NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA ẢNH HẬU TRÙNG SINH



“Bà muốn chúng ta đắc tội với ông Kim, muốn chúng ta phải chết à!” Cố Đức Hạo nghiếng răng nghiến lợi.
“Không xong rồi! Thiến Thiến đang ở nhà đó!” Trương Ngọc Mai vỗ đùi.
Tiếng nói ngừng lại, Trương Ngọc Mai liền chạy lên lầu.
Cố Đức Hạo liếc mắt nhìn đám vệ sĩ đang cẩn thận kiểm tra an toàn ở ngoài, các loại cảm xúc lẫn lộn như sóng biển cuộn trào trong lòng.
Ông ta thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để cho Cố Kiều Niệm thực hiện được mưu kế.

Sau đó ông ta cắn răng đi theo Trương Ngọc Mai lên lầu hai.

Ngay khi Trương Ngọc Mai mở cửa phòng của Cố Thiến Thiến ra, đập vào mắt là hương thơm kiều diễm.
Cái loại hương thơm nay bà rất quen thuộc, dù sao cũng là bà tự mình mua, chuẩn bị để tối mai dùng, giúp tổng giám đốc Kim vui vẻ.
Nhưng… sao hương thơm này lại xuất hiện trong phòng của Thiến Thiến?
Chân tay của Trương Ngọc Mai lạnh buốt chạy vào trong, thấy Cố Thiến Thiến mặc cái váy dây mà bà chuẩn bị cho Cố Kiều Niệm, nằm trên giường phủ kín cánh hoa.
Bên giường còn để mặt nạ che mặt, nhiều loại dụng cụ vốn là để ngày mai Cố Kiều Niệm dùng.
Cố Thiến Thiến vẫn còn có ý thức, chỉ là toàn thân không thể động đậy, cô ta nhìn thấy Trương Ngọc Mai trở về, tròng mắt nhanh chóng di chuyển.
“Ôi trời!”
Trương Ngọc Mai đang định gào khóc, Cố Đức Hạo đến chậm một chút che miệng bà ta lại: "Bà gào cái gì? Còn chê người của tổng giám đốc Kim đến không đủ nhanh sao?
“Cố Kiều Niệm này lòng dạ rắn rết! Nó lại một lần nữa muốn hại con gái chúng ta.

Ông nhìn xem nó đã bố trí chỗ này, nhìm xem nó còn cho Thiến Thiến mặc cái kiểu đồ gì đây?” Trương Ngọc Mai giậm chân tức giận nhưng cũng không dám gào lên.
Cố Đức Hạo nhìn về phía Cố Thiến Thiến.
Tính toán thời gian, phỏng chừng tổng giám đốc Kim đã vào đến khu nhà rồi.
Ông ta căn bản không thể tìm được một người đến thay cho Cố Kiều Niệm, nhưng không thể để tổng giám đốc Kim vồ hụt được.
Cố Đức Hạo đột nhiên hiểu rõ ý đồ của Cố Kiều Niệm, nó tỉ mỉ sắp xếp thời gian thật tốt chính là để ông ta lựa chọn.

Một là để cho Cố Thiến Thiến ngủ với tổng giám đốc một lần nữa, hai là nuốt lời đắc tội với tổng giám dốc Kim.
“Cố Kiều Niệm!” Cố Đức Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chồng, bây giờ phải làm sao đây?” Trương Ngọc Mai vừa nói vừa quay đầu nhìn, sợ hai tên vệ sĩ kia đi lên.
“Cố Kiều Niệm chính là muốn ba người nhà chúng ta đắc tội với tổng giám đốc Kim, để cho tổng giám đốc Kim chặn mất đường sống của chúng ta.” Cố Đức Hạo đi đến trước mặt Cố Thiến Thiến, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Thiến Thiến, chúng ta không thể để cho Cố Kiều Niệm thực hiện được ý đồ này, cho nên lần này lại phải khiến con chịu uất ức rồi.

Dù sao cũng đã từng cùng với tổng giám đốc Kim một lần rồi, nhiều hơn một lần cũng không có gì.

Chờ lần này qua đi, cha nhất định sẽ bắt Cố Kiều Niệm lại để con tùy ý xử lý nó.”
Cố Thiến Thiến choáng váng.
Cô ta không thể nói chuyện, nước mắt ở trong hốc mắt lập tức lăn xuống, vẻ mặt đau thương nhìn Cố Đức Hạo cầu xin.
Tổng giám đốc Kim chính là một tên súc sinh, lần trước cô ta may mắn nên còn sống, một lần nữa… cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà… Cố Đức Hạo biết thời gian cấp bách, thậm chí còn không nhìn Cố Thiến Thiến một cái.

Nói xong những lời kia liền lấy mặt nạ đeo lên mặt Cố Thiến Thiến.

“Vẫn may lần này có mặt nạ, nếu không sẽ bị lộ tẩy.” Sau khi giúp Cố Thiến Thiến đeo mặt nạ, Cố Đức Hạo thở phào một hơi.
“Cố Đức Hạo ông làm cái gì vậy? Đây chính là con gái ruột của ông đấy!” Trương Ngọc Mai muốn xông lên ngăn cản.
Cố Đức Hạo lạnh lùng nói: “Bà cho rằng tôi muốn tên đầu heo kia chà đạp con gái của mình? Không phải bây giờ không có biện pháp nào sao? Ba trăm triệu ông ta cho chúng ta đã tiêu xài mất mấy triệu, hơn nữa, tổng giám đốc Kim, chúng ta không đắc tội được đâu.”
Trương Ngọc Mai nghe xong thì không nói thêm gì nữa.
Cố Thiến Thiến lòng nóng như lửa đốt.
Cô ta đột nhiên hiểu rõ câu nói kia của Cố Kiều Niệm.

Đừng cầu xin tôi, cầu xin cha mẹ cô là có ý gì.
Một lát sau, Trương Ngọc Mai khóc lóc kể lể bên tai cô ta: “Thiến Thiến, đừng trách cha mẹ, đây đều là do Cố Kiều Niệm hại chúng ta.

Sau này mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi