NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


Thẩm Thường Hi khom lưng đứng đối diện Lê Cảnh Nghi, tất cả dáng vẻ anh dũng bi tráng, như vừa chơi trò sinh tồn xong đều bị ánh đèn trên tay anh soi thấu.

Thẩm Thường Hi thiếu điều muốn tìm cái hố rồi chui xuống đất.

Nói giả bộ anh hùng dũng cảm xông vào cứu người, người bây giờ còn đang đứng xem cô làm trò vui.

Sao nói anh ta sợ bóng tối, đây rõ ràng là bóng tối cũng phải sợ anh ta.

“Giám đốc, tôi quên mất không nói với anh là hôm nay cúp điện.” Thường Hi có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt Lê Cảnh Nghi.

Qua mấy giây thấy anh ta không có phản ứng gì, Thẩm Thường Hi ngẩng đầu, không ngờ lại phát hiện ánh mắt của anh ta đang tập trung vào đồ vật trong tay phải của mình.

Từ nãy giờ mải lo lắng, cô cũng không nhận ra bản thân đã nắm chiếc tay nắm cửa ở văn phòng rất lâu.

Tay nắm cửa?
“Cái đó… nếu tôi nói tôi là vì gấp gáp đến cứu anh anh có tin không?” Thẩm Thường Hi làm hiệu ứng slow motion, chậm chạp đem tang chứng trong tay ngoan ngoãn dâng lên trước mặt Lê Cảnh Nghi.

“Cô dùng tay bẻ gãy tay nắm cửa phòng tôi?” Lê Cảnh Nghi nhíu mày.1
“Vâng.” Thẩm Thường Hi anh dũng gật đầu.

Hai tai dần đỏ lên, cũng may đang mất điện, ánh đèn nhỏ kia lại không thể chiếu tới đôi tai đỏ lựng của cô.

Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn chằm chặp nhìn vào cô khiến cho nỗi xấu hổ của cô lại càng không có chỗ ẩn náu.

Lúc nãy cô sốt ruột cái gì chứ, căn bản chỉ là lo Lê Cảnh Nghi nhỡ đâu hắn chết trong văn phòng, cô chắc chắn có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa hết tội.

Đúng vậy!

Thấy khuôn mặt thành thực nửa muốn giận nửa lại có chút đáng yêu của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cong môi, muốn cười nhưng cố nhịn lại.

Ánh mắt anh lóe lên một chút sau đó chẳng biết đang nghĩ cái gì, cầm tay cô lên.

Hành động đột ngột của Lê Cảnh Nghi làm cho Thẩm Thường Hi cảm giác như có luồng khí nóng bốc lên tai rồi lên đầu, hô hấp cũng bắt đầu loạn xạ.

Trong màn đêm tối tới nỗi không thể nhìn thấu đối phương hiện đang có biểu cảm gì, cũng không hiểu đối phương rốt cuộc có ý định gì.

Thẩm Thường Hi chỉ nghe thấy hơi thở lúc chậm lúc yếu của mình, rồi quần áo mới tinh của Lê Cảnh Nghi.

Lê Cảnh Nghi rọi thẳng đèn pin vào tay Thẩm Thường Hi, phát hiện trên bàn tay trắng nõn mịn màng của cô có một vết xước nằm cắt ngang giữa mu bàn tay và ngón trỏ đang ứa máu.

Vết xước không lớn, có lẽ ban nãy lúc Thường Hi dùng lực mở cửa đã vô tình quệt phải, tới cô cũng chẳng nhận ra.

“A! Loại vết thương này có để lại sẹo không?” Thẩm Thường Hi cuối cùng cũng rời mắt khỏi người đàn ông ôn nhu tựa ngọc, bàng hoàng nhìn vết thương không biết có từ lúc nào trên tay mình, la lên một tiếng.

Cô rụt tay quan sát vết cắt một cách tỉ mỉ.

Quên cả cảm giác muốn nổ tung của trái tim mờ ám vừa rồi.

Thẩm Thường Hi sợ nhất là để lại sẹo.

Bản thân cô là một miếng đậu phụ trắng mềm không chịu nổi chút va vấp.

Không thể để lại sẹo được.

“Yên tâm, lần sau mạnh tay thêm chút nữa thì sẽ có.” Lê Cảnh Nghi bộ dạng cố nhịn cười nói với cô.

“Không ngờ nhìn cô như vậy, sức cũng lớn quá nhỉ?”
Sức cũng lớn quá nhỉ… lời này sao nghe giống như là mỉa mai cô vậy.

“Về nhà dùng cồn lau sạch rồi dán urgo lại là được.” Thấy khuôn mặt vẫn chưa hết lo lắng của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi nói tiếp.

Nói xong, anh xoay người đi về hướng cầu thang bộ.

“Giám đốc đợi tôi với, tôi sợ tối.” Thường Hi tạm thời bỏ qua vết thương, nhanh chóng chạy theo Lê Cảnh Nghi.

Cô túm lấy một mẩu áo sơ mi của anh ta, vốn là muốn ôm lấy tay anh ta nhưng chỉ sợ bị anh ta đẩy xuống cầu thang nên an phận một chút, bày ra bộ dạng thiếu nữ nhu mềm, dịu dàng như nước.

Trong nghịch cảnh mà vẫn nghĩ cách chiếm tiện nghi, không hổ danh là cô.

“Nãy tôi thấy cô dũng cảm lắm mà.”
“Tôi đó không phải là vì sợ anh ngất trong phòng sao.

Lần trước ở thang máy…”
***
Hôm sau Thẩm Thường Hi nhận được thông báo của bộ phận nhân sự về quyết định mức phạt cho tội phá hoại của công của công ty, tiền phạt năm trăm tệ.


Thẩm Thường Hi vô cùng bất mãn, cửa sao lại bị khóa, rõ ràng là đã bị hỏng từ trước, có khi nào Lê Cảnh Nghi trong lúc hoảng sợ đã sơ ý khóa cửa lại.

Sau đó cô vô tình gánh họa mà không hay biết.

Hừ, gian thương.

“Dạ? Chị Hi chị vừa nói gì á.”
Tiểu Noãn, thực tập sinh mới tới được hai ngày thấy bộ dạng hờn cả thế giới của Thẩm Thường Hi trút lên chiếc thìa inox đang liên tục kêu la bằng những tiếng leng keng chói tai.

Thẩm Thường Hi đứng pha cà phê ở phòng nghỉ, trong lúc tức giận không biết đã nói ra lời trong lòng lúc nào không hay.

“Chị Hi, chị làm việc ở văn phòng giám đốc.

Giám đốc rốt cuộc là người như thế nào vậy?”
“Em nghe nói giám đốc vô cùng đẹp trai hơn nữa lại rất tài giỏi, là tinh anh trong giới tri thức.

Giám đốc trẻ tuổi nhất của Việt Trí.

Em mới tới đây nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt giám đốc.”
Tiểu Noãn vừa nói, trong ánh mắt lấp lánh không chút dấu diếm sự phấn khích và sùng bái đối với đối tượng cùng với cô có mối thù sâu hơn biển.

Nhìn thấy bộ dạng sùng bái đầy chân thành của Tiểu Noãn, Thẩm Thường Hi chỉ biết lắc đầu thở dài.

“E hèm, đúng là rất đẹp trai…” Cái này cô không phủ nhận.

Ừ thì, theo số đông mắt thẩm mỹ của phụ nữ là như vậy.

Đến chính bản thân cô còn bị anh ta hấp dẫn trong lần đầu gặp, bị vẻ bề ngoài ấy đánh lừa.

Nghe đến đây tất nhiên Tiểu Noãn càng phấn khích, người đàn ông nghe có vẻ như từ truyện cổ tích bước ra làm sao có thể không đứng ngồi không yên mà nghe ngóng.

“Nhưng khuôn mặt đẹp thì có thể làm được gì khi đạo đức và nhân phẩm hoàn toàn khiếm khuyết chứ.” Thẩm Thường Hi ra vẻ nghĩ ngợi, bất lực thở dài lắc đầu.


“Tôi nói cô nghe….”
“…”
“Như cô cô sẽ nói thế nào?”
“…”
“Vậy mà anh ta sẽ nói là…”
“…”
“Không chỉ như vậy đâu…”
“Nói tóm lại, anh ta có hứng thú đặc biệt với việc bắt bẻ và thích bới lông tìm vết.

Nếu như cô cảm thấy bản kế hoạch này rất tốt rồi ư.

Hơ hơ, ngay sau đó nhất định sẽ được trả về một bản kế hoạch chằng chịt vết đỏ cùng những lời ‘động viên tinh thần’ nhẹ nhàng đánh trúng chỗ ngứa.

Khiến cô triệt để nhận thức được bản thân là một phế vật không hơn không kém.

Từ đó nảy sinh cảm giác tự ti, nếu như tinh thần không vững, chắc chắn tôi đã xin nghỉ việc từ lâu rồi.”
“Vì vậy, bỏ qua vấn đề năng lực, anh ta xứng đáng liệt vào hàng cấp trên nên cách xa mười mét.

Có thể dùng để ngắm nhưng nhất định đừng dùng để học theo nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nếu như tôi mà không vững tinh thần sớm đã bị anh ta khủng bố đến chết rồi.”
“Đáng… đáng sợ như vậy ư?” Tiểu Noãn nghe xong những lời khủng bố từ miệng thư ký thân sinh bên cạnh giám đốc tôn kính trong lòng cô, mặt mày đi hết từ biểu cảm này đến biểu cảm khác.

Thẩm Thường Hi mặc dù rất không đành lòng đánh gãy mộng tưởng của thiếu nữ nhưng không yên tâm khi để các mầm non tương lai noi gương theo một cấp trên như anh ta.

Một mình cô chịu nỗi khổ này là được rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi