NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI CÁ

Edit + Beta: Thủy Ngư

« Cậu tên gì ? »

Sở Mộc Tự đối mặt với Nolan, đút một tay vào túi, vẻ mặt bất cần đời hỏi.

« Em tên là Nolan. » Nolan nói chầm chậm từng chữ, ánh mắt của cậu dính chặt lên người làm cậu ngày nhớ đêm mong, đáng tiếc nét mặt của người kia vẫn bình thản, hiển nhiên là đã quên mất cậu.

Sở Mộc Tự hài lòng gật đầu, thầm nhớ kĩ cái tên này. Bề ngoài và chiều cao của Nolan đều đạt tiêu chuẩn tuyển chọn người mẫu của anh, thậm chí có thể nói là ưu tú hơn những gì anh trông đợi, là một hạt giống đào tạo tốt, không chừng có thể mọc lớn thành cây rụng tiền.

Anh hỏi Nolan « Công ty chúng tôi muốn kí kết hợp đồng với cậu, thế cậu muốn theo tôi hay là Edwin ? »

Edwin liếc mắt tức giận nói « Excuse me, là tôi tìm thấy bảo bối này trước mà?”

« Lúc nào anh mới có thể thôi cái kiểu nói chuyện tiếng Pháp tiếng Trung lẫn lộn được hả ? Nghe thật chướng tai. »  Sở Mộc Tự hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắc như dao của Edwin, anh đi thẳng đến bên cạnh Nolan, cầm lên tờ hợp đồng mà phòng nhân sự mới in ra, thoải mái kí tên mình vào bên A « Edwin cũng là một người đại diện tốt, nhưng ở đây, tôi mới là át chủ bài. »

Thái độ nói chuyện phách lối không hề thay đổi gì so với năm năm trước, Nolan nhận tờ hợp đồng anh đưa tới, trong mắt ngập tràn thỏa mãn và vui sướng.

« Tờ hợp đồng này là chính tôi yêu cầu in ra, ok ? » Edwin tức đến muốn nổ phổi.

“Hừ, nhưng trên đó không có ghi tên anh.” Sở Mộc Tự nhìn Nolan cao hơn anh nửa cái đầu “Ký chứ?”

“Ký.” Nolan ngoan ngoãn trả lời, khóe miệng nhếch cao, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Trên mặt Edwin viết đầy chữ không dám tin, lông mày dựng đứng, nhưng khi nhìn tới khuôn mặt ngây thơ vô hại của Nolan, anh ta không nỡ thốt ra câu mắng chửi nào, chỉ có thể ôn tồn khuyên bảo Nolan “Người này chính là một kẻ ăn tạp bất kể nam nữ, tuyệt không phải là thứ tốt lành gì, nếu cậu ký hợp đồng với anh ta thì chẳng khác gì thỏ chui vào hang rắn?”

“Ăn tạp bất kể nam nữ?” Nolan hơi nhíu mày, trên mặt có chút lo âu.

Sở Mộc Tự bật cười ra tiếng, anh vén lọn tóc dài của Nolan ra sau tai “Yên tâm, tôi chưa bao giờ ra tay với cây rụng tiền của mình.”

Nolan nghe thế không khỏi thêm ưu sầu.

Vất vả lắm mới tìm được người đã câu cậu lên bờ năm xưa, một lòng một dạ thích người ta suốt năm năm, kết quả người ta không những không nhớ mình, còn nói mặc dù nam nữ đều ăn nhưng sẽ không ra tay với cây rụng tiền. Điều này sao thể được?

Nếu cuối cùng Sở Mộc Tự chạy theo người khác, hai cái chân này của cậu chẳng phải là công cốc rồi sao?

Khi Nolan cầm bút đè nghiến ký tên trên hợp đồng, Edwin đã tức giận đùng đùng rời đi, trước khi đi còn hất mạnh cửa phòng nhân sự một cái rầm vang dội.

Sở Mộc Tự đưa tờ hợp đồng cho nhân viên làm việc, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, hất cằm nói với Nolan “Đi với tôi.”

Thang máy dừng ở tầng hai, Sở Mộc Tự lái ra một chiếc Maserati màu rượu vang đỏ, để Nolan ngồi bên ghế phó lái, sau đó lái rời khỏi công ty. Anh vừa chăm chú nhìn đường vừa nói chuyện với Nolan “Vốn định dẫn cậu đi làm quen với môi trường làm việc trong công ty, nhưng giờ tôi bận rồi, chỉ có thể mang cậu theo.”

Nolan ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, vóc người cao lớn ngồi trong khoang xe nhỏ có hơi chật chội, cậu co chân dài, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm Sở Mộc Tự, giống như chú cún nhỏ bị lạc chủ nhiều năm giờ mới được đón về nhà.

Sở Mộc Tự vẫn giống như lần đầu bọn cậu gặp nhau vào năm năm trước, vẫn là nụ cười tà khí đó, vẫn là giọng điệu đùa giỡn bất cần đời đó, rốt cuộc cũng gặp lại người ấy sau nhiều năm tìm kiếm, Nolan cảm thấy như đang nằm mơ.

“Anh không nhớ em sao?” Nolan dè dặt hỏi anh “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau trên đảo Kha Già.”

“Đảo Kha Già? Cũng có thể, tôi đã từng đi nghỉ phép ở đó.” Sở Mộc Tự không để tâm nhớ lại, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào. Mỗi năm có không ít người mẫu ôm tâm tư may mắn lân la làm quen với anh, không một ngàn thì cũng tám trăm người đều nói đã từng gặp anh, cho nên anh cũng coi đây là chuyện bình thường.

“Chính là năm năm trước… Lúc anh câu cá bên bờ biển, chúng ta đã từng trò chuyện với nhau.” Nolan rất muốn nói hết ra, thức tỉnh kí ức bị lãng quên của anh, nhưng lời cảnh cáo của phù thủy vú em vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, ép cậu nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.

“Ừm.” Ngón tay của Sở Mộc Tự nhẹ nhàng gõ vô lăng, nhíu mày nói “Có một vài chuyện tôi không nhớ rõ lắm, lúc trước khi đang lướt sóng thì bị thương nhẹ, hôn mê hơn một tuần, sau khi tỉnh lại liền quên bẫng đi một số chuyện.”

Xem ra Sở Mộc Tự thực sự không nhớ cậu. Trái tim của Nolan giống như bị quăng xuống biển sâu, tâm trạng rầu rĩ không vui, cảm giác vui sướng khi gặp lại cũng vơi dần đi một nửa.

Vốn nghĩ rằng uống thuốc bỏ đi cái đuôi, sau đó lên bờ tìm Sở Mộc Tự là có thể hoàn thành tâm nguyện, bây giờ nhìn lại giống như cậu đang diễn một vở hài kịch chọc cười khán giả, Sở Mộc chỉ vô tình xuất hiện trong đó, thậm chí bản thân cậu còn không biết nội dung vở kịch là gì.

Buổi hoàng hôn mưa rơi lác đác vào năm năm trước đó, chẳng lẽ giống như bọt biển tiêu tán hết trong kí ức của Sở Mộc Tự rồi sao?

Xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự.

Đây là phòng làm việc và chụp hình của tạp chí <X – Art>, lúc Sở Mộc Tự dẫn Nolan mở cửa phòng trang điểm đi vào, Tôn Dật Linh mặc áo choàng tắm ngồi trước gương trang điểm vừa phì phèo điếu thuốc vừa trách mắng trợ lý nhiếp ảnh gia đang đứng cúi đầu bên cạnh.

“Mấy tấm hình anh chụp là đống rác rưởi gì vậy hả? Lãng phí cả một buổi chiều của tôi, anh coi, có bao nhiêu tấm nhìn được?”

Tôn Dật Linh phả một làn khói lớn làm cả phòng trang điểm đều tràn ngập mùi thuốc lá khó chịu. Y nhướng mày, mắng ra những lời cay nghiệt, không hề phù hợp với chất giọng trong trẻo lạnh lùng của y.

Sở Mộc Tự nói với Nolan “Đây là Tôn Dật Linh, người mẫu dưới quyền của tôi, cũng coi như là đàn anh trong nghề của cậu.”

Tôn Dật Linh liếc mắt nhìn hai người bọn họ, y đứng dậy chỉnh chu lại áo choàng tắm trên người rồi đi tới trước mặt Sở Mộc Tự, giọng điệu vẫn còn gắt gỏng, nhưng nét mặt đã hòa hoãn hơn lúc mắng người hồi nãy nhiều.

“Sao bây giờ anh mới đến? Còn người này là ai?”

Sở Mộc Tự kẹp lấy điếu thuốc trong tay y, dập tắt đầu lọc rồi vứt vào thùng rác, mệt mỏi trách mắng « Tôi đã nói với cậu rồi, lúc làm việc dẹp cái tính thiếu gia đó đi, cũng đừng gây chuyện nữa, hại tôi lại đắc tội với người trong nghề. Còn đây là hạt giống mới ký hợp đồng với tôi, tên là Nolan, rất có năng lực. »

Tôn Dật Linh liếc mắt quan sát Nolan, ánh mắt ẩn ẩn chút địch ý, y nói với Sở Mộc Tự « Tôi kiếm ít tiền cho anh quá hả ? Lại giống như lúc trước nhặt một bình hoa vô dụng nào đó tới nhắc khéo tôi ? »

Nolan luôn ứng xử lễ phép với mọi người, hơn nữa còn chưa từng bị nói như thế, cậu kinh ngạc mở to mắt, muốn lên tiếng thì Sở Mộc Tự đã nói trước.

« Thế cậu không phải là bình hoa ? » Thần thái lười biếng thường ngày của Sở Mộc Tự lập tức biến mất, anh nghiêm mặt nói « Cậu là người mẫu riêng của tôi, nhưng tôi không phải là người đại diện của riêng cậu, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp đồng, đừng tưởng rằng cậu rất quan trọng với tôi, chẳng qua cậu chỉ là công cụ kiếm tiền của tôi mà thôi. »

Tôn Dật Linh hừ một tiếng « Có ai mà không biết lòng dạ của Sở thiếu gia rất cứng rắn, dù sao bên cạnh anh không thiếu người, tôi đây quá tự cho mình là đúng. »

« Làm việc chung với nhau luôn giữ vững mối quan hệ hợp tác bình thường, đó là nguyên tắc của tôi.  Nhu cầu sinh lý của tôi không phiền cậu quan tâm. »

« Được thôi. » Tôn Dật Linh lười tranh chấp đề tài này, dù sao mỗi lần nói đến chuyện này, người bại trận luôn luôn là y, y hỏi Sở Mộc Tự « Sau khi tôi chụp hình xong có muốn đi ăn cơm chung không ? »

« Lần sau đi, tôi bận lắm, hôm nay tới cũng chỉ xem tiến độ công việc thôi. »  Sở Mộc Tự dứt khoát từ chối y, quay đầu dặn dò trợ lý của Tôn Dật Linh vài câu để cô chú ý một vài công việc cần phải lên lịch trình chi tiết.

Tôn Dật Linh tự cảm thấy không thú vị, đợi trợ lý của mình chuẩn bị xong một bộ quần áo rồi đi vào phòng thay đồ.

Phòng trang điểm mới chật chội bỗng chốc trở nên thoáng mát hơn rất nhiều.

« Cái anh Tôn Dật Linh kia có phải là thích anh không ? » Tuy là câu nghi vấn nhưng Nolan lại hỏi với giọng điệu bình tĩnh, trong lòng cậu cực kỳ bực bội khó chịu.

« Cậu ta chẳng qua coi tôi là miếng thịt tươi đưa đến bên mép nhưng không thể nào ăn được. » Sở Mộc Tự liền quay về trạng thái lười nhác thường ngày. Thấy vẻ mặt Nolan giống như bị cướp cục kẹo, anh không khỏi cảm thấy thú vị, đã gặp nhiều loại người diêm dúa lẳng lơ và cả đê tiện trong nghề, đột nhiên nhặt được một đóa hoa sen thanh thuần hợp ý người, mặc dù không biết là giả vờ hay thật, nhưng cũng thật thú vị.

« Rất nhiều người thích anh ? » Nolan không cam lòng.

« Rất nhiều người thích mạng lưới giao thiệp rộng rãi và địa vị của tôi, thích mua vui lấy lòng tôi. » Sở Mộc Tự cũng không hiểu tại sao anh lại giải thích cho Nolan, nói nhiều như thế thì chẳng khác nào già mồm cãi láo. Anh vỗ vai Nolan nói « Đi thôi, dẫn cậu đi sắp xếp công việc sắp tới. »

Mỗi một người mẫu vừa kí hợp đồng xong thì đồng nghĩa với việc người đại diện sẽ lên kế hoạch đào tạo cho họ, bất kể trong phương diện sinh hoạt hay công tác, thậm chí ngay cả việc nhỏ nhặt như ăn uống hay lớn lao như vạch ra phương hướng phát triển con đường người mẫu, Sở Mộc Tự đều phải tự mình ra tay bồi dưỡng.

Nolan chỉ mang theo có mỗi cái cặp da nhỏ, trong cặp da có thẻ chứng minh (căn cước) mà phủ thủy vú em đã làm giả cho cậu, một cái điện thoại smartphone đời cũ, một cái thẻ thông hành cho mọi phương tiện giao thông công cộng trong thành phố, cuối cùng là một vỏ óc dùng để giữ liên lạc với biển cả.

Khi Sở Mộc Tự nói muốn sắp xếp công việc và sinh hoạt cho cậu, Nolan đầy vẻ mù mờ.

« Em không có chỗ ở, đây là lần đầu tiên em đến nơi này. »

Sở Mộc Tự cứng họng, nhìn cậu hỏi « Cậu từ đâu đến ? »

« Biển… Một làng chài đánh cá ven biển. »

Sở Mộc Tự cũng bội phục dũng khí của người trẻ tuổi bây giờ, không hề có chút chuẩn bị nào mà dám đánh liều đi tới nơi xa xôi này, không biết nên nói cậu có tinh thần can đảm hay bản thân tự tin quá mức đây. Anh đành phải gọi đến phòng nhân sự hỏi còn dư phòng trọ cho nhân viên nào không, câu trả lời là hiện giờ các phòng trọ đã kín hết người.

Sở Mộc Tự thở dài nói « Được rồi, bây giờ cậu tới ở tạm nhà tôi đi, dù sao tôi còn một căn phòng bỏ trống. »

« Được ạ. » Sự sắp xếp này làm cho Nolan mở cờ trong bụng, cậu nở nụ cười sáng láng chói lóa làm cho Sở Mộc Tự có chút hoảng thần.

« Cậu có mang theo hành lý không ? » Sở Mộc Tự hỏi cậu.

« Có mang. » Nolan ngoan ngoãn lấy một cái cặp da nhỏ từ trong ngực ra cho anh nhìn.

Sở Mộc Tự im lặng chốc lát, có chút sụp đổ nói « Cái cặp bé tí này chắc không có một bộ quần áo nào đâu nhỉ? Rốt cuộc cậu mang theo cái gì thế? »

Nolan mở cặp ra cho anh nhìn, lễ phép đáp « Có giấy chứng minh, điện thoại di động, và cả vỏ ốc nữa. »

Sở Mộc Tự cảm thấy ba mươi năm nay sống không uổng phí, anh không tin tưởng vào hai mắt mình, biểu tình tan vỡ nói.

« Vỏ ốc ? Bộ cậu là ốc mượn hồn hả ? Đi xa mà còn mang theo vỏ ốc làm gì ? »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi