NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN

Quý Yến Nhiên suất quân đến Vĩnh Lạc châu, Vân Ỷ Phong cũng chuyển vào hoàng cung tạm trú, Tiêu vương phủ vì vậy mà trở nên yên tĩnh. Thiếu đi mấy tiếng "can nương" léo nha léo nhéo từ sáng đến đêm của Giang Lăng Phi, lão Thái phi tìm được bình an cho màng nhĩ của mình, thế nhưng cũng không khỏi lo lắng sốt ruột, may mắn còn có Ngọc thẩm thường xuyên lui tới, hai người tuy xa cách về thân phận nên không có nhiều chủ đề chung, song ít nhất vẫn có thể trò chuyện cho qua thời gian.

"Ngoài kia đều đang đồn đãi về chuyện của Vương gia và Vân môn chủ." Ngọc thẩm cẩn thận hỏi nàng, "Thái phi biết chứ?"

"Ta cũng chưa già đến lẫn." Lão Thái phi tỉa đi cành khô, "Nhưng mà như vậy, cũng tốt."

Ngọc thẩm giật mình, "cũng tốt" sao? Tuy rằng Vân môn chủ tuấn lãng thanh tú, phiêu dật như tiên, nhưng hắn là nam nhân, thoại bản khen ngợi thần tiên quyến lữ, bách tính ghen tị không thôi, song chung quy vẫn trái với lẽ thường, thực tế mà nói, làm gì có trưởng bối nào không muốn sớm ngày được ôm cháu bế? Thái phi lại hoàn toàn không muốn khuyên bảo chút nào sao?

"Ở trong cung suốt những năm này, còn chuyện gì chưa từng thấy qua nữa đâu." Lão Thái phi rửa tay sạch sẽ, "Yến Nhiên nổi loạn bất trị, không buồn quan tâm đến cả nhà và dòng dõi, rước lấy chỉ trích của thần cùng bách tính có khi lại còn an ổn." Sau đó, lại nói thêm, "Huống hồ ta rất thích tính cách của Vân nhi, chỉ cần điều dưỡng thân thể cho thật tốt, hai đứa có thể bình an sống hết quãng đời còn lại, ta cũng không cầu thêm gì khác."

"Cũng đúng." Ngọc thẩm đỡ nàng ngồi xuống, "Hai ngày này Thái y nói thế nào?"

"Vẫn như cũ, không chuyển biến tốt đẹp, cũng không có xu hướng tệ đi." Lão Thái phi thở dài nói, "Vì có cơ quan đồ kia, ta không muốn tiến cung, sợ sẽ khiến Hoàng thượng nhạy cảm, chỉ có thể ngóng trông Yến Nhiên và Lăng Phi sớm ngày trở về."

Ngọc thẩm khó hiểu: "Chúng ta đâu có thứ nọc cóc xác ve gì đó, chỉ là đi thắm Vân môn chủ một chút cũng không được sao?"

(*nọc cóc: thiềm tô, xác ve: thiền thuế—hai từ này trong tiếng Trung đọc gần giống nhau)

"Được thì được, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng nhỡ đâu hộp cơ quan bị người ngoài mở ra thì sao?" Lão Thái phi kiên nhẫn giải thích, "Vân nhi vào cung ở một mình cũng chính là để tránh hiềm nghi, những chuyện này rất phức tạp, nói đến chỉ tổ bận lòng."

"Vậy thì đừng nói đến nữa." Ngọc thẩm trấn an, "Nghe nói từ đây đến Vĩnh Lạc châu cả đi cả về mất tầm hai mươi ngày, Vương gia chắc sẽ nhanh trở lại thôi."

Lão Thái phi đáp lại một câu, giữa hai mày vẫn không giấu nổi nét ưu tư, tuy cả đi cả về chỉ mất hai mươi ngày, nhưng soát núi thì còn chưa biết sẽ mất bao lâu, Trường Anh phong hiểm trở dốc đứng địa thế phức tạp, nam tử trưởng thành bình thường muốn leo lên còn khó.

"Chuyến đi này cũng thật náo nhiệt." Dọc đường, Giang Lăng Phi ngồi dưới một tàng cây đấm bóp cẳng chân, "Chắc cũng phải gặp đến mười mấy hai chục môn phái giang hồ lớn nhỏ rồi."

"Đại hội võ lâm năm nay hình như cực kì phô trương thanh thế." Quý Yến Nhiên hỏi, "Sao, Giang gia các ngươi không đi à?"

"Hai năm trước, Giang gia tranh đấu chức vị đứng đầu võ lâm mà thất bại, hiện tại suốt ngày chỉ muốn chửi rủa minh chủ, hào hứng ở đâu ra nữa." Giang Lăng Phi lắc đầu, "Huống hồ cái đại hội kia chẳng có gì thú vị hết, chỉ là một đám tiểu lâu la đánh tới đánh lui mà còn ra vẻ đắc ý lắm, ngươi xem có giống não tàn không? Cứ như Vân môn chủ, chẳng năm nào thèm đếm xỉa đến, chính ra lại sáng suốt."

Hắn còn chưa dứt lời, mấy chiếc xe ngựa từ đường lớn đã lộc cộc chạy qua, mười mấy tên đệ tử trẻ tuổi mặc đồ gấm thêu văn vân cười cười nói nói đi theo sau, nhìn như bình thản tuỳ ý, phong thái lại rất lanh lợi, bước chân phía dưới như lướt trên gió như đạp trên mây, hiển nhiên là có nội lực thâm hậu—Giống như Vân Ỷ Phong nói lúc trước, đã trèo được lên đỉnh Quang Minh sơn thì đều là cao thủ nhất đẳng. Cũng chỉ có mình Tam thiếu Giang môn mới phất tay mặc kệ việc nhà, chướng mắt huynh đệ trong nhà phóng đãng trác táng, ở sau lưng chua miệng chửi bới như vậy.

(*văn vân: các loại hoạ tiết hình mây cách điệu)

Võ lâm Trung Nguyên, người có năng lực nhiều như mây, vẫn rất đáng tin cậy.

Trong hoàng cung, Đức Thịnh công công mở cửa kho trân bảo, cười nói: "Hoàng thượng đã phân phó, nếu Vân môn chủ ưng ý thứ gì thì cứ việc lấy."

Vân Ỷ Phong giả bộ khách sáo, ta làm như vậy sao được? Không thể nào.

Nhưng vừa quay đầu liền đào bới tư khố của Thiên tử, cẩn thận rờ qua từng thứ một, vui đến quên cả trời đất.

Phượng Tê Ngô vẫn ở đây, lúc này không có ai ngăn cản, hắn nhàn nhã ngồi trước bàn trà, "tứng tứng ruỳnh ruỳnh" gảy hơn nửa ngày, cảm thấy tâm tình rất tốt. Đàn xong, lại nhớ thương cái bộ ghế xương người kia, đi tới góc tường lục lọi mãi vẫn không tìm được.

Tiếc nuối vô ngần, nhìn đi, đồ tốt lại quý hiếm như vậy, đáng ra lần trước nên mang về Tiêu vương phủ luôn rồi mới phải.

Đức Thịnh công công đứng ngoài cửa rướn cổ vào, rụt, khom tay tò mò hỏi: "Vân môn chủ, ngài đang tìm thứ gì vậy? Có thể gọi người giúp đỡ a."

"Không việc gì." Vân Ỷ Phong phủi phủi ống tay áo, thấy trên kệ bên cạnh bày bừa một đống vật liệu gỗ, tiện tay nhấc lên một miếng.

Kết quả, vạn mũi tên cùng bắn ra.

Là hàng thật, đầu nhọn bằng thép đầy sắc bén, đuôi tên gắn lông cứng ngắc, đột nhiên bị bắn ra, hàn quang bức người.

Đức Thịnh công công chỉ thấy trước mắt bay tới một cái bóng trắng, sợ hãi ré lên: "A!"

Vân Ỷ Phong túm lấy cổ áo hắn, mang người bay vọt lên cây.

Viu viu viu!

Mũi tên bay ra như sét đánh, thẳng một đường đâm vào thân cây tráng kiện.

Đức Thịnh công công răng run cầm cập, biến sắc lớn tiếng: "To to to gan, kẻ nào không muốn mạng, lại trộm tuỳ tiện chất đống ám khí ở đây?"

Vân Ỷ Phong vuốt lưng giúp hắn thuận khí, không sao, không sao đâu.

...

Nhóm nội thị phụ trách khố phòng vừa kinh sợ vừa uỷ khuất, cùng nhau hồi tưởng hơn nửa ngày mới tìm ra kẻ đầu sỏ—Lần trước Tiêu vương điện hạ tới đây chọn đồ, tiện tay lấy thứ ám khí tà môn này ra, gảy gảy hai cái chưa kịp cất lại thì Vân môn chủ bắt đầu đánh đàn.

Vân Ỷ Phong: "..."

Đức Thịnh công công vội vàng xoa dịu: "Tiếng đàn của Vân môn chủ tựa như tiếng trời, khiến Vương gia lập tức trầm mê, nhất thời mất trí nhớ cũng là chuyện đương nhiên."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Thật sao?"

Đức Thịnh công công khẳng định chắc nịch: "Thật!"

Vân Ỷ Phong bình tĩnh móc ra một ít bạc vụn, mời nhóm tiểu thái giám chút rượu, xem như đền bù cho tội lỗi lần trước. Hộp ám khí kia thì bị hắn mang về chỗ ở, tránh trường hợp bên trong vẫn còn tên, ngày nào đó đột nhiên lại bắn ra đả thương người.

Đức Thịnh công công cười ha ha nói: "Vậy hai ngày nữa Vân môn chủ còn muốn đi kho trân bảo không?"

"Không đi." Vân Ỷ Phong nói, "Ta giúp Vương gia sửa sang lại thư phòng một chút."

Tất nhiên, danh nghĩa là sửa sang, bản chất là lục lọi. Chất đống trong tủ là sách vở của Quý Yến Nhiên hồi nhỏ, viết viết vẽ vẽ, còn có mấy ngàn trang chép phạt, chữ tròn chữ vuông, hình như là nhờ cung nữ và thái giám chép hộ kha khá, chẳng biết sao mà qua mắt được người kiểm tra năm đó. Ngăn dưới cùng có cất giấu một ít tiểu thoại bản xưa, đều là mấy dạng cố sự cổ quái kì lạ, từ tu tiên cho đến khoái ý giang hồ, chém chém giết giết, y hệt như lời kể của Lý Cảnh, từ nhỏ đã ngang ngạnh bướng bỉnh, không chịu làm việc đàng hoàng, đặc biệt khiến người khác phiền não.

Vân Ỷ Phong ôm chồng sách đến một chỗ đệm êm, dự định xem cho bằng hết. Lúc này, ánh nắng từ bên ngoài rọi lên khắp một vùng chăn đệm rải dưới đất, vô cùng ấm áp. Một tổ mèo con từ ngoài sân cũng tiến vào phòng, meo meo nằm lên chân hắn, phơi bụng ra ngủ.

Quyển sách nào cũng có phê bình chú giải ngổn ngang lộn xộn, chỗ thì dài dằng dặc, chỗ lại bị nhoè thành một cục đen sì, xung quanh choe choét vết bẩn, nhìn như bị nhổ một bãi nước bọt vào. Vân Ỷ Phong tựa người vào tường, nghiêng đầu chậm rãi lật xem từng trang, qua từng nét chữ, dường như đã có thể tưởng tượng ra thiếu niên phách lối khiến người ta đau đầu nhất nơi học đường—không biết khi đó đối phương là dạng nào, sẽ bất chấp trời đất đi gây sự, hay vẫn biết nể mặt phu tử mà thu liễm một chút? Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác liền bật cười, tâm như bị ướp đường đến mềm nhũn. Hắn vốn dĩ không có tuổi thơ, nhưng chỉ qua chiều hè này, qua những trang sách cũ ố vàng, hắn đã cảm nhận được ít nhiều những niềm vui mà bản thân chưa từng được thể nghiệm hồi nhỏ, tựa như được một bàn tay vô hình dẫn dắt, rơi vào dòng xuân hạ thu đông đã từng lặng lẽ chảy qua hoàng cung, nhân sinh không trọn vẹn, dường như cũng trở nên hoàn hảo ở một nét nghĩa nào đó.

Ngày dần ngả về phía tây, mèo con tỉnh dậy sau một giấc dài, ngáp ngắn ngáp dài xong, lại dùng đệm thịt mềm mềm đập đập hắn.

"Đói rồi à?" Vân Ỷ Phong cười cười, một tay ôm bọn chúng đứng dậy, đang muốn đến xem phòng bếp còn ít thịt vụn nào không, trước mắt bỗng nhiên tối sầm vì choáng. Vươn tay quờ quạng trên không trung, định nắm bàn chống đỡ một chút, ai dè lại quét cho ấm trà rơi thẳng xuống đất.

"Choang" một tiếng, cung nhân và thị vệ trông coi ngoài phòng sợ đến giật nảy.

...

Lý Cảnh chạy đến sau khi nhận được tin, thì Thái y đã chẩn trị xong cho Vân Ỷ Phong, khom người bẩm lại: "Mạch tượng... mạch tượng bình ổn, vốn không có gì đáng ngại, song loại kì độc của giang hồ này, tốt hơn hết vẫn nên thỉnh Quỷ Thứ đến xem qua cho yên tâm."

"Người ta choáng đến như vậy mà các ngươi cũng chỉ xem ra một cái "mạch tượng bình ổn"?" Lý Cảnh không vui.

Thái y lau lau mồ hôi lạnh: "Là, là, là do thần vô năng."

Nhưng thật sự là "năng" không nổi, vì vậy hai ngày trước vừa có cơ hội ưỡn người một chút nhờ Tử Thiềm Vương Tô, hai ngày sau đã phải cấp tốc còng mình xuống, ỉu xìu như đóng vai cà tím, lòng chỉ cầu Tiêu vương điện hạ có thể mau mau trở lại, không mang được Huyết Linh chi về thì cũng mang được người đi.

Nhưng cũng may, Vân Ỷ Phong ngất nhanh mà tỉnh cũng nhanh, sáng hôm sau đã có thể tản bộ khắp Ngự Hoa viên, còn xắn tay giúp thái giám móc lên một tổ chó con bị thương dưới hòn non bộ. Lý Cảnh nghe xong cũng dở khóc dở cười, lệnh cho Đức Thịnh mời hắn đến Ngự Thư phòng, đích thân hỏi thăm: "Thật sự không sao rồi chứ?"

Vân Ỷ Phong nói: "Hôm qua ngồi trên đất hơi lâu, cho nên lúc đứng dậy có choáng váng một chút, hiện tại thì hết rồi."

"Dù thế cũng không được chủ quan." Lý Cảnh ra hiệu cho hắn ngồi xuống, "Có cần truyền Quỷ Thứ vào cung xem qua không?"

"Truyền vào rồi hắn cũng chỉ gào thét vài câu đòi Huyết Linh chi, chẳng có công dụng gì khác, chỉ tổ phiền não thôi." Vân Ỷ Phong nói, "Hoàng thượng yên tâm, ta có chừng mực."

Thấy hắn chắc chắn như vậy, Lý Cảnh cũng không tiếp tục khăng khăng. Chỉ lệnh cho Đức Thịnh mang đến một chồng hồ sơ, bên trong đều là ghi chép liên quan đến Lư Quảng Nguyên và Bồ Xương năm đó.

Vân Ỷ Phong có chút kinh ngạc, hắn những tưởng tất cả thứ này đều đã bị thiêu huỷ sạch sẽ sau trận chiến ở thành Hắc Sa.

"Đều nói về những chiến dịch từ lớn đến nhỏ, xem như gói gọn một đời của đội quân Huyền Dịch." Lý Cảnh nói, "Nếu Vân môn chủ có hứng thú, thì cứ lấy mà xem."

Hành động này của hắn có ý tứ trấn an, song một phần cũng vì thật tâm muốn cho Vân Ỷ Phong biết được thật nhiều về quá khứ của các phụ bối—Còn việc rốt cục hộp đá ở Trường Anh phong có ẩn chứa bí mật gì, đều đã không còn quan trọng nữa, hắn quyết định làm theo ý chỉ của phụ hoàng, dùng một mồi lửa cho tất cả, để bí mật vĩnh viễn chỉ là bí mật.

Vân Ỷ Phong ôm cái rương nặng trịch về chỗ ở, nhịp tim nhanh dần, trước hết rửa sạch tay, đốt một chút hương liệu nhàn nhạt, sau đó mới thành kính lật ra trang đầu tiên.

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi