NHẬT KÍ CƯA ĐỔ SẾP TỔNG


Thẩm Thường Hi nghe anh nói có chút không tin được: “Em không ngờ anh lại là người tin mấy chuyện tâm linh này đấy.”
Hình tượng của anh trong lòng cô vẫn luôn là, nghiêm túc và đặc biệt là tin vào khoa học.
“Đúng vậy, anh vốn dĩ không tin nhưng nếu là với em, anh thật sự rất muốn thử.” Lê Cảnh Nghi nói xong, khẽ nắm lấy tay cô: “Vì vậy hôm nay anh muốn đưa em tới đây.

Em có hứng thú cùng anh ngắm mặt trời mọc không?”
Trước đây anh thích nó vì kiến trúc của nó vô cùng đẹp và chắc chắn.

Sau này anh cũng muốn để cho nó trở thành nơi lưu giữ kỷ niệm đẹp nhất của mình.
“Ồ, vậy nếu em không có hứng thú, có phải sẽ rất dọa người không?” Thẩm Thường Hi giả vờ nháy mắt trêu chọc anh.
Cô đang nghĩ tới một cảnh trong phim.

Người nam đưa bạn gái lên một tòa cao tầng rồi hỏi cô ấy có đồng ý làm bạn gái của anh ta không, nếu đồng ý thì không sao, còn nếu không đồng ý, ừm, chuyện gì xảy ra tiếp theo cô cũng không rõ vì nữ chính đã gật đầu lia lịa rồi.
Trông thấy bộ dạng có chút bối rối của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi bật cười: “Không đùa anh nữa, nhưng em không chắc là có thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ đâu đó.”
“Không sao, anh sẽ đánh thức em.”
Lê Cảnh Nghi cùng Thẩm Thường Hi trải qua một đêm ở trên tầng cao nhất của tòa Phi Mã, cùng ngắm bình minh, lúc ra về, anh đột nhiên quay ra nói với cô.
“Anh chưa từng làm bạn trai của người khác, nếu như sau này lỡ có chuyện gì không vừa ý em, em có thể trực tiếp nói với anh.”
“Em cũng chưa từng yêu đương với bất kỳ ai, sau này cũng mong anh bao dung một chút.” Cô mỉm cười đáp lại.
Cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai.


Lê Cảnh Nghi có lẽ là người đầu tiên khiến cho cô rung động.

Không cần biết tương lai có ra sao, cô chỉ cần biết trân trọng những phút giây hiện tại.
“Phải rồi, về chuyện gia đình anh, lúc trước em đóng giả làm bạn gái của anh bây giờ có cần phải giải thích cho hai bác biết không?” Lúc trên xe, Thẩm Thường Hi đột nhiên nhớ ra, lo lắng quay sang hỏi anh.
“Em muốn giải thích với bọn họ sao?” Anh đang tập trung nhìn đường, tay điều khiển vô lăng vô cùng chuyên nghiệp.
“Có thể không giải thích sao?”
“Em không cần phải lo lắng đâu, chuyện này có cơ hội anh sẽ từ từ giải thích với bọn họ.” Anh dường như không hiểu được những nỗi lo lắng của cô.
Đồng ý yêu anh rồi, chính là chính thức trở thành một phần tác động đến cuộc sống của anh.

Với cương vị của các bậc phụ huynh, biết được con mình yêu đương giả với một người con gái xa lạ.

Sau khi chấm dứt hợp đồng lại biến thành yêu đương thật.

Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được.
“Vậy sao mà được chứ, nếu như thật sự cần thiết, em sẽ lựa lời nói với bác gái trước.”
Lúc này, xe tạm dừng đèn đỏ, Lê Cảnh Nghi mới có cơ hội quay sang Thẩm Thường Hi khẽ xoa đầu cô một cái, nhẹ trấn an cô: “Được rồi, nếu như em không yên tâm, hôm nào anh sẽ đi cùng em.”
Lê Cảnh Nghi nghĩ.

Kết quả dù sao cũng là anh và cô đã ở bên nhau, ba mẹ anh cho dù có tức giận về chuyện lúc trước anh dùng một hợp đồng để qua mặt bọn họ cũng không làm gì được, vì vậy mới xem nhẹ chuyện này.

Nhưng ba mẹ vẫn là ba mẹ của anh, anh không thể không đặt mình vào trạng thái của cô.
“Ừm.

Thực ra em vẫn có một thắc mắc nữa.” Thắc mắc này cô đã luôn muốn hỏi anh từ trước nhưng vẫn chưa có cơ hội, vả lại cô nghĩ loại thân phận bạn gái giả cũng không đủ tư cách để bát quái.

Bây giờ thì hoàn toàn có thể xuất phát từ sự lo lắng của bạn gái dành cho bạn trai.
“Lúc trước em có nghe nói qua về chú họ của anh.

Một phần vì chú họ của anh trở về nên anh mới phải gấp rút tìm bạn gái, có phải anh ta gây tổn hại gì đến anh không?”
Thẩm Thường Hi nhắc tới Lê Minh Huy, Lê Cảnh Nghi đột nhiên khựng lại.
Cũng không phải quá lâu từ lúc gặp lại anh ta lần cuối.

Mỗi lần gặp anh ta đều bày ra một khuôn mặt thân thiện hài hòa đến mức làm người khác khó chịu.

Lê Cảnh Nghi cảm thấy phía sau nụ cười ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn đúng mực ấy ẩn chứa một dã tâm không hề nhỏ.
“Chỉ là đề phòng.


Gia đình anh có chút phức tạp.

Một người đã bị thất lạc bao lâu đột nhiên quay lại nên sẽ gây ra không ít nghi ngờ.”
Anh nhìn lên bảng quảng cáo đang phát những đoạn nhạc ngắn sau đó lại quay ra cô nói: “Nếu như là em trong trường hợp một người bị gia đình bỏ rơi suốt bao nhiêu năm dù là bất kỳ lý do gì nữa, rồi đến khi em trưởng thành mới tìm thấy em rồi bảo em trở lại em sẽ có tâm trạng thế nào?”
“Chuyện này còn cần phải nói nữa sao đương nhiên là không về, em nghĩ cũng sẽ không chấp nhận những người đó.” Thẩm Thường Hi thản nhiên trả lời.
“A! Ý em không phải là nói gia đình của anh.

Mỗi người mỗi một hoàn cảnh.” Nói xong cảm thấy có chút không phải liền bổ sung câu.
“Anh biết.

Nhưng người mà anh nói, không những không tức giận mà còn đối với tất cả những người trong nhà ôn hòa đến mức đáng ngờ.

Anh vốn dĩ nghĩ ngờ anh ta có dã tâm với tài sản nhà họ Lê.

Lê thị phía sau là tài sản của Lê gia nên anh vốn không để tâm, bất cứ ai có năng lực có thể lọt vào mắt ông nội đối với anh mà nói đều không quan trọng, cái mà anh để chỉ có Việt trí.

Việt Trí bao năm qua là tâm sức một mình anh gầy dựng lên.

Anh không thể cho phép bất cứ một sơ xuất nào với nó.

Vì vậy đề phòng vẫn là hơn.”
Thẩm Thường Hi nghe anh phân tích cũng thấy rất có lý.


Vì lý do gì mà cái ông chú họ của Lê Cảnh Nghi lại có thể rộng lượng với người đã bỏ rơi mình tới tận mấy chục năm như vậy.

Trừ phi có mục đích khác, nên trước mặt mới bày ra bộ dạng ‘người tốt không tính chuyện cũ’.
“Anh đừng lo, nếu như có một ngày anh ta mà dám động tới một sợi tóc của anh, em nhất định sẽ giúp anh dạy cho anh ta một bài học.” Cô nửa đùa nửa thật giơ nắm đấm.
Nhìn thấy cô một khuôn mặt tràn ngập khí thế.

Anh không nhịn được cười, nheo mắt hỏi cô: “Em có thể làm gì được người ta đây?” Ánh mắt anh ẩn hiện đôi chút trâm chọc.
“Anh đừng có mà coi thường em, em ít nhiều gì cũng là giám đốc một công ty đó có được không, Việt Trí cộng thêm sự trợ giúp của Cơ Hàng đương nhiên dư sức đánh bại anh ta.”
“Ồ, em đừng quên Cơ Hàng đối với Việt trí hiện giờ đang là đối thủ sao?”
Nhắc mới nhớ, hợp đồng với Garlic lần này, Cơ Hàng với Việt Trí có thể nói là một chín một mười, đối chọi gay gắt.
Thẩm Thường Hi day day trán cười hết sức miễn cưỡng.
“Anh yên tâm, em nhất định không để chuyện công việc ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.

Nếu như có người gây uy hiếp đối thủ xứng tầm duy nhất của em ở Giang Thành em cũng nhất định không để yên.” Sau phút giây suy nghĩ cái gì nên nói cái gì không.

Cô vỗ tay một cái.
Về tới nhà vừa đúng giờ đi làm, Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi chỉ kịp thay đồ rồi tạm thời phải chia cắt, anh đến Việt Trí của anh, còn cô trở về làm giám đốc mới của Cơ Hàng.
Mới tới đây nhận chức được mấy ngày, vì làm quen với công việc mới và nhân viên mới nên Thẩm Thường Hi có chút bận rộn, cũng may trợ lý Vân Hà được cử đi theo cô nên có thể giúp cô gánh vác một số việc, lại không phải mất công tìm hiểu thêm người mới.
Cứ vậy cuộc sống hạnh phúc khi có người yêu, công việc suôn sẻ của cô đã lại lần nữa bắt đầu trên mảnh đất Giang Thành này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi