NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Cô cảm nhận được sự va chạm nhẹ giữa những ngón tay!

Tịch Tuế mở to mắt một cách kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “A Tu, có phải anh nghe được không?”

“Nếu anh nghe thấy thì mau tỉnh dậy đi.” Cô hô lên hai tiếng nhưng người đang nằm trên giường vẫn không có chút phản ứng nào, Tịch Tuế trực tiếp ấn vào chuông bên cạnh giường bệnh.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy tới hỏi tình hình bệnh nhân.

“Ban nãy ngón tay của anh ấy nhúc nhích, đây là dấu hiệu sắp tỉnh lại đúng không? Hay là sức khỏe của anh ấy đã hoàn toàn bình phục rồi?” Cô vui quá đi mất, một chút xíu phản ứng cũng có thể khiến cô trở nên kích động.

“Cô Tịch, phiền cô buông tay của cậu ấy ra, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho cậu ấy.”

“Ờ, ờ, được.” Lời nhắc của bác sĩ làm cô lập tức tỉnh táo lại, buông tay ra.

Khi cô đang định đứng dậy rời đi thì ngón tay buông thõng đặt bên người đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Người đàn ông nằm trên giường chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt màu nâu nhạt quen thuộc, không bất kỳ tạp chất nào.

“A Tu…” Tịch Tuế vui mừng không ngớt, trực tiếp ngồi xổm bên cạnh giường bệnh.

Quý Vân Tu thực sự đã tỉnh, nhưng lại một lần nữa rơi vào trạng thái không thể giao tiếp với người khác.

Bác sĩ Tề chuyên khoa đã chạy một chuyến đến phòng bệnh VIP để đánh giá lại tình trạng bệnh của Quý Vân Tu thêm lần nữa.

Lần này sau khi anh tỉnh lại vẫn im lặng không nói gì, nhưng cũng lắng nghe người khác nói một cách có chọn lọc. Anh tựa như người máy được lập trình sẵn, đến giờ thì ăn cơm, phần lớn thời gian đều một mình ngẩn người và không có phản ứng gì đặc biệt.

Quý Vân Tu ở lại bệnh viện để quan sát vài ngày, cuối cùng bác sĩ Tề đưa ra kiến nghị dựa trên tình hình thực tế của anh: “Theo tình trạng hiện tại của cậu ấy, có thể thử để cậu ấy quay về cuộc sống bình thường, trở lại môi trường quen thuộc lần nữa.”

Ba ngày sau.

“Trời ạ, cái tủ này phải đặt ở bên trái, bố trí dựa theo hình vẽ, các anh đừng có mà làm sai đấy.”

“Sau đó đặt giá vẽ lần lượt theo thứ tự.”

Lúc này, Tịch Tuế đang chỉ đạo một số công nhân trang trí lại trên tầng của căn hộ, vì cô dự định biến một căn phòng khác trên tầng thành phòng vẽ tranh.

Bọn họ để Quý Vân Tu xuất viện theo lời bác sĩ Tề, một là đến nhà họ Quý, hai là về căn hộ ở với Tịch Tuế.

Quý Lăng Thành từng đưa ra đề nghị, bảo Tịch Tuế chuyển tới nhà họ Quý để thuận tiện cho việc chăm sóc, nhưng cô đã từ chối.

Cuộc sống của hai người bị một đám người nhìn chằm chằm dễ thấy xấu hổ. Cô có thể tưởng tượng được, nếu cô với Quý Vân Tu mà ở nhà họ Quý thì những cặp mắt đó liền hận không thể dán lên người của cả hai mọi lúc mọi nơi, thực sự rất bất tiện.

Hiện giờ, tập đoàn Tịch thị dưới sự quản lý của Tịch Minh ngày một phát triển, cô nâng đỡ Sở Úc đảm đương trọng trách, còn có cả trụ cột là Trương Húc kia nữa nên cô có thể nhân cơ hội này trộm chút thời gian rảnh rỗi.

Mấy ngày nay, cô gần như không rời khỏi Quý Vân Tu một tấc nào.

Chẳng hạn như vậy giờ, cô đang đích thân có mặt để giám sát công việc thì cũng dẫn theo Quý Vân Tu.

Trong tay anh đang cầm một cái cuốn sổ cỡ vừa, bên cạnh ghim một cây bút.

Bây giờ anh không nói chuyện, không chịu mang theo điện thoại, thậm chí không viết một chữ nào. Ngay cả cái laptop này cũng là do Tịch Tuế cứng rắn nhét vào tay anh, nghĩ rằng anh có thể tìm lại cảm giác như trước đây cũng được.

“A Tu, anh nhìn phòng vẽ tranh này xem, có lẽ hai ngày nữa sẽ hoàn thành rồi, đến lúc đó anh sẽ có một cái phòng vẽ mới rồi nè.”

“ …”

“Anh có thích không?”

“ …”

“Không nói gì có nghĩa là ngầm thừa nhận, dù sao thì nó được trang trí giống cái lúc trước của anh mà, chắc chắn anh sẽ thích.”

Nhận được ‘kĩ năng ép buộc tẩy não’.

Hai tay Quý Vân Tu ôm cuốn sổ đứng bên cạnh cô, im lặng lắng nghe, đôi mi xinh đẹp run lên, che khuất tầm mắt.

Tịch Tuế quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, nói một cách bình tĩnh và tự nhiên: “Em đói rồi, chúng ta về nhà nấu cơm thôi.”

Nghe thấy lời này, anh liền lập tức đứng dậy, biết rằng bây giờ phải về nhà.

Một cánh tay chặn ngay trước mặt anh, chắn ngang đường đi của anh

Cô cố tình chìa ra một tay và đung đưa ở trước mặt anh, chỉ đạo một cách đúng lý hợp tình: “Nắm tay.”

Trong mùa đông lạnh giá này, Tịch Tuế mặc ba lớp quần áo thật dày, nhưng lại cố tình lộ ra một nửa cổ tay, chiếc vòng ở cổ tay vô cùng chói mắt.

Anh không nhúc nhích, cô liền kiên nhẫn chắn ở phía trước, mắt nhìn thẳng vào anh một cách chăm chú.

Cuối cùng, Quý Vân Tu đổi sang cầm cuốn sổ bằng tay trái, tay phải tự nhiên giơ lên nắm lấy tay cô.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, cô khẽ cong khóe môi.

Vẫn rất là nghe lời đó nha ~

Bữa trưa hai người cùng nhau nấu, vo gạo nấu cơm, thái rau xào thịt, tuy rằng cả hai không thành thạo nhưng phối hợp cũng khá ăn ý!

Sau khi ăn trưa, đồng hồ sinh học của Quý Vân Tu lại vang lên, anh tự giác về phòng để nghỉ trưa.

Tịch Tuế ở trong phòng canh chừng anh, nghe thấy tiếng hít thở vững vàng, sau khi xác nhận rằng anh đã ngủ rồi thì mới ôm laptop và lặng lẽ rời khỏi phòng.

Vừa mới mở laptop lên thì màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, cuộc gọi thoại của Diệp Liễu Nhứ hiện ra ngay trên màn hình thông báo.

Tịch Tuế nhấn vào nút màu xanh lá cây trên màn hình.

“Ái chà, bắt máy nhanh vậy sao, vẫn là người chị em đáng tin cậy.” Giọng nói của Diệp Liễu Nhứ nhẹ nhàng vang lên từ trong điện thoại.

Tịch Tuế điều khiển máy tính, tâm tư phân ra một nửa tán gẫu: “Có chuyện gì? Nói.”

“Nghe nói cậu định kết hôn, mình đến quan tâm cậu một xíu.”

“Ái chà.” Cô cười một tiếng, động tác cầm chuột khựng lại, cầm điện thoại lên trả lời: “Rất đúng lúc, ngày mai mình định đi đăng ký kết hôn.”

“ …” Đối phương lặng im mười giây, đột nhiên bạo phát: “Đờ mờ, nghiêm túc hả?”

“Lừa cậu làm quái gì.”

“ …” Nội tâm Diệp Liễu Nhứ bị chấn động thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại được, cô ấy biết Tịch Tuế sẽ không đem loại chuyện này ra nói đùa.

“Mình cảm thấy cậu mới đính hôn mà đã muốn kết hôn rồi, cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa vậy?”

“Nhứ Nhứ, loại chuyện tình cảm thế này thật ra không cần suy nghĩ, thứ có thể cho cậu đáp án chính xác là trái tim chứ không phải là lựa chọn một cách lý trí sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm.” Tự dưng lại nói về lý luận không thực tế, nghĩ đến thái độ của Diệp Liễu Nhứ đối với tình cảm, cô lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, điều này chỉ dành cho một số bộ phận người yêu thích lẫn nhau mà thôi.”

“Tuế Tuế, mình chúc phúc cho cậu.” Đối với sự lựa chọn của Tịch Tuế, cô ấy tỏ ý ủng hộ bới vì cô ấy tin tưởng mắt nhìn người của cô bạn thân này.

Diệp Liễu Nhứ không muốn kéo bầu không khí xuống nên giọng nói lại thay đổi thành trêu đùa: “Cậu không đi đường chính nha, ngày mai định đi đăng ký kết hôn mà không nói gì với tụi mình hết, có phải muốn trốn một bữa cơm không hả? Mình cho cậu biết, không có cửa đâu! Cái gì cần mời thì buộc phải mời đó.”

“Mời đi ăn thì không thành vấn đề, cậu đừng quên mang theo bao lì xì, số lượng ít thì đừng đến nữa.” Vốn là định đăng ký xong rồi mới chia sẻ, thông báo lên vòng bạn bè cho người thân, bạn bè biết. Diệp Liễu Nhứ cũng tình cờ gọi điện vào đúng lúc này.

Diệp Liễu Nhứ kinh ngạc tán thán: “Cậu đã là phú bà rồi mà còn đòi tiền của mình nữa!”

“Phú bà chỗ nào chứ, mình nghèo muốn khóc luôn.” Tịch Tuế dở khóc dở cười không thôi.

Diệp Liễu Nhứ nghĩ đến số dư tài khoản của mình với tiền tiết kiệm ngân hàng của người chị em thì âm thầm rơi lệ: “Được rồi… cậu ‘nghèo’, mình không xứng được ‘nghèo’….”

Sau khi trò chuyện với Diệp Liễu Nhứ hơn mười phút, chủ đề cuối cùng cũng kết thúc.

Tịch Tuế tắt màn hình điện thoại thì thấy hình ảnh phản chiếu trên màn hình màu đen của mình.

Từ nay về sau, cô lại có thêm một thân phận.

Cô từng nói rằng chỉ cần anh tỉnh lại thì liền kết hôn.

Bởi vì tình huống hiện tại của Quý Vân Tu vẫn khá đặc thù, những người khác đều nói rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, đừng coi là thật, nhưng Tịch Tuế vẫn không hề lay chuyển quyết tâm của mình.

Dù lúc đó anh tỉnh lại là ngẫu nhiên hay anh thực sự nghe được lời hứa của cô thì cô cũng phải thực hiện lời hứa này!

Ngày hôm sau.

Tịch Tuế phối hợp với thời gian của Quý Vân Tu dậy thật sớm, cùng nhau ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt.

Lúc thay quần áo, Tịch Tuế chọn một chiếc áo len màu trắng từ trong tủ quần áo rồi đưa cho anh: “A Tu, hôm nay mặc cái này.”

Anh nhận lấy không chút do dự, trực tiếp cởi áo ngủ ra ngay trước mặt cô.

Tịch Tuế liếc nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu đi. Cô khẽ vỗ lên gương mặt của mình, hít một luồng khí lạnh.

Khi quay đầu lại lần nữa, thấy trên người anh đã mặc chiết áo len đó, những quần áo khác thì để nguyên.

“Hôm nay chúng ta phải ra ngoài, cái áo len này mặt lớp thứ hai, bên trong phải mặc đồ giữ ấm nữa.”

Anh hiểu ý, đặt tay để ở vạt áo rồi vén áo len lên và cởi ra.

Tịch Tuế quay lưng về phía anh, hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì nên có hơi khó hiểu. Cô nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn một cái thì thấy anh cởi áo ra rồi đứng ngây ra như phỗng ở đó, tựa như cũng không sợ lạnh.

“Đứng đó làm gì, mặc đồ vào đi, anh không thấy lạnh sao!” Miệng thì cằn nhăn nhưng động tác tay không ngừng chuyển động, trong chốc lát đã cầm áo khoác phủ lên người anh.

Cô lại hỏi: “Đồ giữ ấm của anh đâu?”

Anh đưa tay chỉ chỉ vào tủ quần áo.

“Anh còn chưa chọn xong quần áo mà đã cởi đồ ra rồi sao? Không lạnh à?”

“ …”

“Bình thường biết tự tìm đồ để mặc, sao hôm nay lại ngơ ra vậy?”

“ …”

“Thôi đi vậy, ai bảo anh là chồng chưa cưới của em, em chiều cũng được.” Ai bảo mình thích người này làm gì, ngoại trừ nuông chiều ra thì còn có thể làm gì được nữa đâu chứ ~

Cô ném đồ giữ ấm, áo len, áo khoác cho anh. Quý Vân Tu nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi tiếp tục đứng đó.

Trong đầu Tịch Tuế lóe lên một ý tưởng, hình như anh… đang chờ cô lựa cho anh?

Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, cô cố tình không nhìn anh, bắt đầu lựa đồ cho mình.

Hôm nay phải chụp ảnh giấy chứng nhận nên cô cũng mặc một cái áo len màu trắng, bên ngoài phối với áo khoác sáng màu.

Nhưng cô cũng không táo bạo giống như anh vậy… mà tránh dưới tấm rèm để thay đồ.

Khi bước ra, Quý Vân Tu vẫn còn mặc quần ngủ.

Tịch Tuế đưa chiếc quần đen cho anh thì anh mới thay.

Cô khẽ mím môi dưới, biết suy đoán của mình đúng rồi!

A Tu của cô ấy mà, thực sự vẫn đáng yêu như trước vậy.

*

Hôm nay Tịch Tuế trang điểm nhẹ, khi hai người đến cục Dân chính vừa đúng chín giờ.

Cuối cùng cũng đến nơi, nhưng Tịch Tuế lại không vội vã xuống xe.

Một tay cô đặt lên vô lăng, ngồi nghiêng sang một bên, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế lái phụ một cách thích thú: “A Tu, anh có biết làm giấy chứng nhận kết hôn có nghĩa là gì không?”

“ …” Cũng đã dẫn anh tới đây rồi mà bây giờ mới hỏi.

“Anh vẫn không chịu nói gì sao? Thế chốc nữa vào trong, người ta hỏi gì anh cũng không trả lời, bọn họ không đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn rồi sao?”

“ …” Anh vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

“Anh không chịu lên tiếng thì ít nhất cũng phải thể hiện bằng hành động chứ?” Tịch Tuế dẫn dắt anh từng bước một, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ vài cái, không hề vội vàng một chút xíu nào.

Quý Vân Tu cụp mắt xuống, từ bên cạnh vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt nâu của anh, như thể nó được che phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh.

Anh rất yên tĩnh.

Khi ở bên cạnh anh, cô cảm thấy cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.

Tịch Tuế vô cùng kiên nhẫn, cô phải đợi đến khi anh chủ động đáp lại mới thôi, bởi vì cô biết bây giờ anh có thể nghe được âm thanh và có thể bày tỏ mong muốn của mình.

Mười giây trôi qua ——

Một phút trôi qua ——

Ba phút trôi qua ——

Không thể tưởng tượng được bọn họ lại như vậy, chuyện gì cũng không đúng, cứ im lặng chờ mười mấy phút đồng hồ.

Rốt cuộc cô cũng có hành động, dời tay trái ra khỏi vô lăng, lấy chứng minh thư và những giấy tờ khác đã chuẩn bị từ trước ra rồi chậm rãi sắp xếp lại.

Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng thở dài: “Xem ra quả thật là do em hiểu sai tâm ý của anh rồi, kết hôn cần phải có tình cảm từ hai phía, nếu anh đã không muốn thì chúng ta đi về trước vậy.”

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng vàng chiếu vào mắt cô, vòng tay của cô phát sáng là do cảm ứng từ phía bên kia.

Nhẹ nhàng ngước lên có thể nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh kia đang liên tục gõ vào phía ngoài của chiếc vòng.

Tịch Tuế đặt đồ trong tay xuống, cô đáp lại anh dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý đó.

Cô khóa xe xong thì cất chìa khóa vào túi xách.

Tịch Tuế xốc túi đeo lên vai, đi đến bên cạnh anh và nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Trong tay Quý Vân Tu vẫn ôm cuốn sổ tùy thân của mình, khi cô bước tới, anh liền nắm lấy tay cô.

Cô ngẩng đầu lên, không giấu được ý cười ngọt ngào, hạnh phúc trong mắt.

*

Tịch Tuế đã tra quy trình đăng ký kết hôn ở trên mạng từ lâu, hai người đi chụp hình trên giấy chứng nhận kết hôn trước.

Ống kính của nhiếp ảnh gia ngắm chuẩn ngay cả hai, thấy giá trị nhan sắc vô cùng xuất chúng của hai người này thì không giấu được khuôn mặt tươi cười, đưa tay ra hiệu: “Cô dâu, chú rể cười một cái nào.”

Tịch Tuế ngay lập tức nở một nụ cười hoàn hảo nhất, nhưng Quý Vân Tu thì lại không.

Tịch Tuế không hài lòng với ảnh chụp, cố ý kéo khóe miệng của anh ra hai bên theo góc hướng lên: “Cười mỉm thôi, được không?”

Anh khẽ chớp mắt nhìn, cũng không biết nghe có hiểu hay không.

Tịch Tuế lặng lẽ nói vài câu với nhiếp ảnh gia, sau khi người nọ nghe xong thì gật đầu lia lịa.

Họ lại ngồi xuống trước tấm vải nền đỏ, hai người tựa sát vào nhau, khoảng cách thân mật, nhưng mỗi biểu cảm là không ăn khớp.

Người chụp hình bắt đầu chỉ dẫn: “Rồi, tôi đếm 3… 2… 1…”

“Em yêu anh.”

Vừa mới đếm đến 1, Tịch Tuế đã nhanh chóng kề sát bên tai anh nói nhỏ rồi cực kì nhanh đối mặt với ống kính, nhiếp ảnh gia thoáng khựng lại một chút để chờ khóe môi của nam chính trong bức ảnh thoáng cong lên.

Lấy được ảnh chụp chung, Tịch Tuế vừa xem vừa gật gù, có thể thấy được rằng cô vô cùng hài lòng với thành phẩm.

“Ái chà, giá trị nhan sắc này, biểu cảm này, chúng ta xứng đôi quá đi mất!” Hai tay cô đặt ở viền bức ảnh, khao khát muốn hôn thẳng lên đó một cái.

Trong lúc Tịch Tuế đắm chìm cùng bức ảnh, Quý Vân Tu khẽ nâng cánh tay lên, muốn nhắc nhở cô rằng giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa cầm trong tay đâu.

Tịch Tuế mang những giấy tờ và hồ sơ liên quan đã chuẩn bị sẵn nộp lên, sau khi nhân viên đăng ký kiểm tra, hỏi đơn giản về tình trạng hôn nhân tự nguyện và sinh lý của bọn họ, Tịch Tuế trả lời rất trôi chảy.

Ngược lại, khi đến phiên Quý Vân Tu, nhân viên đăng ký lại hơi kinh ngạc.

Tịch Tuế giải thích: “Thật ngại quá, anh ấy không thích giao tiếp.”

Nhân viên đăng ký đã từng gặp rất nhiều cặp tình nhân khác nhau, biểu cảm của những người đó khi tới để đăng ký kết hôn toàn là vui vẻ, hạnh phúc. Khi thấy người đàn ông này không nói chuyện cũng không cười, nhân viên đăng ký còn tưởng rằng lại là một cuộc hôn nhân đơn phương, tình cảm xuất phát từ một phía nữa đấy. Nhưng mà cái anh này đẹp trai như vậy, lạnh lùng một chút cũng chẳng sao cả.

Khoảnh khắc khi con dấu nổi được đóng vào, đôi mắt của Quý Vân Tu nhìn chăm chú hồi lâu cũng không chớp cái nào.

Nhân viên đăng ký đưa hai cuốn sổ đỏ cho đôi vợ chồng mới cưới: “Chúc anh chị tân hôn vui vẻ.”

Giây phút cầm cuốn sổ đỏ ấy trong tay, cô cảm thấy món đồ này nặng trĩu.

“Cảm thấy có hơi không chân thật.” Chỉ nhiều thêm có một cuốn sổ này thôi mà cảm giác đã thay đổi rồi.

Quý Vân Tu ghi nhớ những lời nói của cô vào lòng và nắm chặt tay cô thêm một chút.

Nhận ra hành động khác thường của anh, Tịch Tuế không nhịn được cười mà nháy mắt với anh: “A Tu, sau này chúng ta là vợ chồng rồi.”

Quý Vân Tu siết chặt cuốn sổ trong tay mình, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, trịnh trọng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi