựa ôm vào lòng: “Ừm.”
Tạ Thời Tân không nói nữa, Đường Trụ cũng không để ý đến anh, nhấn remote, tiếp tục xem TV.
Một lát sau, Tạ Thời Tân mới nhúc nhích, nhưng mà anh không có rời khỏi phòng khách, mà bước đến gần Đường Trụ.
Tạ Thời Tân: “Ai ăn hiếp cậu?”
Đường Trụ nghe không rõ: “Gì cơ?”
“Lần trước cậu nói ở công ty có người ăn hiếp cậu,” Tạ Thời Tân lại đến gần thêm một bước: “Ai? Nói cho tôi.”
Đường Trụ không biết Tạ Thời Tân hỏi cái này để làm gì, cậu cũng không phải rất muốn trả lời, vì thế cậu dời đề tài đi: “Công việc mới thuận lợi không? Còn chưa chúc mừng anh tìm được việc làm mới đâu.”
Tạ Thời Tân tùy ý trả lời: “Thuận lợi.” Sau đó lại hỏi: “Là người trong phòng ban của cậu sao?”
Đường Trụ nhíu nhíu mày, cậu hỏi Tạ Thời Tân: “Anh muốn biết cái này làm gì?”
Tạ Thời Tân sững một chút.
Mấy ngày nay tuy rằng Tạ Thời Tân vội vàng chuyện dự án mới, nhưng anh vẫn nhờ Bạch Phong thăm dò công tác hằng ngày của Đường Trụ.
Từ miệng đồng nghiệp cùng phòng ban của Đường Trụ biết được, Đường Trụ ở công ty làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, thông minh nhiều ý tưởng, cũng rất thích giúp đỡ mọi người, chỉ là cậu có hơi quái gở, chỉ thích độc lai độc vãng.
(Độc lai độc vãng: thích ở một mình, chơi một mình.)
Anh không rõ, trước đó Đường Trụ nói bị ăn hiếp là có ý gì.
Bị Đường Trụ hỏi như vậy, Tạ Thời Tân cũng không biết mình muốn biết những chuyện đó để làm gì, anh nhìn sườn mặt của Đường Trụ, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói ra một câu: “Cậu đi rồi, tôi phải làm sao đây?”
Đường Trụ từ từ quay đầu sang, cậu chớp mắt nói: “Anh lo lắng không có chỗ ở?”
Tạ Thời Tân cảm thấy Đường Trụ nói có lý, anh gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy?”
Đường Trụ nghi hoặc: “Bảo vệ công ty chúng ta không phải có ký túc xá nhân viên sao?” Thậm chí Đường Trụ còn nói: “Tôi còn tưởng mấy ngày nay anh sẽ dọn đi chứ?”
Tạ Thời Tân nhất thời á khẩu, lúc này anh mới phát hiện, chuyện Ngô Ninh đã giải quyết xong nhiều ngày như vậy rồi, mà anh cũng không có chút gì muốn dọn ra.
Lúc dọn đến, nơi này anh ở cũng không quen, nội thất, trang hoàng, cái gì cũng đơn sơ.
Tạ Thời Tân gật gật đầu, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi: “Ký túc xá nhân viên không thoải mái.”
Đường Trụ gật đầu: “À.”, nói xong cậu mới nhận ra mà cười lên: “Ý của anh là không dọn ra nữa?”
Vẻ mặt Tạ Thời Tân ôn hòa hơn chút, anh hơi ngửa đầu, hỏi Đường Trụ: “Cậu hi vọng tôi sẽ dọn đi sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Không có nha, tôi thích anh ở kế bên tôi.”
Lòng Tạ Thời Tân nhẹ nhõm, cười một cái: “Được.” Sau đó anh nói: “Nhưng mà tôi có vài điều kiện.”
Vẻ mặt Đường Trụ rất khó hiểu: “Anh ở nhà tôi còn ra điều kiện với tôi?”
Tạ Thời Tân nghẹn họng.
Lúc đàm phán với đối tác miệng lưỡi Tạ Thời Tân trăm đường lắt léo, giờ phút này đối mặt với Đường Trụ, đột nhiên không biết nên nói gì.
Thậm chí anh cũng thấy Đường Trụ chất vấn vô cùng có lý.
Anh đang nghĩ ngợi, làm sao để lui một bước, để Đường Trụ thỏa hiệp, Đường Trụ lại mở miệng trước.
Đường Trụ: “Anh nói đi, điều kiện gì?”
Khóe môi Tạ Thời Tân cong cong, lại ra vẻ đắc thắng: “Thứ nhất, nói cho tôi tại sao không muốn ở lại Thành Duệ, thứ hai, báo cáo xét nghiệm máu của cậu Đường Trạch nói thế nào?”
Đường Trụ lại lần nữa khó hiểu: “Anh muốn biết mấy thứ này làm gì?”
Giọng nói Tạ Thời Tân giòn giã: “Tò mò.”
Đường Trụ bất đắc dĩ cười cười, lần đầu cậu thấy có người nói “tò mò” đến đúng lý hợp tình như vậy.
Đường Trụ: “Anh còn nhiều chuyện hơn đồng nghiệp của tôi nữa.”
Tạ Thời Tân: “Tôi nhiều chuyện?”
Đường Trụ hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Tôi đây cũng có một điều kiện với anh.” Đường Trụ ôm ôm gối, ngửa đầu nhìn Tạ Thời Tân, khí thế cũng không yếu ớt.
Trong lòng Tạ Thời Tân a một tiếng, khí tràng đàm phán nổi lên, anh cho một tay vào túi, bộ dáng thoải mái nhìn Đường Trụ: “Nói.”
Đường Trụ: “Đừng nói chuyện tôi dùng thuốc ra ngoài.”
Tạ Thời Tân bật cười: “Cậu cũng biết sợ?”
Đường Trụ túm một góc gối: “Vậy anh có đồng ý hay không?”
Tạ Thời Tân bị giọng điệu mềm nhẹ của Đường Trụ làm cho ngây ngốc, lập tức gật đầu: “Đồng ý.”
Đường Trụ vừa lòng vươn một ngón tay: “Thứ nhất, vì tôi không thích công ty này, anh chắc chắn muốn hỏi tại sao tôi lại không thích đúng không?”
Thật ra Tạ Thời Tân vừa đến công ty làm việc, Đường Trụ cũng không muốn nói mấy chuyện này với anh, chỉ là Tạ Thời Tân một hai muốn hỏi cho bằng được, còn dùng tư thế đàm phán để hỏi.
Đường Trụ nghĩ nghĩ, chọn trọng tâm nói: “Tôi rất không ưa một đồng nghiệp, tùy anh tin hay không, nghiên cứu hắn đoạt giải mấy tháng trước, là sao chép từ chỗ tôi.”
Tạ Thời Tân nhíu mày: “Phùng Kiệt?”
Đường Trụ không nghĩ tới Tạ Thời Tân lập tức nói ra được cái tên này, cậu gật đầu: “Đúng vậy, chính là hắn.”
Tạ Thời Tân: “Phương thuốc cải thiện thể chất hư hàn chuyên dùng cho Omega, là cậu nghiên cứu?”
Đường Trụ kinh ngạc: “Anh biết à?”
Tạ Thời Tân tựa hồ suy nghĩ gì đó, một hồi lâu mới hỏi: “Tại sao cậu không nói ra?”
Đường Trụ thả tay xuống: “Tôi nói với ai bây giờ đây? Cậu của Phùng Kiệt là quản lý cao cấp của công ty,” Đường Trụ bĩu môi, lại nói: “Thật ra tôi đã gửi email cho cấp trên, lại bị quên mất, dù sao cũng chả có kết quả gì, tôi đấu không lại Phùng Kiệt, hắn không chỉ có cậu, anh họ của hắn cũng là quản lý trong công ty, tôi nói ai dám tin, ai sẽ giúp tôi?”
Lúc ấy Đường Trụ đi rất nhiều nơi, cũng cố gắng tranh thủ giúp bản thân, nhưng cơ bản không ai giúp cậu, không ai tin cậu, cậu phẫn nộ không nơi phát tiết, cuối cùng còn bị Phùng Kiệt trào phúng.
Trừ không cam lòng, oan ức, cậu chẳng làm được gì khác cả.
Không khí tức khắp ngưng trọng, Tạ Thời Tân cũng cau mày không nói lời nào.
Đường Trụ ôm chặt gối thêm chút, cậu cũng không phải rất muốn nói đến chuyện này, mỗi lần nhắc lại, cậu lại tức giận, nhưng chẳng có cách nào.
“Chuyện thứ hai,” Đường Trụ đổi một vấn đề khác trả lời: “A Trạch nói, máu của tôi không có vấn đề gì cả, nhưng vẫn bảo tôi nên chú ý một chút, sau này có phát sinh bệnh trạng như lúc trước, nhất định không được sơ ý.”
Tạ Thời Tân trầm giọng nói: “Như lần trước động dục có tính không?”
Đường Trụ gật đầu: “Tính.”
Tạ Thời Tân: “Giải quyết như thế nào?”
Đường Trụ: “Anh ấy điều chế thuốc ức chế mới cho tôi, để lần sao tôi thử xem.”
Tạ Thời Tân: “Hữu hiệu?”
Đường Trụ: “Không biết?”
Tạ Thời Tân: “Không dùng được thì phải làm sao bây giờ?”
Đường Trụ: “Tìm Alpha khác.”
Hoặc là dùng sếch toy.
Thực tế thì cậu đã mua rồi, là A Trạch chuẩn bị cho cậu. Nếu lúc đó thuốc ức chế mất tác dụng, cậu có thể dùng nó để giảm bớt một ít, chờ A Trạch đến.
Nhưng mà cái này không cần phải nói cho Tạ Thời Tân biết.
Tạ Thời Tân hình như cho rằng Alpha trong miệng Đường Trụ nói chính là mình, anh nhíu mày một chút: “Sau này tôi không ở bên cạnh cậu thì phải làm sao?”
Đường Trụ xem TV, thất thần: “Anh không ở đây, vậy tôi chỉ có thể tìm Alpha khác.”
Tạ Thời Tân nhìn sườn mặt Đường Trụ, suy nghĩ một lát.
Không biết Đường Trụ đây là đang dỗi, hay là…
Không có hay là, giọng của Đường Trụ anh nghe được rất đáng thương, chính là đang dỗi rồi.
Mấy ngày trước Bạch Phong đưa tư liệu của Đường Trụ cho anh.
Đường Trạch là anh họ của Đường Trụ, làm việc ở thành phố A rất nhiều năm rồi, không có gì đặc biệt.
Mà về Đường Trụ, Đường gia ở thành phố Q có sản nghiệp không nhỏ, nhưng bởi vì Tạ Thời Tân không tiếp xúc đến mảng đó, nên không rõ lắm.
Nhưng mà vấn đề không lớn, nếu Đường Trụ một hai đòi gả, miễn cưỡng cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối, Tạ Thời Tân có thể suy xét một chút.
Thành phố Q cũng không phải là quá xa.
Âm thanh trong TV một lần nữa truyền đến, Tạ Thời Tân thu hồi suy nghĩ. Anh nhìn trên TV chiếu một con rùa trắng, hỏi Đường Trụ: “Bình thường bao lâu cậu động dục một lần?”
Đường Trụ: “Sau khi tôi trưởng thành, cứ nửa năm động dục một lần.”
Tạ Thời Tân khó hiểu: “Không phải Omega đều một hai tháng động dục một lần sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Tôi đặc biệt hơn một chút, hơn nữa tôi động dục chỉ một ngày thôi, tiêm thuốc ức chế rồi rất nhanh sẽ tốt lên, rất nhiều Omega đều hâm mộ tôi.” Đường Trụ nhìn chằm chằm TV: “Lần trước là ngoài ý muốn, lần đó động dục rất khó hiểu, A Trạch nói để xem sau này có từ từ khôi phục lại không, không được thì đi điều trị.”
Tạ Thời Tân gật đầu: “Ừm.”
Đường Trụ quay đầu lại nhìn Tạ Thời Tân, quay về chủ đề lúc nãy: “Vậy bây giờ anh đồng ý ở lại rồi chưa?”
Tạ Thời Tân lại đút tay vào túi: “Ừ.”
Đường Trụ nhìn vào mắt Tạ Thời Tân, nói: “Buổi tối mỗi ngày anh có thể về sao?”
Chân mày Tạ Thời Tân hơi động: “Vì sao?”
Đường Trụ: “Tôi muốn anh mỗi ngày đều về nhà.”
Đường Trụ đã quen với pheromone Tạ Thời Tân tỏa ra khi tắm. Hôm trước Tạ Thời Tân không về, Đường Trụ vậy mà lại bị mất ngủ.
Tạ Thời Tân cong khóe miệng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Bởi vì thành công khiến Tạ Thời Tân ở lại, trong lòng Đường Trụ có hơi vui vẻ, cậu nghĩ nghĩ, lại tạm dừng TV, nói: “Đúng rồi, tiền thuê nhà này tôi trả trọn một năm, bây giờ còn khoảng chín tháng nữa, anh giữ lại ở đi.”
Tạ Thời Tân không nói được, cũng không có nói cảm ơn, lại trở về bộ dạng mang tâm sự nặng nề, anh hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Tôi là người ở thành phố Q, dù sao cũng phải về nhà.”
Tạ Thời Tân: “Nơi này không có ai khiến cậu lưu luyến sao?”
Đường Trụ tựa hồ cảm thấy Tạ Thời Tân có gì muốn nói lại thôi, cậu hỏi: “Tỷ như?”
Tạ Thời Tân tạm dừng nửa giây: “Tỷ như, người nào đó.”
Đường Trụ nói không cần nghĩ: “Không có.”
Tạ Thời Tân: “…”
Tạ Thời Tân không biết rốt cuộc Đường Trụ suy nghĩ cái gì, nhưng mà mấy ngày trước Vương Tử Nhạc nói cho anh biết suy nghĩ của Alpha và Omega có nhiều lúc rất khác nhau, tâm tư Omega khiến người ta khó hiểu được, sẽ bởi vì cáu kỉnh mà nói mát với Alpha của mình, chọc Alpha của mình không vui.
Tạ Thời Tân tạm thời cho rằng Đường Trụ nói không lưu luyến anh là do cậu dỗi.
Tạ Thời Tân cảm thấy có lẽ vì hôm trước anh không có về ngủ, nên Đường Trụ không vui.
Không phải chuyện lớn gì, Tạ Thời Tân anh có thể chịu được.
Phim hoạt hình của Đường Trụ đã chiếu đến tập tiếp theo, Tạ Thời Tân cũng đã rời khỏi nhà.
Trước khi ra ngoài, Tạ Thời Tân nói với Đường Trụ, đêm nay anh sẽ về sớm một chút.
Đây là lần đầu tiên Đường Trụ nghe Tạ Thời Tân nói loại lời này, bình thường anh ra ngoài hay về nhà chưa từng báo qua cho Đường Trụ, hơn nữa cửa cũng không cần chìa khóa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Trụ không biết nên đáp lại thế nào, cậu suy nghĩ một lát, chờ Tạ Thời Tân đổi giày xong, mới nói với Tạ Thời Tân: “Tôi chờ anh về.”
Thật ra Tạ Thời Tân có về sớm hay trễ, đối với Đường Trụ cũng không có gì khác nhau, chỉ cần Tạ Thời Tân có thể tắm rửa trước khi ngủ một cái, để cậu ngửi một tí pheromone, Đường Trụ đã thỏa mãn.
Chạng vạng, Đường Trụ ở trong phòng, nhận được điện thoại của Triệu Miểu đã lâu không liên hệ.
Triệu Miểu là một người bạn vừa thông minh vừa nhát gan của Đường Trụ, lần trước hệ thống cung cấp điện của khách sạn là cậu ta làm hư.
Trước khi thực hiện kế hoạch đó, Triệu Miểu đã chuẩn bị trước mọi chuyện để người ta không tra được ra cậu, mà buổi tối cậu phá xong, lại mua vé suốt đêm rời khỏi thành phố A, sợ có người tìm tới cửa.
Di động cũng tắt máy, vô cùng nhát gan.
Không liên lạc được cho đến hôm nay, buổi chiều mới trở về, buổi tối đã gọi điện cho Đường Trụ.
Báo bình an cho Đường Trụ, đồng thời hỏi tình huống của cậu, cuối cùng hai người bắt đầu trò chuyện.
Tám nhảm tám nhảm, Đường Trụ không khỏi nhắc đến Tạ Thời Tân.
Nói mình nhặt được một bạn cùng phòng không muốn để lộ công việc, nói lòng tự trọng của anh rất cao, nhưng mà đẹp trai cực kì, trên người có khí tràng người sống chớ lại gần.
“Còn nữa, tính tình tệ lắm, hở chút là giận dỗi, hung dữ vô cùng.”
Khi Đường Trụ nói những lời này, Triệu Miểu bên đầu dây kia cười không ngừng, cậu oán giận nghe chẳng khác gì đang làm nũng.
Triệu Miểu cười hỏi: “Vậy mà cậu cũng chịu được?”
Đường Trụ đùa giỡn nói: “Tất nhiên không thể rồi, sau này anh ấy còn như vậy, lập tức đuổi ra khỏi nhà.”
Triệu Miểu: “Cậu nỡ bỏ sao?”
Đường Trụ: “Người gì đâu lạnh như băng, có gì đáng luyến tiếc chứ.”
Đường Trụ nói xong, nghe được tiếng động bên ngoài truyền đến, hình như có cái gì đó bị xô ngã.
Cậu nói với Triệu Miểu vài câu, gỡ tai nghe xuống, đến bên cửa thăm dò đi ra ngoài.
Là Tạ Thời Tân trở về, mà chung quanh anh cũng không có cái gì ngã đổ.
Đường Trụ tựa vào cạnh cửa: “Anh về rồi à?”
Tạ Thời Tân đứng thẳng tắp trong phòng khách, trên tay không cầm gì cả, chả biết đang làm gì.
Anh đáp lời Đường Trụ: “Ừm.”
Đường Trụ cũng không có gì muốn nói với Tạ Thời Tân, chào hỏi cũng xong rồi, cậu đang muốn về phòng, đột nhiên Tạ Thời Tân khụ một tiếng.
Sau đó.
Tạ Thời Tân: “Ăn cơm chưa?”
Đường Trụ gật đầu: “Ăn rồi.”
Tạ Thời Tân lại hỏi: “Ăn no không?”
Đường Trụ sửng sốt một chút mới nói: “No rồi.”
Tạ Thời Tân: “Hôm qua ngủ thế nào?”
Đường Trụ bắt đầu khó hiểu: “Cũng được.”
Tạ Thời Tân: “Muốn uống nước không?”
Đường Trụ càng lúc càng khó hiểu: “Tạm thời không muốn.”
Tạ Thời Tân suy nghĩ một chút: “Nhiệt độ hạ xuống rồi, buổi tối ngủ có lạnh không?”
Đường Trụ khó hiểu đến chân mày cũng nhướng lên: “Không lạnh.”
Tạ Thời Tân lại suy nghĩ một lát, rồi sau đó hắng giọng, không được tự nhiên nói: “Gần đây cuộc sống cậu ổn không?”
Đường Trụ: “Hả?”
Không đợi Tạ Thời Tân tiếp tục hỏi, Đường Trụ nhịn không được nói: “Tạ Thời Tân, anh không sao chứ?”
_________________
U là chời, chiếc công này ăn gì mà cute qtqđ ? Nghe crush chê ảnh nạnh nùng, ảnh lập tức quan tâm, mà hơi sượng nha anh ?