NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Khi bước ra khỏi nhà họ Tần, cả người Quý Nhan luôn ở trong trạng thái lâng lâng.

Cô bất giác sờ sờ khoé môi, tâm trí cứ hiện lên cảnh tượng trong phòng ngủ, sau khi Tần Tứ gọi nhũ danh của cô thì liền hôn… lên môi cô.

Lúc đó cô ngây ra một lúc… đẩy người kia ra rồi bỏ chạy!

Sau đó có mới phát hiện ra cửa phòng ngủ này không mở được!

Vừa quay đầu nhìn lại, cái tên cáo già vừa mới lợi dụng cô đang khoanh tay dựa vào bàn, tỏ vẻ nằm trong dự đoán, giọng nói cực kì đáng đánh đòn: “Ồ, lúc nãy khi vào phòng anh đã sơ ý khóa thêm một ổ khóa.”

Quý Nhan: “ …”

Làm vậy là cố ý đề phòng cô chạy trốn đúng không?

Không thể trốn thoát, nên chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

Nhưng lần này cô đã khôn ngoan hơn, lấy tay che miệng lại rồi mới hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”

Tần Tứ thong thả đứng thẳng người, đôi chân dài của anh tiến đến cửa.

Trong ánh mắt cảnh giác của cô, người đàn ông đặt một tay lên thành cửa, khiến cô không còn chỗ nào để trốn thoát.

“Cho anh một cơ hội, nhé?”

Quý Nhan xấu hổ đỏ bừng mặt: “Làm gì có ai như anh, cứ như vậy đã muốn cưới người ta…”

Còn chưa từng theo đuổi cô nữa mà đã nghĩ tới việc bỏ qua giai đoạn hẹn hò, yêu đương và nhảy thẳng đến bước kết hôn luôn rồi à?

Mơ đẹp quá nhỉ!

Tần Tứ khẽ vuốt cằm: “Được, anh hiểu rồi.”

Hiểu rồi?

Hiểu rồi cái gì?

Tên cáo già này thông minh như vậy, anh sẽ không định đào hố rồi chờ cô nhảy nữa đấy chứ!

Quý Nhan bị hố nhiều lần nên đã cảnh giác hơn: “Anh hiểu cái gì?”

“Em đang đợi anh…” Người đàn ông lại cúi đầu xuống lần nữa, bổ sung ý chính: “Theo đuổi em.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, âm thanh giống như đàn Cello từ tính trầm thấp, quyến rũ lạ thường.

Quý Nhan: Tai tê liệt, cả người cô cũng tê theo rồi.

Không phải anh đang theo đuổi em đâu mà là anh đang dụ dỗ em phạm tội đấy…

“Két.”

Nhân lúc cô không để ý, Tần Tứ mở khoá cửa ra còn kèm theo một câu nhắc nhở thân thiện: “Được rồi, giờ em chạy được rồi đó.”

Cứ như vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Lúc cô xuống lầu nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên ghế, còn Tần Nguyệt thì liên tục trấn an cảm xúc của bà.

Quý Nhan nói vài câu an ủi trái tim bà cụ xong cũng vội vội vàng vàng rời đi.

Dù sao thì ngay cả bản thân cô bây giờ còn không lo nổi.

Bóng dang Quý Nhan biến mất ngoài cổng lớn nhà họ Tần, bà cụ lập tức thay đổi bộ dạng thịnh nộ ngút trời lúc trước, vẻ mặt bà như hận không thể rèn sắt thành thép chỉ vào Tần Tứ: “Cháu nói thử xem, sao cháu lại để cô gái nhỏ nhà người ta tự đi về vậy hả? Bà lão như ta đã biến thành người xấu là để cháu trông tội nghiệp một chút, giúp cháu nắm được trái tim cháu dâu tương lai. Mà sao đến bây gờ cháu vẫn chưa dỗ dành người ta xong vậy chứ?”

Bà cụ Tần ghét bỏ cháu trai mình từ đầu tới đuôi một lượt: “Bà nuôi cháu có ích lợi gì không! Đúng là cái đồ đầu gỗ!”

“Bà nội, người bớt giận đi mà.”

“Bà nén không nổi!”

Lúc này tính khí của bà cụ mới thật sự bùng nổ: “Cháu đã không thích người ta mà cháu còn chạm… cháu còn… cháu còn huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta nữa, nhà họ Tần ta không có thứ phụ tình như cháu đâu!”

Màn trình diễn đã qua, Tần Tứ cũng phải thanh minh với bà cụ: “Cháu không chạm vào cô ấy.”

“Thế tại sao con bé lại cho rằng mình mang thai hả?”

Bà cụ cau mày một cái, cảm thấy sự thật không đơn giản như vậy, bà không khỏi suy đoán: “Không phải của cháu à?”

Nghĩ đến đây, trong lòng bà cụ càng khó chịu hơn: “Ôi trời, sao cháu vô dụng quá vậy hả! Thôi xong, thôi xong rồi, cháu không vừa mắt người ta, người ta cũng không hiếm lạ gì cháu.”

Tần Tứ day day trán, thở dài một hơi, chủ động thừa nhận: “Là do cháu lừa cô ấy.”

Nét mặt của bà cụ vừa rồi mới than trời trách đất thoáng cứng đờ: “Ý của cháu là… cháu cố ý à?”

Náo loạn cả nửa ngày, thằng cháu trai này của bà đã bắt đầu hành động rồi!

Tâm trạng của bà cụ lập tức chuyển từ buồn thương sang vui mừng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Bồ tát phù hộ, cháu không nên thân này của ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

Tần Tứ thông suốt rồi?

Không phải.

Anh chỉ, gặp được người có thể mang lại cho anh những cảm xúc khác nhau, vào đúng độ tuổi thích hợp mà thôi.

Nếu không phải là người đó, có lẽ bây giờ anh vẫn đang vẫn cảm thấy người vợ tương lai của mình nên có những đặc điểm cần thiết nào đó.

Về phần kế hoạch theo đuổi vợ sắp tới thì vẫn đang được vạch ra.

Lúc Quý Nhan tan làm, luôn gặp được Tần Tứ.

Tần Tứ tự nguyện đảm nhiệm làm tài xế cho cô, chiều nào anh cũng đúng giờ xuất hiện bên cạnh cô: “Đưa em về nhà.”

Mới đầu cô còn từ chối, vì rất dễ bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp.

Sau khi nghe xong lý do này, Tần Tứ lập tức đem dẹp chiếc xe hơi sang trọng của anh đi, thay bằng chiếc xe nhỏ bình thường nhất mà dân văn phòng cũng có thể mua được, bấm còi bên cạnh cô.

Chuyện như thế này kéo dài một tuần sau, Quý Nhan hỏi anh: “Anh đã quen lái xe sang rồi, đổi thành chiếc xe thế này để làm tài xế cho em mà không thấy tủi thân à?”

Tần Tứ gật đầu không chút do dự: “Có một chút.”

“ …” Con chó này!

Cô chỉ nói một câu thôi mà mắc gì còn hùa theo chi vậy hả!

“Nếu tổng giám đốc Tần cảm thấy tủi thân thì có thể không cần phải quan tâm tôi* làm gì.”

*Lúc này chị đang nói mỉa nên mình dùng ‘tôi’ nha, chứ qua chương này đổi sang anh – em hết rồi mọi người ạ hihi.

“Ý của anh là, nếu Nhan Nhan bằng lòng gả cho anh, chút xíu tủi thân này cũng không là gì cả.”

“Hừ, anh bảo cái chuyện theo đuổi em là ngày nào cũng đưa em về thôi đó hả?”

Tần Tứ cười không đáp.

Ha… đương nhiên không phải!

Quý Nhan nghĩ rằng cô đã trải nghiệm kỹ năng theo đuổi người ta của Tần Tứ rồi, nó cũng giống như các cặp đôi bình thường.

Sự cảnh giác của cô dành cho Tần Tứ trái lại giảm bớt nhiều, cô cảm thấy đẳng cấp của cáo già chẳng qua cũng đến thế mà thôi.

Thời gian ở bên cạnh Tần Tứ cũng vui vẻ vô cùng, nếu Tần Tứ thật lòng thật dạ tiếp tục kiên trì, cô cũng có thể thử hẹn hò với anh xem sao.

Quý ‘ma mới trong tình yêu’ Nhan chưa từng có mối quan hệ tình cảm chính thức nào nghĩ như vậy.

Nhưng Tần Tứ bận trăm công nghìn việc, không thể mỗi ngày đều đúng giờ đón cô tan làm được, chẳng hạn như hôm nay, Tần Tứ có gửi tin nhắn báo trước với cô, tối nay có buổi tiệc rượu ký hợp đồng với đối tác nên hôm nay không thể đón cô.

Quý Nhan giả vờ lạnh lùng nhắn lại hai chữ ‘biết rồi’.

Một lát sau, cô lại cầm điện thoại lên đánh một dòng chữ:【Chú ý sức khoẻ.】

Ở tiệc rượu, khó tránh khỏi phải uống rượu.

Quý Nhan tan làm đúng giờ, chậm rãi trở về nhà, tự nấu một bữa tối đơn giản rồi lại nhớ ra phải gọi video cho Tịch Tuế.

Bụng bầu gần năm tháng đã lộ rõ, Quý Nhan rất mong ngóng sớm được nhìn thấy em bé chào đời.

“Giá trị nhan sắc của cha mẹ cao như thế thì em bé sinh ra nhất định sẽ rất đáng yêu!”

Chủ đề tán gẫu của hai người từ chuyện em bé rẽ ngoặt đến chuyện tình cảm của cô.

Tịch Tuế nhớ tới nhiệm vụ mà phụ huynh giao cho cô: “Nhan Nhan này, dạo này mẹ em lại bảo chị nói gần nói xa hỏi em thử xem, em định bao bao giờ mới hẹn hò đấy?”

“Ầy dà, chị dâu à, chị đừng quan tâm đến mấy chuyện này cùng bọn họ mà.”

“Chị biết, chị cũng sẽ không can thiệp vào việc phát triển tình cảm của em, chỉ có điều, lúc trước em với Tần Tứ có tìm hiểu nhau phải không? Em không thích anh ta à?”

Nghe thấy tên của Tần Tứ từ miệng Tịch Tuế, tim Quý Nhan lệch một nhịp, cô ấp a ấp úng, chột dạ nói: “À… sao tự dưng chị lại nhắc đến anh ấy chứ…”

Tịch Tuế kìm nén hồi lâu, cô ấy dứt khoát nhân cơ hội lần này hỏi rõ ràng một lần: “Em đừng giả ngốc trước mặt chị nữa, kể từ lúc ở bãi biển đến giờ đã bao lâu rồi hả, mới đầu chị còn tưởng giữa hai người vẫn chưa xác định quan hệ nên chị mới giả vờ không biết, cũng không hỏi tới. Nhưng bây giờ cũng đã mấy tháng rồi, em vẫn chưa nói về việc có bạn trai hay gì cả, vậy nên chị mới muốn hỏi thăm xem sao.”

Quý Nhan mông lung: “Chuyện này… kể từ lúc du lịch ở bãi biển là chị đã nhìn ra rồi sao?”

Khi đó, trong lòng cô còn đang bận hết lòng ngăn cản Tần Tứ đến gần Tịch Tuế mà.

Tịch Tuế ăn một miếng táo nhỏ mà Quý Vân Tu đưa qua, tiếp tục tán gẫu với Quý Nhan: “Đôi mắt chị to thế này, cũng đâu có mù!”

“Một người như Tần Tứ, ngoại trừ bàn công việc với người ta, có bao giờ dành thời gian cho những việc khác nữa chứ. Các em đi dạo bãi biển vào ban đêm, sau đó lại đến nhà hàng nổi lãng mạn để ăn trưa, chính mắt chị nhìn thấy mà.”

“Nhưng trước đây chị dâu cũng đến nhà hàng ăn cơm với Tần Tứ mà, để bàn công việc thôi ạ.”

“Chuyện đó đâu giống nhau đâu, lúc đó Tịch thị hợp tác với Tần thị, nói chuyện toàn là về việc kinh doanh không à. Còn em, vốn là nhân viên thiết kế của bộ phận Thiết kế, nếu Tần Tứ chỉ muốn bàn bạc công việc thì sao lại mang em theo làm gì.”

Tịch Tuế vừa chỉ ra như vậy, rất nhiều chỗ bí ẩn đã được giải đáp.

Dường như Tịch Tuế từ đầu đến cuối cũng không biết Tần Tứ từng xem cô như là một ứng cử viên thích hợp làm bạn đời, nói như vậy, Tần Tứ thật sự chưa từng bỏ công sức ra để theo đuổi người khác sao?

Tâm trạng của Quý Nhan bỗng nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.

“Chị dâu, em…”

Quý Nhan đang chuẩn bị nói quan điểm của mình về Tần Tứ cho Tịch Tuế nghe, bỗng nhiên cô chỉ thấy ống kính của đối phương trở thành biến thành một màn hình xám xịt, chỉ nghe thấy giọng nói vang lên từ phía bên kia.

“Ầy dà, A Tu.”

“Em đang gọi video với Nhan Nhan mà, chốc nữa em sẽ nói với anh mà, được không?”

Chị dâu cô đang làm nũng vói anh trai cô.

Quý Vân Tu nói gì cô không nghe rõ, cũng có thể là chẳng nói gì cả, Tịch Tuế chỉ nhìn biểu cảm của anh là đã hiểu ý của anh rồi.

Một lát sau, hình ảnh màu xám ở đầu bên kia vẫn không có động tĩnh gì, cô chỉ nghe thấy tiếng anh trai và chị dâu đang ném thức ăn cho chó: “Được rồi, cho anh hôn em trước một cái đó.”

Quý Nhan:!

Em không đến đây để ‘ăn chanh’* đâu nhé!

*Ăn chanh /liếm chanh (恰柠檬) ý chỉ ghen tỵ với người khác nhưng không phải là ghen ghét.

Nghe thấy cuộc trò chuyện ngọt ngào của cặp vợ chồng kia, Quý Nhan nhìn về điện thoại mình, lặng lẽ thở dài một hơi.

Kẻ độc thân hèn mọn không xứng!

Vào lúc chín giờ, Quý Nhan dựa vào ghế sô pha cầm máy tính bảng trên tay, cô đang vẽ tranh trên màn hình bằng bút cảm ứng.

Điện thoại để ở bên cạnh bỗng nhiên bắt đầu đổ chuông, màn hình sáng lên.

Không ngờ lại là Tần Tứ gọi đến.

“Alo?”

“Nhan Nhan.”

Giọng nói của người đàn ông từ trong điện thoại vang lên, có hơi khàn khàn.

Quý Nhan nắm chặt điện thoại: “Sao vậy?”

“Đến đón anh, được không?”

“Hả? Đón anh á?”

“Ừ, uống rượu rồi, hôm nay đành nhờ em đưa anh về vậy.”

Nghe lời này xong, tự dưng cô có cảm giác như cáo già biến thành trung khuyển cầu xin sự giúp đỡ của cô vậy nhỉ?

Quý Nhan tự mình suy diễn ra một đống hình ảnh, không hiểu sao lại thấy hơi phấn khích: “Anh đang ở đâu?”

Tần Tứ gửi địa chỉ cho cô.

Quý Nhan bắt xe đến đó, không phải đến phòng bao đón người như trong tưởng tượng, thay vào đó cô nhìn thấy chủ tịch đại nhân ngày thường chỉ tay năm ngón đang đứng một mình ở ven đường, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Chí ít thì Quý Nhan cảm thấy như vậy đấy…

Vì vậy, sau khi xuống xe, tốc độ chạy về phía Tần Tứ càng trở nên gấp gáp hơn.

“Này! Em đến rồi!”

Tần Tứ chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười tràn đầy năng lượng của cô gái trẻ hiện rõ trong ánh mắt anh.

Anh vươn tay ra.

Đột nhiên được Tần Tứ ôm vào lòng, Quý Nhan giật mình, đến cả lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Anh làm gì vậy!”

“Uống hơi nhiều nên có chút choáng váng.”

Ngay cả lời giải thích nghe qua cũng có chút rầu rĩ.

Quý Nhan mềm lòng, chậm rãi giơ đôi tay cứng đờ lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: “Chẳng phải em đã nhắc nhở anh chú ý đến thân thể rồi sao, anh thông minh như vậy mà không biết nghĩ cách uống ít rượu đi à.”

Tần Tứ thấp giọng hùa theo: “Được, nghe theo em.”

Quý Nhan bắt một chiếc taxi trên đường, thành thành thật thật chỉ muốn đưa Tần Tứ về nhà.

Đến nơi, xe taxi đi rồi, Tần Tứ lại muốn cô dìu anh, nói rằng sợ ngã…

Mùi rượu nhàn nhạt cũng không nồng lắm, cô ngửi thấy nhưng không bài xích.

Chỉ là cáo già ngày thường luôn lộ vẻ thâm trầm bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện thế này khiến Quý Nhan hơi không biết phải làm sao.

“Hôm nay anh lạ thật đó.”

“Lạ chỗ nào?”

“Hình như bỗng chốc trở nên rất dễ nói chuyện, không giống bình thường chút xíu nào.”

“Thế Nhan Nhan thích anh thế này hơn à?”

“Em…” Không đúng mà, bất kể cô nói thích người nào, chẳng phải cũng đều bằng với việc thừa nhận rằng mình thích Tần Tứ hay sao?

Suýt chút nữa là bị sập bẫy rồi, may mà cô phản ứng kịp thời.

“Khụ.”

Quý Nhan cố tình tránh né không trả lời, nghiêm túc phân tích: “Em cảm thấy anh bây giờ thoạt nhìn hơi đáng thương.”

Người có logic bình thường đều sẽ hỏi tới thêm một câu ‘tại sao’ nhỉ?

Nhưng Tần Tứ lại không đi theo hướng bình thường, Quý Nhan nói gì thì anh nhận thế đó, còn có hơi được nước làm tới nữa: “Thế Nhan Nhan sẽ thương xót anh sao?”

Quý Nhan cảm thấy đầu mình xoay mòng mòng, hơi mơ hồ, không hiểu tình hình hiện tại.

Cáo già đột nhiên trở nên dính người thế này, là xảy ra chuyện gì vậy trời!

“Tần Tứ, sao tự dưng anh lại thích em vậy…”

“Rất đột ngột sao?”

“Đúng vậy, anh xuất sắc thế này, cũng đã gặp được rất rất nhiều cô gái ưu tú hơn em, nhưng anh chưa từng chọn ai cả. Đến bây giờ, tại sao lại là em chứ?”

Cô thậm chí đã từng nghĩ đến một số thuyết âm mưu, phải chăng Tần Tứ theo đuổi cô cũng có chút quan hệ với Tịch Tuế hay không?

Dù rằng anh nói mình chỉ tán thưởn Tịch Tuế, nhưng đã nhiều năm như vậy … từ cấp ba đến năm ngoái, bao nhiêu năm nay, trong lòng Tần Tứ đều dành cho Tịch Tuế một vị trí nhỏ nhoi.

Có lẽ, càng quan tâm thì càng có nhiều điều tự hỏi.

Cô không thích bản thân nhỏ nhen thế này, nhưng có một số việc không thể nào kiếm soát bằng lý trí được.

Dù cô không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại rất rối rắm.

“Vậy nên em cảm thấy, bản thân không đủ xuất sắc sao?”

Người đàn ông rũ mắt, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo: “Nếu theo cách nói của em, anh đã từng gặp được rất nhiều người xuất sắc, cuối cùng lại chọn em, điều đó chứng tỏ trong mắt anh, em xuất sắc hơn những người đó nhiều.”

“Không phải anh chưa từng yêu đương hay sao, nói lời dỗ dành cũng rất trơn tru đó chứ.”

“Quý Nhan, em như vậy là tiêu chuẩn kép, hử?”

Lúc không dỗ dành cô thì cô không cảm nhận được tình yêu, nói lời dễ nghe thì cô lại cảm thấy tình cảm giả dối.

Quý Nhan khẽ sờ chóp mũi: “Cũng không phải, cũng không phải là em không tin, chỉ là… cảm thấy khá là đột ngột thôi.”

“Cũng không hẳn.”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một nụ cười: “Dù sao thì, anh đã nhớ em rất nhiều năm rồi.”

Quý Nhan che mặt.

Con cáo già này, sao cứ nói hết lời âu yếm này đến lời âu yếm khác thế!

Người đàn ông cũng không dễ dàng thoả mãn với điều này, biết suy nghĩ của cô gái đang dao động, anh liền thừa thắng xông lên: “Vì thế, Nhan Nhan, bây giờ có thể cho anh một danh phận chưa?”

Quý Nhan thanh thanh cổ họng: “Khụ… cứ, tiếp tục xem biểu hiện của anh đã.”

Thái độ của Quý Nhan đối với Tần Tứ rõ ràng đã được cải thiện đáng kể, ngay cả người ngoài cuộc như Tần Nguyệt mà cũng thấy rõ rành rành.

Tần suất nghe thấy cái tên ‘Tần Tứ’ trong miệng của Quý Nhan từ con số không đến vô số lần không đếm nổi, Tần Nguyệt cảm thấy, kế hoạch theo đuổi vợ của anh trai nhà mình sắp thành công rồi.

Nhưng mà, người đàn ông trong mô tả của Quý Nhan, sao mà khác xa hoàn toàn với bản chất của anh… trai cô ấy vậy nhỉ!

Thậm chí, có đôi lúc Tần Nguyệt còn hoài nghi rằng anh trai nhà mình thực chất là một người đàn ông ngây thơ, nhưng mãi cho đến tận hôm nay cô ấy mới biết, có điên mới đi tin Tần Tứ!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi