NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Vị Cầm Si tiên sinh mà Giang Nam Chấn nhắc đến còn nhiều điểm đáng nghi, cho nên Quý Yến Nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng dù thế nào, tìm được Huyết Linh chi vẫn là đại công của hắn, dọc đường đệ tử Giang gia còn quan tâm chăm sóc Vân Ỷ Phong không ít, bất luận mục đích là gì thì cũng khiến người ta rất vừa mắt. Có qua có lại, Vân Ỷ Phong cũng phân phó một nhóm đệ tử Phong Vũ môn gần đó đi lan truyền tin tức về Thiên Thu bang, càng thảm càng tốt, tốt nhất là khiến cho tất cả môn phái còn lại cùng bàng hoàng hoảng loạn.

Còn tranh thủ chiếm được chút tiện nghi từ triều đình, nhờ dịch quán nhanh nhất của Hoàng gia gửi một phong thư về thành Xuân Lâm, cố ý gửi kèm bức di thư dài thườn thượt đầy lời lẽ thương yêu chua xót hắn viết lúc còn bệnh. Tại Phong Vũ môn, Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi ngày ngày lo lắng cho Vân Ỷ Phong, ăn không ngon ngủ không yên chỉ lo sẽ nhận được tin dữ từ Giang Nam, mãi mới chờ được thư gửi về, vậy mà mở ra lại là mười bảy mười tám trang di ngôn trước lúc lâm chung, Linh Tinh Nhi lập tức khóc suýt ngất, Thanh Nguyệt cũng đỏ mắt siết chặt nắm đấm, vất vả đọc đến trang cuối cùng, liền bắt gặp mấy hàng chữ viết ngoáy như rồng bay phượng múa, đắc ý nói vi sư ta đã tìm thấy Huyết Linh chi, chữa khỏi bệnh rồi, báo một câu bình an cho các ngươi biết thôi, đừng loan tin này ra ngoài vội. Đúng rồi, mấy trang trước ta viết từ hai tháng trước, chuyện thành thân sinh con gì đấy bỏ qua đi, chủ yếu phải xem kĩ những phân tích về thế cục giang hồ, Thanh Nguyệt, từng câu từng chữ đều là tâm huyết vi sư đang trải đường cho ngươi, gần đây sức khoẻ còn yếu, tay mỏi, không muốn chép lại, nên ta gửi cả cùng với bức thư báo bình an này, ngươi chọn chỗ nào quan trọng hẵng đọc.

Linh Tinh Nhi: "..."

Nàng lật qua lật lại trang giấy cuối mỏng tang, kiểm tra mấy lượt mới khó tin nói: "Tìm, tìm được? Tìm được thật rồi sao?"

Thanh Nguyệt nói: "Nhìn nét bút ngoáy muốn bay cả con chữ ra ngoài này của sư phụ, hẳn là tìm được thật rồi."

Linh Tinh Nhi mừng phát khóc, chân tay luống cuống không biết phải nói gì, một lúc sau mới kịp phản ứng: "Sư huynh, ngươi nghĩ có phải sư phụ cố tình đặt bức di thư kia lên trước, cốt để hù doạ chúng ta không?"

Thanh Nguyệt thành thật đáp: "Theo những gì mà ta hiểu về sư phụ, thì chắc là thế đấy."

Nhớ lại mình vừa rồi mà như sét đánh ngang tai, Linh Tinh Nhi lau khuôn mặt nhem nhuốc của mình, tức không được, mừng không xong, cuối cùng ngồi bệt trong sân, nhìn vườn hoa mùa hạ muôn hồng ngàn tía, ưu tư cười hết nửa ngày.

Cuối cùng cũng tìm được Huyết Linh chi.

Vậy thì tốt rồi.

...

Mà lúc này ở Hán Dương bang, không một ai dám mở miệng cười trước mặt chưởng môn.

Từ khi Lê Thanh Hải tiếp nhận chức vị Minh chủ, địa bàn thành Lũng Võ của hắn cũng đương nhiên trở thành tổng đàn của Võ lâm minh. Đệ tử Hán Dương bang đang nói: "Nghe nói chính Tiêu vương điện hạ hạ lệnh điều tra chuyện Thiên Thu bang cấu kết với quan phủ tham nhũng, Từ Dục cũng khai hết rồi, chứng cứ đã xác thực, ít ngày nữa, tất cả nghi phảm sẽ bị giải về Vương thành, e là khó mà thoát khỏi cái chết."

Lê Thanh Hải nghe xong càng phiền lòng, trước mặt hắn là bảy tám phong mật hàm, đều là do các môn phải khẩn cấp gửi đến mấy ngày gần đây, vụ việc của Thiên Thu bang đã gây ra xôn xao lớn trên toàn giang hồ, tuy bọn hắn không hiểu vì sao Tiêu vương điện hạ vốn giao hảo với Giang Tam thiếu hiện lại quay ra thân thiết với Giang Ngũ gia, nhưng rõ ràng là triều đình muốn nhúng tay vào sự tình ở Giang gia—đây là vị Vương gia thực quyền nắm trong tay tám mươi vạn đại quân à nha, làm gì có ai ăn no dửng mỡ đi đối đầu với hắn chỉ vì chút lợi ích cỏn con kia chứ? Cho nên lấy đủ mọi cớ, từ đau đầu đau chân đau tim, cho đến cha mẹ bệnh nặng, con nhiễm thuỷ đậu, tóm lại nhất quyết không chịu đứng về phe Giang Lăng Tự nữa.

Đệ tử uyển chuyển khuyên nhủ: "Lúc này, Minh chủ nên cách xa Giang gia một chút thì hơn, ôm việc người mà thành hại việc nhà, không đáng."

Lê Thanh Hải dĩ nhiên biết phân biệt cái lợi cái hại, quả thật hắn có chút hối hận về quyết định giúp Giang Lăng Tự giành chức Chưởng môn lúc trước, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai mà ngờ được Giang Lăng Phi cà lơ phất phơ, nhìn như rất xa cách với Giang Nam Đấu, vậy mà khi biết tin thúc phụ trọng thương, liền gấp rút trở về Giang gia, lại còn dẫn theo cả Quý Yến Nhiên đến cùng?"

Trước khi hắn đoạt được chức vị Minh chủ, Hán Dương bang luôn bị Giang gia chèn ép, thể hiện ra mặt ý tứ "một núi tuyệt không thể có hai hổ", về sau dù đã lên đến Minh chủ, Giang Nam Đấu vẫn ỷ vào gia thế và tư lịch của mình, nói năng lỗ mãng cuồng vọng trước mặt rất nhiều người. Lê Thanh Hải mất mặt, chỉ hận không thể diệt trừ Giang gia từ gốc đến ngọn, khổ nỗi đối phương lại là gốc đại thụ rễ sâu lá tốt khó mà rung chuyển nổi, cho nên hắn đành hướng đến cách khác, muốn âm thầm nâng đỡ Giang Lăng Tự thượng vị, biến đối thủ thành người một nhà—người một nhà ngoan ngoãn nghe lệnh, chỉ dựa vào một mình Hán Dương bang.

Thấy Minh chủ mãi không nói gì, đệ tử lại nói: "Đúng là chúng ta đã bàn bạc với các môn phái, nhưng lúc ấy chưa ai biết Tiêu vương lại muốn nhúng tay vào việc của Giang gia, hiện tại mau chóng phủi sạch quan hệ, xem như triều đình muốn bảo vệ an ổn giang hồ, thì mới không khó xử."

Nhưng điều mà Lê Thanh Hải đang lo lắng lại là chuyện khác, cuộc tranh chức Minh chủ lúc trước... Hắn bực bội không thôi, lông mày nhăn tịt mặt hằn chữ 川.

Bên ngoài, mây đen nặng nề, sấm rền báo cơn bão âm u cuối hạ.

...

Một tia sét rạch ngang bầu trời.

Người đi đường nhao nhao rảo bước tìm chỗ trú mưa, chỉ mình Vân Ỷ Phong vẫn bình thản phe phẩy chiếc quạt xếp, thấy sạp hàng bị đụng đổ còn dừng lại nhặt giúp. Từ khi thân thể khoẻ lại, tâm tình hắn bay bổng tận trời, nhìn núi nhìn nước nhìn gì cũng thuận mắt, nhìn thiếu niên đang lạnh lùng trừng mắt nhìn mình ở trước mặt, cũng cảm thấy thật khí khái hào hùng lại đáng yêu, vì vậy chạy đến cửa hàng gần đó mua một cây kẹo đường thổi đưa hắn, nhiệt tình nói: "Sao Cửu thiếu gia lại xuất hiện ở đây?"

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, Giang Lăng Thần lại càng giận tím mặt, bóp nát tiên nữ xinh đẹp trong tay thành đường vụn.

(*kẹo đường thổi: kẹo được nặn thành các hình thù khác nhau, ở đây là hình tiên nữ)

Vân Ỷ Phong tiếc nuối, cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc nhà ngươi, cẩn thận về sau rồi ế ra đấy.

Giang Lăng Thần đang trên đường về thành Đan Phong.

Vậy hơn một tháng vừa rồi hắn đi đâu?

Trả lời, đến Vũ gia ở Lạc Thành, tìm Tiểu Hồng cho Tam ca thân yêu.

Việc này vốn là trách nhiệm của Phong Vũ môn, Vân Ỷ Phong cũng đã lệnh cho Thanh Nguyệt đi trộm... đòi lại, nhưng Vũ gia sống chết không chịu giao ra—ai lại dám đắc tội với sát thủ số một giang hồ kia chứ, cho nên Thanh Nguyệt liền gửi thư hỏi Giang Lăng Phi có muốn dùng đến biện pháp cứng rắn hay không, cứ như vậy, Giang tiểu cửu bị ca ca đá ra khỏi nhà, ép nhận lấy nhiệm vụ cấp bách này.

Kết quả khi đến được Vũ gia, ngựa đã mất tích, cũng không biết là mất tích thật hay giả, nhưng đại khái cả gia đình đều hoảng loạn, căn nhà bị lật tung như muối dưa, khắp phố xá Lạc thành đều có dán thông báo tìm ngựa, cùng với hình vẽ một con ngựa lớn đỏ rực uy phong—còn ai ngoài tình nhân cũ của Tam thiếu Giang gia.

Vân Ỷ Phong giật mình: "Tiểu Hồng mất tích rồi sao?"

Giang Lăng Thần đáp: "Ừm."

Vân Ỷ Phong: "..."

Thế thì yên tâm rồi.

Giang Lăng Thần biết sự không ổn, kì thực đã nghĩ sẵn một kế đề phòng, chỉ hận không thể đến Tiên sơn bái sư, tự tay biến ra một con Xích Tiêu ngay lập tức.

Vân Ỷ Phong gọi trà và điểm tâm cho hắn, an ủi: "Tiểu Hồng là danh mã, nếu chạy vào rừng sâu núi thẳm thì hẳn rất tiêu dao tự tại, mà nếu đã được nhặt về, ai lại đi ngược đãi nó, chắc sống cũng không tệ đâu. Chúng ta phái thêm ít người đi tìm, từ từ sẽ thấy thôi mà."

Giang Lăng Thần lại nghĩ, nhỡ như rơi vào tay kẻ không có mắt thì sao? Nghe nói vài năm trước, thành Đan Phong từng có một con lừa thần ngày đi được cả nghìn dặm, vô cùng quý giá, thế mà về sau sơ ý để mất, đến lúc tìm lại được thì đã bị cho vào nồi.

Tiểu thiếu niên càng nghĩ càng tuyệt vọng, cực kì muốn đi tu tiên để từ nay không phải quản chuyện của nhân gian này nữa.

"Thôi, ăn chút gì đi đã, Phong Vũ môn giúp ngươi đi tìm là được chứ gì." Vân Ỷ Phong đẩy đồ ăn đến trước mặt hắn, "Yên tâm đi, không sao đâu."

Nghe đến "Phong Vũ môn", Giang Lăng Thần mới thư giãn được chút: "Thật sao?"

"Tất nhiên là thật." Vân Ỷ Phong thiếu điều in lên mặt mấy chữ "ca ca là người tốt, ngươi không việc gì phải sợ", lại hỏi, "Trước khi Cửu thiếu gia lên đường, cục diện ở Giang gia thế nào rồi?"

Giang Lăng Thần đáp: "Như một cái ao tù, thâm trầm căng thẳng."

Từ khi Giang Lăng Phi loan tin mình cũng muốn tranh chức Chưởng môn, mọi người trong nhà đều bàng hoàng, lời đồn Tiêu vương điện hạ có quan hệ mật thiết với Giang Ngũ gia xuất hiện gần đây lại càng gây khó hiểu, không ai hay rốt cục chuyện gì đang diễn ra. Giang Lăng Húc biết đường cẩn trọng hơn trong mọi hành động, xử lí chuyện gì cũng phải nhìn trước nhìn sau bay tám lượt, chỉ sợ để lộ ra yếu điểm gì. Đại thiếu gia như vậy, những người khác lại càng như vậy, không khí Giang gia trở nên ngột ngạt bí bách đến khó thở.

Người duy nhất tiêu dao khoát hoạt nổi, chỉ có mình Tam thiếu gia. Hồ nước tại Yên Nguyệt Sa được mở rộng, thả một đàn cá chép đỏ đỏ vàng vàng vào nuôi, ngày nào Giang Lăng Phi cũng đến phòng Giang Nam Đấu trò chuyện với vị thúc phụ còn bất tỉnh một hồi, ngoài thời gian ấy ra, thì chỉ ở trong sân vườn có cây có hoa, có trà có rượu, nghe Nguyệt Viên Viên đánh đàn.

Cô nương với khuôn mặt tròn trịa hỏi hắn: "Không phải Tam thiếu gia bảo Chưởng môn đang hôn mê, trong nhà không nên chơi đàn sao?"

"Nói vậy lừa Vân môn chủ thôi, không khí trong nhà u ám thâm trầm thần hồn nát thần tính thế này, phải tìm ra thú vui gì đấy chứ." Giang Lăng Phi tựa lưng vào băng ghế dài, tay cầm chén rượu cực phẩm, "Huống hồ cũng chả có việc gì phải lo, có lo cũng không phải mấy việc ngoài mặt, chẳng bằng đàn chút cho vui, gió mà đưa được âm thanh đến tai thúc phụ, khiến tâm tình hắn tốt lên, biết đâu lại mau tỉnh hơn."

Nguyệt Viên Viên đáp một tiếng, lại tò mò hỏi: "Tam thiếu gia định làm Chưởng môn thật à? Ta thấy mọi người đều bảo vậy."

Giang Lăng Phi hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ta làm Chưởng môn không?"

"Đương nhiên rồi, Tam thiếu gia làm Chưởng môn thì sẽ luôn ở nhà." Nguyệt Viên Viên tuỳ tiện gảy gảy dây đàn, phấn khởi nói, "Ngày nào cũng gặp được Thiếu gia thì thật tốt."

Giang Lăng Phi cười cười, không đáp lại, chỉ nghe nàng tiếp tục đánh đàn. Một gia đinh đi qua Yên Nguyệt Sa, khi về bất mãn phàn nàn với vợ, rằng Đại thiếu gia còn phải giảm bớt lượng đồ ăn mỗi ngày vì sợ bị nói xa hoa hoang phí, Tam thiếu gia thì lại mơ mơ màng màng suốt ngày hưởng lạc, cả hai đều tranh chức Chưởng môn kia mà, vì cái gì mà Tam thiếu gia có thể tiêu dao khoái hoạt như thế?

Người vợ vừa giúp hắn thay đồ, vừa nhỏ giọng nói, Tam thiếu gia người ta có Tiêu vương chống lưng cơ mà, quyền thế như vậy ai dám gây sự? Đại thiếu gia thì làm gì có ai, ta thấy ngươi nên xem lại xem mình nên đứng về phe nào đi.

-

vtrans by xiandzg

Nay mình có đăng ba chương 117 118 119 nhưng publish lung tung nên mọi người để ý thứ tự đọc tránh bị lẫn nhé ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi