Ngay khi Khương Thuỵ Vân muốn xốc tấm vải che lên thì lại nghe thấy tiếng “cộc cộc” ở ngoài cửa.
Bà ta nhanh chóng rút tay về, nhìn xung quanh, trốn bên ngăn tủ.
Nhưng qua một lát thì cũng chỉ có tiếng gõ cửa chứ không thấy ai tiến vào cả.
Khương Thuỵ Vân tinh tế suy nghĩ, đoán là chắc bên ngoài cũng chẳng có người nào đâu?
Bà ta cẩn thận đi ra sau cửa, tắt đèn trong phòng, thử đặt tay trên chốt cửa rồi hồi hộp ấn mở khoá.
Bên ngoài không có ai, nhưng lại có con chó vàng Tia Chớp vội chạy vào, điên cuồng sủa dưới chân bà ta.
“Gâu gâu gâu –”
Tia Chớp ngoan ngoãn ngày thường đột nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, Khương Thuỵ Vân không dám dừng lại, vội vàng rời khỏi phòng vẽ tranh.
Tia Chớp đuổi theo chân bà ta, Khương Thuỵ Vân muốn ngăn nó lại nhưng không hề có tác dụng.
Khương Thuỵ Vân nhanh chóng cầm điện thoại chạy nhanh về phòng mình, thấy Tia Chớp đuổi hoài không có ý định buông tha thì bà ta nhẫn tâm đá lên người nó, rồi vào phòng đóng cửa lại.
Tia Chớp ở bên ngoài kêu gào, Khương Thuỵ Vân trốn ở trong phòng.
Qua một lát sau cuối cùng Tia Chớp cũng rời đi.
Khương Thuỵ Vân ngồi trong phòng, mở lại album ảnh ra xem những bức tranh đó, cuối cùng cũng gửi hết đi cho một người.
*
Sau buổi tiệc đính hôn, Tịch Tuế bất hạnh bị cảm.
Chắc là vì hôm đó thích đẹp nên cô chỉ mặc một bộ sườn xám tiếp khách, lúc ấy không hề thấy lạnh nhưng hai ngày sau mới bắt đầu cảm nhận được.
“Ắt xì –”
“Tổng giám đốc Tịch, hay là cô về nghỉ ngơi trước đi?” Trương Húc quan sát cô, tốt bụng đề nghị.
“Không sao đâu, tôi có thể kiên trì nữa, công việc hôm qua còn chưa xong nữa mà.”
Bởi vì tiệc đính hôn phải trì hoãn vài ngày, vốn hai ngày này định đuổi kịp tiến độ, kết quả lại bị bệnh. Cả buổi sáng nay Tịch Tuế ở trong phòng không được khoẻ lắm, sử dụng một bao khăn giấy to.
Trương Húc xuống lầu mua thuốc cảm, Tịch Tuế uống thuốc rồi lại muốn ngủ.
Tịch Minh biết con gái bị cảm nhẹ nên liền đuổi cô về nhà.
“Trương Húc.”
“Vâng, chủ tịch có phân phó gì ạ?”
“Khụ… gọi cho chồng sắp cưới của con bé đi.”
Trương Húc:???
Chồng sắp cưới của cô á?
Xưng hô này… sao cứ thấy là lạ?
Không phải chồng sắp cưới của tổng giám đốc là con rể của chủ tịch à?
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi nên Trương Húc cũng biết quan sát biểu cảm trên vẻ mặt của người khác, thấy ba vợ có “thù địch” với con rể nên anh ta không hỏi nhiều, gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh.
Công ty phái tài xế đưa Tịch Tuế về nhà, trên đường về nhà Tịch Tuế đều phải lau nước mũi.
Người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu là Quý Vân Tu, muốn gọi điện cho anh đến… nhưng cô thế này thì chắc chắn sẽ lại doạ anh thôi.
Tịch Tuế lắc đầu, cuối cùng vẫn không gọi điện.
“Đinh—”
Ra khỏi thang máy, Tịch Tuế giương mắt nhìn, thấy cửa nhà mình được mở ra, mà đứng trước cửa là một dáng người cao lớn đĩnh bạt.
Tịch Tuế sững sờ tại chỗ, rồi thấy người nọ đi đến phía cô.
“A Tu… sao anh lại ở đây?”
“Tuế Tuế bị bệnh, anh đến để chăm sóc Tuế Tuế.”
Nếu không có Trương Húc gọi điện bảo Tịch Tuế đang trên đường về thì anh đã đến công ty đón cô luôn rồi!
—
Lúc bắt đầu thì Tịch Tuế chỉ hắt xì mà thôi, rồi sau đó cô ho khan nhiều hơn, uống thuốc cũng không thấy đỡ.
Tịch Tuế không muốn hành hạ bản thân nên chủ động đi khám, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê đơn bảo cô đi xét nghiệm máu xem sao.
Khi Tịch Tuế vươn tay ra thì Quý Vân Tu bên cạnh hồi hộp không chịu được, thấy bác sĩ lấy kim tiêm rút máu cô thì cả khuôn mặt anh đều nhăn lại
Tịch Tuế bình tĩnh nắm chặt tay, quay đầu nhìn anh, dùng tay khác nắm lấy tay anh, trấn an, “A Tu đừng sợ, em không đau.”
Những người đang xếp hàng thì nhìn chằm chằm hai người trẻ này, lại cảm thán hai người ngọt ngào ghê.
Lúc rút kim tiêm ra, bác sĩ ấn miếng bông sạch sẽ lên.
Quý Vân Tu rất muốn giữ miếng bông đó cho cô như trong phim nhưng khi anh đưa tay ra thì lại run run.
Vết máu nhẹ thấm lên miếng bông, dính đỏ, anh không dám ấn, thậm chí còn sợ đến mức mếu máo sắp khóc, “Tuế Tuế, tụi mình đừng bao giờ bị bệnh nữa, không bao giờ đi xét nghiệm!”
Đối với khía cạnh trẻ con của anh, Tịch Tuế dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu, “Được, sau này tụi mình sẽ không bao giờ bị bệnh.”
Dù sao cũng là đàn ông, tuy anh rất sợ nhưng không hề rơi nước mắt.
Thấy biểu cảm anh như một cô vợ nhỏ, Tịch Tuế trái lại còn thấy mình đã khoẻ hơn chút, muốn trêu anh nhưng lại tháy ánh mắt Quý Vân Tu nhìn về nơi khác.
Lúc này bên cạnh cửa sổ có một thai phụ đang xét nghiệm, vén ống tay áo lên, bảo với bác sĩ rằng rất khó để tìm mạch máu trên người cô ấy nên nơi nào dễ lấy thì cứ lấy chỗ đó, động tác thuần thục đến mức khiến người khác cũng phải đau lòng.
Bởi vì phải xét nghiệm sau khi mang thai nên trên cánh tay đều có những vết kim tiêm, thậm chí đến tận bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn nữa.
“A Tu, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Anh giơ tay chỉ vào thai phụ kia, “Cô ấy nói, mang thai thì tháng nào cũng phải đi xét nghiệm hết.”
Tịch Tuế ấn ngón tay anh xuống, ấm áp bọc lấy tay anh, “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ để nghỉ ngơi nhé.”
Không muốn cho anh biết những chuyện không vui đó, chỉ hi vọng những thứ anh gặp được là sự hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
Sau khi về nhà, Quý Vân Tu cho cô uống thuốc rồi Tịch Tuế ngủ.
Chỉ trong mơ hồ, không được yên ổn nên đến gần xế chiều cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Quý Vân Tu dứt khoát gọi bác sĩ gia đình đến, không dám chậm trễ.
“Anh Quý đừng lo, sau khi người bệnh đổ mồ hôi thì anh có thể cho cô ấy uống nhiều nước, để xúc tiến sự trao đổi chất trong cơ thể.”
Quý Vân Tu ghi nhớ tất cả, lúc sau liền trông chừng cô.
Hai người chưa ăn cơm chiều, Tịch Tuế thì ăn không vô, còn Quý Vân Tu thì quên mất, tâm tư đều đặt ở trên người Tịch Tuế.
Sắc mặt Tịch Tuế đỏ bừng, bây giờ lại có biểu hiện không khoẻ mạnh.
“Tuế Tuế, đừng bao giờ bị bệnh nữa.” Quý Vân Tu canh giữ bên mép giường cứ lặp đi lặp lại câu này, hốc mắt anh hơi đỏ lên.
Tuế Tuế bị bệnh là do anh không chăm sóc tốt cho cô!
Khi Tịch Tuế đang mơ màng, anh ôm mọi trách nhiệm lên người mình. Có lẽ ý thức của anh không có cảm xúc khắc sâu nhưng trong thâm tâm lại tự trách vô cùng, mới không khỏi đỏ mắt.
Tịch Tuế cũng không biết mình ngủ trong bao lâu, lúc tỉnh lại thì phát hiện ngón tay bị ai đó nắm chặt, gỡ không ra.
Trong lúc lơ đãng cô khẽ động, liền làm người đàn ông bên cạnh mép giường bừng tỉnh.
“Tuế Tuế.” Quý Vân Tu giơ tay sờ trán cô cảm nhận độ ấm.
Tịch Tuế đưa tay ra khỏi chăn, lại bị anh ấn lại, “Không được để trúng gió, sẽ bị cảm lạnh!”
Anh không biết nói những lời dễ nghe nhưng hành động thì toàn bộ đều quay xung quanh cô.
“Em không sao, sẽ khoẻ nhanh mà.” Cảm mạo ảnh hưởng đến giọng nói, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn. Nhưng cô cũng ngoan ngoãn nghe lời Quý Vân Tu.
Thân thể ấm áp được khoá chặt trong chăn, cảm giác sau lưng ướt nhẹp, mồ hôi dính lên áo ngủ, khó chịu. Qua một lát cảm thấy nóng lên, cô vẫn muốn xốc chăn ra, năn nỉ: “A Tu, cả người em đều ra mồ hôi rồi.”
“Được, chờ anh.” Anh buông tay ra, đứng dậy.
Ban đầu Tịch Tuế không biết anh có ý gì, lại thấy Quý Vân Tu lấy một bộ đồ ngủ mới từ phòng quần áo đến bên cạnh mép giường, rồi không ngại cực khổ xuống lầu đổ lấy nước cấm.
Tịch Tuế ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đôi mắt hơi nhắm lại.
Quý Vân Tu quan tâm thấm khăn vào nước ấm, rồi vắt nước ra đưa cho cô, “Lau mồ hôi.”
Tịch Tuế nhận lấy khăn lông, lau mặt, nhưng cảm thấy cả người yếu ớt vô cùng.
Còn chưa nói gì thì Quý Vân Tu đã chủ động lấy khăn lông từ tay cô, rồi ngâm vào nước vắt khô, lại đưa cho cô.
Tịch Tuế lắc đầu, không muốn làm.
Quý Vân Tu cầm khăn ướt, không biết nên để đó hay…
Sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi, chắc chắn ngủ sẽ không thoải mái.
Nghĩ như vậy nên anh quyết tâm. Dịch người lại bên mép giường, ôm cô đến trước mình, khăn lông chui vào áo ngủ, dịu dàng nhẹ nhàng lau.
Tịch Tuế cảm nhận được hơi thở làm cô thấy an tâm, để mặc cho anh làm, không chút phản kháng, nhưng thân mình mềm như bông làm cô cảm thấy không hề giống mình chút nào.
Cô lơ đãng dùng mu bàn tay lau sau cổ.
Quý Vân Tu xuống lầu đổi nước rồi lại bưng lên, đầu tiên anh lau mồ hôi ở cổ cô, sau lại… tầm mắt di chuyển xuống dưới.
Trên người cô mặc áo ngủ, có lẽ vì nóng nên đã tháo vài cúc áo, quang cảnh trước ngực nửa che nửa lộ.
Quý Vân Tu khó khăn hít thở.
Anh mím môi nhìn chằm chằm một lát, kiềm chế cảm xúc nóng nảy trong mình, nhắc nhở: “Tuế Tuế, áo ngủ ướt mồ hôi rồi, phải đổi.”
Tịch Tuế nghe thấy giọng nói nhưng ý thức của cô không được rõ ràng lắm, chỉ là lắc đầu.
Nếu phản ứng như vậy thì Quý Vân Tu sẽ nghe theo cô, nhưng tay anh sờ thấy cả quần áo cô ướt mồ hôi thì lại thấy không ổn.
“Tuế Tuế, anh thay giùm em nhé?”
“Ừm.” Giờ phút này chính cô còn đang choáng váng, không nghe rõ người khác nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Được đồng ý, Quý Vân Tu chậm rãi cởi áo cô ra, yết hầu khẽ lăn, ngực nóng lên.
Lúc lau mình cho cô anh còn ngượng ngùng quay mặt đi, trái lại còn dễ đụng vào nơi mềm mại của cô hơn.
Nếu giờ phút này Tịch Tuế mà tỉnh táo thì chắc chắn cô sẽ thấy được lỗ tai của chồng sắp cưới cô không ngừng đỏ lên, gương mặt đỏ như tôm chín.
—
Uống thuốc rồi ra mồ hôi, hôm sau tỉnh lại thì cũng đã đỡ hơn nhiều.
Cô sờ phía sau lưng, quần áo khô ráo.
Quý Vân Tu thấy động tác như thế của cô thì chủ động giải thích: “Tuế Tuế, anh thay quần áo cho em đó.”
“À.”
“Hai lần.” Anh vươn hai ngón tay quơ quơ trước mắt cô.
“À.”
Đại khái là vừa mới tỉnh nên cung phản xạ hơi chậm.
Cô dụi mắt, ngáp một cái, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Bên tai vang vọng những lời vừa nãy của Quý Vân Tu, tức khắc mở to hai mắt.
Người đàn ông bên cạnh tiếp tục nhai đi nhai lại, “Anh muốn chuyển nhà.”
Tịch Tuế hơi nghiêng đầu, “Chuyển… nhà?”
Quý Vân Tu ngẩng mặt, chân thành nắm chặt tay cô, đôi mắt trong sạch nhìn thẳng vào mắt cô, “Muốn ở cùng Tuế Tuế được không?”
—