NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

Không ai biết rốt cuộc Thẩm Hành Giản có dạy bọn họ hay không. Phùng Hân Hân rất chắc chắn về độ chính xác của tin tức mình hóng được, rồi nhìn lại thành tích bản thân, không chần chừ thêm nữa mà chọn ban Xã hội.

Thật ra thì Dư Dục Sâm cũng không xoắn xuýt nhiều lắm, so với Thẩm Hành Giản cùng mấy môn Chính trị, Lịch sử phiền phức đó, tất nhiên cậu vẫn sẽ chọn ban Tự nhiên. Đúng là cậu có điên thì mới chọn Xã hội. Với lại tin tức của Phùng Hân Hân cũng chưa chắc đã chính xác, bản thân Tiểu Thẩm còn không biết mình dạy ban Xã hội hay ban Tự Nhiên. Không chừng anh ấy vẫn dạy Văn lớp số 5, vậy thì một phen vắt óc suy nghĩ của Phùng Hân Hân đều đổ sông đổ bể hết rồi.

Dư Dục Sâm nghĩ đến đây lại cảm thấy buồn cười, thật ra Thẩm Hành Giản dạy bên ban Xã hội cũng chẳng sao. Giáo viên trong tổ Ngữ văn dùng chung một phòng làm việc, cùng lắm thì cậu lên làm đại biểu môn Ngữ văn. Mỗi ngày đều có thể đến văn phòng nói chuyện vài câu cùng Tiểu Thẩm. Dù sao hai người cũng quen nhau mà, rảnh rỗi thì nói chuyện một chút, để Tiểu Thẩm khai sáng cho tâm hồn thiếu nam của cậu cũng được.

Dù gì thông báo chia lớp đã được giao rồi, chuyện bây giờ là ván đã đóng thuyền, nghĩ nhiều cũng vô ích, chẳng bằng ngẫm lại vụ cá cược vô cùng thiệt thòi kia với Thẩm Hành Giản.

Đang là tháng 5, vẫn còn hơn một tháng nữa mới kết thúc học kỳ rồi nghỉ hè, nghĩa là cậu còn hơn một tháng để học thuộc hết những đoạn Cổ văn líu lưỡi mà khó nhớ kia, rồi lại phải suy nghĩ xem làm thế nào để viết được bài luận tám trăm từ chết tiệt ấy.

Dư Dục Sâm mở cuốn phiên dịch Cổ văn được trường phát cho, mới nhìn trang đầu tiên thôi mà cậu đã thấy hoa mắt chóng mặt. Đống bài tập Cổ văn trước giờ toàn được cậu xử lý kiểu tay chép nhưng không động não. Trước kia, cô giáo Vương chỉ giao việc học thuộc lòng nhưng lại chẳng kiểm tra nhiều, mà Dư Dục Sâm thì lười học chưa từng đọc qua. Bây giờ xem từ đầu chẳng khác gì đang đọc sách trời cả.

Giờ đọc bài buổi sáng, Dư Dục Sâm vừa lén ăn sáng vừa ghi lại bính âm của từ. Kỳ thi cuối kỳ này chắc chắn giới hạn vào cuốn phổ thông tập 3 và tập 4. Chương đầu tiên của tập 3 bắt buộc phải học thuộc lòng, mà chương này lại chính là “Thục đạo nan”.

“Y, vu bất bất bất, hu, cái khỉ gì thế này!” Trong ba chữ đầu tiên, Dư Dục Sâm chỉ nhận ra một chữ mình đã đọc sai, còn hai chữ kia thì hoàn toàn không nhận ra. Cậu cáu kỉnh vò đầu bứt tóc.

“Là Y hu hy, hờ y hy.” Phùng Hân Hân không nghe nổi nữa, “Dù gì cô giáo cũng đã giảng qua trên lớp rồi, sao một chữ ông cũng không nghe lọt vậy.”

*Câu đầu tiên trong “Thục đạo nan” của Lý Bạch: 噫吁嚱 (Y hu hy)

“Giọng cô Vương giảng như tiếng mèo kêu ấy, đó mà là giảng bài hả? Là thôi miên thì có, tôi ngủ luôn rồi, sao còn nghe lọt được nữa,” Dư Dục Sâm tìm cho mình một cái cớ hay vô cùng, “Tiếp đi, đoạn dưới này đọc kiểu gì vậy?”

Phùng Hân Hân lười đọc tiếp cho Dư Dục Sâm: “Ông tự ghép vần đi, bên dưới có chú thích hết rồi.” Dư Dục Sâm thấy Phùng Hân Hân không có ý ra tay giúp đỡ đành phải kiên trì tự mình đọc đoạn tiếp theo.

“…Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá, viên gì đó dục độ sầu phan viên. Thanh nê hà bàn bàn, bách bộ cửu chiết gì đó nham loan. Gì đó tham lịch tỉnh ngưỡng hiếp tức, dĩ thủ phủ gì đó toạ trường thán.”

Một đoạn hoàn chỉnh nhưng lại bị cậu ngắt tứ tung hết lên. Dư Dục Sâm cosplay người cổ đại, cầm quyển sách gật gù đắc ý, còn tự cho rằng mình đọc rất hay.

Phùng Hân Hân thực sự nghe không nổi nữa, thêm một phút ngồi bên cạnh Dư Dục Sâm chính là thêm một phút hành hạ bản thân. Thừa dịp giáo viên không có ở đây, cô lén ra ngoài đi vệ sinh.

Dư Dục Sâm vẫn ngồi ở đó gật gù đắc ý:

“Kiếm các tranh vanh nhi thôi quỷ

Nhất phu đương quan

Vạn phu mạc khai

Sở thủ hoặc phỉ thân

Hóa vi lang dữ sài

Triều tị mãnh hổ

Tịch tị trường xà

Ma nha duyện huyết

Sát nhân như ma…”

Tuy rằng có từ không đọc đúng, nhưng giọng cậu tràn đầy cảm xúc, thể hiện được phần nào khí thế một người giữ quan ải, vạn người không thể qua.

“Là thôi ngôi, w-e-i wei, không phải gui.”

*Trong câu “Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi”, Dư Dục Sâm đọc nhầm từ cuối cùng “wei” thành “gui”.

Dư Dục Sâm chăm chú đọc, không hề phát hiện ra Thẩm Hành Giản đã vào lớp, còn dừng lại bên cạnh cậu một lúc lâu.

“Dạ?” Dư Dục Sâm biết rõ nãy mình đọc tệ như thế nào, nhưng tự đọc tự nghe là một chuyện, bị Tiểu Thẩm nghe thấy lại là chuyện khác. Cậu hơi xấu hổ, lập tức cầm bút đánh dấu lên sách, “w-e-i wei, em sẽ nhớ kỹ, nhớ kỹ ạ.”

“Chuẩn bị đọc lại một lần nữa nhé?” Thẩm Hành Giản hỏi.

Dư Dục Sâm gật gật đầu.

Thẩm Hành Giản tiếp tục nói: “Với Cổ văn, đầu tiên phải đọc đúng đã, nếu đọc sai thì sau này cũng rất dễ mắc lỗi tương tự.”

Dư Dục Sâm nhìn Thẩm Hành Giản, chẳng nghĩ nổi điều gì nữa, buột miệng: “Vậy hay là thầy dạy em cách đọc đi.”

“Em em em, em trước kia không nghiêm túc nghe giảng.” Cậu lại chèn thêm một câu.

Thừa nhận rằng mình không nghiêm túc nghe giảng ngay trước mặt giáo viên là một việc rất cần sự dũng cảm, nhưng bây giờ Dư Dục Sâm không nghĩ gì nhiều mà lại nói ngay. Cậu đoán trước được rằng Thẩm Hành Giản sẽ không từ chối yêu cầu của mình.

Có giáo viên nào lại từ chối một yêu cầu hiếu học mà khiêm tốn đến từ học sinh đâu?

Quả nhiên Thẩm Hành Giản không từ chối: “Vậy cũng được, sách phổ thông tập 1 với tập 2…”

“Em vẫn chưa nhớ được gì nhiều, thầy ơi chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu.” Dư Dục Sâm là điển hình cho việc được nước lấn tới, nhưng giọng điệu ủ rũ vì không đọc được hay không nhớ lắm này của cậu, ai nghe thấy cũng đều muốn an ủi.

Cũng may Phùng Hân Hân đi vệ sinh không có ở đây, nếu cô còn ngồi cạnh thì chỉ cần liếc thoáng qua đã biết Dư Dục Sâm đang diễn trò.

“Được thôi,” Thẩm Hành Giản đồng ý, “Nhưng mà vẫn đọc trước sách phổ thông tập 3, 4 đi, đối phó với kỳ thi trước mắt cái đã, còn lại chúng ta sẽ từ từ giải quyết sau.”

Chuyện Thẩm Hành Giản thiên vị Dư Dục Sâm cả lớp đều đã biết, nhưng họ đâu biết rằng đây là do Dư Dục Sâm tự mình tranh lấy được. Họ cứ nghĩ là vì thành tích Ngữ văn thậm tệ của Dư Dục Sâm nên cậu mới bị Thẩm Hành Giản xách tới văn phòng, thực hiện công cuộc “kèm riêng” vô cùng bi thảm.

Ai trong lớp cũng biết thành tích môn Xã hội của Dư Dục Sâm kém, Ngữ văn lại còn kém hơn, vả lại trong lớp cậu và Thẩm Hành Giản không hợp nhau lắm, bây giờ bị “trả đũa” âu cũng là hợp tình hợp lý. Vào cuối mỗi buổi chiều, hầu hết các cặp mắt trong lớp sẽ dõi theo bóng lưng Dư Dục Sâm, nhìn cậu cất từng bước nặng nề đi đến văn phòng giáo viên, làm bài kiểm tra đọc thuộc mặt đối mặt; trong lòng họ vừa dâng lên nỗi thương cảm, lại vừa hả hê trên nỗi đau của người khác.

Ngoại trừ Phùng Hân Hân. Phùng Hân Hân ghen tỵ chết đi được. Từ khi cô không còn ship cp thầy giáo x học sinh (giới hạn đam mỹ) nữa, cô vẫn coi mình như nữ chính trong truyện ngôn tình thầy trò chốn học đường. Ngay cả ở trong kịch bản của cô, Dư Dục Sâm thậm chí còn chẳng phải nam hai, căng nhất là nam ba mà thôi. Nhưng mà bây giờ cái ông nam ba này lại đang cướp kịch bản của nữ chính. Chuyện này khiến Phùng Hân Hân rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, đã hai ngày liên tiếp chẳng chịu bày ra vẻ mặt tươi tỉnh với Dư Dục Sâm.

Dư Dục Sâm thầm vui vẻ trong lòng, nhưng lúc bàn chuyện này với người khác lại luôn làm bộ bày ra vẻ hận thù căm tức. Cậu bảo rằng Thẩm Hành Giản trông thấy thành tích Ngữ văn thấp kém của cậu, thể nào cũng phải đích thân kiểm tra cậu đọc thuộc lòng. Cuối cùng còn lắc đầu thở dài, để người ta từ từ nhận ra nỗi đau trong lòng mình.

Trước khi đến văn phòng, Dư Dục Sâm còn lén mang theo điện thoại, bật ghi âm thu lại giọng đọc diễn cảm của Thẩm Hành Giản, cắt ra rồi mỗi đêm trước khi đi ngủ đều mở lên, chậm rãi lắng nghe. Lần đầu tiên Dư Dục Sâm bị Thẩm Hành Giản gọi tới văn phòng nói chuyện, cậu còn cảm thấy giọng điệu anh không nhanh không chậm, rất vững vàng mà đầy từ tính. Chắc chắn sẽ có tác dụng thôi miên cực kỳ cao khi bật lên nghe trước giờ ngủ.

Nhưng hôm nay cậu mới thật sự lén lút ghi lại giọng nói của Thẩm Hành Giản, sử dụng mỗi đêm như thuốc thôi miên, vậy mà càng nghe lại càng thấy hăng hái hơn.

Dư Dục Sâm cảm giác so với Thẩm Hành Giản, giọng nói của mình vẫn còn quá ngây thơ, quá trần trụi. Cậu hạ giọng, giả thành một chất giọng trầm ấm thành thục, cùng giọng Thẩm Hành Giản trong bản ghi âm đọc diễn cảm bài Cổ văn. Một lần rồi lại một lần, mãi cho đến khi khắc lại ấn tượng trong tâm trí mình, đọc xong câu này lập tức đến câu tiếp theo thì mới dừng lại.

Khi còn nhỏ luôn mong mình phải mau lớn lên, tới cấp ba rồi lại hy vọng bản thân đừng lớn nhanh như thế nữa, cứ là một thằng nhóc vô tư vô lo, không rõ chuyện gì cũng rất tốt. Nhưng cho tới bây giờ, Dư Dục Sâm cảm thấy mình phải mau mau trưởng thành hơn nữa.

Hiện tại cậu quá ngây thơ, lại chẳng hiểu rõ điều gì. Cho dù đã cố gắng hết sức hạ thấp thanh âm làm ra vẻ thành thục hay đóng một vai thâm trầm chẳng nói lời nào, cậu vẫn lộ ra vẻ ngu ngốc. Cậu không muốn mình trông ngốc như thế, không muốn sau này Thẩm Hành Giản sẽ nhìn cậu như một đứa trẻ.

Có lẽ chờ cậu lớn lên, thi đỗ đại học, bước vào đường đời, hoàn toàn trưởng thành rồi, Thẩm Hành Giản mới có cái nhìn bình đẳng hơn đối với cậu, với Dư Dục Sâm, chứ không phải là học trò Dư như bây giờ.

Cũng không phải cậu bây giờ không muốn làm học sinh của Thẩm Hành Giản, mà là, mà là…

Dư Dục Sâm không thể nói rõ được suy nghĩ hiện tại của mình. Cậu cảm giác bây giờ cậu đang rất khó hiểu, cậu đang nghĩ như thế này, rồi lại nghĩ như thế kia, cái gì cũng ước, điều gì cũng mong, nhưng lại không nói được cụ thể rốt cuộc mình muốn có thứ gì.

Đâu ai hiểu rõ được nỗi muộn phiền của chàng trai nhỏ, ngay cả bản thân chàng trai ấy cũng vậy mà thôi.

Nhờ có những đoạn thanh âm của Thẩm Hành Giản cậu lén lút ghi lại, Dư Dục Sâm qua bao gập ghềnh trắc trở cuối cùng cũng thuộc lòng những bài Cổ văn khó đọc khó nhớ ấy. Cậu còn nhặt nhạnh được vài tài liệu văn mẫu rập khuôn, quy về bố cục ba đoạn để giải quyết xong vấn đề viết luận. Sau đó Dư Dục Sâm còn liên tục tìm kiếm mấy bộ đề, cũng coi như đã tìm được bí quyết làm bài thi Ngữ văn.

Với những nỗ lực không ngừng của Dư Dục Sâm cùng với sự giúp đỡ của Thẩm Hành Giản, cậu thực sự đã đạt được 100 điểm môn văn cuối kỳ. Mặc dù trong lớp có rất nhiều người đạt 120 điểm trở lên, nhưng đây quả thật là một con điểm đáng nhớ của Dư Dục Sâm.

Lúc cầm bảng điểm trên tay, Dư Dục Sâm sướng điên người, vội vàng muốn đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản khoe khoang, giống như hồi đi nhà trẻ nhận được phiếu bé ngoan nhanh chóng về nhà khoe với phụ huynh vậy. Nhưng mà nhà trường chỉ gửi thông báo đến chủ nhiệm lớp thôi, các giáo viên bộ môn không cần đến. Dư Dục Sâm chạy đến văn phòng rồi nhận về một phen mừng hụt. Tâm tình vui vẻ phấn khích trước đó giờ đã nguội đi, ấy vậy mà lại thấy có phần oan ức trong lòng.

Biết rõ hôm nay sẽ phát thông báo, sao Thẩm Hành Giản lại không đến chứ. Cậu còn chưa cho Thẩm Hành Giản xem thành tích Ngữ văn của mình, liệu anh ấy có biết mình được bao nhiêu điểm trong kỳ thi lần này không? Cậu cũng nghĩ rằng Thẩm Hành Giản mà nhìn thấy kết quả của cậu, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui mừng. Rồi cậu còn có thể thuận theo đó mời Thẩm Hành Giản đi ăn cùng mình, trả lại anh một bữa cơm.

Nhưng bây giờ Thẩm Hành Giản không đến, Dư Dục Sâm uổng công nghĩ ngợi cả ngày trời.

Chuyện này mắc kẹt lại trong lòng Dư Dục Sâm, ở đó cho đến khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi