NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Vân Ỷ Phong dừng bước lại, "Nói thử xem."

Chu Nhi gắt gao nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như đang suy tính có nên dùng đến quân cờ cuối cùng này hay không. Cứ giằng co như vậy một hồi, Vân Ỷ Phong đột nhiên hỏi một câu, "Mắt của ta bị đỏ lên phải không?"

"Có một chút, công tử ăn phải đồ ăn hỏng sao?" Chu Nhi mềm giọng, lại đu lên cửa sổ để nhìn cho rõ hơn.

Vân Ỷ Phong lại nói: "Mấy ngày nay Vân cô nương không khoẻ, ta mới phải không ngủ không nghỉ để chăm sóc—"

"Ta biết cha mẹ của công tử là ai!"

Một tiếng hô thất thanh, khiến màng nhĩ Vân Ỷ Phong quay cuồng, trái tim trong lồng ngực cũng quay cuồng.

Hắn kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta biết, ta biết một ít chuyện." Khí thế Chu Nhi yếu hẳn đi, tiếng nói như thều thào, bả vai run rẩy ngã bệt xuống đất, như đang giận dữ, lại như đang hối hận. Vân Ỷ Phong cũng không còn tâm tình diễn kịch, một tay túm chặt cổ nàng, xốc người từ dưới đất lên: "Nói!"

Chu Nhi nhìn hốc mắt hắn đỏ ửng, tay chân bèn trở nên luống cuống, thì thào dỗ dành, lại nói: "Năm đó, ta... ta chín tuổi, đi theo thần y đến thành Bắc Minh Phong hái thuốc, kết quả lại nhặt được công tử trong lều vải."

Quỷ Thứ từ trước đã có thói quen nhặt trẻ về nuôi, chờ lớn để làm công cụ thử dược. Đối với đứa bé có thể chất kì giai, sinh tồn được ngay trong cả băng thiên tuyết địa này, dĩ nhiên là vạn phần yêu quý, chỉ hận không thể nhặt được cả tá, mang hết về đảo Mê Tung. Chu Nhi nói tiếp: "Lúc ấy thần y đã đoán, có lẽ vì vùng Bắc Minh Phong rét lạnh quanh năm, trẻ con cũng cường kiện hơn bình thường."

Hai người tiếp tục đi về cực bắc, kết quả gặp được một nhóm tu khách chân trần tụng kinh trong gió tuyết, đang tiến về đỉnh tuyết sơn trước mặt, đa số đều có thân hình cao lớn dung mạo thanh lệ, giọng nói như chim hót vang vọc trong thâm cốc, cực kì êm tai. Đã nghe không ít lời đồn thành Bắc Minh Phong có thần tiên, cũng có cả tăng lữ tu hành, nhưng tiêu sái phiêu dật như nhóm tiên khách này, thật sự là không nhiều. Chu Nhi khi đó còn nhỏ, chưa bao giờ thấy qua người đẹp như thế, liền ngây ngốc đi theo bọn họ, đi một hồi lâu, đối phương mới cảm nhận được, bèn mời tiểu cô nương này cùng ăn cơm.

"Bọn hắn giơ lên cái rương, chứa thi hài một đứa nhỏ, nghe bảo là thê tử của ai đó trong đoàn sinh non khi đi qua thành Bắc Minh Phong." Chu Nhi nói, "Nhưng những người còn lại đều an ủi hắn, rằng trên lưng đứa nhỏ không có nốt ruồi son, có lẽ trời sinh đã không thuộc về bộ tộc Đông Lưu."

Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày.

Chu Nhi nói: "Mà công tử cũng có nốt ruồi son trên lưng, thể chất chịu rét tốt, y xì nhóm người kia, thậm chí càng lớn, bộ dáng lại càng giống." Đều phiêu dật bất phàm, khí chất thanh tao, tựa gió tựa tuyết.

Bộ tộc Đông Lưu, bộ tộc Đông Lưu. Vân Ỷ Phong suy luận, La gia là phú hộ số một số hai thành Bắc Minh Phong, La Nhập Hoạ mà muốn tìm một đứa bé để nàng xăm địa đồ lên thay cho con ruột của mình, chỉ cần hợp mưu với bà đỡ trong thành, bẫy một khách nhân lạ nước lạ cái, đây chính xác là biện pháp đơn giản nhất.

Chu Nhi nắm lấy ống tay áo hắn, thống thiết nói: "Những chuyện này, ta chưa từng nói với ai, nhưng công tử, từ giờ về sau... về sau đừng gặp lại yêu nữ kia nữa, được không?"

Lòng đang rối bời, Vân Ỷ Phong chỉ qua loa gật đầu hùa theo, rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài. Vừa đến cửa, đã bị một người nắm lấy cổ tay, kéo vào trong ngực.

Độ ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, tựa trán vào ngực đối phương: "Vương gia nghe được hết rồi à?"

"Ta không yên tâm, nên theo tới." Âm giọng Quý Yến Nhiên ôn hoà, lòng bàn tay khẽ vuốt tấm lưng căng cứng của người kia, "Không sao đâu mà."

Một lát sau, nhận thấy cảm xúc của Vân Ỷ Phong đã ổn lại phần nào, mới nói tiếp: "Là một người mẹ, chắc hẳn La Nhập Hoạ không nỡ lấy độc khắc hình lên lưng con mình, nên mới tìm về một đứa nhỏ từ bên ngoài, dùng kế li miêu tráo thái tử... không đúng, là thái tử tráo li miêu." Người này của ta đáng giá hơn.

Vân Ỷ Phong bật cười đấm hắn một cái.

"Trong lúc chạy nạn về phía Nam, La Nhập Hoạ mang theo cả hai đứa bé, cho nên hình vẽ ở trên lưng ai cũng không quan trọng." Quý Yến Nhiên nói, "Đến khi bị Vương Đông uy hiếp, chỉ lo ôm con mình chạy trốn, bỏ lại ngươi trong lều vải, chứng tỏ ngươi chính là... khụ."

Vân Ỷ Phong nói: "Được nhặt về."

Quý Yến Nhiên sửa lại: "Bị trộm về."

Đương nhiên, cụ thể sự việc có phải như thế hay không, vẫn cần phải kiểm tra lại cho kĩ. Chỉ là Vân Ỷ Phong không khỏi thấy uất nghẹn—nào giờ vẫn coi La Nhập Hoạ là mẫu thân, bao nhiêu ngày trời day dứt thổn thức tưởng niệm, kết quả hai người chẳng những không phải máu mủ ruột thịt, mà đối phương còn chính là người khiến mình trở thành không nơi nương tựa, chịu đủ loại tra tấn thê thảm suốt mười tám năm trời?

Nửa đêm, Vân Ỷ Phong nằm trong chăn trằn trọc, không tài nào ngủ được.

Quý Yến Nhiên đề xuất: "Uống một chén không?"

"Vương gia cũng có say cùng ta được đâu." Vân Ỷ Phong gối lên cánh tay hắn, "Uống một người, giải sầu thế nào được."

"Cũng đúng", Quý Yến Nhiên lại nói: "Hay ta hôn hôn ngươi?"

Tiêu vương điện hạ ngoại hình anh tuấn, hôn một chút cũng coi như chiếm được tiện nghi, không lỗ. Cho nên Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại: "Hôn đi, nếu có thể hôn đến sạch tâm sự, chúng ta liền..."

"Liền làm gì?" Quý Yến Nhiên nắm cằm hắn, "Có thưởng à?"

"Không phải." Vân Ỷ Phong giải thích, "Chúng ta liền mở cửa hàng kinh doanh dịch vụ này kiếm—Ái!"

Còn chưa kịp nói ra chữ "tiền", sau lưng đã bị nhéo một cái, Vân Ỷ Phong xụi lơ, đau đến suýt chảy nước mắt: "Ta sai rồi, bỏ tay... bỏ tay ra, á! Ta hôn ngươi, ta hôn ngươi được chưa?"

Quý Yến Nhiên dối trá từ chối: "Nghe miễn cưỡng quá nhỉ?"

Vân Ỷ Phong bị hắn nắm thóp, sâu sắc lĩnh hội tư tưởng "ta là thịt là cá", run rẩy nói: "Cầu Vương gia, cho ta hôn một cái đi." Cũng không biết hắn bị đè phải huyệt vị nào, mà toàn thân tê dại, nước mắt lưng tròng, nói cũng không nên lời. Đúng lúc Lý Quân đi ngang qua, tưởng tượng ra cảnh Vân môn chủ khóc lóc cầu xin Thất đệ cho hắn hôn một cái mà phát hãi, lập tức lắc lắc đầu, đi thẳng.

Quý Yến Nhiên vỗ vỗ người nằm sấp trên chăn: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Vân Ỷ Phong yếu ớt đáp: "Tốt hơn nhiều, vui vẻ vô ngần."

Quý Yến Nhiên cười cười ôm lấy hắn: "Đợi sau khi giải quyết xong chuyện ở Tây Nam, ta với ngươi về thành Bắc Minh Phong một chuyến, chưa biết chừng sẽ tìm lại được cố nhân. Mà chứ, thân phận hậu duệ tiên hiệp này của ngươi còn oai hơn thân thích nhà La lão tài chủ nhiều, ai nghe cũng phải ghen tị."

Vân Ỷ Phong nghĩ một hồi, hỏi: "Nếu gặp lại, rồi cha mẹ khăng khăng kéo ta về khổ tu thì sao?"

"Không được." Quý Yến Nhiên siết chặt vòng ôm, "Tu hành sao sướng bằng làm Vương phi, đi theo ta, nửa đời sau của ngươi đảm bảo ăn ngon uống ngọt, tơ lụa mặc không hết."

Vân Ỷ Phong đánh giá: "Nghe quê mùa thế."

Quý Yến Nhiên lại hôn hắn một cái, thuận miệng hàm hồ dụ dỗ: "Không quê, thề đấy, nếu không treo thêm cho ngươi cả một loạt tranh chữ nữa."

Cứ tưởng là hậu nhân trung liệt, không ngờ lại là tiểu tiên nhân sinh ra trong gió tuyết mênh mông, cho nên mới càng khiến người yêu thương.

Quý Yến Nhiên một tay nựng mặt hắn, hôn đến say sưa mê luyến. "Mĩ sắc" này quá mức tự giác lại uy mãnh, Vân Ỷ Phong không thể dẹp hết xuân thương bi thu qua một bên, hổn hển lăn qua lăn lại với hắn cả nửa ngày, bị hôn đến mụ đầu, mới nói: "Được rồi được rồi, ngày mai còn phải vào quân doanh đấy, ngủ đi."

Quý Yến Nhiên bật cười cọ trán với hắn, ôm người vào lòng, như có như không vỗ vỗ sau tấm lưng đơn bạc. Mấy ngày qua đã quá vất vả, đáng một đêm triền miên quấn quýt, cũng thiếu đi vài phần động tình, lại biến thành rúc vào nhau ngủ... phải nói là, rất có tư vị nương tựa lẫn nhau trong bão giông.

Vân Ỷ Phong cuối cùng cũng bị hắn dỗ vào giấc ngủ, chỉ là nỗi lòng vẫn khó yên như thế, trong mộng cũng thấy gió thổi mạnh tuyết tung bay.

Quý Yến Nhiên vẫn đang nghĩ về lời nói của Chu Nhi. Nếu cha mẹ của Vân Ỷ Phong đều là tiên lữ trên Bắc Minh, không dính dáng gì đến Lư Quảng Nguyên, Bồ Xương hay bất kì mối thù quốc hận nhà nào, ngược lại chính là chuyện mừng. Có điều nghĩ đến Giang Lăng Phi, lòng lại thầm than một tiếng, giá mà thân thế của hắn cũng không liên quan đến tất thảy hỗn loạn này thì tốt biết mấy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kể cả có quan hệ với Tạ Hàm Yên thật, loại mẹ ruột mà nỡ cho con uống giải dược trộn rận máu, thì cũng quá nhẫn tâm rồi. Hai đầu lông mày Quý Yến Nhiên in hằn vẻ u sầu, tuy nói trứng rận máu sau khi nhập thể còn mất đến hơn một tháng mới biến thành trùng, trong tay Tạ Hàm Yên lại có Quỷ Thứ, chung quy cũng sẽ không để Giang Lăng Phi xảy ra chuyện, nhưng nhớ tới những khi tuỳ tiện giục ngựa ngắm hoa, uống rượu so kiếm ở Vương thành năm đó, trong lòng vẫn như có một tảng đá đè nặng, đêm trắng càng thêm thao thức.

...

Trong địa cung, Quỷ Thứ đang si mê nhìn độc trùng trước mặt, đen kịt như than, có xanh có đỏ có cả ánh bạc, Tây Nam, Tây Nam đúng là một địa phương tốt.

Chá Cô bất mãn nói: "Quân đội Đại Lương đã nghiên cứu ra thuốc trị ôn dịch rồi, thần y lại vẫn ở đây cả ngày chơi đùa cái gì không biết nữa, lúc trước chúng ta đâu có nhất trí như vậy."

"Thủ lĩnh vội cái gì." Quỷ Thứ cười đến quái dị, "Những thứ trong tay ta lúc này, mới là quý hiếm thật sự."

Chá Cô thoáng nhìn vào bên trong bình sứ, chậc lưỡi nói: "Đây là?"

"Là thứ tốt." Quỷ Thứ thủ thỉ nói, "Thủ lĩnh cứ yên tâm, vị Vương gia Đại Lương kia có thể thoát được ôn dịch, thoát được rận máu, nhưng tuyệt đối không thoát khỏi những bảo bối này đâu."

Đầu khác, sau khi uống xong thuốc trị cố định, Giang Lăng Phi ngủ một trận mê man, tỉnh lại đã thấy tay chân bị trói chặt, nội lực cũng mất bảy tám phần. Tạ Hàm Yên ngồi bên giường canh hắn, vẫn với ánh mắt đầy oán hận, tóc mai điểm bạc, năm tháng như đao, mà cừu hận cũng vậy, sớm đã biến mĩ nhân danh chấn thiên hạ năm đó thành ra bộ dạng này.

Giang Lăng Phi mặt mũi tái nhợt: "Mẫu thân lại muốn làm gì nữa?"

"Ngươi đã không muốn ra tay với Quý Yến Nhiên, ta sẽ không ép ngươi." Tạ Hàm Yên dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, "Cũng sẽ không để ngươi phá hỏng kế hoạch ta đã ấp ủ nhiều năm. Sau nửa bình giải dược kia, coi như ngươi đã trả hết ân tình cho Tiêu vương phủ, từ giờ về sau an tâm ở đây tĩnh dưỡng, đừng xen vào sự tình bên ngoài nữa."

"Mẫu thân!" Giang Lăng Phi chống người ngồi dậy, "Thả Mai tiền bối ra."

"Hắn vốn đang ở trong quân doanh Đại Lương rồi, không cần ngươi quan tâm." Tạ Hàm Yên lạnh lùng ngắt lời, phất tay áo rời khỏi phòng ngủ.

Giang Lăng Phi thở dốc vài tiếng, lại chán nản nằm vật ra giường.

Phải tìm được biện pháp thoát ra, hắn nghĩ.

...

Chồn béo đang ngồi xổm trên bàn, ôm một cây măng tây gặm đến toè loe nước miếng, gật gù thích thú rất say sưa.

Vân Ỷ Phong dùng đầu ngón vuốt nhẹ lớp lông bóng mượt của nó, đang xuất thần suy tư, bỗng thấy bên ngoài có người gọi: "Vương gia!"

"Vương gia vừa uống thuốc, đang vận công ổn khí." Vân Ỷ Phong mở cửa, "Có việc gì sao?"

"Vâng." Thủ vệ dâng hai tay trình lên, nhỏ giọng nói, "Lâm phó gửi đến một phong thư từ Tây Bắc."

Một phong thư có liên quan đến chuyện xưa người xưa.

Lần này, Quý Yến Nhiên bất chấp cả dặn dò của Mai Trúc Tùng, khoác áo xuống giường, mở ra đọc qua một lần, trong thư, Lâm Ảnh nói mình đã thăm dò được manh mối về Huyền Dực quân ở vùng núi Á Lặc Tây Bắc. Xác nhận lại suy luận trước đây của bọn họ, quả thật năm đó từng có một nhóm quân binh nhỏ, tách khỏi đội ngũ rồi tự đi về phía Tây, còn đi về phía Tây để chấp hành nhiệm vụ, hay hòng đào tẩu trước khi lâm trận, thì phải chờ đến khi tìm được người trong cuộc, mới có thể kết luận.

"Ta đoán khả năng cao là đào tẩu." Vân Ỷ Phong nói, "Bởi từ sau khi Bồ Xương học được cách chế tạo Tư Quyết, địa điểm tác chiến của Huyền Dực quân vẫn luôn là biên cảnh phía Nam của quốc gia, và không một trận nào cần đến viện quân từ Tây Bắc."

Quý Yến Nhiên cười nói: "Nhớ kĩ vậy?"

"Phải thế chứ." Vân Ỷ Phong khoác vai hắn, "Sau này Vương gia đại thắng, trong lúc thiết yến tướng sĩ, ta cũng muốn uống rượu ăn thịt nướng nói chuyện thâu đêm cùng mọi người, tất nhiên phải biết về một vài chiến dịch, mới không bị ai xem thường chứ."

Quý Yến Nhiên nắm tay hắn: "Uống vài chén thì được, nói chuyện thâu đêm thì không, uống say lại càng không." Phải biết đám thủ hạ vô sỉ kia của mình, lúc tác chiến đúng là nhất đẳng dũng sĩ, hậu chiến đã lập tức hi hi ha ha mất hết cả hình tượng, say vào thì cái lời vô vị gì cũng nói được, sao có thể để tâm can nhà mình nghe phải mấy câu đùa hạ lưu tục tĩu của bọn hắn.

Vân Ỷ Phong nói: "Mở mang kiến thức một chút cũng không được sao?"

Quý Yến Nhiên cự tuyệt: "Không được."

Vân Ỷ Phong xích mặt lại gần, biểu tình vô tội: "Nhưng ta thật sự rất tò mò."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi phanh cổ áo ra làm gì?"

Vân môn chủ đáp: "Mĩ nhân kế."

Tục ngữ nói rồi, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, huống chi mĩ nhân này không chỉ đẹp, mà còn rất nhiệt tình chủ động, thẳng tay phanh cổ áo ra hơn nửa, để lộ cần cổ cùng lồng ngực trắng muốt, hoạt sắc sinh hương.

(*hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp diễm lệ)

Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười: "Rồi rồi rồi, ngươi thắng, ta đồng ý là được chứ gì."

Vân Ỷ Phong thoả mãn kéo lại cổ áo, đuổi hắn về vận công tiếp, mình thì ôm chồn đến phòng sát vách tìm sát thủ, chân thành nói: "Có thể khiến Chu Nhi chủ động nói ra thân thế của ta, quả thật phải đa tạ Mộ huynh."

Mộ Thành Tuyết nhìn thẳng hắn: "Vậy Vân môn chủ cảm thấy, thân thế của mình đáng bao nhiêu bạc?"

"Mọi người đều là bằng hữu của nhau mà, nói chuyện tiền bạc làm gì cho mất hay." Vân Ỷ Phong đưa chồn béo qua, mặt không đổi sắc nói, "Chi bằng để ta đích thân nấu cho Mộ huynh một nồi đảng sâm thiên ma hoàng kì đương quy táo đỏ kỉ tử hầm... rau xanh." Suýt nữa thì nói "gà đen", may mà kịp thời nhớ ra, sát thủ ăn chay.

Mộ Thành Tuyết bất giác đã thấy dạ dày cuộn trào mãnh liệt.

Hắn: "Ngươi ra ngoài cho ta."

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi