NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


Hôm sau, Thẩm Thường Hi trên giường không muốn dậy, bụng vừa đói mà tâm trạng cũng tệ.

Cuối cùng lấy cớ bản thân mệt mỏi nên xin nghỉ ở nhà một ngày.

Lê Cảnh Nghi thấy cô từ sau khi nói chuyện với bà Lê trở về hình như tâm trạng không được tốt, anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không lại không biết nên hỏi cô như thế nào, lại càng không thể hỏi bà Lê.

Cô nói cô mệt muốn xin anh nghỉ nên anh chỉ có thể miễn cưỡng cho phép cô.

Sau khi xin nghỉ thành công, Thẩm Thường Hi lười biếng nằm mê man trên giường tới tận trưa.

Quả thực đã lâu rồi cô không có được một ngày trọn vẹn để nghỉ ngơi như vậy.

Nhưng không giống như ngày trước, cô nhất định đốt pháo ăn mừng, cùng chị em tốt của mình đi dạo đó đây, mua sắm cũng hết ngày.

Bây giờ toán bộ thời gian rảnh của cô lại đều vì những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mà chiếm hết chỗ.

Cuối cùng cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Tâm trạng đã không tốt lên được, Thẩm Thường Hi đột nhiên nảy ra một ý định.

Người ta nói làm việc sẽ giúp cho con người thư giãn.

Làm việc ở công ty thì chắc chắn cô sẽ chỉ càng rối lên vậy chi bằng bắt tay vào dọn nhà thì tốt hơn.

Từ ngày đầu đến đây, bị tính sạch sẽ của Lê Cảnh Nghi, trong mắt không được có hạt bụi nào nhiễm vào người.

Thẩm Thường Hi ý thức được triệt để việc mình phải làm việc nhà như một cách trả chi phí sinh hoạt.

Nhưng Thẩm Thường Hi không làm việc nhà quen nên đã làm hỏng không ít đồ trong nhà.

Có lần Lê Cảnh Nghi chỉ để cho cô lau sàn, loanh quanh một lúc, chỗ nào cũng không hợp ý anh, đã vậy còn tiện tay làm bể lục bình đặt ở đầu cầu thang.


Kết quả, Lê Cảnh Nghi lại tự mình làm hết việc, sau đó còn cấm cô từ nay về sau không được tự ý động lung tung vào đồ vật trong nhà càng đừng nói đến ‘trả chi phí sinh hoạt’ bằng cách này nữa.

Thẩm Thường Hi cũng vui vẻ chấp thuận.

Hôm đó là vào chủ nhật nên người giúp việc cũng không tới.

Hôm nay Lê Cảnh Nghi lại không có ở đây, không ai có thể cản được bước chân muốn lao động của cô.

Thẩm Thường Hi suy nghĩ xong, nhanh chóng rời khỏi giường.

Cô búi tóc lên trên đỉnh đầu, để lộ trán không cao không thấp, vừa vặn hoàn hảo.

Đeo tạp dề rồi bắt đầu hành động.

Lần này để cẩn thận không làm hỏng vật nào có giá trị nên Thẩm Thường Hi không động tới mấy việc nặng như lau sàn quét nhà.

Chỉ đơn giản là sếp đồ cho gọn lại những nơi nào cảm thấy không vừa mắt.

Căn nhà khá rộng, việc dọn dẹp mất nhiều thời gian hơn cô tưởng.

Thoáng cái, bên ngoài lúc này mặt trời đã dần khuất rạng.

Thẩm Thường Hi phải bật hết đèn lên.

Dọn tới dọn lui cả ngày, chỉ còn phòng của anh là cô vẫn chưa dọn.

Thẩm Thường Hi không chần chừ gì nữa, quyết định tự mình đi lên đó.

Nói về cái điều luật bất khả xâm phạm gì đó, sớm đã bị cô cho ra rìa.

Mà thực chất thì người phá luật đầu tiên lại chính là Lê Cảnh Nghi vì chính anh nhiều lần bảo cô vào phòng anh lấy tài liệu rồi mang đến công ty.

Cô cũng mấy lần vào rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt tới vậy.

Dứt dòng hồi tưởng, Thẩm Thường Hi cầm một cái chổi lông gà chậm rãi đi vào phòng anh.

Phòng anh vẫn như vậy, đơn giản và sạch sẽ không một hạt bụi.

Trước đây cô thấy không quen nhưng bây giờ, nhìn chỗ nào cũng thấy thuận mắt, đều là cảm giác thoải mái mỗi khi bước vào căn phòng này.

Thậm chí khi nhìn lâu rồi, cô còn từng hoài nghi cách bài trí trong chính phòng mình.

Quanh co một lúc, nghĩ lại chẳng có gì phải dọn, Thẩm Thường Hi đang định ra ngoài thì hộp giấy màu vàng nhạt nằm cũ kỹ trong một góc căn phòng đập vào mắt cô.

Vào đây mấy lần rồi, vậy mà bây giờ cô mới chú ý tới.

Chiếc hộp có vẻ đã rất lâu, bên ngoài lớp keo còn bị bong mấy chỗ.

Dù vậy vẫn được để rất cẩn thận.

Thẩm Thường Hi ngồi xổm, đặt chổi lông gà xuống đất, thận trọng mở nắp chiếc hộp, bên trong không có gì đặc biệt ngoài vật kỉ niệm cùng mấy bức ảnh cũ, nhưng thu hút ánh nhìn của cô rất lâu đó là bức ảnh tốt nghiệp của anh.

Trong ảnh, Lê Cảnh Nghi đang khoác vai một cô gái.


Cô gái đang nở một nụ cười tươi rói nhu hòa, giống như mọi ánh nắng đều tập trung hết vào nụ cười ấy.

Đây chính là cô gái mà anh thích đây sao?
Quả nhiên rất đẹp.

Thẩm Thường Hi nhìn bức ảnh đến ngẩn người.

Nhớ lúc trước cô ba lần bảy lượt tiếp cận anh bất thành, giở mọi chiêu trò tán tỉnh với anh đều vô tác dụng.

Anh từng nói mấy lời giống như cô không phải kiểu mà anh thích, anh tuyệt đối sẽ không nhìn trúng cô, hóa ra không phải là thích mà làm bộ, cũng không phải là nói cho có.

Mà thật sự chính là hình tượng của cô không hoàn toàn không lọt vào mắt anh.

Thẩm Thường Hi chưa bao giờ phải tự ti về nhan sắc của chính mình, vậy mà giờ phút này cô lại đau lòng vì chính diện mạo này.

Trái tim giống như bị ai đó đột ngột đâm vào một nhát.

Cô thật sự đau lòng, mà chuyện đau lòng nhất không phải là khi cô phát hiện bản thân chỉ là đồ giả, là người thay thế có thời hạn mà lại chính là khi cô nhận ra cô… đã thích anh rồi.

Thậm chí còn hơn cả chữ ‘thích’.

Thích tới nỗi cứ nghĩ đến chuyện trong tim anh có một hình bóng không thể xóa nhòa, bản thân cô lại không cách nào leo vào được, trái tim sẽ càng trở nên đau đớn rõ rệt.

Bởi không có thích thì làm sao có đau lòng, không có thích thì làm sao có cảm giác mất mát, tuyệt vọng?
Thẩm Thường Hi quặn thắt từng cơn, lại để tấm ảnh vị trí cũ sau đó đậy lại cẩn thận.

Cô như người mất hồn đi ra ngoài, đi xuống cầu thang.

Lúc này điện thoại ở trong tạp dề đã reo lên mấy tiếng.

Cô lấy lại cảm xúc tạm thời, nhấc máy.

“Báo cho em một tin tốt đây.

Nghe xong đừng có mà hét to quá đấy nhé!” Người gọi tới chính là Thẩm Thành.

Từ biệt cách đây hơn hai tuần vào ngày tiệc rượu được tổ chức.

Anh cũng trở về Nhất Thành.


Hôm nay phấn chấn gọi điện cho Thẩm Thường Hi nhất định là có tin mừng báo cho cô biết.

“E hèm! Ba nói là sẽ không ép em kết hôn nữa, bây giờ em có thể về nhà được rồi.” Thẩm Thành hắng giọng, không giâis nỏi vui mừng.

Chuyện này rất nhanh phải kể đến tin tức mấy tuần trước.

Nếu như ông Lê không gọi điện tới báo là con trai ông sớm đã tìm được bạn gái rồi thì ông Thẩm chắc chắn không dễ dàng gì mà từ bỏ mục đích của mình.

Chuyện cũng đã lỡ, ván đã đóng thuyền, chỉ vì sự cứng đầu của Thẩm Thường Hi mà nay đối phương đã tìm được đối tượng mới, vậy thì ông không thể ép Thẩm Thường Hi kết hôn với người đó được nữa, dĩ nhiên phải để cô quay về để tìm đối tượng mới.

Vừa nhận được tin này Thẩm Thành đã ngay lập tức gọi điện tới báo cho Thẩm Thường Hi để cô quay trở lại.

Mấy tháng gần đây Thẩm Thường Hi rời khỏi Thẩm Thị, mọi công việc của cô đều dồn lại cho anh quản lý, Thẩm Thường Hi mà không sớm trở về, đầu anh sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung lên mất.

Thấy đầu dây bên kia sau tin mừng đáng lẽ phải phản ứng mạnh mẽ thì ngược lại là sự im lặng.

Thẩm Thành ngạc nhiên, cứ tượng chất lượng đường truyền không ổn định hoặc là do Thẩm Thường Hi vui mừng quá không nói lên lời rồi không.

“Này có phải vui quá không nói lên lời rồi không?”
“Thẩm Thường Hi?”
“Vâng?” Gọi tới lượt thứ hai bên kia mới có phản ứng.

“Em sao thế có nghe anh nói không vậy?”
“Em mau chóng đồ rồi về nhà đi.

Ba mẹ đều đang mong chờ em đấy.”
“Em…” ngữ khí của Thẩm Thường Hi có chút chần chừ.

“Em có chuyện gì rồi à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi