NHẶT ĐƯỢC MỘT CON MÈO BA TƯ

Ta nuôi một con mèo nhưng nó lại biến thành người thì phải làm sao bây giờ? Đường Linh không để ý tới con mèo đang ở trên mặt đất lăn lăn bán manh, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.

Dù sao cũng đã bại lộ nguyên thần, Lục Thương Dận trực tiếp lấy bộ dáng mèo nhỏ đáng yêu mở miệng nói tiếng người. Thanh âm cũng bởi vì hình thái mèo nhỏ này nên nghe tới tai thập phần nhuyễn manh: “Meow meow meow! Chủ nhân ngươi không yêu ta! Ngươi ở bên ngoài có con mèo khác rồi chứ gì! con mèo kia thuộc chủng loại gì ngươi nói xem! Có trắng có mềm có đáng yêu bằng ta sao? Sẽ nấu cơm sẽ giặt quần áo sẽ đánh nhau sẽ làm ấm giường chủ nhân như ta sao? hừ hừ hừ!”

“Ồn ào.” Đường Linh cảm thấy mình càng thêm ghét bỏ gia hỏa này. Sẽ nấu cơm sẽ giặt quần áo sẽ đánh nhau sẽ ấm giường thì làm sao? Lảm nhảm cả ngày như vậy toàn bộ đều bỏ đi a!

Cục bông trắng kia ủy ủy khuất khuất mà nhìn hắn: “Chủ nhân ngươi quả nhiên không yêu ta QAQ.”

Đường Linh nghe vậy trực tiếp đem mèo xách lên nhốt ở ngoài cửa.

“Trước nay ta từng yêu ngươi sao?” Lục Thương Dận nghe được câu này từ trong phòng phát ra mà nghẹn ngào im lặng nghe tiếng tâm can tan nát vỡ vụn rơi đầy đất, thực đau lòng a~

Đường Linh lời này là cố ý nói cho người bên ngoài nghe. Đối với thú cưng thề sẽ không phản bội chủ nhân này, hắn một chút cũng không tiếc nuối mà thẳng thắn tuyệt tình. Người với thú cưng là hai cá thể không giống nhau. Trừ bỏ huynh đệ tỷ muội trong bang phái, người bên ngoài hắn đều không muốn tiếp xúc. Huống chi Minh Giáo đệ tử này hành sự cổ quái, biến thành mèo tới trêu chọc hắn cũng không biết là có mục đích gì.

“Đêm nay liền đi.” Đường Linh ra quyết định. Tuy là có chút áy náy, nhưng nguyên tắc thì không thể thay đổi được.

Vào đêm, Đường Linh đem phòng ngụy trang thành bộ dáng như còn có người ở, rồi từ cửa sổ sử dụng khinh công rời đi.

Lục Thương Dận cuối cùng vẫn là đến chậm một bước. Nửa đêm tưởng đánh lén được hắn không ngờ lúc tới nhìn thấy lại chính là căn phòng trống rỗng. Sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm trầm.

Trên bàn đặt sẵn một bình nhỏ chứa chất lỏng màu đen, phía dưới đè nặng một mảnh giấy. Trên giấy viết: “Ân cứu mạng không có gì báo đáp, đặc biết lưu lại một lọ bí dược của bổn môn, bôi vào binh khí có kỳ hiệu, tránh trực tiếp đụng vào.”

“A, Trung Nguyên các người không phải có câu nói ‘ ân cứu mạng không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp" " sao? Lục Thương Dận thật cẩn thận mà đem cái chai bỏ vào trong túi, cười cười “Ngươi chính là phải hứa cho ta.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương cầm tù, kết thúc đếm ngược. Xác chết lại lần nữa vùng dậy ? doge

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi