NHẶT ĐƯỢC SIÊU CẤP SOÁI CA


Còn về Phó Thiêm Dục sau khi cùng vợ ân ân ái ái xong thì liền đến thư phòng để nói chuyện cùng cha, đồng thời cũng là báo cáo với cấp trên.
Còn Tô Nhiễm thì cũng chỉ chợp mắt được một chút thì Tô Thước đã gọi điện đến, cô lười biếng nhưng vẫn phải nhấc máy.

Tuy nhiên thì giọng điệu của cô không được vui vẻ lắm.
- Có chuyện gì vậy?
- [Cô và Phó Thiêm Dục lại mới vận động xong à? Tô Nhiễm, cô có ý định xin nghỉ dài kì để sinh con không?]
- Tô Thước, anh có ý gì đây?
- [Không có ý gì, ngày mai tôi sẽ đưa Lucius vào trường Thiên Hoan.

Tháng sau tôi và Châu Tiểu Á sẽ đăng ký kết hôn]
Nghe đến chuyện Ma Vương đính hôn thì Tô Nhiễm liền ngồi bật dậy, cô còn nhìn lại số điện thoại để xác minh thân phận một lần nữa, vì cô sợ rằng ai đó đã lén lấy điện thoại của Tô Thước rồi gọi điện cho cô.


Nhưng sau đó thì cô cũng xác nhận đây là chính Tô Thước, nhưng tại sao tên Ma Vương này lại muốn kết hôn với Châu Tiểu Á chứ? Không phải lúc đầu chỉ nói là một hợp đồng tình yêu thôi sao?
- Đại ca, anh nghĩ kĩ chưa? Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn với Châu Tiểu Á vậy?
- [Cô ấy muốn kết hôn.

Hơn nữa chuyện của tôi và Châu Tiểu Á cũng chỉ có cô và Mật Mật biết]
Nghe giọng điệu này của Tô Thước là biết chính Châu Tiểu Á đã ép buộc anh rồi.

Vì ngay khi Châu Tiểu Á nói với Châu gia rằng mình và Tô Thước đang yêu nhau thì Khang Diệu Di đã phản đối vô cùng kịch liệt, riêng Châu Chí Tường thì không có ý kiến.

Nhưng nói thế nào thì ý của Khang Diệu Di cũng rất lớn, nên bà ấy đã không chấp nhận thì chẳng ai dám hó hé gì, lần này Châu Tiểu Á đã có quyết định của riêng mình, nên cô đã dọn ra khỏi Châu gia và đến sống cùng Tô Thước.
Tuy họ đã lập một hợp đồng tình yêu, buổi sáng thì Tô Thước và Châu Tiểu Á vẫn là thầy giáo và học trò.

Nhưng buổi tối thì thầy trò đó có làm trò gì hay không thì ai mà biết được.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại đăng ký kết hôn, lẽ nào Châu Tiểu Á đã nghi ngờ gì rồi?
- Anh nghĩ Châu Tiểu Á nghi ngờ anh?
- [Không có, cô gái này tuy hơi nóng tính và hiếu thắng, nhưng thực chất thì khá ngốc.

Cô ấy sẽ không nghi ngờ gì đâu, chỉ là tôi muốn đưa Lucius đến bên cạnh cô ấy, để thuận lợi cho việc điều tra]
- Tô Thước, tôi nói cho anh biết nha, Lucius là tiểu đồ đệ duy nhất của tôi… Anh đừng có bóc lột sức lao động của em ấy!
Nhưng sau đó, thì Tô Thước chỉ bỏ lại một câu.
- [Còn tôi thì trả tiền cho người mắng tôi!]

Nói xong thì Tô Thước liền tắt máy, bỏ lại Tô Nhiễm một cục tức
Nhưng rồi ngay sau đó không lâu thì điện thoại của cô lại vang lên âm thanh quen thuộc, chính là cái âm thanh lương về, đột nhiên Tô Nhiễm cảm thấy Tô Thước cũng dễ thương.
Ngay khi có lương thì Tô Nhiễm liền nằm xuống rồi lướt mua sắm, bây giờ cô ở Phó gia thì không thiếu ăn thiếu mặc, đặc biệt là không thiếu tiền… Nhưng mà cô vẫn thích dùng tiền mà bản thân mình làm ra hơn, vì chi tiêu có phung phí hay tiết kiệm thì cũng là do sức lao động bị bóc lột mà có, cô phải trân trọng nó!
[…]
Còn ở chỗ của Phó Thiêm Dục, sau khi anh đến thư phòng thì Phó Cát Tùng cũng chỉ hỏi qua loa vài chuyện ở Italy, sau đó là nói về chuyện của Hồng Nhạn.

Nhưng chốt sổ lại thì ông ấy lại nói:
- Từ khi nào con biết Tô Nhiễm là Alice?
- Cũng chỉ là sau vài ngày khi cô ấy vạch trần thân phận của con.
- Biết con bé là Alice, nhưng con vẫn thích?
Phó Thiêm Dục cũng chỉ mỉm cười, đến bản thân anh cũng không biết từ khi nào mình lại thích Tô Nhiễm nữa.

Có thể là cách đó vài ngày thì anh đã nhìn thấy cô đưa người già qua đường, sau đó còn cho tiền mấy đứa trẻ ở hẻm Thiên Hoa để mua quà vặt.
Mặc dù lúc nào Tô Nhiễm cũng than là bản thân không có tiền, thức ăn đều là do Đoàn Giang Khánh đưa đến, nhưng chỉ cần gặp người già neo đơn hay người khó khăn, thậm chí là hàng xóm thiếu tiền thì cô cũng sẵn sàng cho họ.


Ở một con hẻm có nhiều tệ nạn xã hội như hẻm Thiên Hoa thì tình người vẫn nhiều hơn.

Anh từng chứng kiến một lần, đó là lúc người trong hẻm bị hẻm khác ức hiếp, tuy không biết ai đúng ai sai, nhưng người dân của hẻm Thiên Hoa sẽ sẵn sàng tuyên chiến.
Đó là tình người, là tình làng nghĩa xóm… Thứ mà giới thượng lưu sẽ không bao giờ có.
Đối với những người nghèo ở hẻm thì họ chỉ mong đủ ăn, đủ mặc, đủ để cho con của họ biết được con chữ, về sau con cái sẽ đỡ cực tấm thân.

Nhưng đối với giới thượng lưu thì xung quanh chỉ toàn là nghi ngờ, cạm bẫy, liên hôn, hợp tác, địa vị, danh vọng rồi tiền tài… Thứ họ quan tâm là bản thân đang đứng ở vị thế nào, và có ai cung phụng hay không.
Từ nhỏ đến lớn Phó Thiêm Dục ngậm thìa vàng mà lớn, nên anh cũng hiểu được cái gì là cuộc sống không giống như mình suy nghĩ.
Mà Tô Nhiễm, lại chính là cô gái vực dậy từ khó khăn.

Không nói quá khi so sánh Tô Nhiễm giống như là Phượng Hoàng Niết Bàn vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi