NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại thúc râu đẹp tên Hồ Bất Quy, là đại phú hộ số một của thành Vọng Quy, nghe tên đủ biết, hồi trẻ hắn đã từng ao ước trở thành đại hiệp hào tình vạn trượng, bởi vậy vừa nhìn thấy đôi giang hồ hiệp lữ Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi liền hâm mộ không thôi, thậm chí còn chủ động đề nghị được lĩnh giáo vài chiêu.

Hồ Đỉnh Đỉnh nhỏ giọng nói: "Lưng chân của cha ta không được tốt lắm." Lại quay ra trách, "Cha, người ta đến để tìm người, đừng có khua đao nữa. Hơn hai mươi năm trước, Tam gia của Giang gia sơn trang, Giang Nam Thư, người có ấn tượng gì không?"

Hồ Bất Quy không cần nghĩ ngợi gì: "Không có."

Linh Tinh Nhi: "..."

Hồ Đỉnh Đỉnh lẩm bẩm: "Ta cũng nghĩ là không có."

Linh Tinh Nhi không hiểu: "Tại sao? Đây là chuyện của rất nhiều năm về trước, mà chưa gì tiền bối đã khẳng định chắc nịch vậy... có thể nghĩ kĩ lại một chút không?"

Nghe được hai tiếng "tiền bối", Hồ Bất Quy lại càng đắc ý ra mặt. Hồ Đỉnh Đỉnh ở bên giải thích, nữ hiệp không cần hoài nghi, cha ta nói chưa thấy thì thật sự là chưa thấy đâu, nếu không cớ gì bao nhiêu năm nay lại không đi khoe khoang về chuyện từng ở cùng thôn, thậm chí là từng bắt chuyện vài câu với Giang Tam gia kia chứ? Phải biết là năm đó có mỗi lão ăn mày đến Hồ gia ăn xin, mà cha ta đã khoa trương rằng mình "quen thân với tám đại trưởng lão của Cái Bang" suốt ba tháng trời rồi.

Hồ Bất Quy suy đoán: "Hay là dùng thân phận giả mạo?"

Thanh Nguyệt nghĩ thấy cũng đúng, dù sao Giang Nam Thư đến đây là để điều dưỡng, càng ít người quấy rầy mới càng tốt. Vì vậy kể lại toàn bộ theo hiểu biết của Vân Ỷ Phong về sự tình năm đó, bao gồm cả bộ dáng, sức khoẻ, tuổi tác của hai vợ chồng Giang thị cùng đứa nhỏ mới sinh.

Nói một hồi, quả thật Hồ Bất Quy nhớ được ra chút chuyện. Đoạn thời gian ấy, đích xác từng có một đôi vợ chồng như thế đến đây ở, tự xưng là người Tô thành, khí chất thanh tao bất phàm, hiếm khi giao lưu với thôn dân, con nhỏ... thì hình như có một đứa.

Linh Tinh Nhi giật mình: "Thân sinh sao?"

Hồ Bất Quy đáp, chuyện này thì không chắc.

Không chắc, là vì vợ chồng kia lúc nào cũng kín cổng cao tường, hiếm khi ra ngoài nói chuyện phiếm, hơn nữa ngày đông ai nấy mặc quần áo dày cộm, càng không nhìn ra thân hình phụ nhân có gì thay đổi. Mà khi đó Hồ Bất Quy còn trẻ, nuôi mộng giang hồ đến quên cả trời đất, tâm tư đâu mà theo dõi đôi hàng xóm kì lạ ấy, chỉ là cũng thấy hơi khó hiểu, sao mới sau một đêm mà đã có thêm đứa con, trong khi bà đỡ còn chẳng thấy mời về. Sau đó, một phụ nhân miệng rộng trong thôn nghe ngóng được, quản gia nhà đó bảo có mướn bà đỡ từ bên ngoài, cũng tiễn người ta đi luôn rồi. Bảy tám ngày qua đi, cả toà nhà bị khoá lại, gia đình ấy không biết đã dọn đi đâu, tóm lại về sau cũng không thấy xuất hiện thêm lần nào.

Hồ Bất Quy nói đầy tiếc nuối: "Thì ra ấy chính là Giang Tam gia sao?"

Thanh Nguyệt hỏi: "Cho dù sống tách biệt đến đâu, thì vẫn phải ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày chứ? Hiện tại có thể tìm được người đốn củi, trồng rau hay bán hàng rong năm xưa nào không?"

"Chuyện này..." Hồ Bất Quy suy tư hồi lâu, rồi vỗ đùi đánh "đét", "Có một người, các ngươi theo ta!"

Thanh Nguyệt cứ tưởng rằng người này ở ngay trong thôn, ai ngờ quản gia Hồ phủ đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng, bọn họ đi hết nửa ngày một đêm, mới đến một thôn làng cách đó mấy chục dặm, tìm được một lão thợ may. Hồ Đỉnh Đỉnh đắc ý nói: "Cha ta cảm thấy mấy người đốn củi bán hàng gì đó, dù có quen hạ nhân Giang gia cũng chưa chắc đã biết được gì, duy có lão thợ may này, chính là người đã làm y phục cho đứa nhỏ năm đó."

Linh Tinh Nhi ôm quyền dịu giọng: "Tiền bối quả là suy nghĩ chu toàn."

Hồ Bất Quy vuốt vuốt chòm râu dài: "Quá lời quá lời." Lại quay ra hỏi bà lão kia, "Ngưu thẩm, ngươi còn nhớ chuyện này không?"

"Nhớ chứ." Lão phụ nhân nhận lấy đại nguyên bảo từ Hồ Đỉnh Đỉnh, thập phần vui vẻ, vội nói, "Ta nhớ gia đình đó, chi trả cực hào phóng, chỉ đặt ta làm mười ba mười bốn bộ đồ cùng đệm chăn bằng vải bông, mà thưởng hẳn một miếng vàng thoi lận."

(*nguyên bảo: chỉ chung thỏi vàng/bạc)

"Ngưu thẩm có tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ không?"

"Chỉ thoáng qua thôi, đứa nhỏ được bao bọc rất kín." Ngưu thẩm nói, "Thấy bảo vừa ra đời nhưng đặt làm y phục lớn lắm, chưa chắc bé con nửa tuổi một tuổi đã mặc vừa, đúng là đứa nhỏ khoẻ mạnh."

Thanh Nguyệt lẫn Linh Tinh Nhi đều nghĩ bụng, đi theo Giang gia đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương năm ấy chỉ có một nha hoàn, một quản gia và một đầu bếp, hai người trong số đó đã qua đời, người còn lại cũng rời khỏi Giang gia từ lâu, không biết đã đi đâu nương tựa, muốn tìm nàng thì khác nào mò kim đáy bể.

Ngưu thẩm ở bên nói xen vào: "Còn có một nam tử nữa."

Thanh Nguyệt giật mình: "Là ai?"

"Là ai thì sao ta biết được." Ngưu thẩm lau lau tay vào tạp dề, "Một nam tử, chừng ba mươi, dáng người nhỏ gầy, mặt mày lấm lét, trên tay có một nốt ruồi lớn, cứ khi nào đứa nhỏ như mèo con kia khóc nháo không ngừng, chính hắn sẽ ra dỗ, ôm một cái là đứa nhỏ liền ngoan."

Thanh Nguyệt truy hỏi: "Hồ tiền bối có ấn tượng gì về người này không?"

Hồ Bất Quy lắc đầu, hoàn toàn không nhớ gì, còn có người này nữa sao?

"Đến Giang gia hỏi một chút xem sao." Linh Tinh Nhi nói. Con nhỏ khóc nháo, Giang phu nhân còn không dỗ nổi, vậy mà nam nhân nhỏ gầy kia vừa ôm liền ngoan, hiển nhiên vô cùng quen thuộc với đứa bé, rất có thể chính hắn là người đã mang nó đến thì mới thân cận như thế.

Hoàng hôn buông xuống, Hồ Bất Quy và Hồ Đỉnh Đỉnh đứng trước cửa thôn, hai cha con mỗi người một trường kiếm, thâm tình nhìn cặp đôi hiệp lữ trẻ tuổi rời đi, cảm thấy mình cũng đã tham gia vào một đại sự khó lường.

Thật đáng cao hứng một phen.

...

Thành Ngọc Lệ lại đổ mưa.

Khắp nơi ẩm ướt mịt mù, hấp nhiệt cả ngày nên nóng như cái lò, ngay cả chồn béo cũng ăn ít đi vì quá nóng, gục xuống bàn thoi thóp, không muốn cử động chút nào. Vân Ỷ Phong xắn cao tay áo, phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay hết nửa ngày, một người một chồn cũng không thấy mát hơn tí gì, vậy mà Mộ Thành Tuyết ở một bên vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cũng chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Vân Ỷ Phong cảm thấy sát thủ có nội lực chí hàn này thật giống với một khối băng làm mát, vì vậy cứ ngày một lại gần, cho đến khi thành sóng vai chen chúc trên đệm nghỉ.

Mộ Thành Tuyết: "..."

Vân Ỷ Phong lưu loát nói, ta nghỉ lát thôi.

Mộ Thành Tuyết cũng không đuổi hắn đi, chỉ tiếp tục chuyên tâm lau kiếm: "Vừa đi ngang qua bếp, thấy quân y đang sắc thuốc."

Vân Ỷ Phong nhíu mày, sắc thuốc?

Khách sạn được năm sáu người ở, Địa Ngô Công đã vào rừng Tịch Mộc thăm dò, vậy thì sinh bệnh cũng chỉ có... Vân môn chủ vội vàng xuống bếp xem, Tiêu vương điện hạ quả thật đang cầm một bát thuốc nước, nhắm mắt nín thở đổ vào họng. Quân y đứng cạnh bàn khom tay, dùng cùi trỏ huých huých, Vương gia, Vương gia!

Quý Yến Nhiên tí thì sặc, đặt chén không xuống, có chút mệt mỏi nói: "Ngươi ra trước đi."

Quân y đáp lại một tiếng, trước khi đi còn nhỏ giọng nói vào tai Vân Ỷ Phong, Vương gia không việc gì, chỉ là mệt mỏi mấy ngày cộng thêm thời tiết nóng ẩm nên cảm nắng phát sốt chút.

"Sao không nói cho ta?" Vân Ỷ Phong tiến đến, dùng tay áo thấm cho hắn lớp mồ hôi mỏng trên trán, dở khóc dở cười, "Lại còn phải trốn vào đây uống thuốc."

"Ốm vặt thôi, ngủ một giấc là hết mà, không muốn làm ngươi lo lắng." Quý Yến Nhiên giải thích, "Trong quân doanh vẫn còn ít chuyện, ta phải đến giải quyết."

Vân Ỷ Phong giữ chặt tay hắn: "Nghỉ một lát đi, nửa canh giờ thôi cũng được."

Quý Yến Nhiên định lí luận một phen: "Hoàng Võ Định còn đang chờ... Ấy!"

Vân Ỷ Phong trực tiếp kéo đai lưng thiên tằm của người này, xách hắn lên lầu hai nhà trọ, bay tới bay lui. Cũng đúng, dùng một tay còn kéo lê được voi khổng lồ, làm gì mà ôm không xuể một Vương gia?

"Nói Hoàng thống lĩnh đi lo việc khác trước đi." Vân Ỷ Phong giao nhiệm vụ cho thủ vệ, đóng cửa ra lệnh, cởi đồ.

Quý Yến Nhiên thở dài, để yên cho hắn cởi áo ngoài của mình, lại nói: "Tối đến ta thật sự phải đi, ngủ nửa canh giờ thôi nhé, được không?"

"Được rồi." Vân Ỷ Phong bất đắc dĩ, "Ngủ đi, ta ở với ngươi."

Trên trán đắp một chiếc khăn ẩm, thấm lạnh làm tan đi chút choáng váng, Quý Yến Nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, hắn cũng mệt mỏi quá đỗi rồi. Vân Ỷ Phong ngồi trên ghế kê chân, hai tay bó gối, giống như một lần nữa quay trở lại đêm ấy ở thành Vọng Tinh, vẫn là hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, chỉ có điều tâm cảnh đã rất khác. Từ một tia ngây ngô giữa ngàn vạn tầng sa, trở thành ái mộ gần như đốt cháy cả trái tim, nhìn hai đầu lông mày in hằn mỏi mệt, Vân Ỷ Phong không khỏi đau lòng, hắn cúi người, nhẹ nhàng áp mặt mình lên bàn tay nóng ran của đối phương.

Đại Lương này nhiều người như vậy, mười hai ngàn tám trăm ba mươi vạn, cớ gì trách nhiệm giữ gìn an ổn cho toàn bộ giang sơn này, lại phải thuộc về ngươi.

(*128,300,000)

Thời tiết ngày một oi bức, ngay cả tiếng ve ngoài cửa sổ cũng như lịm đi.

Một lát sau, Quý Yến Nhiên lại đến quân doanh, Vân Ỷ Phong giúp hắn thu dọn bàn trà, đúng lúc mấy tên đệ tử Phong Vũ môn quay lại, báo đã tìm được một vài tộc nhân bộ lạc giống như có liên quan tới Lôi Tam, tại vùng núi rừng hẻo lánh phía Nam.

Nhưng người kia ăn mặc rất đặc sắc, hình xăm trên tay giống của Lôi Tam như đúc, khẩu âm nói chuyện cũng vô cùng cổ quái, là tộc nhân của bộ lạc Thiền Li cực hiếm thấy. Bọn họ nói trong tộc quả thật từng có một nam tử như thế, võ công cao cường nhanh nhẹn linh hoạt nhưng phẩm đức thấp kém, nên đã bị tộc trưởng trục xuất, nghe nói về sau có gia nhập bộ tộc Dã Mã, không biết thực hư thế nào.

Nam tử bị trục xuất có khuôn mặt và thân hình rất tương đồng với Lôi Tam. Tộc nhân Thiền Li nói tiếp: "Nếu trên người hắn có những hình xăm giống thế này, thì không thể sai được, tộc nhân của ta không nhiều lắm, tổng cộng có hơn hai mươi hộ, chỉ mình hắn là bị trục xuất trong những năm gần đây thôi."

Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, xem ra việc Lôi Tam là người của bộ tộc Dã Mã đã không thể chối cãi, nhưng còn Ngọc thẩm và Phù Nhi thì sao? Rốt cuộc vì các nàng có quan hệ mật thiết nên Lôi Tam mới trăm phương ngàn kế tiếp cận, hay... căn bản đều là cùng một giuộc?

Nếu là khả năng sau, tất nhiên trong lòng sẽ khó chịu, nhưng ít ra còn đỡ. Nếu là khả năng trước, Phù Nhi giờ đã thành con tin trong hiểm cảnh, bất luận thế nào mình cũng phải cứu nàng ra.

Đệ tử Phong Vũ môn nói: "Trước mắt vẫn chưa tìm ra tung tích của Lôi Tam và Phù Nhi. Sau khi Vương gia hạ lệnh di tản toàn bộ thành Ngọc Lệ, bách tính ở các nơi khác cho rằng hạo kiếp sắp đến, rất nhiều người liền gói ghém đồ đạc chạy lên phía Bắc tránh nạn, toàn bộ khu vực phía Nam lũng loạn, lượng người xếp hàng trước cổng thành ngày nào cũng dài dằng dặc, muốn tìm manh mối quả thực không dễ chút nào."

(*hạo kiếp: tai ương thảm hoạ lớn)

"Vất vả cho các ngươi rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Về nghỉ ngơi đi, đợi ta thương nghị lại với Vương gia rồi tính tiếp."

Ngọc thẩm vẫn đang được an trí trong một thôn trấn gần đó, theo thủ vệ phụ trách kể lại, chỉ có đúng một lần nàng nói nếu Vương gia và Môn chủ không cần người chiếu cố nữa, thì cho nàng được đến thành Điền Hoa tìm hai con nương tựa, ngoài ra thì chỉ ở nhà giặt giũ nấu cơm trông cháu, thỉnh thoảng thêu thùa một chút, không có điểm gì bất thường.

Nhưng dù không bất thường, cũng vẫn phải đưa nàng về thành Ngọc Lệ, để trông coi, cũng là để bảo vệ. Vân Ỷ Phong xuất phát trong đêm, tiến về chỗ thôn trang kia, vì lưu tâm nên không dẫn theo binh mã gióng chống khua chiêng, thủ vệ thấy hắn định đánh tiếng chào hỏi cũng bị một tiếng "suỵt" nhẹ ngăn lại.

"Gần đây Ngọc thẩm cũng mệt vì nắng nóng, đi ngủ từ rất sớm." Thủ vệ hạ giọng.

Vân Ỷ Phong gật gật đầu, nhìn sắc trời đã dần sáng mới gõ cửa gọi: "Thẩm thẩm."

Người ở trong nhà không phản ứng gì, vẫn nằm yên trong chăn, chưa từng nhúc nhích.

"Thẩm thẩm?" Vân Ỷ Phong lại gõ thêm vài lần, rồi đưa tay đẩy cửa ra, "Thẩm thẩm."

Hắn cố ý đẩy thật mạnh, cánh cửa nện vào tường đánh "ruỳnh", người trên giường mới tỉnh giấc, chống người ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Sao Vân môn chủ lại tới đây?"

"Tiện đường đi ngang qua nên muốn vào thăm thẩm thẩm một chút." Vân Ỷ Phong vẫn đứng trước cửa, "Gõ cửa mấy lần không thấy ai mở, ta còn tưởng thẩm thậm bị bệnh."

"Cảm nắng thôi, có cái khản cả tiếng." Ngọc thẩm ho khan vài cái, "Mau vào ngồi đi."

"Mấy ngày nay đúng là nóng thật." Vân Ỷ Phong xoè quạt xếp, "Định đến xin thẩm thẩm một bát chè giải nhiệt Băng Phi Ngọc Dung, uống một lần hồi trên Đông Bắc mà nhớ tới tận bây giờ."

Ngọc thẩm mập mờ cười nói: "À."

Vân Ỷ Phong dừng bước.

Ngọc thẩm run tay vén chăn, nhìn như muốn xuống giường, bỗng một tia màu đỏ xẹt ra từ trong màn, ánh mắt Vân Ỷ Phong lập tức trở nên sắc bén, vẩy quạt xếp trong tay đánh rớt con rắn đỏ xuống đất, ngay sau đó lại đối diện với bóng kim loại lạnh lẽo. Ngọc thẩm cầm kiếm trong tay ra chiêu đầy lăng lệ, hai mắt như mắt rắn, con rắn độc vừa rớt đất cũng há to miệng, đang vươn ra cắn chân Vân Ỷ Phong thì bị một đao chặt đứt làm đôi.

"Ngọc thẩm đâu!" Vân Ỷ Phong rút kiếm ép hỏi.

"Vân môn chủ cũng thật tinh mắt." Ngọc thẩm giả mạo nhận thấy đánh lén thất bại, cười lạnh một tiếng, giả bộ muốn nói chuyện rồi đột nhiên vòng ra lao vỡ khung cửa sổ, thuận thế lăn xuống đất, định độn thổ thoát thân như Ngọc Anh ngày đó ở Tây Bắc, không ngờ lại bị Vân Ỷ Phong xuyên thẳng một kiếm xuống đất, suýt nữa đâm thủng cái bụng.

Đối phương kêu la thảm thiết, máu tươi tuôn ra ồng ộc, đáy mắt đầy hoảng sợ: "Ngươi..."

"Không sai, ta cũng học được rồi." Vân Ỷ Phong ngồi xổm trước mặt hắn, đưa tay xé rách lớp mặt nạ, "Ngươi có biết thuật độn thổ là do ai sáng tạo ra không? Chính là đại đạo lừng danh của hơn trăm năm trước, Không Không Nhi." Mà truyền nhân chính thống đời thứ bao nhiêu đó của Không Không Nhi, cũng là phi tặc có kĩ nghệ tinh vi nhất Đại Lương hiện nay, còn đang ở trong doanh trại Đại Lương, thở ngắn thở dài xào đồ chay cho một chồn một sát thủ.

Mấy tên thủ vệ cấp tốc lao đến, cầm máu cho nam tử kia, có người lo lắng, còn ở một bên nói: "Quả thật bọn ta chưa từng rời Ngọc thẩm một tấc, cũng không hề phát hiện ra dị thường gì, chuyện này..."

Nam tử đã lăn ra hôn mê, Vân Ỷ Phong phân phó: "Đem hắn về đi đã."

Tất thảy trong căn nhà vẫn như thường, không hề có vết tích xô xát, cũng chẳng có một manh mối nào. Hẳn là khi Ngọc thẩm ra ngoài mua thức ăn, giặt quần áo hay đi giải sầu thì bị bắt tráo. Mà mục đích của tên giả mạo này—là vì trận đánh lén hôm nay, hay vì muốn trà trộn vào quân doanh để ám hại thêm nhiều người nữa, vẫn cần phải thẩm vấn cẩn thận sau khi hắn tỉnh lại.

Trong nhà trọ, Vân Ỷ Phong chống đầu nhìn vầng trăng khuyết ảm đạm thê lương, thở dài.

Quý Yến Nhiên an ủi: "Ngọc thẩm không phải không có giá trị gì đối với bọn chúng, mà Phù Nhi cũng vậy, tính mạng mẹ con hai người tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."

"Ta phải đưa các nàng về Vương thành từ lâu rồi mới phải." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ trán, thở dài, "Đúng là đầu óc kém cỏi."

"Trước đó ngươi cũng không biết là Lôi Tam có vấn đề mà, đừng tự trách mình." Quý Yến Nhiên nắm lấy cổ tay hắn, "Còn có việc này, trong lúc kiểm tra cho tên nam tử kia, quân y phát hiện ra một vết bớt màu đỏ trên cánh tay hắn." Cho nên kẻ giả trang làm "tiên sinh dạy học" trà trộn vào Thập Bát sơn trang để châm ngòi thổi gió, trắng trợn truyền bá lời đồn khi đó, cũng chính là người này.

(*người này từng được nhắc đến ở chương 27–tên hoà thượng báo tin cho Hứa lão thái gia, và 41–tiên sinh dạy học/đại ca ca từng nói chuyện với bé con của Chung cô)

Thân mang "trọng trách" như thế, hẳn là có địa vị không nhỏ trong bộ tộc Dã Mã, Quý Yến Nhiên châm trà cho hắn: "Bắt sống được hắn, cũng chính là có công với Đại Lương, ta phải ca ngợi ngươi mới phải."

"Thôi thôi." Vân Ỷ Phong đứng dậy, "Có chuyện này ta nghĩ mãi mà không thông."

Quý Yến Nhiên suy đoán: "Mục đích của Lôi Tam?"

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ừ."

Nếu là người của bộ tộc Dã Mã, thì việc gì phải chủ động kể về Vu sư Trường Hữu? Tiếp tục giữ lại con cờ này, để hắn tiếp tục chế thêm cổ độc, dồi dào không cạn, biến toàn bộ mãnh thú rắn độc trong rừng Tịch Mộc thành vũ khí giết người, tạo ra càng nhiều phiền toái cho Đại Lương mới phải chứ?

Vân Ỷ Phong nói: "Trừ phi đây chỉ là bước đệm cho một kế hoạch lớn hơn."

Quý Yến Nhiên như có điều suy tư, hành động này của Lôi Tam chỉ dẫn đến hai hậu quả, một là náo động toàn phía Nam, phần lớn bách tính chạy lên phía Bắc; mà hai là... chư quân bảy thành Tây Nam đều bị điều đến thành Ngọc Lệ, hệ thống phòng vệ của các địa phương còn lại theo đó mà sa sút.

"Người đâu!" Quý Yến Nhiên nói, "Tìm Hoàng Võ Định đến đây!"

Vân Ỷ Phong có chút lo lắng, "Vương gia..."

"Ngươi đi thẩm vấn tên giả mạo kia đi, dùng biện pháp gì cũng được, nhất định phải cạy được miệng hắn ra." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ mặt hắn, "Vất vả cho ngươi." Dứt lời liền rời khỏi phòng ngủ, Vân Ỷ Phong thở dài, một lần nữa trải tấm địa đồ Tây Nam ra bàn. Tuy lãnh thổ phía Nam không lớn như Tây Bắc, trú quân cũng không cách nhau quá xa, nhưng cái khó nằm ở địa thế cực phức tạp, có khi trên bản đồ chỉ là một đoạn ngắn ngủi, thực tế lại mất đến cả nửa tháng một tháng đi đường, lúc này mà nơi nào đó đột nhiên bùng phát chiến loạn, đại quân ở thành Ngọc Lệ muốn cấp tốc đến viện trợ cũng gian nan còn chán, chẳng trách Quý Yến Nhiên lại lo sốt vó lên như vậy.

Hắn xoay người đi đến nhà giam, nam tử kia được quấn băng vải bên hông, nửa sống nửa chết nằm trên giường, thấy Vân Ỷ Phong đến liền nhắm mắt, hừ mũi đầy khinh miệt.

"Vẫn không chịu nói gì hả?" Vân Ỷ Phong hỏi.

Nam tử nói: "Có gan thì giết ta đi."

"Đương nhiên là ta sẽ không giết ngươi." Vân Ỷ Phong lạnh lùng nhắc nhở, "Nhưng đừng có nghĩ rằng ngươi đang trọng thương thì không phải chịu nghiêm hình tra tấn, Phong Vũ môn không thiếu thuốc, có thể kéo dài mạng sống của ngươi, cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết."

Nam tử nói: "Cứ việc."

Nhắc đến vấn đề này, Vân môn chủ lại vô cùng phối hợp, lập tức hành động—hiện nay tình hình nguy cấp, không còn thời gian thẩm vấn tử tế, Phong Vũ môn đồng loạt tiến lên, nam tử kia chưa kịp phản ứng gì đã bị rót một bình thuốc vào miệng.

"A!"

"Một canh giờ sau ta lại tới." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu đến lúc đấy ngươi vẫn không chịu hợp tác, ta sẽ có biện pháp khác."

Nam tử xụi lơ toàn thân, hữu khí vô lực giận dữ lườm hắn.

Nhưng chẳng được bao lâu, ngay cả khí lực để lườm cũng không còn.

Suốt cả đêm như vậy, đến khi trời sáng, hắn rốt cục mới há miệng, thều thào nói: "Thành Điền Hoa."

...

Vân Ỷ Phong vội vàng đến doanh trướng của chủ soái, chưa kịp vào trong, đã thấy một kị binh lao tới vùn vụt, thở không ra hơi leo xuống ngựa: "Báo! Thành Điền Hoa, thành Điền Hoa có nghịch tặc tự xưng vương tạo phản!"

Hơn nữa còn không phải kẻ lỗ mãng như sơn tặc bình thường, mà là tội phạm, tội phạm chân chính, bên dưới có cả một đội quân tinh nhuệ. Trú quân từ các vùng phụ cận đã đến để tiêu diệt, nhưng nhân số của đối phương không ít, lại am hiểu chế tạo ám khí, cho nên chưa đến một ngày một đêm đã chiếm được thành Điền Hoa, còn định nơi đó là thành đô, lấy quốc hiệu là... là...

Kị binh lấy dũng khí hết nửa ngày, mới dám nói ra lời đại nghịch bất đạo, lấy quốc hiệu là Thôn Lương.

(*thôn—nuốt, thôn lương—nuốt trọn Đại Lương)

Nói quốc hiệu, nhưng thực chất chính là uy hiếp và làm nhục thẳng mặt. Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn Quý Yến Nhiên, nói: "Theo lời khai của nam tử kia, nhiều năm qua bộ tộc Dã Mã dốc lòng kinh doanh, chiêu được tận hơn năm vạn người, bên trong địa cung chứa chưa đến năm ngàn, số còn lại đều ẩn nấp trong núi Phi Điểu ngoài thành Điền Hoa. Nhân số không nhiều, nhưng đó giờ dùng thân nuôi cổ, công phu tà môn, rất khó đối phó."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Lăng Phi và Ngọc thẩm thì sao?"

"Có vẻ Giang đại ca vẫn đang bị giam, hắn chưa gặp bao giờ, cũng mới chỉ nghe qua. Ngọc thẩm thì vừa bị trói đến địa cung ba ngày trước." Vân Ỷ Phong nói, "Tình thế ở thành Điền Hoa đã rất nguy cấp, Vương gia cứ lo điều binh khiển tướng, không cần lo cho Ngọc thẩm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra."

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Đối phương là một đám xảo trá, ngươi chú ý cẩn thận."

Vân Ỷ Phong lại đến phòng giam giữ phạm nhân, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi, tỉ như là lối vào địa cung. Nam tử kia thoi thóp, lắc đầu nói: "Địa cung được xây dựng theo trận pháp thượng cổ, hiện đã thất lạc từ lâu, bọn hắn dĩ nhiên đã phong kín cánh cổng đó rồi, đừng mong tìm ra được."

Địa Ngô Công ở bên chen vào nói: "Ngươi chỉ biết duy nhất một lối vào?"

"Phải." Nam tử nói, "Chưởng sự trong địa cung có tổng cộng mười ba người, mỗi người chỉ có thể ra vào bằng chính cổng của mình."

Cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn.

Đầu kia, Quý Yến Nhiên cũng đang khẩn cấp phân phối đại quân, dưới sự chỉ đạo của Hoàng Võ Định, tiến lên phía Bắc bình định. Đại đa số binh sĩ trong đó đều xuất thân ở Tây Nam, bởi vậy tương đối quen thuộc với địa hình khí hậu nơi đây, lập tức hoàn thành công tác chuẩn bị và xuất phát ngay tối đó.

Đây là một buổi tối không thể nào yên tĩnh, cả quân doanh náo loạn, đèn đuốc tạo thành một con rồng lửa khổng lồ uốn lượn theo đường núi, chiếu sáng cả khung trời. Quý Yến Nhiên đứng trên cao, màn đêm lất phất không biết mưa hay sương, khiến vạn vật đều trở nên mông lung.

Cũng không biết đã qua bao lâu, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, Vân Ỷ Phong ôm lấy hắn, dán mặt vào sau lưng đối phương, rầu rĩ nói: "Sao Vương gia lại chạy lên đây, để ta đi tìm mãi."

"Ừm." Quý Yến Nhiên hoàn hồn, "Muốn hóng gió một chút."

Vân Ỷ Phong nói: "Trong rừng Tịch Mộc có cả đàn voi điên mấy trăm con, dù lúc ấy chúng ta đoán được đối phương đang đặt bẫy, Vương gia vẫn buộc phải điều binh tới đây thôi mà."

"Nhưng chí ít cũng không nên bất cẩn như vậy." Quý Yến Nhiên đau đầu, "Việc đến nước này rồi, có nhiều lời cũng vô dụng."

"Nhiều lời vô dụng, mà đứng đây cũng vô dụng." Vân Ỷ Phong nắm lấy cổ tay hắn, "Đi, về với ta."

Quý Yến Nhiên trở tay ôm chặt người vào lòng, hương hoa nhài nhàn nhạt toả ra từ tay áo trắng tuyết mang lại một tia khoan khoái dịu dàng hiếm hoi trong thời điểm hỗn loạn lúc này. Hắn cất âm giọng khàn khàn: "Ta mệt rồi."

"Ta biết." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành nói, "Ngủ một giấc sẽ tốt lên."

Quý Yến Nhiên đáp lại một tiếng: "Ừm."

Thấy hắn chỉ nói mà vẫn đứng yên, Vân Ỷ Phong thăm dò: "Để ta cõng Vương gia về nhé?"

Quý Yến Nhiên bất động một chút, rồi bế cả người hắn lên, Phi Sương Giao đạp lên ánh bạc lao đến, vững vàng tiếp được cả hai, chạy về phía đại doanh.

...

Mấy ngày sau, rừng Tịch Mộc vẫn gió yên sóng lặng, dường như chiến sự ở thành Điền Hoa, hay việc Chu Nhi, Trường Hữu, và cả kẻ giả mạo Ngọc thẩm muốn ám sát Vân Ỷ Phong tên Ô Lực kia đã bị bắt, đều không may mảy ảnh hưởng gì đến Chá Cô, Ngọc Anh và Tạ Hàm Yên. Địa Ngô Công ngày ngày ôm một đống dụng cụ đi quanh khu rừng tìm lối vào địa cung, Mộ Thành Tuyết mặt mày lạnh lùng chỉ đi theo hắn một tấc không rời, đề phòng hắn bị giết mất.

Dưới mặt đất tĩnh mịch, Ngọc Anh nói: "Tên Địa Ngô Công kia có vẻ không tầm thường đâu, nếu cứ để thế, sớm muộn gì hắn cũng tìm được đường vào."

"Cửa vào địa cung được xây theo trận pháp, biến hoá khôn lường, hắn có bản lĩnh bằng trời cũng không phá được cổ trận nhanh thế đâu, ngươi không cần lo." Tạ Hàm Yên nói, "Nhưng thời gian cho vị Tiêu vương kia thì đúng là chẳng còn bao lâu."

"Phải đấy." Ngọc Anh phụ hoạ, "Lúc trước chúng ta dự đoán không sai chút nào, Quý Yến Nhiên điều binh khiển tướng mà hoàn toàn bị chúng ta dắt mũi như thế, làm sao mà bằng được một nửa Tướng quân năm đó."

"Cũng chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi khoác lác." Tạ Hàm Yên ngồi trên cao, "Hai ngày nay Lăng Phi thế nào?"

"Vẫn không chịu nói năng gì, lúc nào cũng loay hoay khối ngọc thạch trong tay." Ngọc Anh thăm dò, "Có khi tỷ tỷ phải đi khuyên nhủ một phen."

"Cái thứ không có chí tiến thủ." Tạ Hàm Yên nhắm hờ mắt, nói đầy căm phẫn, "Năm đó mà hắn chịu ra tay giết Lý Cảnh, giết Quý Yến Nhiên, thì thiên hạ này đã sớm loạn rồi, cần gì chúng ta phải hao tâm tổn trí thế này nữa."

Ngọc Anh cũng tiếc hận: "Sớm biết hắn không làm nổi Minh chủ võ lâm, cũng chẳng xuống tay được với người Lý gia như vậy, đáng ra tỷ tỷ mang hắn về nuôi sớm một chút có phải hơn không, đỡ lung lạc tâm tư, uổng phí cả một thân công phu."

...

Một buổi chiều nọ, đầu bếp trong quân doanh đun một bát trà thuốc, bưng đến cho Quý Yến Nhiên, giả lả cười nói: "Vương gia, uống một chút đi, cho đỡ nóng."

Quý Yến Nhiên hoa mắt chóng mặt, nhìn bát nước đen sì, hoàn toàn không muốn uống chút nào: "Cứ để đấy đi."

Đầu bếp nhanh trí nói: "Vân môn chủ đích thân nấu đó."

Quý Yến Nhiên nghe vậy, quả nhiên thả báo cáo trong tay xuống, nhận lấy uống sạch một hơi. Chua chua chát chát, hoà với cặn thuốc, đúng là rất giống với tay nghề của ai đó.

Đầu bếp cười tươi như hoa.

Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Bảo với Vân nhi, về sau không cần làm nữa đâu, lui đi."

Đầu bếp đáp lại một tiếng, vừa chuẩn bị thu dọn rời đi, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Quý Yến Nhiên trắng bệch, vội vàng hỏi: "Vương gia thấy không khoẻ sao?"

Quý Yến Nhiên khoát khoát tay, định chống người đứng dậy, đầu gối bỗng dưng mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi ra đất, tầm nhìn cũng trở nên mông lung.

"Vương gia! Vương gia!" Đầu bếp sợ mất mật, nhanh chóng đến đỡ lấy hắn, dùng hết sức bình sinh la lên.

Quân y và Vân Ỷ Phong vội vàng chạy đến, đầu bếp méo mặt nhận lỗi, run rẩy nói: "Ta... chỉ muốn dụ Vương gia uống bát trà thuốc này, kết quả lại..."

"Trà thuốc nào?" Vân Ỷ Phong ngồi bên giường thử mạch cho Quý Yến Nhiên.

"Là trà giải nhiệt bình thường thôi, nấu cả mười mấy thùng lớn, ai ai cũng muốn uống." Đầu bếp nói, "Chỉ có Vương gia không chịu uống, ta mới gạt hắn là Vân môn chủ tự tay nấu, ta... ta thật sự không có ý gì khác."

"Ta biết, Ngô thúc đừng lo, Vương gia cũng không có trúng độc." Vân Ỷ Phong nói, "Chắc là cảm nắng rồi."

Đầu bếp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoạ ta sợ muốn chết, sợ muốn chết luôn đó.

Quân y khám qua cho Quý Yến Nhiên xong, sắc mặt hoảng hốt, nói: "Vân môn chủ, hình như Vương gia... Vương gia..."

"Vương gia làm sao?" Vân Ỷ Phong hỏi lại.

Quân y đáp: "Nhiễm phải ôn dịch."

Con ngươi Vân Ỷ Phong lập tức co lại.

Cùng lúc đó, bên ngoài đại doanh cũng lần lượt xuất hiện các binh sĩ có triệu chứng tương tự, choáng đầu mệt mỏi, đau bụng nôn mửa. Địa phương nóng ẩm, vốn là nơi đắc địa với ôn dịch, một lần dịch là cả một vùng chịu ảnh hưởng. Các quân y biết việc này không thể xem nhẹ, chưa gì đã bận đến bù đầu, bày ra nấu một nồi thuốc lớn trong quân doanh, Vân Ỷ Phong cùng với các phó tướng an trí cho từng nhóm binh sĩ nhiễm bệnh vào thành Ngọc Lệ.

"Đang yên đang lành, sao lại bùng phát ôn dịch cơ chứ." Lưu quân y lau mồ hôi mướt mải, lo lắng nói, "Đồ ăn được chuẩn bị rất cẩn thận sạch sẽ, thuốc phòng bệnh cũng phát cho đại quân đúng hạn, thành Ngọc Lệ lại không có người ngoài tiến vào, rốt cục nguyên nhân là do đâu?"

Trương quân y suy đoán: "Hay là Quỷ Thứ đã hạ độc vào nguồn nước?"

"Sông Lưu Chu chảy qua thành Ngọc Lệ trước rồi mới đến rừng Tịch Mộc, mặt sông thì lớn, nước chảy thì xiết, muốn hạ độc cũng không dễ gì. Bảo là chuột hay sâu kiến còn có khả năng hơn." Vân Ỷ Phong hỏi, "Bệnh này trị được không?"

"Chưa thể nói trước được gì." Lý quân y chau mày ủ rũ, "Trước đây chưa thấy qua bao giờ, cho nên không có sẵn phương thuốc chữa trị."

"Ta đã phái người Bắc tiến đi đón danh y Mai tiền bối." Vân Ỷ Phong nói, "Chư vị đều là đại phu dày dạn kinh nghiệm, xin hãy cố nghĩ ra biện pháp, ít nhất là khống chế tình hình dịch bệnh lại, đừng để lan từ Tây Nam ra nơi khác."

Chúng quân y lĩnh mệnh: "Vâng!"

Bận bịu đến quá nửa đêm, Vân Ỷ Phong mới trở lại thành Ngọc Lệ, thủ vệ nhỏ giọng bẩm báo: "Hồi chiều Vương gia có tỉnh một lần, uống thuốc xong lại ngủ tiếp, sắc mặt không được tốt lắm, cũng không ăn uống gì."

Cửa phòng "cọt kẹt", Quý Yến Nhiên cũng không có tỉnh lại, vẫn tiếp tục mê man. Vân Ỷ Phong ngồi cạnh giường, ngón tay dịu dàng mơn trớn gương mặt người kia, nhìn hắn say ngủ vì bệnh, lòng lại càng thêm đau. Có lẽ là dạo trước đã quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thì không đủ, nên mới nhiễm phải bệnh dịch hung hiểm này.

Quý Yến Nhiên mở mắt: "Vân nhi."

"Ngủ đi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ tay hắn, "Chuyện bên ngoài đã có ta, đừng lo."

Quý Yến Nhiên vẫn chống người ngồi dậy, thở hổn hển, giọng nói khô khốc: "Mau cho đại quân rút về."

Vân Ỷ Phong sững sờ: "Cái gì?"

"Cho đại quân... khụ khụ!" Quý Yến Nhiên muốn nói tiếp, nhưng cơn ho khan quá mãnh liệt, Vân Ỷ Phong cấp tốc lấy chậu đồng ra từ gầm giường, vỗ vỗ lưng hắn, "Đừng vội, hít thở đi."

Quý Yến Nhiên thấy bụng quặn đau, nôn ra hết đống cháo loãng nãy ăn, hoa mắt váng đầu súc miệng xong, đã thấy Vân Ỷ Phong ngồi xổm trên đất, nhìn chằm chằm bãi uế vật mình vừa oẹ ra, liền nhíu mày: "Vân nhi, gọi phó tướng đến đây."

Vân Ỷ Phong ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Ta hiểu rồi."

"Ừ." Quý Yến Nhiên chống một tay xuống giường, đáy mắt chằng chịt tia máu. "E là chúng ta bị lừa rồi."

Những cơn váng đầu lúc trước, hẳn đều là triệu chứng của ôn dịch, có điều đến giờ mới phát tác mà thôi. Nếu vậy, đại quân xuất phát đến thành Điền Hoa từ tháng trước... dọc đường đã đi qua biết bao thôn trấn thành trì, vừa nghĩ đến đã thấy kinh hãi.

"Cứ giao cho ta, ta sẽ xử lí tốt." Vân Ỷ Phong đỡ hắn nằm lại, "Vương gia yên tâm, ta biết phải làm thế nào."

Sắc môi Quý Yến Nhiên nhợt nhạt, hắn tháo Hổ phù nhét vào tay đối phương, cố nén cơn đau cùng choáng váng: "Cho đại quân Tây Nam rút về, hoặc đóng lại ở nguyên vị trí, mang Hồ phù của ta đến thành Hán Dương, đưa thống lĩnh Chu Huỳnh, để hắn phân phối một đội nhân mã khác từ thành Vân Trạch và Trung Nguyên đến chi viện ở thành Điền Hoa nhanh nhất có thể."

"Được rồi." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Ta đi cái đã."

Hắn phân phó thủ vệ chăm sóc Quý Yến Nhiên cẩn thận, còn mình mang theo chậu đồng đi tìm quân y, nói: "Đây là thứ Vương gia vừa nôn ra, có một phần rất giống với dịch nhờn mà đám voi điên phun ra trong trận đánh lúc trước, nguồn bệnh chắc hẳn từ đây mà ra."

Đám người lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói: "Vân môn chủ yên tâm, bọn ta sẽ tìm đọc sách cổ, mau chóng tìm ra phương thuốc chữa trị."

An bài chỗ quân y xong, Vân Ỷ Phong mới xoay người đến nhà giam, túm lấy Ô Lực từ trên giường, lửa giận phừng phừng: "Nói!"

"Nói cái gì?" Vết thương của Ô Lực bị chấn động, đau đớn đến túa mồ hôi lạnh, đáy mắt hắn lại chỉ lộ ra ý cười thâm trầm, "Thế nào, bệnh dịch bạo phát rồi hả?"

"Chẳng trách." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Chẳng trách Lôi Tam lại chủ động khai ra Trường Hữu, sớm để chúng ta biết được về đám voi điên."

Đàn voi trăm con, hay thậm chí là nhiều mãnh thú hơn nữa, dù có tấn công vào đến thành Ngọc Lệ, thì cùng lắm Đại Lương cũng chỉ tổn thất một toà thành, cùng số dân hơn vạn. Nhưng nếu Quý Yến Nhiên biết trước sự tình, chắc chắn sẽ điều quân từ nơi khác đến, lúc này, Chá Cô mới thả ra đám voi điên mang mầm bệnh, khiến cả mấy vạn đại quân gặp nạn.

"Chủ lực của bộ tộc Dã Mã đều ẩn nấp bên ngoài thành Điền Hoa, trong địa cung vốn chẳng có mấy người, Vương gia sẽ không dưng mà điều quân đến, cho nên các ngươi mới dùng voi bệnh." Vân Ỷ Phong nghiến răng, "Diệt xong bầy voi, Lôi Tam lại đột nhiên tạo phản, cốt để dẫn dụ quân đội kéo lên phía Bắc, lan truyền dịch bệnh khắp dọc đường đi. Ngàn vạn bách tính thì có tội tình gì, các ngươi đúng là đáng chết vạn lần!"

"Chỉ trách vị Tiêu vương điện hạ kia dễ lừa quá thôi, gì mà bất khả chiến bại chứ, ta nhổ vào." Ô Lực nói, "Ngươi biết Lư tướng quân năm đó mưu lược hơn người thế nào không? Đó mới là chiến thần duy nhất cái đất này, nhi tử của Lý gia mà cũng đòi sánh được với hắn sao?"

"Vương gia chỉ tâm tâm niệm niệm giữ cho thiên hạ thái bình, chưa từng muốn làm chiến thần gì hết." Vân Ỷ Phong túm lấy cổ áo hắn, "Bệnh dịch kia hẳn là do Quỷ Thứ làm ra? Giải dược là gì?"

"Không dược nào chữa được, ở đó chờ chết đi." Ô Lực hừ nhẹ, bỗng dưng lao về phía trước, gần như dí sát vào trán Vân Ỷ Phong, "Nếu không nhờ có Lư tướng quân, ta đã sớm chết rồi, năm đó Tây Nam bạo loạn, ta bị ép đi làm nô lệ cho quý tộc, khổ cực thế nào, ngươi còn chẳng thể tưởng tượng được đâu, mấy trò cực hình của Phong Vũ môn mà cũng đòi lôi ra doạ ta? Vốn chỉ định dụ đại quân đến thành Điền Hoa rồi chết, nhưng ta không muốn thế, ta muốn chờ bệnh dịch bùng phát rồi mới chết." Hắn vừa nói vừa ộc ra máu, khó nhọc cất lời, "Người của Lý gia, đều... đều đáng chết."

Vân Ỷ Phong siết mở cằm hắn, nhưng Ô Lực cũng đã tắt thở, thủ vệ kiểm tra qua, bẩm lại: "Trong răng có giấu túi độc."

"Gọi các vị phó tướng đến đây, nói là ta có chuyện quan trọng." Vân Ỷ Phong lắc đầu, xoay người ra khỏi nhà giam.

Trong thành Ngọc Lệ có tổng cộng hơn chục phó thống lĩnh, trừ số đã ngã bệnh, chỉ còn lại bốn người. Nghe Vân Ỷ Phong kể lại về bầy voi mang bệnh xong, người nào cũng giật nảy mình, nếu đại quân của Hoàng Võ Định thật sự đang truyền ra đại dịch, chỉ sợ là... sẽ gây ra nhiễu loạn cực đại!

"Ý của Vương gia là bất luận đại quân có mang dịch hay không, cũng phải buộc bọn hắn cấp tốc rút về, hoặc là đến một trụ sở gần đó chờ lệnh, tuyệt đối không được tiến tiếp lên phía Bắc." Vân Ỷ Phong nói, "Còn chiến sự ở thành Điền Hoa, giao cho Chu thống lĩnh của thành Hán Dương, điều binh từ Trung Nguyên và thành Vân Trạch đến viện trợ."

Lý phó tướng ở bên nhắc nhở: "Nhưng điều động binh mã từ Trung Nguyên không phải chuyện nhỏ, nhỡ như xảy ra nhiễu loạn... Bọn ta có thể gặp Vương gia trước đã không?"

"Vương gia đang bệnh rất nặng, vẫn luôn hôn mê." Vân Ỷ Phong nói, "Cho nên ta mới phải tìm đến các vị thương nghị đối sách."

"Nếu quả thật ôn dịch bắt nguồn từ đàn voi bệnh, thì đúng là đại quân không nên tiếp tục Bắc tiến nữa." Lý phó tướng nói, "Lấy binh từ Trung Nguyên là biện pháp duy nhất, có điều chúng ta cũng không biết trong thành Điền Hoa có bao nhiêu binh lực, trú quân ở Trung Nguyên mà xảy ra sơ hở vì chuyện này... chỉ sợ Vương gia sẽ phải gánh vác trọng trách."

"Ta biết." Vân Ỷ Phong nói, "Vương gia cũng nói chỉ còn cách điều binh từ Trung Nguyên, khuya rồi mà ta vẫn mời các vị đến đây, là vì muốn xem xem có biện pháp nào khác hay không, nếu tất cả đều nhất chí rằng đây là con đường duy nhất, thì trách nhiệm này, cứ để Vương gia đảm đương đi. Còn nữa, hiện nay quân tâm bất ổn, tuy chắc trong rừng Tịch Mộc không có mấy người, không thể nào đủ cho đối phương xuất binh tập kích, nhưng chư vị vẫn nên đề cao cảnh giác, đừng để tặc nhân lợi dụng sơ hở."

Phó tướng đồng thanh đáp lại, sau đó lui về làm việc của mình.

Vân Ỷ Phong hạ bút viết một phong thư, phân phó đệ tử Phong Vũ môn cầm theo cùng Hổ phù, cấp tốc đưa đến cho thống lĩnh Chu Huỳnh ở thành Hán Dương.

Đệ tử không hiểu: "Vì sao lại có đến hai cái Hổ phù?"

"Đưa cho hắn cái nhỏ trước, lừa được hắn lấy nó là tốt nhất." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu Chu Huỳnh để ý, phát hiện ra điểm không đúng, thì đưa tiếp cho hắn cái lớn hơn, tuỳ tiện mượn cớ, cứ nói là sợ dọc đường gặp phải kẻ xấu nên mới làm thêm một cái giả, bất cẩn đưa nhầm thôi."

Đệ tử nhận lệnh rời đi. Mộ Thành Tuyết tựa vào xà nhà, bàn tay vuốt vuốt chồn sương: "Ngươi sợ chiến sự có biến, sợ việc điều động quân binh từ Trung Nguyên là một bước đi mạo hiểm, nên mới dùng đến Hổ phù giả, để nhận hết trách nhiệm về mình sao?"

"Nếu Chu Huỳnh tiếp nhận Hổ phù giả, mọi việc coi như không dính líu gì đến Vương gia." Vân Ỷ Phong chậm rãi chỉnh lại mực bút, "Nếu thật sự không lừa nổi hắn, trách nhiệm này cũng chỉ có thể rơi xuống đầu Vương gia, không thể mặc kệ thành Điền Hoa được."

Mộ Thành Tuyết thả người đáp đất: "Hắn đưa ngươi chiếc nhẫn ban chỉ đó, cũng không phải vì mục đích này."

"Biết vậy." Vân Ỷ Phong ôm lấy chồn béo: "Cho nên ta mới càng cam tâm tình nguyện."

-

vtrans by xiandzg



Xong được chương này tôi cũng muốn nghỉ hưu???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi