NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Tần Tứ đã xác định cánh cửa này đã bị người ta khoá trái từ bên ngoài, vả lại còn cố tình tăng nhiệt độ trong phòng lên.

Anh bình tĩnh buông lỏng tay nắm cửa ra, quay đầu lại nói với Quý Nhan: “Cởi đi.”

Quý Nhan: “?”

Cô lưu loát nắm chặt lấy chiếc áo khoác dày của mình và quấn mình lại chặt hơn nữa!

Tần Tứ nói chuyện đáng sợ như vậy, suýt chút nữa doạ chết cô rồi đấy.

“Cửa bị khoá trái rồi, nhiệt độ cũng bị tăng lên, điều khiển từ xa lại không ở đây.”

“Có ý gì hả?”

“Nếu cô chịu nóng được thì có thể tiếp tục mặc cái áo khoác dày đấy ở trên người đi.”

Không thì, cởi ra!

“Tần Tứ, nhà anh đáng sợ thật đấy!”

“Tại cô dễ bị lừa quá thì có.”

Khóe môi Quý Nhan giật giật, nhưng cô không nói gì để bác bỏ.

Cô hiểu rồi!

Cô hiểu rõ rồi!

Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như thế chứ, hết thảy chuỗi trùng hợp liên tiếp này rõ ràng là do bà cụ sắp đặt!

“Không ngờ cả nhà anh đen tối như vậy đấy.”

Anh bình tĩnh cởi áo vest ra, đặt trên ghế.

Quý Nhan cứ thế chỉ nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô mở to.

Bề ngoài của con cáo già này trông khá là lừa đảo, mỗi việc kéo cà vạt thôi mà đã đẹp trai như thế…

Cả người Quý Nhan run lên, nhẹ lắc đầu: Ôi không không, cô không phải đến đây để thưởng thức nam sắc đâu!

Con cáo già cởi áo khoác, tháo cà vạt còn chưa đủ, dường như sợ nóng nữa, ngón tay thon dài đặt ở trước ngực, động tác lưu loát cởi ra hai cái cúc áo, lộ ra một mảng…

Cô khẽ vỗ về mặt mình để bản thân tỉnh táo lại một chút: Ôi không không, cô đang bổ não cái quái gì vậy!

Nhiệt độ trong phòng đã ổn định, nhưng ở trong không gian ấm áp thế này mà mặc cái áo khoác dày như vậy thật sự là đòi mạng!

“Tần Tứ, anh mau bảo bọn họ mở cửa ra!”

“Cô cảm thấy, bà nội sẽ dễ dàng mở cửa sau khi đã hao hết tâm tư sắp xếp nhiều như vậy hay sao?”

“Mấy người làm vậy có tính là bắt cóc không?”

“Không, chỉ giữ cô lại ăn bữa cơm thôi mà.”

“Khi nào về tôi sẽ đi mua một cuốn Pháp luật và pháp quy!”

Tần Tứ nhướng mày, thong thả ngồi về vị trí ban đầu tiếp tục dùng bữa.

Quý Nhan âm thầm nghiến răng.

Cô lấy điện thoại di động ra muốn liên lạc với người bên ngoài, nhưng lại phát hiện bên trong này chẳng có một chút tín hiệu nào cả!

Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở: “Không cần xem nữa đâu, bà nội đã nghĩ tới việc này từ lâu rồi.”

Mấy thứ đồ như thiết bị gây nhiễu tín hiệu này có lẽ đã được lắp đặt từ sớm rồi.

Cô gái thở phì phì đập điện thoại lên bàn: “Cho dù tôi có nóng đến ngất ở đây thì cũng tuyệt đối sẽ không cởi đồ trước mặt anh đâu!”

Người đàn ông vô cùng phối hợp với sự nóng nảy của cô, còn nhẹ nhàng gật đầu nữa.

Hai phút sau.

Cái áo khoác dày nặng bị Quý Nhan đặt trên một chiếc ghế khác, bản thân cô đang mặc chiếc váy hai dây cổ chữ V hở lưng mỏng manh ngồi tựa lên ghế, dùng tay quạt gió cho mình.

“Tần Tứ, trong phòng này có đồ gì có thể thổi gió được không?”

Chẳng những cô không vội vã ra ngoài nữa mà còn bắt đầu tự mình tìm kiếm những thứ cần thiết khác trong phòng.

Tần Tứ thu hết những động tác nhỏ của cô vào mắt: “Bây giờ hết sợ rồi à?”

Quý Nhan mạnh dạn nhún vai: “Sợ gì nữa, cũng có phải bắt cóc tôi đâu.”

Ngược lại, cô không lo lắng mình bị bắt cóc, bởi vì bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, từ đầu tới cuối bà nội Tần hoàn toàn không tin lời giải thích của cô, vẫn luôn tìm mọi cách để tác hợp cô với Tần Tứ.

Nhưng bà cụ nào biết đâu rằng, người mà Tần Tứ nhớ thương lại là chị dâu nhà cô chứ?

Đương nhiên, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra, cô phải bảo vệ tình yêu tuyệt đẹp của anh cả và chị dâu nhà mình.

Dù sao thì bây giờ có vội hay không vội cũng chẳng ra ngoài được.

Thế thì tại sao cô còn phải vội vàng để tâm trạng của bản thân thêm nóng nảy chứ?

Cứ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, thế nào cũng sẽ được ra ngoài thôi, bà cụ cũng không thể nhốt cô với cháu trai ruột của mình nóng chết trong này được.

Tần Tứ cũng không nghĩ tới, cô gái này lúc thế này lúc thế kia.

Ban nãy thì nhăn nhăn nhó nhó bảo có đánh chết cũng không cởi áo, bây giờ không những cởi áo mà dáng vẻ thục nữ gì đó ở trước mặt anh cũng mất sạch luôn.

Lúc trước cứ nghĩ cô chỉ là một cô nhóc ngây thơ thôi, nhưng bây giờ nhìn kĩ lại thì vóc dáng của cô cũng có thể gọi là một người phụ nữ trưởng thành đủ tiêu chuẩn.

Váy hai dây tinh tế, hoàn toàn để lộ ra chiếc cổ và cánh tay trắng ngần.

Cô không tìm được đồ, lúc dùng tay quạt gió, bàn tay nhỏ bé linh hoạt kia cứ phe phẩy mãi cũng không ngại mệt.

“Tần Tứ, anh không nóng à?”

“Ầy, cáo già này, hay là sau khi ra ngoài á, anh thuận tiện bồi thường cho tôi ít phí tổn thất tinh thần đi, nếu không tôi sẽ đi giở sách Pháp luật và pháp quy ra đấy.”

“Anh nói xem, tôi bị lừa thì cũng thôi đi, sao đến cả cái con người xảo quyệt như anh cũng bị lừa vậy hả, còn bị nhốt trong nhà mình nữa, nói ra cũng quá mất mặt rồi đấy.”

“Ra ngoài nhớ đưa phí bịt miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ tung chuyện xấu của anh ra!”

Thời điểm nhàm chán như thế này, nhìn biểu cảm đặc sắc đó của cô, nghe cô bô lô ba la không ngừng cũng khá là thú vị.

Quý Nhan sẽ không kìm nén bất cứ điều gì trong lòng, vui vẻ hay khó chịu đều sẽ nói hết ra, cô nói chuyện hoàn toàn sẽ không kiêng dè gì.

Có lẽ ngoại trừ quang minh chính đại công kích anh ra thì Quý Nhan đều sẽ nương ‘miệng’ với những người khác.

Cái cô nhóc này, thật ra rất bảo vệ anh trai và chị dâu nhà cô.

Có lẽ đến giờ trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để đề phòng anh đào góc tường đây mà.

Tần Tứ anh sẽ làm loại chuyện đó hay sao?

Ha!

Khoảng chừng một tiếng sau, bà nội Tần ‘thức dậy’, rốt cuộc cũng phát hiện ra bọn họ bị nhốt trong nhà ăn rồi.

“Ây dà, bà thật đúng là bà già lẩm cẩm mà, sao lại bất cẩn khoá trái cửa vậy chứ!”

Bà cụ lại bắt đầu rồi đấy, nước mắt cũng tuôn ra cả rồi.

Nhưng lần này Quý Nhan không tin nữa: “Bà nội Tần, thuốc nhỏ mắt của bà lộ ra ngoài rồi kìa.”

Bà cụ theo phản xạ cúi đầu xuống, lúc này bị lộ tẩy thật rồi, đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

Quý Nhan lễ phép nói: “Xin lỗi bà.”

Ban nãy là cô cố tình gạt bà cụ thôi.

Bà cụ biết vở kịch này bị vạch trần rồi, thở dài một cách đầy tiếc hận: “Bé Nhan à, xin lỗi cháu nhiều nhé, hôm nay đúng thật là bà già rồi lẩm cẩm quá.”

Quý Nhan lắc đầu, không oán trách, cũng không nói rằng mình không sao để dỗ dành bà cụ nữa.

Mặc dù loại chuyện không thật sự làm hại đến cô, nhưng cũng không thể có loại hành vi này được, nếu không sẽ lại có thêm lần thứ hai.

Bà cụ cũng không miễn cưỡng giữ khách thêm nữa: “Bé Nhan à, thực sự là bà nội không gạt cháu đâu, bà sắp xếp người để tài xế đưa cháu về nhé.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Lúc ra ngoài, Quý Nhan nhận ra bên ngoài đã tạnh mưa rồi, xem ra bà cụ đúng thật đã hao hết tâm tư, đến cả thời gian cũng tính toán chuẩn như vậy.

Bà cụ sai quản gia thu xếp tài xế, ai mà biết được người tài xế bước ra trên tay còn quấn băng gạc: “Bà chủ, tay tôi bị thương rồi…”

“Gì cơ? Sao lại thế?”

“Những người khác đâu?”

“Bà chủ, bà quên rồi sao ạ, Tiểu Trương nghỉ phép, Tiểu Lý thì đi công tác với mợ chủ, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi Tiểu Hà thôi ạ.”

Tiểu Hà bị thương nên hết tài xế rồi.

Bà cụ đưa mắt nhìn về phía Tần Tứ.

Tần Tứ khẽ nhíu mày: “Bà nội, đừng giỡn nữa.”

“A Tứ, việc này thật sự không phải do bà làm… Bà cũng có ngờ sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn thế này đâu, bé Nhan cũng đã nổi giận rồi, bà nào dám nữa.”

Bà cụ tuy chẳng nghiêm túc chút nào, nhưng lúc thẳng thắn thành khẩn nhận lỗi vậy mà còn có hơi tủi thân nữa.

Quý Nhan ngẫm nghĩ: “Không sao đâu, cháu tự ra ngoài bắt xe cũng được ạ.”

Bà cụ không chịu: “Thế thì sao mà được chứ, ở đây rất khó gọi xe, còn phải đi bộ một đoạn đường nữa, bây giờ trời cũng đã tối rồi.”

“A Tứ, nhọc cháu một lần vậy, bà nội đảm bảo sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai đứa nữa đâu.”

Biểu hiện của bà cụ vô cùng chân thành.

Ánh mắt buồn bã của bà chăm chú nhìn vào hai hậu bối khiến người ta rất cảm động.

Tần Tứ khẽ thở dài, cầm lấy chìa khoá xe: “Bà nội, đây là lần cuối cùng.”

Bà cụ gật đầu, vẻ mặt đầy bất lực và mất mát.

Đợi sau khi hai người trẻ tuổi quay người, bà cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.

Mãi cho đến khi xác nhận hai người trẻ tuổi đã rời khỏi nhà họ Tần, bà cụ lại thay đổi sắc mặt thêm lần nữa, cười khanh khách mà bảo với tài xế ‘đang bị thương’ kia: “Tiểu Hà, làm tốt lắm, tháng này tăng lương.”

Quản gia: “Bà chủ, lần này bà lừa cậu chủ về nhà như vậy, lỡ may bị cậu chủ biết thì làm sao?”

“Cậu tưởng nó thật sự không nhìn ra được à? Chẳng qua là nó phối hợp diễn với ta thôi.”

Quản gia khó hiểu: “Nếu đã như vậy, thế tại sao ban nãy bà chủ còn nói những lời đó?”

“Đương nhiên là nói cho bé Nhan nghe rồi.”

Bà biết, thằng cháu trai kia của mình rất thông minh, loại chuyện gạt nước mắt lừa người này không có tác dụng ở chỗ nó.

“Nó cũng không hề ghét Quý Nhan, theo ta thấy thì, hai đứa này có hy vọng.”

Bà tràn ngập chờ mong đối với tương lai của hai người này.

Xoa xoa hai tay, trong lòng vui tươi hớn hở: “Ây da, muốn đấu với ta à, còn non lắm.”

Chỉ cần bà già như bà bỏ mặt mũi xuống, còn không lừa được cháu dâu về hay sao!

Quý Nhan không ngờ rằng lần thứ hai ngồi chung xe với Tần Tứ lại đến nhanh như vậy.

Trong xe quá yên tĩnh, cô không quen cho lắm nên liền không nhịn được mà luyên thuyên: “Thật ra, bà nội Tần cũng khá là đáng thương, phần lớn các bà cụ từng tuổi này đều muốn ôm cháu chắt, kết quả bây giờ còn phải nhọc lòng vì chuyện hôn nhân của anh.”

“Cô đau lòng à?”

“Ầy dà, anh không thấy bà cụ trông có vẻ rất…” Trong chốc lát cô không tìm được từ để diễn tả, rối rắm một hồi mới nói: “Rất khiến người ta không nỡ sao, tôi không tán thành với cách làm của bà, nhưng tôi có thể hiểu được cách nghĩ của bà. Bà chỉ muốn anh mau tìm bạn gái mà thôi.”

“Tìm cô ấy à?”

“ …” Quý Nhan bị chặn họng, biết rõ người lái xe ở phía trước không nhìn thấy, cô vẫn trừng mắt liếc sau lưng, giơ nắm đấm lên đỉnh đầu anh rồi dứ dứ hai cái vào không trung.

Cô không dám tập kích tài xế ở trong xe, cuối cùng chỉ có thể dùng võ mồm: “Tần Tứ, sao mồm miệng anh độc địa quá vậy.”

Người đàn ông thong thả đánh tay lái, dành ra chút tâm tư để đáp lại lời cô: “Hay nói cách khác, bà khá là thích cô làm cháu dâu của bà.”

“Hừ, điều này chứng tỏ Quý Nhan tôi ai gặp cũng thích, già trẻ đều yêu.”

“ …” Trọng điểm hơi sai thì phải?

Tần Tứ đưa cô về đến nhà, đích thân xuống xe.

“Được rồi, đến nhà tôi rồi.”

“Ờ, đi thong thả.”

“Chú ý an toàn đấy, về đến nhà nhắn cho tôi một… À không, chúc anh về nhà bình an.”

Đôi lúc cô quen miệng nói với bạn bè ‘về đến nhà nhắn cho mình một tin nhắn’, suýt chút nữa là nói với cáo già rồi.

Cáo già còn cần cô lo lắng hay sao?

Quý Nhan tuỳ ý vẫy vẫy tay với anh, chạy nhanh về phía cửa nhà.

Có lẽ là cô chạy nhanh quá, bất cẩn trẹo chân vấp một cái.

Người đàn ông theo bản năng muốn đi về phía trước, nhưng lại thấy cô không hề chần chờ mà đứng thẳng dậy, khẽ xoa chân rồi tiếp tục chạy bước nhỏ về nhà.

Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười, dừng bước lại, thân hình cao lớn đứng ở đó, đưa mắt nhìn theo bóng lưng vui sướng kia an toàn về đến nhà.

Điện thoại vang lên một tiếng.

Anh cầm điện thoại, màn hình sáng lên, trên đó hiện lên một tin nhắn mới.

Nguyệt:【Anh hai, em về nước rồi.】

Anh mở tin nhắn ra, trả lời một chữ “Ừ” đơn giản, khoé miệng cong lên.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi