NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA NỮ TỔNG TÀI TRÙNG SINH



“Hoàn cảnh không cho phép…”
Khương Chi Chi vừa nói vừa ợ rượu, ánh mắt khẽ run run, sau đó dứt khoát giả bộ ngất xỉu.
Cơ thể nặng nề trực tiếp đè lên cánh tay của Nguyên Cận Mặc.
Khuôn mặt của Nguyên Cận Mặc tối sầm xuống, khi chuẩn bị hất tay ra thì Khương Chi Chi lại nói mê, lảo đảo ôm trọn cánh tay của anh.
Nguyên Cận Mặc: …
“Cậu hai… Tiếp theo nên làm gì?”
Nguyên Nhất vừa trở lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ mờ mịt, cậu ấy còn mang theo Du Ánh đang ngủ mê man.
Nguyên Cận Mặc suýt chút nữa bị cả người Khương Chi Chi đè bẹp.
“Cho người đưa họ về nhà họ Khương đi.” Nguyên Cận Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hôm nay anh cảm thấy nhất định mình đã uống nhầm thuốc nên mới chạy tới đây xem người phụ nữ này làm chuyện điên khùng.
Từ đầu đến cuối Nguyên Cận Mặc vẫn không hiểu, tại sao sau khi nghe Khương Chi Chi nói sẽ tìm mười người đàn ông, anh lại tức giận thế chứ?

Nguyên Nhất yêu cầu tài xế đưa Khương Chi Chi và Du Ánh về nhà họ Khương.
Chờ đến lúc chiếc xe đi xa dần, Khương Chi Chi vội bật dậy, vỗ ngực buồn bực mãi không thôi.
Cái tên Nguyên Cận Mặc thần kinh này, tự dưng chạy tới khiến cô không biết nên giải thích thế nào.
Á á á, không thể vấy bẩn danh tiếng của mình được!
“Bác tài, mau quay đầu xe đến tiểu khu xx.”
Sau khi Khương Chi Chi dặn dò tài xế đưa Du Ánh về, cô buồn bực về nhà.
Kết quả vừa về tới nhà là đã phát hiện thấy Khương Nhược Vi đang lén la lén lút đi từ trong phòng ra, liếc nhìn qua đã thấy ngay cô ta đang lá mặt lá trái ăn trộm cái gì đó.
Ồ, đúng rồi!
Toàn bộ sự tức giận của Khương Chi Chi ngày hôm nay sẽ chuẩn bị xả hết lên người cô em gái tốt này!
“Em gái, chị nói với em chuyện này, quả thật quá đáng sợ mà… Lúc tối khi đi trên đường, tự dưng chị lại thấy cái không nên thấy!”
Sau khi Khương Chi Chi đi vào nhà thờ tổ, cô giả bộ sợ hãi ôm Khương Nhược Vi.
Khương Nhược Vi thấy vậy, bắt đầu bối rối:“Chị, chị nói như vậy là có ý gì?”
“Hồi nãy khi chị vừa bắt xe về, ngay đằng sau biệt thự, chị nhìn thấy một người đàn bà mặc áo trắng lướt qua.

Chị thử gọi người đó lại, em đoán xem thế nào!”
Khương Chi Chi cố tình đè giọng mình trầm xuống, cặp mắt trợn to.
“Sao.

.

.


Thế nào?” Khương Nhược Vi dần cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Khi người đàn bà đó quay lại thì chị thấy… cả người bà ta không có mặt! Không có mặt đó! Chị sợ quá nên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về đây.” Khương Chi Chi vừa nói vừa vỗ ngực, dáng vẻ như hiện tại trong lòng vẫn còn rất sợ.
Khương Nhược Vi bình thường rất nhát gan, hiện tại đã bị dọa sợ ngây người.
“Ổn rồi, em gái, chị định nói với em chuyện này, sợ một mình em lại xảy ra chuyện gì thôi.

Bây giờ nhìn thấy em thế này, chị yên tâm rồi.” Sau khi Khương Chi Chi nói xong, thừa dịp khuôn mặt nhỏ bé của Khương Nhược Vi còn đang trắng bệch, cô phủi mông bỏ đi.
Sau đó cô còn khoá trái cửa nhà thờ tổ lại…
Đêm khuya.
Khi tất cả mọi người trong biệt thự nhà họ Khương, bao gồm cả người giúp việc đều đang say giấc nồng, chỉ còn duy nhất một mình Khương Nhược Vi đang bị phạt quỳ trong nhà thờ tổ.
Ban nãy cô ta còn sợ muốn chết, vốn định lén lút trở về phòng, ai ngờ cửa nhà thờ tổ bị khóa…
Cô ta chẳng thể làm gì khác đành phải hùng hổ quay lại.
“Khương Chi Chi đáng ghét, con nhỏ đê tiện…”
Đang chửi rủa thì đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát.
Cô ta vội quay đầu lại nhưng lại chẳng thấy gì, quay đầu lại lần nữa thì chỉ trông thấy tấm bài vị lạnh toát trước mặt, trong lòng dần dần sợ hãi.
Trong đầu không khống chế được cứ quanh quẩn “thứ không nên thấy” mà Khương Chi Chi nói, tóc gáy sau lưng mau chóng dựng đứng hết cả lên.
“Nhất định là giả, chị ta chỉ muốn dọa mình thôi đúng không, không có cửa đâu…”
Ngoài miệng thì cố nói những lời an ủi bản thân, nhưng cơ thể đã sớm run rẩy như cái sàng.
Cô ta hoảng sợ nhìn xung quanh, khung cảnh quá yên tĩnh khiến sự sợ hãi dâng lên gấp mấy chục lần.
Bỗng nhiên, cô ta chỉ cảm thấy chân mình hơi lạnh, giống như có thứ gì đó lạnh lẽo vừa chạm vào mắt cá chân cô ta.
Sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng “á” như vịt kêu là cô ta đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Hahahaha…”
Khương Chi Chi ngàn lần không nghĩ rằng chỉ với một chút đá khô đã có thể làm Khương Nhược Vi sợ tới mức nằm ngay đơ trên mặt đất.
Thưởng thức bộ dạng chật vật của cô ta qua màn hình theo dõi, tâm trạng cô tốt lên nên quyết định lưu lại video kia, uể oải ngáp dài một cái.

Lên giường, đi ngủ.
Ngày hôm sau, Khương Nhược Vi xuất hiện với quầng thâm mắt trên bàn ăn, thiếu chút nữa làm người ta sợ hãi.
Không thèm để ý đến những ánh mắt nghi ngờ kia, cô ta trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Khương Bác, bắt đầu lau nước mắt khóc thút thít.
“Bố, bố phạt con thế nào cũng được, nhưng đừng phạt con quỳ trong nhà thờ tổ nữa… Trong nhà thờ tổ có ma quỷ lộng hành, tối hôm qua con sắp bị dọa cho sợ chết khiếp rồi!”
Trên khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ sợ hãi.
Khương Nhược Vi hôn mê cả một đêm, đến khi chóng mặt mới tỉnh lại, liều mạng gào thét muốn người khác thả ra ngoài.
Có lẽ do hệ thống cách âm của nhà thờ tổ quá tốt nên chẳng có ai chịu đáp lại cô ta.
Nghe cô ta nói rằng trong nhà thờ tổ có ma quỷ lộng hành, vẻ mặt trên mặt mọi người dần biến đổi.
Khương Chi Chi thấy vậy yếu ớt nói: “Nhược Vi, đừng có nói vớ vẩn, trong nhà thờ tổ đều là các thế hệ cha ông nhà họ Khương chúng ta, phù hộ chúng ta còn không kịp nữa là!”
“Hừ, đã quỳ trong nhà thờ tổ rồi còn không chịu nghiêm túc hối lỗi.” Khương Bác lạnh lùng khiển trách.
Khương Nhược Vi bị nghẹn đến nỗi không nói nổi nên lời, cả người dần run rẩy khi đối diện với ánh mắt hời hợt nghi ngờ xung quanh.
“Không phải vậy, con không lừa bố mà…”
Soạt một cái, hốc mắt Khương Nhược Vi dần ửng đỏ, những đôi mắt nghi ngờ quá chướng mắt.
Cục diện đảo ngược, cuối cùng thì cô ta cũng được nếm thử mùi vị bị nghi ngờ giống như Khương Chi Chi trước đây.
Liếc nhìn dáng vẻ oan ức đáng thương của cô ta, tâm trạng Khương Chi Chi tốt hẳn lên.
Cô khẽ vươn vai một cái, đi ra khỏi phòng ăn.
Hừ, cô còn phải tiếp tục kiếm tiền nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi