NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


Thầm Thành bị cô em gái cúp máy ngang, lắc đầu thở dài thườn thượt một hơi.

“Sao rồi, con bé nó nói thế nào, nó có về không?” Giọng nói trầm thấp nhưng lại mang hơi hướng sốt sắng của một người phụ nữ độ tuổi tứ tuần.

Lúc này bà Thẩm khoác một chiếc áo khoác mỏng, trên người toàn thân là độ hiệu sáng loáng từ trong nhà đi ra, liếc qua chiếc điện thoại trong tay Thầm Thành, ánh mắt mong chờ.

Thẩm Thành khẽ lắc đầu: “Bảo bối của mẹ quá bướng bỉnh.

Bắt nó làm theo ý muốn đúng là khó hơn lên trời.”
Bà Thẩm thở dài, ngồi xuống chiếc sopha lông thú sang trọng ở phòng khách, bà Thẩm năm nay đã ngoài năm mươi nhưng da dẻ được chăm sóc kỹ càng, lại thường xuyên cùng các chị em giao lưu làm đẹp mỗi tuần nên trông vẫn trẻ trung, quý phái.

Kết hợp với những bộ cánh sang trọng trên người càng làm bật lên hình ảnh của một gia tộc hùng mạnh danh xứng với thực.

Bà Thẩm cũng muốn Thẩm Thường Hi kết hôn với người mà ông và bà ngắm trúng, nhưng lại không mong con gái ở bên ngoài chịu khổ.

Thẩm Thường Hi bỏ nhà đi được hơn một tháng, trong nhà ngày nào cũng không yên.

Mà không phải nói là, bình yên đến mức khiến cho người ta cảm thấy quái lạ, và trống vắng.

Thẩm Thường Hi từ nhỏ đã giống như cô công chúa trong lồng kính.

Là một con thỏ thủy tinh không nhiễm bụi trần.

Được Thẩm gia bao bọc và hết mực nuông chiều.


Điều này cũng lý giải một phần cái tính xấu này của cô, cố chấp, bướng bỉnh lại kiêu ngạo nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Nuông chiều thành tính, đến bây giờ phải hứng chịu hậu quả từ cái tính xấu này của cô.

Một lời không hợp liền bỏ nhà đi.

Thẩm Thường Hi nói, cô không muốn kết hôn sớm, cô ghét một cuộc hôn nhân có sự can thiệp từ bên thứ ba.

Nhưng cô có biết được nỗi lòng ba mẹ là như thế nào.

Cả đời này bọn họ chẳng có yêu cầu gì với cô.

Chỉ mong cô sau này có một chỗ dựa vững chắc, kiếm được một người đàn ông thật tốt, người có thể bao dung cho tính cách của cô, coi cô là gia đình… để cho Thẩm Thường Hi một đời không lo không nghĩ.

Bởi ba mẹ, nào có đi cùng con đến cuối đời được.

Vậy nên bọn họ trăm tính ngàn tính, cẩn thận lựa chọn từng li người đàn ông và một gia đình nhà chồng đạt tiêu chuẩn đó.

Nhưng lại không biết rằng, Thẩm Thường Hi cũng có ngày phải trưởng thành, cũng muốn tự mình lựa chọn bạn đời, cũng sẽ có chính kiến riêng.

Mỗi người đều có nỗi khổ tâm, suy cho cùng cũng là do khoảng cách thế hệ ít nhiều gì cũng có khác biệt.

“Hi Hi con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ một giờ.

Bây giờ không biết sống một mình thế nào, ba các con lại dứt khoát khóa hết thẻ của nó đi, ta cũng chẳng can ngăn nổi.” Bà tâm sự, giọng lại trầm đi mấy phần, giống như là muốn khóc.

Đã có mấy lần bà không chịu được con sống bên ngoài cực khổ, khuyên can ông Thẩm mấy lần, ít ra là cũng nên mở một thẻ để Thẩm Thường Hi còn có cái để dựa vào nhưng không giống như những lần trước, chỉ cần Thẩm Thường Hi không đồng ý, cho dù có đắc tội với diêm vương bọn họ cũng không một lời ép buộc để mặc cho Thẩm Thường Hi tự tung tự tác, tự nhiên phát triển.

Lần này ông Thẩm đã định là nhất quyết không nhượng bộ, giùng giằng tới nay đã mấy lần.

Kết quả cuối cùng chẳng đi vào đâu.

Bà Thẩm đành bất lực nhờ Thẩm Thành khuyên Thẩm Thường Hi.

“Thành Thành, con xem có khi nào bây giờ con bé đang bị ai bắt nạt không?”
Thấy gương mặt buồn rầu lo lắng không đâu của bà Thẩm, Thẩm Thành cất tiếng nửa đùa nửa thật trêu bà: “Tính cách con bé như thế, ai dám bắt nạt nó.”
Nói xong, Thẩm Thành đưa tay xoa xoa bờ vai mềm mỏng của bà Thẩm an ủi.

“Mẹ đừng quá lo lắng, con bé cũng lớn rồi, sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân.

Chơi chán rồi sẽ tự về nhà.


Mà theo như con thấy, chi bằng cứ để cho con bé tự bươn trải một thời gian.

Nếu như không chịu được cực khổ, con bé ắt sẽ tự về, lúc đó bàn chuyện kết hôn vẫn chưa muộn.

Còn nếu như con bé có thể thuận lợi sống một cuộc sống đủ đầy không lo không nghĩ bên ngoài, cũng coi như có bản lĩnh, có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời, ba mẹ cũng coi như có thể yên tâm.

Không có một nhà chồng tốt, cũng có thể an ổn mà sống.”
Nghe Thầm Thành lý trí phân tích, bà Thẩm cảm thấy cũng có lý, nhưng vẫn chưa an tâm: “Thành Thành, sau này thi thoảng cứ gọi điện thoại cho nó, nói vài câu quan tâm.

Chắc chỉ có con nó mới an tâm nhận điện thoại thôi.” Vừa nói vừa đặt tay lên tay Thẩm Thành.

“Vâng, mẹ cứ yên tâm.

Nếu có chuyện gi con nhất định sẽ nói với mẹ.”
Anh còn không biết sau cuộc điện thoại này, số mình có được liệt vào danh sách đen của Thẩm Thường Hi hay không.

Nhìn con bé như vậy thực chất vô cùng cứng rắn, nói một là một nói hai là hai.

Chuyện khuyên cô về nhà nghe theo sắp xếp của ba mẹ mà kết hôn, e là rất khó giải quyết.

***
Nơi đây chỉ có gian khổ hơn không có gian khổ nhất, Lê Cảnh Nghi anh ta có biết cô là một nhân viên công chức làm việc hành chính tám giờ đi làm, năm rưỡi chiều đã nằm đắp chiếu ở nhà không?
Cùng anh ta làm việc được tròn một tuần, Thẩm Thường Hi phát hiện Lê Cảnh Nghi anh ta ngoài sở thích công việc và ly cà phê bị dính lời nguyền ra còn có một niềm đam mê tăng ca đến cháy bỏng.

Mà đối với một thư ký toàn thời gian, lý nào lại được cái quyền về sớm hơn giám đốc.

Kết quả, vì sự tận tâm với công việc, Thẩm Thường Hi buông xuôi cơn buồn ngủ, cùng anh ta đối mặt với đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn.

Mỗi lần như vậy cô thật không thể không chửi thầm hắn.


“Thẩm Thường Hi!”
Sáu giờ tối, tiếng gọi phát ra từ trong văn phòng Lê Cảnh Nghi.

Bây giờ ba cái từ này đã khiến cho Thẩm Thường Hi ám ảnh tới nỗi mỗi lần tập trung làm gì đó, tên của cô lại được ai đó nhiệt tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Nhiều tới nỗi cô không biết đâu là thật, đâu là tưởng tượng.

“Bảng số liệu kêu cô hạch toán đã làm xong chưa?”
“Sắp xong rồi giám đốc, tôi sẽ mang vào ngay.” Thẩm Thường Hi đang vùi đầu vào đống số liệu khô khan chợt nhận ra tiếng gọi này là thật, như một con robot được lên dây cót sẵn ngay lập tức phản ứng.

Thường Hi lê bước nặng nề như có một thanh nam châm trái cực gắn giữa chân của cô và mặt đất vào văn phòng làm việc, cái nơi ánh sáng mờ mờ mà trước cô cứ ngỡ là cảnh tượng thần tiên nào.

Bây giờ nhìn quen, cô cảm thấy nó không khác gì âm phủ mà người ngồi trong kia chính là diêm vương mặt đen ngày ngày phán xét.

“Giám đốc!” Thẩm Thường Hi cầm bản số liệu vừa tính toán xong để lên trên chiếc bàn gỗ hoa văn không dính bụi.

Lê Cảnh Nghi đang làm việc.

Người ta nói, đàn ông khi làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Nếu như chưa biết cái tính biến thái cuồng công việc của anh ta, Thẩm Thường Hi nhất định sẽ ra sức tán thưởng cùng nhưng rất tiếc bây giờ cô nhìn anh ta kiểu gì cũng không hợp mắt, kiểu gì cũng thấy vô cùng đáng ghét.

“Cái này không được.” Cầm tờ số liệu trên tay không quá năm giây, Lê Cảnh Nghi đã nhíu mày nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi