NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

Trước kia Dư Dục Sâm cảm thấy tuổi dậy thì là một điều gì đó hư vô mờ mịt, nhưng vào giây phút đứng trước cửa văn phòng, hơi gió lạnh phả vào cổ áo, Dư Dục Sâm nhận ra thời kỳ trưởng thành dài đằng đẵng của mình mới chính thức bắt đầu.

Tuy đầu óc trống rỗng nhưng Dư Dục Sâm vẫn gắng ngẫm nghĩ tầng nghĩa sâu xa đằng sau lời nói của Thẩm Hành Giản. Quãng đường từ văn phòng đến lớp cùng lắm mất ba phút, Dư Dục Sâm lại tốn tới mười phút, trước khi bước lên bậc thang cuối cùng cậu mới thông suốt đưa ra một kết luận – Thẩm Hành Giản không thích cậu, tất cả đều do cậu tự ảo tưởng mà thôi.

Dư Dục Sâm về lớp, từng bước nhẹ bẫng mà sắc mặt lại xấu vô cùng. Thấy cậu đi vào, tiếng nhốn nháo trong lớp nháy mắt im bặt, rồi từng âm thanh lập tức vang lên lần nữa, thậm chí còn lớn hơn.

Tất cả mọi người đều vội vã làm việc riêng, nào là làm bài tập, nào là ngồi chém gió, chẳng ai để ý tới Dư Dục Sâm mới quay lại từ văn phòng.

Dư Dục Sâm trở về chỗ ngồi của mình, ngẩn người nhìn chằm chằm chồng sách trước mặt. Bạn cùng bàn thấy sắc mặt cậu có vấn đề bèn thăm hỏi: “Sao rồi Nhị Ngư? Tiểu Thẩm mắng ông à? Cũng không phải chuyện lớn gì đâu đừng để trong lòng.”

Dư Dục Sâm lắc đầu: “Ừm, tôi biết.”

Tiếng cậu khe khẽ chẳng khảng khái rõ ràng giống thường ngày, trái lại nhuốm mấy phần rầu rĩ. Trong lòng cậu có nỗi băn khoăn muộn phiền vốn không nên có ở độ tuổi này, cả người chìm trong sự mâu thuẫn khó hiểu. Dường như chỉ trong một giây phút nào đó, cậu đã vượt khỏi sự ràng buộc của tuổi tác và xã hội, từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.

Mặc dù trông Dư Dục Sâm như đang gặp chuyện gì đó, nhưng cậu lại bảo không có vấn đề. Bạn cùng bàn cũng không muốn truy hỏi kỹ càng, gãi đầu một cái rồi quay đi tiếp tục làm bài tập.

Dư Dục Sâm gục xuống, nặng nề thở dài. Cậu không hiểu rõ mình đang mang tâm tình gì, nhưng cậu biết hình như mình hơi hụt hẫng.

Hụt hẫng vì nhận ra Thẩm Hành Giản không thích mình.

Trạng thái học tập mấy ngày nay của Dư Dục Sâm rất không ổn. Mấy hôm trước chỉ là không có lòng dạ, còn bây giờ thì đúng là hồn xiêu phách lạc luôn rồi.

Thầy chủ nhiệm lớp thấy cậu như vậy bèn gấp gáp cả lên. Rõ ràng bản thân không phải kiểu thích quản chuyện nhưng mỗi ngày đều thấy trạng thái học tập miễn cưỡng kia của Dư Dục Sâm làm ông muốn xách cậu ra dạy dỗ nhiều lần. Thầy chủ nhiệm bực rồi, dạy dỗ cậu thì cũng nước đổ đầu vịt mà thôi, bèn dứt khoát phạt Dư Dục Sâm ngày nào cũng phải đứng cuối lớp.

Dư Dục Sâm cũng ngoan ngoãn cầm sách đứng cuối lớp mỗi ngày.

Trước khi đến tiết Ngữ văn, Thẩm Hành Giản bước vào trông thấy Dư Dục Sâm đang cầm sách đứng cuối lớp, ngờ vực hỏi: “Sao lại đứng đây vậy? Mau về chỗ thôi sắp vào lớp rồi.”

Dư Dục Sâm cầm sách lên che mặt, ngăn lại ánh mắt thăm dò của Thẩm Hành Giản. Mà bây giờ cậu cũng chẳng muốn thấy mặt Thẩm Hành Giản chút nào.

Thấy Dư Dục Sâm không nói câu nào, lớp trưởng thay cậu trả lời: “Thầy chủ nhiệm phạt cậu ấy đứng góc lớp ạ.”

Thẩm Hành Giản nhìn Dư Dục Sâm, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, nhẹ nhàng thở dài: “Vào lớp.”

Dư Dục Sâm cẩn thận lấy sách che mặt mình đi, cậu không muốn thấy Thẩm Hành Giản, cũng không muốn để Thẩm Hành Giản thấy mặt mình.

Mặc dù đã che đi, nhưng cậu vẫn cảm nhận được Thẩm Hành Giản đứng trên bục giảng không ngừng nhìn vào cậu. Cậu càng muốn lờ đi thì cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn. Dư Dục Sâm không nhịn nổi suy nghĩ bây giờ Thẩm Hành Giản nhìn cậu với ánh mắt gì.

Là ánh nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của giáo viên với cậu học trò, hay là ánh nhìn lo lắng? Dù anh có lo lắng, thì đó cũng là sự lo lắng của người giáo viên dành cho học sinh, mà chẳng phải Thẩm Hành Giản đang lo lắng thay Dư Dục Sâm.

“Dư Dục Sâm, em trả lời câu hỏi này nhé?”

Bỗng nhiên bị gọi tên khiến Dư Dục Sâm quay về với đất mẹ. Cậu buông sách xuống, nhìn về phía Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản cũng đang nhìn cậu.

Dư Dục Sâm nhìn không thấu cảm xúc trong mắt anh, nhưng cậu thấy được sự lo lắng của thầy giáo dành cho học sinh.

Cậu mở mắt còn lại ra, máy móc đáp bốn tiếng: “Em không biết ạ.”

Thẩm Hành Giản nhắc lại lần nữa: “Thầy hỏi lại nhé, tại sao tác giả lại muốn…”

“Thầy, em thật sự không biết,” Dư Dục Sâm ngắt lời, “Thầy đừng hỏi em nữa.”

Thẩm Hành Giản trầm mặc, mọi người trong lớp cũng yên lặng theo. Kiểu khiêu khích không nể mặt mũi như này chắc chắn sẽ chọc giận giáo viên khác.

Ai ai cũng dõi theo biểu cảm của Thẩm Hành Giản.

Dường như ánh mắt của Thẩm Hành Giản dính chặt trên người Dư Dục Sâm, nửa buổi sau anh mới quay đầu nhìn về phía lớp trưởng nói: “Vậy lớp trưởng, em trả lời đi.”

Sau khi tan học, Thẩm Hành Giản tìm chủ nhiệm lớp giải thích tình huống của Dư Dục Sâm, chủ nhiệm lớp cũng đang rất đau đầu.

Thẩm Hành Giản lo lắng: “Trước đó tôi có tìm Dư Dục Sâm nói chuyện, lúc đó trông em ấy vẫn rất ổn, có phải cách tôi giải quyết có vấn đề cho nên mới khiến…”

“Hẳn không phải đâu.” Chủ nhiệm lớp kinh nghiệm phong phú, lập tức bác bỏ suy nghĩ của Thẩm Hành Giản.

Việc Thẩm Hành Giản với Dư Dục Sâm không vừa ý nhau trước đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn đối với ông, tuy cả hai đều có lỗi nhưng tình huống cụ thể của Dư Dục Sâm khi ấy còn chưa đến nỗi nát bét. Thế nhưng tình trạng nghiêm trọng hiện tại rất có khả năng là đến từ phía gia đình.

Anh đoán rằng: “Có phải trong nhà em ấy xảy ra chuyện gì không?”

Chủ nhiệm lớp chợt thở dài: “Phụ huynh thiệt tình, cấp ba là khoảng thời gian quan trọng như thế nào chứ, chuyện trong gia đình cũng không được ảnh hưởng đến con cái đâu. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, lớp mười hai cũng đến nhanh thôi, nếu Dư Dục Sâm mà không nắm chắc…”

“Hay là gọi điện cho phụ huynh em ấy hỏi một chút đi?”

Thẩm Hành Giản cũng thấy hơi hoảng loạn. Dư Dục Sâm có thể xem là lứa học sinh đầu tiên anh dẫn dắt, mà bây giờ vẫn là do anh dạy dỗ. Cho dù mối quan hệ như thế nào đi nữa thì trước đây hai người cũng từng rất thân thiết, dù nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của Dư Dục Sâm có vì lý do cá nhân hay gia đình, anh vẫn khẳng định rằng mình có một phần trách nhiệm trong đó.

Chủ nhiệm lớp gật đầu: “Cũng chỉ có thể liên lạc với họ trước để xem chuyện gì xảy ra.”

Chủ nhiệm lớp phạt Dư Dục Sâm đứng suốt một ngày, Dư Dục Sâm thế mà thật sự đứng cuối lớp tròn một ngày, đến giờ tự học buổi tối vẫn đứng đó. Buổi tự học kết thúc, đầu gối cậu đã mỏi nhừ.

Dư Dục Sâm cũng biết trạng thái của mình dạo này không ổn lắm, cũng hiểu được việc làm của thầy chủ nhiệm, nhưng cậu không thể nào kiểm soát được tâm trạng bản thân. Chỉ cần vừa bước vào lớp học, vừa nghĩ tới Thẩm Hành Giản thật ra không thích mình, tâm trạng sẽ tụt xuống mức âm.

Cậu cảm thấy bản thân như đang mắc phải một căn bệnh, một trận ốm dai dẳng khiến đầu óc cậu mê man, tay chân rã rời chẳng còn sức làm việc gì cả. Điều quan trọng chính là bệnh này lại không có thuốc chữa.

Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra. Hành lang tối đen như mực, Dư Dục Sâm cảm thấy trống vắng vô cùng.

Cậu bước vào nhà, ném cặp sách rồi thả người lên sô-pha, đưa tay che mắt, nặng nề thở dài.

Đúng lúc đó, chuông báo vang lên, Dư Dục Sâm mò lấy điện thoại, thấy mẹ cậu gọi video tới.

Dư Dục Sâm không muốn nhận cuộc gọi này lắm, cậu do dự một lát rồi cũng chạm nút trả lời.

Khuôn mặt bà Trương chiếm hơn nửa màn hình, vui vẻ nở nụ cười xán lạn với Dư Dục Sâm, dường như lúc nào trông bà cũng đầy năng lượng và nhiệt huyết.

“Bé con, tiết tự học buổi tối kết thúc rồi sao? Bây giờ đang định làm gì đó?”

Dư Dục Sâm chẳng hề nhiễm được chút vui vẻ nào của bà Trương, cậu mệt mỏi gọi một tiếng mẹ rồi chẳng nói gì nữa.

Bà Trương cũng nhận ra Dư Dục Sâm có gì đó sai sai, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn, bà hỏi: “Sao vậy con? Tâm trạng không tốt hả?”

“Không phải, không phải tâm trạng không tốt, chỉ là mệt mỏi thôi.” Dư Dục Sâm đặt di động lên bàn, tiện tay với lấy một cái gối ôm vào trong ngực, ánh mặt cậu chìm trong hoang mang, “Mẹ, con thấy mệt quá.”

Dáng vẻ mong manh dễ vỡ này của Dư Dục Sâm khiến tình mẫu tử của bà Trương trỗi dậy, bà nhẹ nhàng hỏi con: “Học hành mệt mỏi sao? Giờ mới lớp mười một thôi, đừng ép mình quá, thư giãn một chút, nhé.”

“Dạ.” Dư Dục Sâm thấp giọng, “Cũng không hoàn toàn do chuyện học…”

Quan điểm giáo dục của bà Trương là làm bạn bè đồng hành cùng con cái, hơn nữa trời sinh bà tính tình thoải mái. Tuy thời gian ở nhà với Dư Dục Sâm không dài, nhưng quan hệ với cậu vẫn rất tốt, có chuyện gì cậu cũng sẵn lòng chia sẻ với bà.

Bà Trương đợi Dư Dục Sâm mở miệng kể với mình chuyện buồn phiền của cậu.

“Con…” Dư Dục Sâm do dự, cậu giật giật khóe miệng, “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn đâu, hai ngày nữa sẽ ổn hơn thôi.”

Bà Trương thở dài không thành tiếng. Trước đó Dư Tín Hoành đã kể là có vẻ Dư Dục Sâm gặp vấn đề tình cảm tuổi dậy thì, bảo bà nếu có thời gian thì nói chuyện với con, khuyên bảo con một chút. Sáng nay Dư Tín Hoành lại gọi điện cho bà, bảo thầy chủ nhiệm lớp thăm hỏi hoàn cảnh gia đình, hỏi rằng trong nhà có chuyện gì ảnh hưởng đến Dư Dục Sâm hay không, mấy ngày nay thái độ học hành của cậu kém lạ thường.

Bầu không khí trong nhà họ luôn luôn hài hòa, chẳng có điều gì ảnh hưởng đến chuyện học hành của Dư Dục Sâm. Phần nhiều chắc do vấn đề tình cảm rồi.

Bà Trương muốn nói chuyện này với Dư Dục Sâm, nhưng lại không tìm thấy thời điểm thích hợp, chỉ có thể quanh co vòng vèo tìm chủ đề trước.

“Khi nào thì con được nghỉ thế?” Bà hỏi.

“Sớm thôi ạ.” Dư Dục Sâm hững hờ đáp lại, “Hình như chưa đến một tháng nữa.”

Rốt cuộc bà Trương cũng không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Có phải con có tâm sự gì hay không?”

Cứ như bị giẫm phải đuôi, Dư Dục Sâm ngay lập tức bật lại: “Đâu có, con thì có tâm sự gì chứ? Chỉ là gần đây thấy hơi… sầu.”

Rõ ràng là có, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Nhưng trông Dư Dục Sâm thế này thì có vẻ hỏi đến cùng cũng chẳng được cái gì.

Bà Trương thấp giọng: “Con muốn nói gì thì nói với mẹ này, đừng giấu trong lòng nữa. Hoặc nếu con không muốn nói với mẹ, với cha thì có thể tìm thầy cô, tìm bạn bè. Có một số chuyện ấy mà, càng giấu lâu trong lòng thì càng khó chịu thôi. Con phải học cách thoát khỏi nó, đừng để nỗi phiền muộn ấy kiềm lại chân mình.”

“Được rồi, mẹ cũng không làm tốn thì giờ của con nữa. Tranh thủ thời gian rửa mặt, làm bài tập rồi ngủ sớm chút đi. Đợi đến lúc được nghỉ mẹ có thể về giúp con.”

Hốc mắt Dư Dục Sâm mỏi nhừ, buồn buồn “dạ” một tiếng.

Lúc tắt điện thoại, bà Trương nói với ống kính: “Bé con, mẹ yêu con.”

Dư Dục Sâm cũng nở nụ cười chân thành nhất cả ngày nay, cậu đáp lại.

“Con cũng yêu mẹ.”

______________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi