Uống xong một tách trà, nhân viên cầm theo một cái hộp vuông đi đến trước mặt hai người, khoé miệng hơi cong, tươi cười lộ cả răng, nhìn họ với ánh mắt hiền hoà, “Anh Quý, chúng tôi đã lấy sản phẩm theo đơn đặt hàng của anh rồi đây ạ, xin mời anh kiểm tra.”
Thoáng nhìn qua bề ngoài thì cô không đoán được, nhưng mở cái nắp hộp ra thì thấy rõ ở giữa đó là một cái hộp to bằng lòng bàn tay.
Hộp quà nhỏ màu xanh ngọc có hoa văn tơ vàng, bên góc phải là logo của nhãn hiệu “Cẩm Châu”.
Tịch Tuế gấp gáp muốn biết trong đó là vật báu gì.
Quý Vân Tu cầm lấy hộp quà nhỏ, ngoái đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô, rồi đưa hộp quà đó cho cô.
“Em mở ra à?” Tịch Tuế chỉ vào chính mình.
Quý Vân Tu gật đầu.
Cô cầm lấy cái hộp, môi càng cong hơn.
Bên cạnh hộp quà có cái khoá bằng kim loại, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên, đẩy cái khoá ra, trong lòng chờ mong để mở ra.
Ánh sáng lấp lánh lọt vào mắt.
Biểu cảm của Tịch Tuế được biến hoá một cách vi diệu.
Cô hơi mím môi, lấy cái nhẫn bên trong ra.
Chiếc nhẫn bạc được quấn những sợi dây mỏng xung quanh, tạo hình tỉ mỉ như những gân lá cây. Một viên kim cương màu hồng trong như pha lê được đặt giữa các ngạnh hình bông hoa, phản chiếu sự rực rỡ.
Quý Vân Tu đã kí tên vào hoá đơn.
Nhân viên có được chữ kí của anh rồi thì lễ phép lui về sau, để lại không gian cho hai người.
Một món quà đẹp là đã có sự hấp dẫn rồi, huống chi cái này còn là cho cô, có nghĩa là chiếc nhẫn này không hề tầm thường.
“Xinh quá.” Tịch Tuế giơ chiếc nhẫn lên xem qua ngó lại, quả thật là cô rất thích nó, chỉ muốn đeo nó vào ngay.
Cô chìa tay ra phía trước, mở năm ngón tay ra, để cho Quý Vân Tu thấy.
Quý Vân Tu:?
Tịch Tuế nghẹn cười trả lại chiếc nhẫn vào tay anh, rồi phất tay, “Đeo cho em đi! Đây là việc mà chồng sắp cưới nên làm đấy.”
“Ò ò.” Anh lập tức cúi đầu, đặt tay trái lên cổ tay cô, tay phải đặt lên mép nhẫn, nhẹ nhàng và cẩn thận đẩy chiếc nhẫn vào giữa các ngón áp út của cô.
Kích thước vô cùng vừa vặn.
*Lấp lánh, lấp lánh*
Kim cương màu hồng nhạt vừa lãng mạn vừa đầy tình cảm, mỗi hình thoi đều tự toả sáng ánh sáng của riêng nó, cuối cùng lại chiếu sáng vào một chỗ.
“A Tu, cái này xinh quá, gu anh xịn thật đấy!” Cô còn nghĩ chiếc nhẫn này là do chính Quý Vân Tu chọn.
“Bây giờ em có được chiếc nhẫn cho riêng mình rồi.”
“Ơ?” Những lời này rất kì lạ, cô hỏi: “Ý anh là sao?”
“Lúc còn nhỏ em nói muốn có nhẫn và vương miện thật, nhưng anh chỉ thấy vương miện, vốn định tặng nhẫn cho em nhưng mọi người nói không thể tuỳ tiện đưa được.” Anh nghiêm túc trả lời, cuối câu còn bổ sung, “Nhưng bây giờ thì được rồi.”
“Vương miện và nhẫn?”
Kí ức lúc nhỏ quá mức xa vời với cô, có một số việc cô không nhớ rõ, nhờ anh nhắc mà cô mới hơi lờ mờ nhớ ra.
Cô nhìn chằm chằm vào giữa chiếc nhẫn, lắc đầu, “Thật sự là em không nghĩ ra.”
Quý Vân Tu mất mát gục đầu xuống.
Tịch Tuế cúi người xuống ôm anh, bàn tay vỗ sau lưng anh, “Em xin lỗi mà, em không có trí nhớ tốt như anh, nhưng anh là chồng sắp cưới của em mà, những chuyện gì mà anh nhớ kỹ thì cứ nói cho em, em sẽ biết.”
Một câu an ủi đơn giản nhưng vực tinh thần anh rất nhiều.
“Anh tặng em quà thì em cũng có quà tặng anh.” Tịch Tuế thân mật cọ vào lỗ tai anh.
Cô muốn kéo anh theo nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó nên hỏi thử: “Anh ngồi đây chờ em chút nhé, được không?”
“Được!” Anh chịu ngay không do dự.
Câu trả lời hào phóng như vậy trái lại làm Tịch Tuế không an lòng, “Lúc trước anh không quen ở nơi xa lạ mà, giờ có được không thế?”
Cô và bác sĩ chữa trị của Quý Vân Tu đã lén liên lạc với nhau, hiện tại tình trạng của Quý Vân Tu đã chuyển biến tốt đẹp, là một kết quả tốt mà từ trước đến nay chưa từng có.
Bọn họ đều hi vọng Quý Vân Tu có thể hoà nhập với cộng đồng, bình thường cô sẽ để ý, để Quý Vân Tu đi làm những chuyện mà trước đây anh chưa từng làm.
Ví dụ như hiện tại.
Ở chỗ này rộng rãi thoáng mát, không khí trong lành, dễ làm mọi người tĩnh tâm. Cho nên cô muốn anh bắt đầu từ đâu, một mình anh thử trải qua ở một nơi xa lạ.
“Được mà.” Anh đáp lại ngắn gọn.
Tịch Tuế giơ điện thoại lên, “Có chuyện gì thì anh gọi điện cho em nhé, em ở xung quanh đây thôi, sẽ không rời khỏi đây đâu, rất gần.”
“Ừm.” Anh nói.
Tịch Tuế đi xa vài bước rồi quay đầu lại nhìn anh, cô trốn ở một nơi quan sát anh hồi lâu, thấy anh không có biểu hiện gì khác lạ thì mới vào khu trưng bày sản phẩm.
“Xin chào quý khách, quý khách muốn tìm gì ạ?”
“Cho tôi hỏi có đồ vật nào thích hợp để dùng đôi không?”
Nhân viên nở một nụ cười tiêu chuẩn, giơ tay mời cô, “Ở chỗ chúng tôi có khu vực riêng dành cho đồ đôi, mời cô theo tôi.”
Không hổ danh là “Cẩm Châu”, nhãn hiệu trang sức nổi tiếng nhất, từ cách phục vụ đến sản phẩm đều không có chỗ chê.
Tịch Tuế cẩn thận quan sát mỗi quầy sản phẩm ở khu đồ đôi, mỗi sản phẩm được trưng trên kệ thuỷ tinh đều tinh xảo vô cùng.
Các sản phẩm đèu rất xinh đẹp, cô rất thích, nhưng nếu phải chọn thì lại rất khó khăn.
Tịch Tuế rối rắm đi quanh hai vòng, cuối cùng chỉ vào một cặp vòng tay ở quầy đồ đôi, nói: “Tôi muốn xem thử.”
Nhân viên lập tức lấy sản phẩm ra khỏi hộp, đặt trên kệ thuỷ tinh, bắt đầu lưu loát giới thiệu: “Đây là vòng tay mới nhất mà “Cẩm Châu” vừa mới cho ra mắt, lấy chủ đạo là hoa bìm bìm tượng trưng cho tình yêu không thể tách rời. Nó cũng bao gồm chức năng ghi âm giọng nói, khi chạm vào một trong hai chiếc vòng, chiếc còn lại sẽ sáng lên, ngay lập tức nhận được tín hiệu và cảm nhận được sự hiện diện của người bên kia.”
“Hoa bìm bìm, cảm giác sự tồn tại của đối phương…”
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cũng là hoa bìm bìm, chắc đây là duyên phận.
Vòng tay có thể điều chỉnh kích cỡ nên không cần phải lo về vấn đề này, ngoại hình thì không có gì bắt bẻ, Tịch Tuế nhìn trúng cái này.
Nhân viên tích cực đề cử, “Cặp vòng tay này là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, cửa hàng sẽ miễn phí dịch vụ khắc tên, với cái ý nghĩa độc đáo này thì rất đáng để quý khách bỏ vào giỏ hàng.”
Nhân viên ở đây nói vô cùng lọt tai, từ sản phẩm đến giá trị đều chất lượng, Tịch Tuế tươi cười rạng rỡ, “Được rồi, tôi lấy cái này.”
“Vâng, cho hỏi quý khách có cần khắc tên không ạ?”
“Cần.”
Sau đó nhân viên cầm giấy bút lại, Tịch Tuế dứt khoát viết xuống tên viết tắt của hai người, rồi trả lại tờ giấy, “Làm phiền cô.”
Tịch Tuế không kéo dài thời gian, lấy thẻ ra thanh toán ngay.
Vòng tay được đem đi để khắc tên, Tịch Tuế nhân lúc này lén lút chạy về khu nghỉ ngơi, thấy Quý Vân Tu còn cầm điện thoại, đôi mắt chưa hề ngẩng lên.
Tuy rằng anh chỉ mãi cúi đầu, nhưng… cũng coi là đã có tiến bộ rồi nhỉ?
—
Sơ Doanh đi đến trước cửa “Cẩm Châu”.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tên thương hiện, trong lòng bất bình.
Lần trước thấy được cái nhẫn là Quý Hoài Tây mang về nhà là cô ta nhớ mãi không quên được, nhưng từ khi Quý Hoài Tây đem nó đi thì sau này không thấy nó nữa.
Đại khái là cô ta đã đoán sai rồi, đó không phải là thứ mà cô ta được tặng.
Nhưng nếu không phải cho cô ta, thì sẽ là… ai?
Cuối tuần này Quý Hoài Tây chưa từng về căn nhà đó, nỗi bất an của cô ta càng lớn hơn, thế nên cô ta xuất hiện ở chỗ này.
Lúc trước cô ta đã thấy được nhãn hiệu ở trên hộp rồi, đúng là “Cẩm Châu” ở trung tâm thành phố.
Cô ta vào đây để kiểm chứng xem rốt cuộc là có chiếc nhẫn kia không.
Sơ Doanh vào cửa hàng, liền có người đón tiếp.
Khi nhân viên dò hỏi cô ta thì cô ta vô thức siết chặt túi xách, là để che giấu sự hồi hộp của chính mình.
Trước khi gặp được Quý Hoài Tây, cô ta chưa từng đặt chân vào cửa hàng trang sức xa hoa như vậy, bởi vì cô ta biết đó không phải là nơi mình có thể vào. Sau này ở bên cạnh Quý Hoài Tây, cũng chỉ là quang minh chính đại bên cạnh hắn ta với chức vụ thư kí mà thôi.
Bây giờ ăn mặc không còn rẻ tiền như trước nữa, nhưng bản chất “sợ hãi” vẫn còn đó, sợ mình gây ra lỗi, bị người ta chê cười.
Cô ta thử nhìn giá sản phẩm, mấy con số đó đúng là ở trên trời!
Quý Hoài Tây có cho tiền cô ta tiêu, nhưng để mua mấy cái trang sức đắt như này thì cô ta tiếc.
Nhân viên đi bên cạnh giới thiệu nhiệt tình, Sơ Doanh ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi muốn tự mình xem.”
Nhân viên thông minh tự lùi về sau, không hề đi theo nữa.
Sơ Doanh cố gắng tìm kiếm chiếc nhẫn kia trong khu sản phẩm dành cho nữ, thấy mấy cái tương tự thì sẽ dừng lại, nhưng nhìn kĩ thì không phải.
Mà cô ta phát hiện ra nhân viên ở đâu ai cũng tươi cười, lúc nói chuyện thì rất lễ phép, tuyệt đối không hề lộ ra sự tự ti, vội vã.
Chắc chắn là họ đã được huấn luyện kĩ càng lắm.
Sơ Doanh thả lỏng chút, giả vờ không chọn được.
Cô ta không thấy chiếc nhẫn đó ở đây thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ thầm: Có lẽ chiếc nhẫn đó không có ý nghĩa gì đặc biệt, là mình nghĩ nhiều rồi.
Khi đang định rời đi, thì cô ta bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Sơ Doanh kinh ngạc nhìn người nọ, miệng lẩm bẩm: “Tịch Tuế…”
Cô ta thấy nhân viên đưa một cái hộp cho Tịch Tuế, mà Tịch Tuế thì vui vẻ cầm lấy.
Tay cô nghiêng nghiêng, Sơ Doanh liếc mắt là thấy được cái nhẫn lấp lánh trên tay cô.
Sơ Doanh đi từng bước đến, cái nhẫn dần hiện ra rõ ràng.
Giữa tay Tịch Tuế là một chiếc nhẫn hàng đặc biệt không bán, ở giữa được khắc kim cương màu hồng nhạt, nhìn một lần là khó có thể quên.
Sơ Doanh có thể nhận ra đó là chiếc nhẫn kia!
Lúc này Tịch Tuế không hề để ý xung quanh, cô mở hộp ra kiểm tra, chữ được khắc bên mặt trái, không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, quan trọng là không ảnh hưởng đến vẻ đẹp bên ngoài.
Cô rất vừa lòng, thậm chí còn nghĩ, liệu Quý Vân Tu có thích cái này không nhỉ?
Chắc là có…
Cô tin vào gu của chính mình.
Cô vừa lòng mà gật đầu, đóng hộp lại, xoay người định đi thì bỗng nghe được tiếng kêu từ phía sau.
“Cô Tịch!”
—