NHẬT KÍ TÌNH YÊU HỌC ĐƯỜNG

Dư Dục Sâm đã thay đổi rất nhiều từ sau kì nghỉ lễ, theo như lời thầy chủ nhiệm thì chính là trầm lặng hơn, không còn bốc đồng như trước nữa.

Mọi người vẫn chưa thể thoát khỏi dư âm của kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, cả lớp nhộn nhịp tám chuyện đùa giỡn giờ ra chơi, xung quanh mấy chủ đề chính như ăn gì làm gì. Dư Dục Sâm ngồi giữa khung cảnh náo loạn chỉ biết nhíu mày, cố gắng suy nghĩ cách giải một bài toán nâng cao.

“Dư Dục Sâm, có người tìm kìa.” Không biết là ai đứng ngoài cửa gọi vọng vào lớp.

Dư Dục Sâm gác bút xuống xem thử, thì ra là Phùng Hân Hân.

Vẻ mặt Phùng Hân Hân hơi kỳ lạ so với mọi khi, cô đưa Dư Dục Sâm một món đồ được đóng gói tinh xảo. “Cho ông này.”

Dư Dục Sâm nhận lấy, tiện tay mở ra xem: “Cho tôi? Phùng Hân Hân bà đổi tính hả, lại còn tốt bụng đến đưa tôi đồ, cái gì đây?”

Phùng Hân Hân đáp: “Sô-cô-la đó.”

“Không có chuyện gì sao bỗng dưng lại cho tôi sô-cô-la?” Dư Dục Sâm hỏi.

“Chẳng có ý gì đâu, cho ông thì ông cầm đi.” Ngừng một chút, Phùng Hân Hân lại thấp giọng hỏi, “Gần đây ông với người kia còn… còn qua lại không?”

Câu hỏi tuy mập mờ nhưng Dư Dục Sâm lại hiểu rõ Phùng Hân Hân đang nhắc tới chuyện gì. Có vẻ cô vẫn nghĩ cậu là một đứa học sinh non nớt bị lão già xấu xa lừa gạt tình cảm.

Dư Dục Sâm lắc đầu, lời giải thích đã đến bên mép lại không biết đường tràn ra. Hiện tại Dư Dục Sâm chưa muốn nói với ai chuyện mình thích Thẩm Hành Giản, như mẹ đã cảnh báo, bây giờ ngoài câu thích bỏ ngỏ thì cậu chẳng có gì trong tay, nói ra chỉ tăng thêm phiền phức cho Thẩm Hành Giản mà thôi. Nhưng nếu có người như Chu Thanh đánh hơi được đầu mối và trực tiếp hỏi thì cậu cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận.

Thấy Dư Dục Sâm lắc đầu, nỗi lắng lo trong lòng Phùng Hân Hân mới nguôi ngoai, cô cười với Dư Dục Sâm: “Sô-cô-la nhập khẩu ngon lắm luôn đó, đặc biệt đem qua cho ông đấy.”

“Thật hả?” Dư Dục Sâm làm lố, “Thế thì tôi phải nhấm nháp từng chút từng chút một mới được.”

“Ông cứ từ từ mà ăn, tôi về lớp đây.” Phùng Hân Hân vẫy tay với Dư Dục Sâm rồi đi về phía cầu thang.

Trước khi quay người vào lớp Dư Dục Sâm vô tình nhìn thấy một cô gái lấp ló ở đầu cầu thang. Phùng Hân Hân chạy đến kéo cánh tay cô gái, hai người chụm đầu vào nhau chẳng biết đang thảo luận chuyện gì, rồi lại thấy cô gái kia ngượng ngùng cúi mặt cười cười rồi quay sang nhìn lén phía cậu đang đứng.

Dư Dục Sâm hiểu ra Phùng Hân Hân chỉ là bồ câu đưa thư thôi, gói sô-cô-la này do Diêu Phán tặng cậu.

Sau khi về chỗ Dư Dục Sâm đặt gói sô-cô-la vào ngăn bàn, món quà này cậu không nhận được, phải nghĩ cách trả lại Diêu Phán.

Cái ôm đột ngột của Diêu Phán hôm chung kết Danh ca học đường kia thật sự kéo nhiều rắc rối đến cho cậu. Hiện giờ cả trường đều biết ở Đại hội Thể dục có một cô gái xông lên sân khấu để ôm một chàng trai. Tiết chào cờ thứ hai đầu tuần “Địa Trung Hải” còn đặc biệt dành ra năm phút để giảng cho họ nghe về mối nguy hại của việc yêu sớm. Cậu chẳng quen ai ở lớp 11-10 sát lớp mình, nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận cậu và Diêu Phán đang có gì đó với nhau, đám con gái cũng bàn tán về chuyện này suốt một tuần lễ.

Ngay lúc này hội bà tám trong lớp đang ngồi tụm lại một chỗ liếc liếc về phía cậu, ngay cả Thẩm Hành Giản cũng biết, đến tiết Văn còn đem chuyện này ra chọc cậu.

Ban đầu Dư Dục Sâm không muốn quan tâm, tin đồn mà, càng để ý tới thì lại càng bay xa. Nếu cậu giữ im lặng thì mọi chuyện sẽ dần lắng xuống thôi, nhưng ngặt nỗi chính Thẩm Hành Giản lại nhắc đến nó.

Ai cũng khuyên cậu đừng gấp, nhưng nếu Thẩm Hành Giản hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?

Dư Dục Sâm càng nghĩ càng phiền, cậu tiện tay vo tờ giấy nháp in đầy đáp án môn toán thành một cục rồi ném đi, mới giải được nửa bài đã không ngồi nổi nữa, cậu đứng lên nhìn ra cửa sổ, phân vân xem tiết tự học chiều nay lấy lý do gì để đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản.

Trước khi tiết tự học bắt đầu thì Dư Dục Sâm đã kịp chuẩn bị lý do, nhưng thầy chủ nhiệm đúng lúc bước vào lớp. Ông đứng một bên theo dõi suốt khiến Dư Dục Sâm không chuồn đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cắn bút học bài.

Cuối cùng cũng nhịn được đến lúc tan học, quán cơm nhỏ ở cổng trường vẫn khó chiếm chỗ như xưa, tiếng chuông báo hiệu vừa reo một cái là bọn Dư Dục Sâm lập tức xông ra khỏi lớp chạy vọt vào trong quán gọi món. Xong xuôi, Từ Duyệt dùng cùi chỏ chọc Dư Dục Sâm một cái, hất cằm về phía cửa: “Trông kìa, kia có phải Phùng Hân Hân với Diêu Phán đấy không?”

Dư Dục Sâm nhìn qua, quả nhiên là hai cô bạn. Bây giờ quán đã kín chỗ, ba người bọn họ ngồi bàn bốn người, thêm một cái ghế đơn nữa là đủ. Bình thường thì Dư Dục Sâm sẽ gọi Phùng Hân Hân tới, nhưng bây giờ cậu và Diêu Phán đang đứng trên đầu ngọn sóng thì không nên dây dưa quá nhiều. 

Dư Dục Sâm không nói gì, Chu Thanh cũng im lặng, nhưng Từ Duyệt thì cực kỳ nhiệt tình ngoắc tay với Phùng Hân Hân: “Này, vào đây, chúng tôi còn chỗ đấy, mọi người cùng ngồi nhé?”

Chu Thanh tặng Từ Duyệt một cước dưới gầm bàn, Từ Duyệt bị đau quay đầu trừng cậu ta: “Mày đá tao làm gì?!”

“Đá do mày ngu!” Chu Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Tao làm sao cơ?” Từ Duyệt còn hơi ấm ức.

Nói đến đây, Phùng Hân Hân kéo Diêu Phán đi tới, Từ Duyệt còn tỏ ra vô cùng tri kỷ mà tặng vị trí đối diện Dư Dục Sâm cho Diêu Phán, mình thì kéo ghế ngồi sang bên cạnh.

Bầu không khí trên bàn cơm trở nên gượng gạo, từ lúc Diêu Phán tới đây Dư Dục Sâm chẳng nói lời nào, chỉ lo ăn phần của mình, không ngẩng đầu cũng không cho Diêu Phán dù chỉ một ánh mắt.

Diêu Phán thấy hơi khó xử, cũng cúi đầu lặng im. Phùng Hân Hân nhìn không nổi bèn đá Dư Dục Sâm một cước, không ngờ rằng Từ Duyệt lại lớn mồm: “Chu Thanh mày có bệnh hả, đá tao làm gì?!”

Chu Thanh nhíu mày nói: “Mày mới có bệnh đấy, mẹ nó ai đá mày cơ?!”

Phùng Hân Hân ngậm ngùi giơ tay nhận lỗi: “Không phải Chu Thanh đâu, tôi đó.”

Chu Thanh với Từ Duyệt đồng thời sững sờ rồi cười phá lên, Diêu Phán cũng nhếch khóe miệng.

Bàn ăn bỗng chốc trở nên sôi nổi, chuyện trò với nhau cũng dễ dàng hơn. Từ Duyệt liên tiếp gợi chuyện với Diêu Phán, Diêu Phán cũng hỏi gì đáp nấy, thỉnh thoảng Phùng Hân Hân chen mồm vào hai câu, không khí trên bàn ăn vô cùng hài hòa.

Duy chỉ Dư Dục Sâm vẫn lặng im như cũ, ăn xong thì đặt bát xuống, đứng dậy đi ra ngoài, mặc kệ mọi người trong bàn đã ăn xong hay chưa.

Bầu không khí hòa hợp chưa được bao lâu tức thì đông lại, nụ cười Diêu Phán cứng ngắc, cô lặng im cúi đầu đếm số hành trong bát cơm.

Chu Thanh cũng thấy cách đối xử với bạn nữ của Dư Dục Sâm thật quá đáng, cậu ta nở nụ cười với Diêu Phán, rồi nói đừng để ý đến nó nữa, chúng mình cứ ăn tự nhiên thôi.

“Kiểu người gì thế!” Từ Duyệt tức giận, an ủi Diêu Phán: “Không sao, mình làm việc mình, đừng để ý tới nó. Hai hôm nay nó uống nhầm thuốc đấy, đầu óc không bình thường đâu.”

Phùng Hân Hân ngồi bên cũng tiếp lời: “Đúng đấy, tôi từng ngồi cùng bàn với cậu ta. Cậu ta hay cáu kỉnh lắm luôn, ngày nào cũng uống nhầm thuốc, bà không cần để ý tới cậu ta.”

Diêu Phán khịt mũi rồi cười với bọn họ: “Không sao, chúng mình mau ăn đi.”

Sau khi một mình rời quán thì Dư Dục Sâm về trường, bây giờ cậu chẳng muốn vào lớp nữa, tính lượn vài vòng xung quanh.

Cũng không ít người đang tản bộ trên sân, Dư Dục Sâm chậm rãi dọc theo đường chạy bước về trước.

Những lời mẹ nói hôm đó Dư Dục Sâm đều nhớ kỹ trong lòng, cậu cũng suy xét về tương lai của mình với Thẩm Hành Giản, nghĩ xem sau này mình phải làm gì đây.

Thi đại học thì chọn trường địa phương, như vậy cậu có thể ở gần với Thẩm Hành Giản để gặp nhau mỗi ngày. Đến khi tốt nghiệp thì tìm một công việc thật tốt, phải kiếm tiền mua nhà trước đã. Nếu muốn mua nhà thì nên ưu tiên vị trí gần trường, nếu được thế thì Thẩm Hành Giản sẽ tiện đường đi làm hơn. Lúc ấy có khi còn muốn nuôi một con thú cưng nữa, mà không biết Thẩm Hành Giản thích mèo hay chó hơn nhỉ…

Dòng suy nghĩ miên man trong đầu khiến tâm trạng cậu vô thức tốt lên, ý cười lan đến khóe miệng. Nếu trong giờ học mà buồn ngủ, cậu cũng sẽ vẽ ra tương lai mình ở bên Thẩm Hành Giản, lấy nó làm nguồn động lực đốc thúc bản thân không ngừng tiến lên.

Đang bước đi, bỗng nhiên ai đó vỗ vào bả vai cậu. Dư Dục Sâm quay lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thẩm Hành Giản.

“Nghĩ gì mà say mê thế này?”

Dư Dục Sâm không thể kiểm soát nổi sự vui mừng hiện hữu trên khuôn mặt: “Thẩm Hành… Thầy ơi!”

“Sao lại quanh quẩn trên sân trường một mình thế này, anh em đâu hết rồi?”

Thẩm Hành Giản bước song song cùng Dư Dục Sâm, ánh chiều tà kéo dài bóng hai người in trên mặt đất.

“Mấy đứa nó đều bận việc rồi ạ, em cơm nước xong xuôi không có chuyện gì làm nên muốn dạo quanh sân trường một chút, tiện thể tiêu cơm.” Dư Dục Sâm nhanh nhảu đáp lại, chậm rãi cất bước chân. Trong nháy mắt cậu đã biến từ một mầm non xuất sắc vô cùng trầm ổn của trường học theo lời thầy chủ nhiệm thành một “học sinh cá biệt” xốc nổi bốc đồng.

“Mẹ em có gọi điện cho thầy.” Thẩm Hành Giản bỗng nhiên nói.

Trái tim Dư Dục Sâm trật một nhịp, cậu không nhận ra giọng của mình hơi run run: “Dạ? Mẹ, mẹ em? Mẹ em gọi điện nói gì vậy ạ?”

“Em căng thằng gì thế? Thầy đâu tố cáo gì em với mẹ đâu,” Thẩm Hành Giản cười khẽ, “Thì hỏi về tình hình học tập của em này, dặn thầy để ý tới em nhiều hơn.”

“Ồ, vậy ạ…” Trái tim Dư Dục Sâm vòng về điểm xuất phát.

Cậu với bà Trương đúng là mẹ con ruột, cậu chỉ cần đưa ra một gợi ý rằng bà Trương quen người đó, vậy mà bà đã ngay lập tức đoán được ra Thẩm Hành Giản.

“Thầy, thầy thấy mẹ em thế nào?” Dư Dục Sâm cẩn thận hỏi, “Nếu thầy tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện ra mẹ em dễ ở chung lắm đó, hơn nữa mẹ em cũng rất thích thầy.”

“Hửm?” Thẩm Hành Giản dở khóc dở cười, “Em nói vậy là có ý gì?”

“Không, không có ý gì cả.” Dư Dục Sâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười với Thẩm Hành Giản. Không hiểu sao bỗng dưng cậu lại nói những lời này với Thẩm Hành Giản. Thật ra cậu muốn giải thích mối quan hệ của mình và Diêu Phán, nhưng nếu bỗng nhiên nhắc tới lại tạo ra cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Dư Dục Sâm vẫn quyết định không nói, đợi đến lúc có dịp thích hợp sẽ giải thích với anh sau.

“À đúng rồi thầy ơi,” Dư Dục Sâm hỏi tiếp, “Kỳ nghỉ hè này thầy không về nhà mà ở lại trường phải không ạ?”

“Có lẽ là thế. Thầy cũng chưa chắc chắn.”

“Thế em có thể đến nhà tìm thầy không?” Dư Dục Sâm hỏi tới cùng, “Nghỉ hè em cũng ở nhà một mình, không ai quản lý hết.”

Giọng cậu nghe đáng thương, biểu cảm cũng tội nghiệp, Thẩm Hành Giản nhìn Dư Dục Sâm, khẽ gật đầu rồi đáp: “Em muốn đến lúc nào cũng được.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi