NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Sơ Doanh nhìn thấy một vũng máu dưới thân mình, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt, cố sức nắm lấy ống quần của Tần Ngọc Chi: “Bà chủ, cứu tôi với. Cứu lấy con… cứu con tôi với…”

Hai chân Tần Ngọc Chi run lên, toàn thân lạnh cóng từng hồi, cuối cùng bà ta chạy ra ngoài phòng bệnh gọi người tới.

Chẳng mấy chốc, y tá và bác sĩ đã chạy tới và đưa Sơ Doanh vào phòng cấp cứu, còn Tần Ngọc Chi nhìn chằm chằm vào vũng máu còn sót lại trên sàn, khó mà yên lòng được.

Bà ta hốt ha hốt hoảng chạy ra khỏi bệnh viện, điện thoại vang lên hết đợt này tới đợt khác, Tần Ngọc Chi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nghe máy: “Hoài Tây.”

“Mẹ, mẹ đi tìm Sơ Doanh rồi phải không?”

“Đúng vậy.”

Nếu Tần Ngọc Chi đã thừa nhận đi tìm Sơ Doanh, điều đó có nghĩa là bà ta đã biết chuyện Sơ Doanh đang mang thai.

Bên tai Quý Hoài Tây lại vang lên tiếng kêu cứu của Sơ Doanh, trong lòng sốt ruột không thôi: “Mẹ, mẹ đừng đi tìm cô ta, tình hình bây giờ của cô ta không được ổn định cho lắm.”

Tần Ngọc Chi hơi không thể tin được, nghe giọng của Quý Hoài Tây vậy mà lại đi bảo vệ ả đàn bà đang mang thai kia?

“Hoài Tây, con có biết con đang nói cái gì hay không? Bây giờ có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào con, muốn nắm được điểm yếu của con đấy. Con còn lo lắng cho con đ* non đó nữa sao!”

“Mẹ, con chẳng có hứng thú gì với cô ta hết, nhưng bây giờ cô ta đang mang thai.” Tuy rằng hắn chả có tình cảm gì với Sơ Doanh nhưng hắn vẫn muốn giữ lại đứa bé kia, dù sao thì cũng là máu mủ của mình.

“Nếu con thích trẻ con thì cứ đợi đến khi con cưới vợ xây dựng cơ nghiệp tự nhiên sẽ có con cháu đầy nhà. Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là thời cơ thích hợp, Hoài Tây, con hãy nghe theo sự sắp xếp của mẹ, mẹ sẽ không hại con đâu.”

“Mẹ định làm gì?”

“Đứa bé đó không giữ lại được!” Tần Ngọc Chi cúp điện thoại, nhắm chặt mắt lại.

Lúc Quý Hoài Tây chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Sơ Doanh mặt mày tái mét đang bất tỉnh nhân sự nằm trên băng ca và được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ tỏ vẻ áy náy với người nhà, đứa trẻ trong bụng không giữ lại được.

Khoảnh khắc đó, Quý Hoài Tây ngay lập tức cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Hắn muốn giữ lại, cuối cùng vẫn mất đi.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, hắn từng bước một cứ đi về phía thất bại…

Tịch Tuế không đồng ý cưới hắn, Quý Lăng Thành thì dần dần nảy sinh nghi ngờ với hắn, cô người tình bé nhỏ nuôi bên người thì lại trăm phương ngàn kế tính toán hắn, Tề Trăn đang bàn bạc đến chuyện kết hôn thì lại hủy hôn ngay thời khắc mấu chốt, thậm chí còn liên tiếp tuồn các vụ bê bối của hắn ra ngoài.

Có người đứng sau lưng giật dây tất cả những chuyện này, nhưng cho dù hắn suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là ai lại có thù oán sâu sắc với hắn như vậy!

Tần Ngọc Chi biết con trai tới bệnh viện để tìm Sơ Doanh, vì vậy cũng chạy tới theo, định dẫn Quý Hoài Tây đi: “Con còn ở đây làm gì nữa hả? Nếu bị người ta trông thấy thì không biết những tên phóng viên kia còn viết con ra cái gì nữa! Rời khỏi đây với mẹ mau.”

Ở một khía cạnh nào đó, Tần Ngọc Chi khá là ngang ngược và độc đoán, chỉ muốn người khác đi theo kế hoạch mà bà ta đã sắp xếp, không thể tha thứ cho những ai phạm sai lầm.

Bà ta nghĩ rằng như vậy là tốt cho con trai mình.

Bên tai Quý Hoài Tây cứ liên tục vang lên tiếng lải nhải không ngừng, nào là lời dạy bảo không kiên nhẫn của Tần Ngọc Chi, nào là lời nói chỉ trích khó nghe của Tần Ngọc Chi, mỗi câu nói đều ép hắn ta bước tiếp.

“Mẹ! Mẹ đừng ép con nữa có được không?!” Quý Hoài Tây gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ vằn lên, giọng nói văng vẳng trong đầu như muốn làm cả người hắn ta nổ tung!

Tần Ngọc Chi bị dọa nhảy dựng, giật mình sững sờ ngay tại chỗ.

Mặt trời lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống.

Người đàn ông thành đạt trong bộ đồ tây và giày da vào ban ngày đi khắp phố cùng con hẻm với tư thế cúi đầu chán nản, trên tay cầm một chai rượu đã cạn.

Hắn bất cẩn đạp phải cái gì đó, cả người khẽ trượt, suýt chút nữa bổ nhào về con đường phía trước mặt.

Một người vô gia cư cả người hôi hám bị người đàn ông say rượu phẫn nộ này đuổi theo chửi bới.

Tên vô gia cư thấy gã bợm nhậu này ăn mặc sang trọng, trực tiếp chạm bàn tay bẩn thỉu của mình lên và xé toạc chiếc cà vạt sạch sẽ đó của hắn ta.

“M* nó!”

Quý Hoài Tây giơ chai rượu rỗng lên và đập xuống, tên vô gia cư sờ trán, vệt máu tươi ướt đẫm chảy từ ngón tay vào lòng bàn tay.

Tên vô gia cư bị đau, nổi cơn thịnh nộ, hung hăng nắm chặt lấy cổ tay của Quý Hoài Tây định giật lấy chai rượu của hắn. Hai người ẩu đả qua lại, mùi rượu xen lẫn với mùi hôi thối, không những bẩn thỉu mà lại còn hỗn loạn không chịu được.

“Choang ——” Tên vô gia cư rốt cuộc cũng giành được cái chai, bắt chước động tác tàn nhẫn của hắn ta ban nãy, hung hăng đập mạnh vào đầu hắn ta.

*

Tần Ngọc Chi mới từ bệnh viện về nhà chưa được bao lâu thì lại nhận được điện thoại gọi đến từ bệnh viện.

Vừa nghe thấy con trai xảy ra chuyện, linh hồn nhỏ bé trong người bà ta như bị dọa tách thành hai nửa, bàn tay run lập cập bỏ điện thoại vào túi xách.

Ông hai nhà họ Quý nhàn nhã vác cái bụng bia đi dạo từ bên ngoài mới về, trong tay còn xách theo một túi nhựa nửa trong suốt màu xanh, cười ha hả nói với Tần Ngọc Chi: “Bà xã, anh kể em nghe nè, mới nãy ở ngoài anh gặp được…”

Không đợi ông nói hết lời, Tần Ngọc Chi đã đẩy người đàn ông đang chắn trước mặt mình ra, bất cẩn đụng phải túi nhựa kia, đồ đạc bên trong rơi khắp sàn nhà thế nhưng Tần Ngọc Chi cũng không vì vậy mà ngừng lại thêm một giây phút nào.

Thấy vợ vờ như không thấy coi mình giống hệt như người vô hình, vờ không nghe thấy, thậm chí ban nãy đồ đạc của ông rơi xuống sàn cũng giống như không có gì xảy ra, ông hai nhà họ Quý thở dài bất đắc dĩ.

Sau khi bóng dáng của Tần Ngọc Chi biến mất, ông hai nhà họ Quý, ông hai nhà họ Quý lấy trái cây tươi từ trong túi nhựa ra. Ông vẫn còn nhớ đây là trái cây mà vợ thích nhất, nhưng bây giờ bà ấy đến cả nhìn cũng lười nhìn thêm một cái.

Ông biết, vợ vẫn luôn ghét bỏ ông không có chí lớn, nhưng ông chỉ thích cuộc sống đơn giản và ấm áp, tình nguyện sống cuộc đời bình thường, có sai không?

Tần Ngọc Chi chạy liên tục tới bệnh viện, đồng thời vẫn không quên cho người phong tỏa tin tức.

Quý Hoài Tây mất đi ý thức, mê man chìm vào trong một giấc mơ đối với hắn mà nói là vô cùng đặc biệt.

Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đó có liên quan mật thiết với mọi người xung quanh, nhưng kết cục lại hoàn toàn khác biệt.

Trong giấc mơ, ở bữa tiệc hai gia đình gặp nhau ngày hôm đó, hắn ta và Tịch Tuế đã xác nhận hôn sự.

—— Dưới đây là cảnh trong giấc mơ của Quý Hoài Tây ——

Quý Hoài Tây đang chậm rãi trò chuyện cùng với cha mẹ Tịch trong bữa tiệc rượu của nhà họ Tịch, làm cho người lớn nhà họ Tịch rất hài lòng.

Tịch Tuế cúi đầu, từng chút một giải quyết thức ăn trong chén, điều mà trong lòng suy nghĩ cơ bản chẳng phải là chuyện kết hôn này.

Cô chỉ biết rằng, vượt qua lần này thì cuộc sống tương lai của cô sẽ được tự do!

Yên lặng ăn tối chẳng qua là vì muốn giết thời gian, hai chén cơm xuống bụng, rốt cuộc Tịch Tuế cũng ăn no. Cô không dẹp chén mà vẫn cầm đũa trong tay, giả vờ như vẫn chưa ăn xong.

Tịch Tuế lén lút ngước mắt lên nhìn quét một vòng quanh cái bàn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người đàn ông mặc áo len dệt kim màu be ở phía đối diện, người ấy là người bạn thân nhất của cô khi còn bé —— Quý Vân Tu.

Tại sao lại nói rằng là người bạn thân nhất khi còn bé?

Bởi vì bọn họ đã là bạn cùng lớp từ khi ở nhà trẻ cho đến cấp hai, nhưng sau khi vào cấp ba, tình trạng của Quý Vân Tu không phù hợp để học lên tiếp nên chỉ đành bảo lưu học bạ, quãng thời thời gian khác đều ở nhà, theo mẹ kế Khương Thụy Vân của anh nói là đã đặc biệt mời giáo viên đến dạy kèm cho anh ở nhà.

Cô gái 17 – 18 tuổi tràn trề năng lượng, điều muốn hướng tới nhất chính là tương lai tươi đẹp.

Mới đầu, Tịch Tuế vẫn sẽ chạy đến nhà họ Quý, từ từ bài vở lẫn bài tập của cấp ba cũng nhiều và nặng nề dần, cô cũng quen biết thêm nhiều bạn bè cùng chung chí hướng hơn nên thời gian nhớ tới Quý Vân Tu tự nhiên sẽ giảm đi.

Sau khi thi đại học xong, cô vì theo đuổi ước mơ của mình mà dứt khoát đăng ký vào trường đại học ở thành phố khác, từ đó

Tốt nghiệp đại học xong, cô lại du ngoạn khắp thế giới cùng bạn bè để sưu tầm dân ca, mất thêm hai năm nữa.

Vả lại, Quý Vân Tu không sử dụng điện thoại, thậm chí trên mạng cũng không thể liên lạc được, cứ tính như vậy thì giữa bọn họ đã cách nhau không biết bao nhiêu ngày đêm, tự nhiên cũng không tìm lại được cảm giác thuở ấu thơ.

Cô chăm chú nhìn Quý Vân Tu hồi lâu, một ánh mắt người kia cũng không đáp lại cô. Tịch Tuế khẽ thở dài một hơi, có lẽ Quý Vân Tu đã quên mất cô từ lâu rồi.

Chuyện kết hôn của nhà họ Quý và nhà họ Tịch đã được bàn bạc ổn thỏa, cuối cùng khi rời khỏi đó, Quý Hoài Tây hoàn thành nghĩa vụ của một vãn bối tận tụy làm tròn bổn phận, quan tâm hết tất cả những người lớn trong nhà.

Mẹ ruột Tần Ngọc Chi lôi kéo tay của Tịch Tuế, khắp gương mặt là nụ cười ôn tồn nhất: “Tuế Tuế, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

Tịch Tuế không lên tiếng trả lời, trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười mỉm vừa khéo léo lại xa cách.

Người lớn hai nhà vẫn nói lời khách sao, dần đần, Tịch Tuế càng đi càng thụt lùi về sao. Cô vô tình hay cố ý sánh bước cùng với Quý Vân Tu, cô đi bên cạnh anh rồi hô một tiếng: “Quý Vân Tu.”

“ …” Đương nhiên người kia sẽ không đáp lời cô.

Quản gia Quý đi ở sau cùng chỉ lo chăm sóc cho sự an toàn của cậu chủ nên cũng không trực tiếp trả lời thay Quý Vân Tu.

“Anh thật sự không nhớ ra em sao?” Tịch Tuế có hơi mất mát, cho dù tình bạn của bọn họ đã dần phai nhạt theo dòng chảy của thời gian, nhưng cũng không đến mức ngay cả một ánh mắt anh cũng không thèm nhìn cô vậy chứ.

“Xin cô Tịch tha lỗi, không phải cậu chủ chống đối cô đâu, chỉ là cậu ấy tương đối yên lặng mà thôi.” Quản gia Quý cuối cùng cũng lên tiếng.

Tịch Tuế khẽ gật đầu, cô lại nhẹ nhàng thở dài: “Hầy, anh Vân Tu vẫn giống hệt như lúc nhỏ vậy.”

Quý Vân Tu vẫn luôn im lặng đột nhiên nghe thấy giọng nói và xưng hô quen thuộc nên ngước mắt lên chăm chú nhìn cô.

Lúc này, mẹ Tịch đang đi ở phía trước quay đầu lại gọi một tiếng: “Tuế Tuế…”

Tịch Tuế giơ tay đáp lại một câu: “Dạ, tới ngay đây.”

Tay phải giơ điện thoại vẫn còn cầm trong tay lên, lúc cánh tay buông xuống tự nhiên bất cẩn đụng phải gì đó, tay trượt một cái điện thoại rớt xuống đất một tiếng ‘choang’.

Tịch Tuế lập tức khom người xuống nhặt điện thoại lên, vừa lật màn hình lên thì, thôi xong… bể màn hình rồi.

Cô quay đầu lại một cách buồn bã nhìn thoáng qua, tuy ban nãy hai người đi cùng nhau nhưng lại cách ở giữa khoảng nửa mét.

Không biết Quý Vân Tu đã đứng kế bên từ khi nào, cô nhất thời vô tình đụng phải sổ ghi chép của anh, điện thoại di động không cầm chắc liền theo đó rơi trên mặt đất.

Cô không trách Quý Vân Tu mà chỉ cảm thấy bản thân hơi xui xẻo.

Mẹ Tịch lại đang thúc giục nên cũng không cho phép cô suy nghĩ nhiều, Tịch Tuế đau lòng cất điện thoại đi rồi nhanh chóng đuổi theo.

Cô cũng không biết rằng, người đàn ông ấy ban nãy đã chủ động bước lên một bước, chăm chú nhìn bóng lưng của cô hồi lâu.

Sau đó không lâu, Quý Hoài Tây đính hôn rồi kết hôn với Tịch Tuế.

Đêm tân hôn, Quý Hoài Tây vì bận rộn công việc nên không có thời gian ở bên cạnh cô dâu, còn Tịch Tuế lại chẳng tức giận một chút xíu nào, thậm chí còn cảm thấy thoải mái, tự do.

Quý Hoài Tây chính thức qua lại với tập đoàn Tịch thị, còn Tịch Tuế đã rời khỏi thành phố để theo đuổi ước mơ.

Trong vòng ba năm sau đó, thỉnh thoảng Tịch Tuế có về nước nhưng cũng chỉ để thăm nom cha mẹ.

Đúng vào ngày sinh nhật của Quý Lăng Thành, Quý Lăng Thành không muốn hoang phí vào thứ không đâu nên chỉ mời vài gia đình có mối quan hệ gần gũi, nhà họ Tịch tự nhiên cũng là một trong số đó.

Lần này, Tịch Tuế gặp được bạn gái của Quý Vân Tu trong buổi tiệc rượu của nhà họ Quý —— Sơ Doanh.

Sơ Doanh vốn là thư ký của Quý Hoài Tây, bởi vì có khoảng thời gian Quý Hoài Tây đến chỗ của Quý Lăng Thành để bàn bạc chuyện công việc nên có vài lần dẫn Sơ Doanh theo, không ngờ rằng Sơ Doanh vừa dịu dàng lại kiên nhẫn cũng như vô cùng có thiện cảm đối với Quý Vân Tu.

Quý Lăng Thành muốn tìm người bầu bạn cả đời cho con trai nên cũng không đòi hỏi gương mặt xinh đẹp cỡ nào, gia thế hiển hách bao nhiêu mà chỉ mong người đó có thể tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cho con trai mình thật tốt.

Dưới sự giúp đỡ của Khương Thụy Vân và Quý Hoài Tây, Sơ Doanh trở thành bạn gái của Quý Vân Tu trong mắt của mọi người.

Quý Vân Tu từ đầu tới cuối chẳng phản bác gì, có lẽ là bởi vì anh căn bản không cảm nhận được những chuyện này hay người này có mối quan hệ gì với anh.

Tiếp đó nữa, Quý Hoài Tây dựa vào thủ đoạn mà thâu tóm nhà họ Tịch vào túi của mình nhanh như chớp, ly hôn với Tịch Tuế, đoạn tuyệt quan hệ trên mặt pháp luật và làm cho nhà họ Tịch nợ nần khắp nơi.

Quý Hoài Tây nắm giữ cả tiền tài lẫn quyền lực trong tầm tay, người đẹp thì ở trong lòng. Còn Tịch Tuế thì đang trong đám mây sạch sẽ trên bầu trời lại rơi xuống vũng bùn dơ bẩn dưới mặt đất.

Điều bất ngờ là, Quý Vân Tu – người mà gần như bị quên lãng lại lén lút chạy khỏi nhà họ Quý để tìm Tịch Tuế.

Không biết thằng ngốc đó sao đột nhiên lại trở nên thông minh như vậy, thế mà lại biết xin sự giúp đỡ từ người cha Quý Lăng Thành kia, muốn ông ta ‘cứu lấy Tuế Tuế’.

Quý Lăng Thành vốn cũng đã vô cùng bất mãn vì chuyện Quý Hoài Tây thâu tóm nhà họ Tịch, cộng thêm việc đối với con trai, ông gần như muốn gì được nấy nên  ngay lập tức dặn dò quản gia Quý thu xếp đi đón Tịch Tuế về nhà họ Quý.

Tịch Tuế khi đó cực kì ghét nhà họ Quý nên tự nhiên không chịu nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Quý.

Nhưng Quý Vân Tu dù có chịu sự lạnh nhạt cỡ nào thì trong lòng vẫn nhớ mãi không quên Tịch Tuế.

Khương Thụy Vân tìm được Quý Hoài Tây: “Tình huống gần đây của nó hơi bất thường, tình bạn thuở nhỏ giữa nó với con bé Tịch Tuế kia không phải là ít, Quý Lăng Thành lại không nỡ để nó thất vọng. Nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ ngày nào đó Tịch Tuế nghĩ thông suốt mà về nhà họ Quý thật thì chẳng phải là làm loạn kế hoạch của chúng ta hay sao!”

Ánh mắt Quý Hoài Tây âm trầm: “Vậy thì hãy cứ đánh đòn phủ đầu, khiến con ả mãi mãi không trở mình nổi nữa là được!”

—— Giấc mơ kết thúc ——

Quý Hoài Tây bị tên vô gia cư đập chai vào đầu, trong khoảng thời gian ngắn bị hôn mê sâu.

Tần Ngọc Chi ngồi bên cạnh giường, lau nước mắt hết đợt này đến đợt khác: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì con muốn mẹ phải làm sao đây!”

“Con trai tôi…”

“Mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại con thành thế này đâu!”

Tần Ngọc Chi nghe nói, khi đó cùng được đưa vào bệnh viện còn có một kẻ lang thang, cũng bị đập vỡ đầu. Nhưng bà ta ta cũng chả quan tâm rốt cuộc ai đúng ai sai, chỉ biết rằng người kia đã làm hại con trai mình thì phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc!

Gã lang thang không quyền, không thế, tự nhiên không đấu lại Tần Ngọc Chi, lần này coi như bị thua một vố siêu đau.

Chỉ trong vòng một ngày, vừa mất cháu mà con trai còn bị thương, trong lòng Tần Ngọc Chi giống hệt như bị đâm mấy nhát dao, đau đớn vô cùng!

Một tuần sau Tịch Tuế bước vào cuộc sống hôn nhân.

Đây vốn là thời cơ tốt để du lịch hưởng tuần trăng mật, tiếc rằng cô phải chăm sóc cho Quý Vân Tu nên phần lớn thời gian hai người đều ở trong căn hộ.

Người cha già săn sóc con gái nên cho nghỉ phép một thời gian dài, nhưng mỗi ngày cô vẫn sẽ nhận được tài liệu một số công việc do Trương Húc gửi tới, đây là yêu cầu của chính cô vì cô sợ nghỉ ngơi quá lâu khi trở về sẽ không khớp với công việc của công ty.

Phòng vẽ ở căn hộ đối diện đã lắp đặt xong, phòng riêng của tia Chớp cũng đã trang trí xong, tất cả dần trở nên tốt hơn.

Quý Vân Tu đang ngồi ghế treo ngoài ban công, trên tay cầm một quyển sách liên quan đến hội họa và đọc hết sức chăm chú.

Tịch Tuế len lén lên lầu lấy chiếc máy ảnh đã phủ bụi từ lâu của mình ra, tự tìm góc chụp rồi nhìn chăm chăm vào tấm hình trong máy ảnh mà cười ngớ ngẩn.

Quý Vân Tu phát hiện ra cô, Tịch Tuế liền giơ máy ảnh lên rồi ra ban công để lựa ảnh chung với anh: “A Tu, anh thích tấm nào?”

Anh im lặng không phát biểu ý kiến gì.

Bản thân Tịch Tuế cũng xem đến là nhiệt huyết: “Tấm này góc mặt đẹp… tấm này ánh sáng tốt… tấm này thì… cái nào cũng đẹp hết trơn!”

Cô quyết định, giữ lại hết để chỉnh ảnh!

Coi tới coi lui mấy tấm, cô chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Quý Vân Tu, cô khẽ chạm vào mái tóc đen dày và mềm mại của anh: “A Tu, hình như tóc anh hơi dài rồi đấy.”

Cô suy xét một lượt liền đề nghị: “Em cắt tóc giúp anh nhé, thế nào hả?”

Quý Vân Tu: “…”

Mặc kệ anh có trả lời hay không, Tịch Tuế vô cùng thích thú chạy đi tìm cây kéo nhỏ, đặt ngón tay vào tay cầm của kéo rồi cắt vào không khí nghe ‘lách ca lách cách’.

Thấy cô đưa cây kéo tới, Quý Vân Tu nuốt nước miếng một cái, lặng lẽ lùi về sau một bước.

“A Tu, mau lại đây ngồi đi, em cắt tóc giúp anh nè!”

Quý Vân Tu: “…”

Em thế này, làm anh hơi sợ…

Tuy anh im lặng không nói, nhưng dưới ánh mắt tha thiết đó của Tịch Tuế, anh vẫn ngoan ngoãn bước đến.

Tịch Tuế đã tìm được rất nhiều video trên mạng, bắt đầu vừa ‘học’ vừa ‘thực hành’ cắt tỉa cho anh.

Các cô gái ở lĩnh vực này vẫn khá là tỉ mỉ, phủ mặt trước và mặt sau người bằng một lớp nylon, để tránh tóc vụn rơi vào quần áo. Cô tỉa tỉ mỉ từng chút một và từ từ cắt chúng đi, còn thật sự tỉa ngắn bớt một ít tóc của Quý Vân Tu.

Quý Vân Tu giơ gương lên, trừng mắt nhìn tóc vụn rơi xuống. Mặc dù không phong cách được như tiệm cắt tóc, nhưng cũng không xảy ra lỗi lớn gì.

Không thể tránh khỏi một ít tóc vụn bị dính lên mặt, Tịch Tuế lấy ra hai tờ khăn giấy.

Lông mi của Quý Vân Tu vừa rậm vừa dài, đôi mắt nâu nhạt vô cùng xinh đẹp. Trong mắt còn phản chiếu bóng dáng của cô, cô cực kì yêu thích đôi mắt này.

“A Tu, nhắm mắt lại nào.”

Anh nhắm mắt lại không chút do dự, không có bất cứ nghi ngờ nào đối với lời nói của cô.

Tịch Tuế giơ khăn lông mềm lau vụn tóc ở dưới khóe mắt anh, lại cẩn thận lau sạch phần tóc còn sót lại trên mặt. Bàn tay nâng cằm anh xoay trái phải để xem, xác nhận trên mặt sạch sẽ, gọn gàng mới thả người ra: “Được rồi, có thể mở mắt ra.”

Tịch Tuế trả gương lại cho anh.

Quý Vân Tu nhìn kiểu tóc mới trong gương, bỗng nhiên càng không muốn nói chuyện hơn nữa.

Tịch Tuế rất hài lòng với thành phẩm của mình, hớn hở chụp hình đăng lên vòng bạn bè.

Chẳng mấy chốc đã nhận được bình luận trả lời nhưng hầu như đều là spam.

Diệp Liễu Nhứ: Đây chính là đang bật chế độ khoe tình cảm đó sao?

Quý Nhan: Chị dâu thật là giỏi, anh cả đẹp trai quá!

Quý Nhan luôn nói chuyện dễ nghe, khen ngợi người khác lên tới trời.

Sở Úc: @Diệp Liễu Nhứ anh xin được hiến dâng đầu mình cho em.

Diệp Liễu Nhứ: @Sở Úc nhận một cái đầu, hình như… hơi bất ngờ…

Trương Húc: Bà chủ nhỏ, có xem xét tăng lương không ạ?

Sở Úc: @Trương Húc anh vẫn còn đang nằm mơ đấy à!

Tịch Tuế: Tôi nhận được thông báo các anh lơ là trong giờ làm việc, tôi còn có chứng cứ nữa!

Bỏ điện thoại xuống, quay lại để tháo miếng nhựa ra cho Quý Vân Tu đang ngồi đó không nhúc nhích.

Tịch Tuế lấy lòng bàn tay chạm nhẹ vào tóc anh, hơi khó khăn.

“A Tu, anh thấy đẹp không?”

“ …”

“Anh không thích hả?”

“ …”

“Đây là lần đầu tiên em giúp người khác sửa tóc đó, anh không thích thiệt hả?”

“ …” Anh không muốn nói dối.

Cô khom người ôm lấy cổ Quý Vân Tu từ phía sao, cất lời làm nũng: “Ông xã ~”

Cả người Quý Vân Tu chấn động.

“Anh nói thích để dỗ dành em đi mà.” Tịch Tuế cố chấp đòi câu trả lời.

Mang tai của người đàn ông nhanh chóng đỏ bừng lên, anh giơ tay lên chạm vào gò má của cái người đang tựa lên bả vai mình kia một cách chính xác.

Ngón tay gõ nhẹ lên cánh môi cô vài cái.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi