Quý Lăng Thành tan làm về nhà, Khương Thuỵ Vân vẫn lui tới như thường, cố gắng chăm sóc chồng thật tốt.
Quý Lăng Thành ngồi trên sô pha nghỉ ngơi đọc báo, Khương Thuỵ Vân bưng trà lại, ngồi xuống bên cạnh ông.
“A Thành, em có chút chuyện, không biết là có nên nói không…” Giọng nói bà ta chần chờ.
Quý Lăng Thành hơi ngước mắt lên, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc ban ngày em vô tình nghe thấy A Tu nhắc đến Tuế Tuế, còn nói một mình nữa, cứ như là Tuế Tuế đang ở đây vậy…” Khương Thuỵ Vân cố gắng nói uyển chuyển nhưng cuối cùng lại chỉ vào đầu.
“Anh cũng biết là bây giờ Tuế Tuế đang nằm viện chưa tỉnh lại, em sợ Vân Tu cố chấp với Tuế Tuế quá thì ép chính mình.” Một mình nói chuyện thì một là gặp ma, hoặc là bị tâm thần.
Quý Lăng Thành trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói: “Là bà suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ nó chỉ nhớ Tuế Tuế quá thôi.”
“Em cũng hi vọng là mình nghĩ nhiều, nhưng lúc đó quản gia Quý cũng có mặt, anh cứ hỏi ông ấy xem, đáng sợ biết bao. Chúng ta nghĩ nhiều hay không thì cũng không quan trọng, lỡ như Vân Tu thật sự có vấn đề gì khác thì đó mới đáng lo.”
Khương Thuỵ Vân nói rồi vội vã ra vẻ lo lắng không thôi, “Em đề nghị là chúng ta cứ dẫn nó đi khám bệnh xem. Không có gì thì tốt, nếu có gì thì cũng kịp thời chữa khỏi.”
Khương Thuỵ Vân nói có lý rõ ràng, nói thế nào cũng đều là suy tính sức khoẻ cho Quý Vân Tu.
Cuối cùng Quý Lăng Thành cũng bị thuyết phục.
Ông vẫn lo cho con trai nên hôm sau dời lịch làm việc, cùng Khương Thuỵ Vân dẫn Quý Vân Tu đi khám bệnh.
Bác sĩ hỏi thăm tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Khương Thuỵ Vân bắt đầu thêm mắm dặm muối với vẻ mặt lo lắng.
Bác sĩ đề nghị, “Theo như mọi người miêu tả thì tôi đề nghị nên cho cậu ấy kiểm tra tâm thần.”
“Bệnh tâm thần một chứng rối loạn chức năng não gây ra bởi các yếu tố có hại khác nhau bên trong và bên ngoài cơ thể con người. Nó có thể dẫn đến hoạt động bất thường của ý thức, suy nghĩ và hành vi của con người và bệnh nhân có khả năng bị ảo giác thính giác và thị giác.”
Quý Lăng Thành nhớ đi nhớ lại ghi tạc trong lòng, làm ông không thể tiếp thu.
Con trai từ nhỏ đã bị bệnh tự kỉ, sao lớn lên lại thành… bệnh tâm thần?
Ông liên tục xua tay, nói muốn mang Quý Vân Tu về nhà chăm sóc.
Khương Thuỵ Vân vội đè ông lại, “Em biết anh không muốn đối mặt nhưng lỡ như là thật thì sao? Phát hiện sớm thì có khả năng chữa khỏi, nếu cứ trì hoãn thì không dám tưởng tượng hậu quả ra sao nữa.”
Vẻ mặt bà ta nghiêm túc, cuối cùng Quý Lăng Thành cũng đành chịu.
Mặc dù ông không muốn đối mặt nhưng không thể chối rằng ông thật sự rất lo lắng.
Khương Thuỵ Vân liên hệ với ba gã y tá, hi vọng bọn họ có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Quý Vân Tu không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi trong nhà trả lời câu hỏi của bọn họ.
Trong này có hai gã được sắp xếp đến, thấy câu trả lời thì mày nhăn chặt lại.
Tuy chữ viết của Quý Vân Tu méo mó nhưng vẫn cảm thấy rằng câu trả lời của anh không có vấn đề gì cả, anh cũng không biểu hiện hành vi bất thường gì.
Đương nhiên là Quý Lăng Thành sẽ không để con trai bị phán đoán bị tâm thần dễ dàng vậy được, ông thấy câu trả lời của con trai thì rất an tâm.
Dù cho Khương Thuỵ Vân có tâm làm hại Quý Vân Tu thì cũng không chắc chắn được rằng anh bị bệnh được.
Kế hoạch của Khương Thuỵ Vân cùng với Quý Hoài Tây tạm thời tan biến.
Quý Hoài Tây rất bất mãn với kết quả như vậy, “Không phải bà nói anh ta kì lạ à? Sao bây giờ lại thế này?”
“Lúc đó tôi thật sự thấy nó…” Giải thích không rõ, Khương Thuỵ Vân liên tục thở dài, “Cũng không biết sao nữa, thế mà không nắm được nhược điểm của nó.”
Nếu Quý Vân Tu có biểu hiện lạ thường thì bọn họ sẽ nắm nó trong tay, nhưng Quý Vân Tu lại thành công thoát khỏi cái bẫy nguy hiểm.
Quý Hoài Tây nghẹn họng, “Nếu anh ta muốn gặp Tịch Tuế thì nghĩ cách cho anh ta trở lại bệnh viện lần nữa đi.”
Sau khi ly hôn hắn mới biết, người vợ hắn cưới ba năm thế mà lại là người Quý Vân Tu thương nhớ trong lòng.
Đúng thật là khó chịu, nhưng hôm nay Tịch Tuế nằm trên giường bệnh thoi thóp như người thực vật thì hắn cảm thấy người này không hề xứng với mình.
—
Đối với một số người thì chuyện Quý Vân Tu tiến hành kiểm tra tâm lí là chuyện sợ bóng sợ gió.
Trong khoảng thời gian này trong đầu Tịch Tuế đều là nghĩ cách chữa khỏi cho Quý Vân Tu, dạy anh có thể sinh hoạt hằng ngày, không ngờ hai người kia lại có ý cấu kết với nhau làm hại anh!
Trải qua việc ngoài ý muốn đời trước, cô thậm chí có lí do hoài nghi “cái chết” của mình có liên quan đến Quý Hoài Tây! Hoặc là nói, hai người kia sợ Quý Vân Tu cưới vợ sinh con rồi thì Quý Lăng Thành sẽ giao lại toàn bộ tài sản cho con trai.
Cô đưa ra đáp án cho Quý Vân Tu trong khi kiểm tra tâm lí, nên đương nhiên là không có vấn đề gì.
Cô muốn cẩn thận chút.
“A Tu, sau này ở trước mặt người khác anh đừng nói chuyện với em, cũng đừng gọi tên em, biết không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì Tuế Tuế chỉ muốn ở với mình anh, chỉ mình anh thấy thôi.”
Rõ ràng là cô nói vậy để dỗ anh nhưng Quý Vân Tu lại tin tưởng vô cùng.
Chỉ cần là lời Tuế Tuế nói thì anh đều nghe theo!
Khương Thuỵ Vân tìm mọi cách trốn ở phía sau Quý Vân Tu để quan sát hành vi của anh, phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng cá nhân và phòng vẽ, nếu như đi ra vườn hoa sau nhà thì cũng là là theo Tia Chớp vẽ tranh tĩnh, không nói chuyện bừa bãi với không khí nữa.
Chuyện này làm bà ta không thể nắm được nhược điểm nào nhưng Khương Thuỵ Vân không hề có ý định từ bỏ.
Năm đó bà ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Quý Vân Tu thờ ơ làm hại bà ta mất đi con trai, thậm chí mất khả năng làm mẹ mãi mãi. Bên ngoài bà ta ra vẻ làm người mẹ hiền quan tâm chăm sóc nhưng thực tế bà ta hận Quý Vân Tu đến tận xương.
Nhân lúc xung quanh không có người khác, Khương Thuỵ Vân cầm đồ ăn yêu thích của Quý Vân Tu đi đến, “Vân Tu, mẹ đem cho con chút đồ ăn này, con thích không?”
Bà ta biết Quý Vân Tu sẽ không đáp lại nên không có ý định chờ.
“Dạo này mẹ thấy con ở đây mãi, sau này con không vẽ tranh nữa à?”
“Con đó, sao lúc trước lại cố tình đi tìm Tịch Tuế chứ?”
“Bây giờ con bé đang nằm ở bệnh viện rồi, tay con cũng bị thương, sau này phải làm sao đây…”
Bà ta cố gợi lại những chuyện đau thương đó, từng câu từng chữ muốn ghim vào lòng.
Quý Vân Tu thờ ơ nhưng Tịch Tuế vô hình đang nổi giận!
Người đàn bà này không biết xấu hổ, chiêu trò hại người ùn ùn không đứt.
“A Tu, anh đừng nghe bà ta nói, chúng ta về đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Quý Vân Tu đưa theo Tia Chớp, lạnh nhạt lướt qua người Khương Thuỵ Vân.
Khương Thuỵ Vân lẻ loi bên bàn đồ ăn…
“Sao lại thế này, sao lại nghe thấy Tịch Tuế mà không có phản ứng gì.” Bà ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc thì thần kinh nào của Quý Vân Tu bị bệnh, lần trước thích muốn chết mà hiện tại lại quên hết đi.
Quý Vân Tu tiếp tục về phòng vẽ tranh.
Tịch Tuế đang đứng ở bên cạnh, suy nghĩ bay xa.
Vốn nghĩ rằng mình đang vô hình, người khác không nhìn thấy, không sờ được, không thể hành động, nhưng cô không chờ được nữa! Phải nhanh chóng lật tẩy hành vi ác độc của Khương Thuỵ Vân và Quý Hoài Tây, như vậy mới có thể bảo vệ Quý Vân Tu.
“A Tu, anh cầm giấy với bút đi, phải nhớ kĩ lời của em, sau đó cho quản gia Quý xem, được không?”
Anh ngoan ngoãn gật đầu, lấy quyển sổ tuỳ thân ra.
Tịch Tuế nhớ lại chuyện cũ, cho anh viết ra bí mật của Khương Thuỵ Vân và Quý Hoài Tây.
Chỉ bằng cách này không thôi thì không được, phải kiếm thêm bằng chứng.
Trừ Quý Lăng Thành, quản gia Quý là người quan tâm Quý Vân Tu nhất, chăm sóc anh tận tâm, cho nên quản gia Quý rất đáng tin cậy. Hơn nữa quản gia Quý làm việc kín đáo, không dễ rút dây động rừng, là người thích hợp nhất.
Khi Quý Vân Tu đem tờ giấy với chữ viết xiêu vẹo cho ông.
Quản gia Quý đọc xong hoảng sợ, “Cậu chủ, ai nói cho cậu vậy?”
Chữ viết là chữ của Quý Vân Tu, hiện tại anh có thể dùng tay gõ chữ trên điện thoại: Ai nói không quan trọng, bác chỉ cần đi tra xét.
Quý Vân Tu không nói lời nào, lúc anh nhìn chằm chằm thì ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Quản gia Quý bán tín bán nghi, đi tra theo nội dung trên giấy, thật sự tìm thấy một số manh mối.
Bí mật bị chôn giấu được đào ra làm đổi mới sự hiểu biết về Quý Hoài Tây của quản gia Quý.
Nhưng mấy năm nay Khương Thuỵ Vân hành động lén lút, tra cũng không ra chứng cứ. Tuy rằng trên tờ giấy viết bà ta lén liên hệ với Quý Hoài Tây nhưng không dễ mà có được bằng chứng thực tế.
Quản gia Quý lại cho Quý Vân Tu thứ mà mình tìm được, Quý Vân Tu dánh chữ bảo: Hãy giữ lại hai bản sao của tất cả các bằng chứng.
Anh khuyên lời khác.
Quản gia Quý chần chừ, hỏi: “Cậu chủ, bệnh của cậu đỡ rồi sao?”
Ông phát hiện ra dạo gần đây Quý Vân Tu càng ngày càng bình thường, ngoại trừ việc không nói lời nào thì anh không khác gì người thường.
Quý Vân Tu gật đầu.
Trên mặt quản gia Quý hiện rõ sự vui vẻ, “Thật tốt quá, tốt quá rồi!”
Quý Vân Tu dặn dò: Giữ bí mật chuyện này trước, bác chỉ cần làm theo lời tôi nói.
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ làm.” Quản gia Quý vui mừng lau nước mắt.
Nhiều năm ông chăm sóc Quý Vân Tu như vậy, đây là lần thứ hai ông vui vẻ.
Có Tịch Tuế nhắc nhở, quản gia Quý kiểm chứng rồi báo cho Quý Lăng Thành biết lòng xấu của Quý Hoài Tây.
Quý Lăng Thành nhận được mấy thứ kia thì sắc mặt trầm xuống.
Ông lăn lộn ở giới thương nghiệp lâu như vậy rồi mà từ khi Quý Hoài Tây ra tay với nhà họ Tịch thì ông mới biết mình nuôi một con sói trắng ăn thịt người!
Không phải là ông không có phòng bị với Quý Hoài Tây, chỉ là hiện giờ địa vị của Quý Hoài Tây trong công ty đã ăn sâu bén rễ nên phài cần thời gian để đuổi ra Quý thị.
Nhưng mà Khương Thuỵ Vân, người bên gối ông chưa từng nghi ngờ thế mà lui tới chặt chẽ với Quý Hoài Tây?
Quý Lăng Thành đã có khúc mắc với Khương Thuỵ Vân, một khi nghi ngờ ai thì ông sẽ cố gắng đi điều tra sự thật.
Không tra không biết, tra ra rồi thì đúng là sốc.
Người đàn bà này thế mà mua bác sĩ hại con trai ông?
Sau khi Quý Lăng Thành thấy rõ bộ mặt của Khương Thuỵ Vân, ông trực tiếp đưa đơn li hôn cho bà ta.
Khương Thuỵ Vân không chịu kí tên, còn cầu xin ông tha thứ.
Nhưng Quý Lăng Thành tuyệt đối không dám để bà ta lại bên người, “Khương Thuỵ Vân, những chuyện xấu bà làm đã bại lộ, kí tên sớm rồi rời đi đi.”
“A Thành, là em hồ đồ bị tiền che mắt, em không có ý định hại người.”
“Đừng biện hộ, tôi không thể nào để bà lại bên cạnh Quý Vân Tu.” Ở trong lòng Quý Lăng Thành, tóm lại con trai vẫn là quan trọng nhất, ông phải chặn những mối nguy hiểm lại.
Khương Thuỵ Vân không chịu kí, đương nhiên ông còn có cách.
Khương Thuỵ Vân bị nắm nhược điểm cắn chặt răng, chỉ đành chịu thua.
Thấy thế, Tịch Tuế vui mừng khôn xiết.
Nếu đời này không thể tìm ra chứng cứ hại người của Khương Thuỵ Vân thì không thể tống bà ta ăn cơm tù!
Nhưng kết quả này cũng khá hài lòng, ít nhất về sau trong nhà này không có ai có tâm hại Quý Vân Tu nữa!
Cô nhìn Khương Thuỵ Vân chằm chặp, đến khi thấy bà ta kí tên xuống đơn li hôn.
Tịch Tuế vui vẻ về lại phòng Quý Vân Tu, “A Tu, em vui quá, đã giải quyết xong tai hoạ ngầm rồi!”
Nghe thấy tiếng quen thuộc, Quý Vân Tu đột nhiên ngẩng đầu. Ngay khi thấy Tịch Tuế, vẻ mặt anh cương cứng lại.
Cơ thể Tịch Tuế bỗng nhiên trở nên trong suốt trong tầm mắt mà cô và Quý Vân Tu có thể nhìn thấy.
- -----oOo------