Thông tin sơ yếu lý lịch của nhân viên kỹ thuật chính và người phụ trách dự án, hiệu suất và thiết bị máy móc được sử dụng để hoàn thành dự án xây dựng v.v … đã được viết vào hồ sơ gọi thầu cũng được gửi đi trước khi thời gian gọi thầu hết hạn.
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian đấu thầu, Tịch Tuế mang theo bảng kế hoạch dự trù đấu thầu đi cùng với Trương Húc. Địa điểm tổ chức buổi đấu thầu lần này có hơi đặc biệt, nó nằm trong khu công trình sắp xây dựng.
Thời tiết hôm nay có chút âm u, Trương Húc suy xét toàn diện nên đã xem dự báo thời tiết trước khi xuất phát: “Tổng giám đốc Tịch, tôi xem dự báo thời tiết cho biết hôm nay trời mưa nên tôi quay về lấy hai chiếc ô trước.”
“OK.” Tịch Tuế gật đầu, khom người ngồi vào trong xe, bật máy tính xách tay lên và đặt toàn bộ suy nghĩ vào công việc.
Điện thoại bên cạnh sáng lên, nhưng cô không để ý. Mãi tới khi đến nơi, Tịch Tuế tự nhiên mở điện thoại ra mới phát hiện Quý Vân Tu gửi tin nhắn mới, một tiếng hai chữ ‘Tuế Tuế’ cùng với một bức tranh.
Thời điểm nhìn thấy tin nhắn, trước mặt như hiện lên người đó hết sức chăm chú dán mắt vào hình ảnh của cô, bên tai cũng vang lên giọng nói của người đó gọi tên cô. Kể từ lần trước, sau khi được Khương Thuỵ Vân dặn dò cô liền xấu hổ không đi gọi điện quấy rầy Quý Vân Tu nữa, dù sao thì trước đó mỗi khi anh rảnh rỗi đều sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Từ tình huống đó cho đến nay, cô liền nghĩ rằng Quý Vân Tu trầm mê trong hội hoạ. Vì bản thân cô khi bước vào trạng thái làm việc cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, vả lại cũng ghét nhất bị quấy rầy trong giờ làm việc của mình, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng công việc.
“Két ——” Chiếc xe tựa như bị vật gì đó đụng phải, cơ thể của Tịch Tuế ngã về phía trước.
“Tôi xuống xe xem thử.” Trương Húc xuống xe kiểm tra, phát hiện có một cục đá ngăn trở.
Đúng lúc bọn họ đã đến nơi, hiện nay chỗ này vẫn chưa có bãi đỗ xe riêng biệt, vài chiếc ô tô ở phía trước cũng đậu ở ven đường. Trương Húc không thể di chuyển được nữa liền để xe lại nơi này.
“Tổng giám đốc Tịch.” Trương Húc nhẹ giọng nhắc nhở cô xuống xe.
Tịch Tuế giơ tay ra hiệu: “Đợi một lát.”
Cô nhanh chóng trả lời hai dòng tin nhắn trên điện thoại: 【Gần đây anh chỉ vẽ tranh thôi sao? Có chăm sóc bản thân thật tốt hay không?】
Lại nói tiếp: 【Mấy ngày nay em bận công việc, cũng sợ làm phiền anh vẽ tranh. Chờ thêm hai ngày nữa em rảnh thì sẽ đến tìm anh.】
*
Tâm trạng của Quý Nhan hôm nay tốt vô cùng, nguyên nhân là vì … Quý Vân Tu thế mà lại thông báo cô đến lấy tranh trước thời hạn! Mặc dù thời gian trước thời hạn không bao lâu, nhưng dù sao vẫn là một dấu hiệu tốt.
Quý Nhan vui mừng khấp khởi ôm lấy cuộn tranh giống hêt như ôm bảo vật vô giá, yêu thích không buông tay: “Em lập tức gửi bức tranh này đi.”
Cô ấy tưởng rằng giống như trước đây, lấy đồ rồi rời đi, còn chưa kịp bước đi thì đã bị thứ gì đó túm lấy. Vừa quay đầu nhìn lại hóa ra Tia Chớp đang cắn vào ống quần của cô?
Nhìn lại lần nữa, còn là anh cả nhà cô ấy xúi giục nữa chứ!
“Anh cả, anh như vậy là có ý gì?” Quý Nhan bất đắc dĩ chỉ chỉ Tia Chớp, thầm nghĩ thằng nhóc này thật là biết nghe lời.
Quý Vân Tu lập tức đưa cuốn sổ lên: Tìm Tuế Tuế.
Quý Nhan: “Lại tìm?”
Anh cả nhà cô ấy trúng độc của Tịch Tuế rồi hay sao …
Quý Vân Tu nghiêm trang gật đầu.
Anh đã tra rồi, nếu như ngày nào cũng lặp đi lặp lại một chuyện sẽ làm người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi, mà anh thì ngày nào cũng gửi cùng một tin nhắn cho Tuế Tuế sẽ làm cô cảm thấy phiền chán.
Anh không muốn bị Tuế Tuế ghét bỏ nên không từ sáng đến tối nhắn tin chào buổi sáng và chúc cô ngủ ngon nữa. Nhưng đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc gọi lần trước, anh vẫn rất muốn gặp Tuế Tuế. Vốn dĩ anh định trực tiếp ra ngoài, nhưng anh nhớ ra có người đã nói rằng phải báo cáo với người trong nhà trước khi ra ngoài.
Lần trước đi cùng Quý Hoài Tây không tìm được Tuế Tuế, nhưng Quý Nhan ra ngoài thì lại tìm được nên anh càng khuynh hướng tìm Quý Nhan giúp đỡ hơn. Chuyện mà Quý Vân Tu quyết định rất khó thay đổi, anh nói muốn đi tìm sẽ không chỉ nói nói suông. Chẳng mấy chốc, hai người đã rời khỏi nhà họ Quý.
Đến khi đứng trước toà nhà văn phòng Tịch thị mới biết được hôm nay là thời gian diễn ra buổi đấu thầu.
Nhà họ Quý cũng tham dự trong đó, Quý Nhan đương nhiên biết nơi cuộc đấu thầu được tổ chức, nhưng cô nhìn địa điểm này có chút muốn bỏ cuộc nửa chừng: “Anh cả, nơi bọn họ đi khá xa, không bằng chúng ta đợi bọn họ trở lại nhé?”
Quý Vân Tu lắc đầu.
“Nhìn thời tiết hôm nay tựa hồ như sắp mưa.” Quý Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Quý Vân Tu ngay lập tức lấy ra hai chiếc ô từ trong cốp xe.
Quý Nhan nghiến răng một cái, thái độ trở nên kiên quyết: “Không được, chúng ta không đi qua đó.”
Ánh mắt Quý Vân Tu ngưng tụ, nhắm vào chiếc hộp dài chứa cuộn tranh trong tay cô ấy, nhân lúc bất ngờ ra tay đoạt trở lại. Quý Nhan vừa cúi đầu nhìn thì hai tay đã trống không, trước mắt giống như xuất hiện ba dấu chấm hỏi ‘???’
“Anh cả, không phải anh chứ! Còn chơi xấu nữa?”
Ném cho cô ấy một cái nhìn, Quý Vân Tu kiên quyết gạt đầu sang một bên, ôm chặt lấy hộp tranh cuộn trong lòng.
Hai tay Quý Nhan nâng lên được một nửa trong không trung nắm vào không khí hư vô. Cô ấy khống chế nội tâm xúc động muốn đoạt đồ về, hít sâu một hơi rồi lẩm nhẩm: Đây là ‘bố đường’, không thể chọc được.
“Được! Được thôi! Em đưa anh đi!”
*
Vì dự án lần này công khái đấu thầu nên không chỉ có ba công ty tham gia. Nhưng so với Tần thị và Quý thị mà nói, các công ty khác căn bản không tạo nên mối đe dọa đối với Tịch Tuế. Trước khi bước vào phòng hội nghị, Tịch Tuế và Tần Tứ không hẹn mà gặp. Hai người trao đổi ánh mắt, thần bí khó lường.
Mới vừa vào phòng hội nghị không được bao lâu liền nghe thấy tiếng mưa bên ngoài. Quả nhiên đúng như dự báo thời tiết đã viết, hôm nay trời mưa.
Hội nghị đấu thầu căng thẳng cuối cùng cũng bắt đầu, người phụ trách đấu thầu của tất cả các công ty đều xốc lại trăm phần trăm tinh thần, Tịch Tuế là người phụ trách nữ hiếm hoi đảm đương trong lĩnh vực chuyên môn, sự chú ý của mọi người không khỏi nhiều hơn vài phần.
Hôm nay cô trang điểm trang nhã, môi hồng răng trắng, xinh đẹp mà không quá đậm. Mái tóc dài gợn sóng được buộc thành đuôi ngựa cao, hai lọn tóc mai mỏng hơi xoăn sau tai được chia ra, rơi xuống trên vai thoạt nhìn vừa chỉnh tề lại hoạt bát. Hai vành tai đeo hoa tai sợi dài bằng vàng màu xanh lam càng tôn lên khí chất thanh nhã.
Nhìn Tịch Tuế của hôm nay rất khác so với Tịch Tuế ở buổi đấu giá từ thiện ngày hôm đó, Tần Tứ tinh tế đánh giá cô.
Hôm nay cô đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng gạo, trên ngực thắt một chiếc cà vạt cùng màu với chiếc áo khoác xám tro, một hàng nút thiết kế sọc xám được đính trên áo khoác âu phục kết hợp với váy kiểu tây và chiếc thắt lưng làm phụ kiện đính kèm. Hôm đó cô mặc một bộ váy dài nổi bật thêm sự gợi cảm và quyến rũ nữ tính. Phong cách của hai người khác biệt rất lớn, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều có thể kiểm soát chúng, vả lại khí chất cũng hơn người.
Ở nơi thương trường cạnh tranh khốc liệt này không dựa vào bề ngoài mà cạnh tranh, mọi người cũng đang suy đoán về thực lực của cô. Không ngờ rằng tất cả những kế hoạch dự trù mà tập đoàn Tịch thị đưa ra làm nhà thầu hết sức hài lòng, giá cả đưa ra cũng nhỉnh hơn một chút.
Cuối cùng, tập đoàn Tịch thị trúng thầu.
Tịch Tuế vui mừng khôn xiết.
Trương Húc lập tức báo tin tức này nhắn cho Tịch Minh. Những người khác lục tục giải tán, chỉ còn lại người phụ trách của ba công ty cạnh tranh kịch liệt nhất. Tịch Tuế vốn là muốn đợi đến cuối cùng để thảo luận vấn đề hợp tác với Tần Tứ nhưng không ngờ Quý Hoài Tây cũng cố ý ở lại, bầu không khí bên trong trở nên tế nhị.
Gió mạnh ập vào công trình xây dựng phát ra tiếng ‘rầm rầm’. Trương Húc thấy trời chuyển mưa to nên đề nghị Tịch Tuế ở lại đây đợi: “Tổng giám đốc Tịch, tôi đi lấy xe.”
Tịch Tuế cũng không nói thêm nữa mà gật đầu nói: “Được, làm phiền anh.”
Trợ lý riêng của Quý Hoài Tây và Tần Tứ đều đứng ở trong phòng, có vẻ như đều không chuẩn bị sẵn ô, hoặc có thể bọn họ cảm thấy có ô tô nên không cần thiết. Khẽ siết chặt chiếc ô trong tay, ánh mắt Tịch Tuế đảo qua hai nhân vật một trái một phải, cuối cùng xoay người về phía Tần Tứ, đưa chiếc ô qua.
Một cánh tay mảnh mai duỗi ra trước mắt cùng một chiếc ô sáng màu, Tần Tứ hơi cảm thấy kinh ngạc: “Cô Tịch có ý gì?”
Tịch Tuế hờ hững trả lời: “Một lát trợ lý của tôi sẽ lái xe đến, bên ngoài mưa tô, chiếc ô này tặng cho người cần dùng.”
Tần Tứ từng nói, sau khi đấu thầu thành công sẽ gửi cho cô những bằng chứng mà cô ấy cần như ‘quà mừng’, bây giờ cô vẫn ngấp nghé những bằng chứng khác liên quan đến Quý Hoài Tây trong tay Tần Tứ. Tặng một chiếc ô mà mình không dùng đến để thể hiện sự tốt đẹp, cô không bị thiệt.
“Cảm ơn.” Tần Tứ gật đầu nhận lấy thiện chí của cô.
Thời gian trôi qua, Trương Húc vẫn chưa quay lại. Tịch Tuế mở màn hình điện thoại lên, đợi một lúc mới gọi điện cho Trương Húc hỏi thăm tình hình.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Trương Húc: “Tổng giác đốc Tịch, không ổn rồi, lúc tôi vừa lái xe thì phát hiện lốp xe xảy ra vấn đề.”
Lúc đang đậu xe đụng phải tảng đá, tưởng chỉ là va vào đá nên không chú ý lắm, kết quả bên dưới còn có một vật nhọn bằng sắt, rốt cuộc xảy ra sự cố. Trương Húc cầm ô chạy trở lại từ trong mưa rồi lắc đầu với Tịch Tuế.
Niềm vui vừa rồi bị cơn mưa lớn làm loãng đi, Tịch Tuế thở dài: “Không sao, liên hệ với tài xế khác đi, chúng ta tiếp tục đợi.”
Người vẫn luôn chú ý đến cô – Quý Hoài Tây đã đi tới đầu tiên, trên mặt đeo một mặt nạ cười giả dối, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Tuế Tuế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ghét bỏ lùi về sau một bước, Tịch Tuế cố ý tránh né hắn ta. Quý Hoài Tây cũng không tức giận, chỉ đánh mắt về phía Trương Húc. Cơ thể Trương Húc chấn động vì bị nhìn thẳng, nhớ đến lời dặn của chủ tịch liền thành thật giải thích ngắn gọn về sự cố xảy ra của chiếc xe.
Tịch Tuế cau mày một cái.
Cô nghĩ, lần này quay về thế nào cũng phải để cho anh ta nhớ lâu một chút!
Trương Húc chột dạ cúi đầu.
Quý Hoài Tây nghe xong, nụ cười càng sâu, kiên nhẫn đi vòng qua trước mặt Tịch Tuế: “Ngồi xe của tôi đi, tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần.” Cô từ chối không chút do dự.
‘Vợ chưa cưới’ trong lời đồn đem chiếc ô dư ra tặng cho một người đàn ông khác ngay trước mặt hắn ta, còn hắn ta chủ động thể hiện lòng tốt muốn đưa cô về nhà thì liên tục bị từ chối! Quý Hoài Tây cảm thấy bản thân đang bị xem như một trò đùa. Nếu không phải trong đây vẫn còn người ngoài, sợ rằng hắn ta đã nhịn không được mà trở mặt ngay tại chỗ.
Với sự phản kháng rõ ràng như vậy, Quý Hoài Tây âm thầm nghiến răng, cũng không nhiều lời nữa.
Nếu không phải vì cơn mưa lớn này, chỉ sợ hắn ta đã trực tiếp phủi tay rời đi!
Lúc này, Tần Tứ cuối cùng cũng bước qua: “Nếu như cô Tịch không ngại thì hãy để Tần mỗ đưa cô một đoạn.”
Không đợi Tịch Tuế tỏ thái độ, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Coi như để cảm ơn cô Tịch cho mượn ô.”
Tịch Tuế từ chối không cần nghĩ ngợi: “Đã liên lạc với người của công ty rồi, không làm phiền anh Tần nữa.”
Tần Tứ khựng lại, ánh mắt bình tĩnh đối diện với cô: “Chẳng qua là một cái nhấc tay, không phiền phức. Nơi này vẫn chưa xây dựng lại ở vị trí xa xôi, nếu đợi xe đến sẽ tốn nhiều thời gian hơn.”
“Hơn nữa …” Tần Tứ lời nói rõ ràng, liếc mắt nhìn Quý Hoài Tây đang ở cách đó không xa.
Tịch Tuế nhìn về phía mặt đất rộng rãi ngoài cửa, có điều suy ngẫm: “Thế thì làm phiền …”
Ngay khi cô định đồng ý, trong mắt cô hiện lên một bóng dáng cao lớn thẳng tắp. Gió cuốn theo cơn mưa lớn như thác nước từ trên trời đổ xuống, người kia bung dù đứng đó cùng trời đất như hoá thành một màu, tạo thành một bức tranh với quan niệm nghệ thuật sâu sắc.
Bước chân của anh vững vàng, từng bước đến gần rồi dừng lại trước mặt cô. Chiếc ô khẽ nâng lên để lộ khuôn mặt khôi ngô, tuấn mỹ cùng với đôi mắt trong veo, sáng sủa.