NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA NỮ TỔNG TÀI TRÙNG SINH



Khương Nhược Vi nhanh chóng bước đến, đưa tay ra lôi kéo.

Khương Chi Chi có thể thoát khỏi cánh săn ảnh thì thế nào! Đợi lát nữa, sau khi chứng thực cái danh hiệu ăn chơi lêu lổng của cô ta, mình sẽ bảo người giúp việc lan truyền ra ngoài, để mọi người đều biết tiếng xấu của cô ta.

Khương Nhược Vi mỉm cười như hoa nở, nào ngờ Khương Chi Chi lại đột nhiên cúi đầu nghiêm túc, chân thành xin lỗi: “Dì Tần, xin lỗi…”
Tần Liễu và Khương Bác đều sững sờ, người con cả này lại chủ động nói lời xin lỗi, mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?
Khương Nhược Vi cũng không kịp trở tay, do lực quán tính quá lớn, bị ngã lao ra ngoài.

“Vi Vi, cẩn thận.

” Khương Chi Chi kêu thất thanh, nhanh chóng kéo váy cô ta một cái.

Sau đó một tiếng “roạt” vang lên, vậy mà váy của Khương Nhược Vi bị kéo rách.

“Á…”
Khương Chi Chi mở to hai mắt, ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Vi Vi, trên người em bị làm sao vậy?”
Khương Nhược Vi choáng váng, vô thức cúi đầu nhìn xuống người mình, trên cơ thể cô ta đầy vết đỏ…
Đó là dấu vết do cuộc vui với Hạo Thần để lại, thôi chết rồi!
Khương Chi Chi cười mỉa mai, xem ra cô đoán không sai, Khương Nhược Vi đã thông đồng với người chồng sắp cưới cặn bã Mạc Hạo Thần kia của cô rồi.

Khương Bác nhìn thoáng qua, là người từng trải ông ta lập tức nổi giận bừng bừng: “Nhược Vi, con…”
“Để em tâm sự với Nhược Vi.


” Tần Liễu lắc đầu kéo Khương Bác lại, bà ta nhanh chóng kéo Khương Nhược Vi đang luống cuống sang một bên, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta và hỏi: “Nhược Vi, có phải con có bạn trai rồi hay không?”
“Không, không có…” Khương Nhược Vi vẫn luôn mang hình tượng người con gái ngoan ngoãn, cô ta cúi đầu nói.

“Còn nói không có, con nhìn lại người mình một chút xem, nói mau!” Khương Bác nghe thấy thế thì không chịu nổi nữa, ông ta chạy tới hung hăng cho Khương Nhược Vi một cái tát.

“Hu hu… Bố, chiều hôm nay con ra ngoài chơi với bạn, sau khi uống chút rượu tỉnh dậy thì đã như vậy rồi.

” Khương Nhược Vi bị dọa sợ, lập tức che mặt nức nở: “Con rất sợ, nên không dám nói cho người khác biết…”
“Nhược Vi, không phải con thật sự bị người ta…” Tần Liễu nhìn dáng vẻ khóc lóc như mưa của Khương Nhược Vi thì lo lắng không thôi.

“Dì Tần, con chắc chắn là mình chưa mất trinh, rõ ràng con…” Khương Nhược Vi cố gắng phủ nhận, càng khóc dữ dội hơn.

“Haizz, đúng là không đứa nào bớt lo mà.

” Khương Bác nghe thấy cô ta nói như vậy thì bực bội chỉ tay vào cô ta mắng: “Trong khoảng thời gian này, con ngoan ngoãn ở nhà cho bố, không được đi đâu cả, hơn nữa cũng không được nói cho ai biết chuyện này!”
Câu này của Khương Bác là nói với đám người giúp việc trong nhà, lúc này đám người giúp việc đã xì xào bàn tán với nhau từ lâu rồi.

Khương Chi Chi chỉ khoanh tay xem cuộc vui diễn ra trước mặt.

Khương Nhược Vi đang khóc sướt mướt vẫn không quên phóng ánh mắt oán hận về phía cô.

Con nhỏ đê tiện này còn dám khiêu khích cô ta à!
Đột nhiên Khương Chi Chi nở nụ cười mỉa mai bước đến, trên mặt tỏ ra vô cùng phẫn nộ: “Em gái, em đừng để bản thân phải ấm ức, mau nói cho chị biết, là do thằng mất dạy nào dám bắt nạt em, chị đi dạy cho nó một trận!”
“Không phải! Chị, em thật sự không…” Lúc đầu Khương Nhược Vi còn cho rằng chuyện này đã qua, đột nhiên nào ngờ lại bị một câu nói của Khương Chi Chi kéo lại.

Trong bụng cô ta vô cùng oán hận, nhưng vẻ mặt lại coi như không có chuyện gì nhìn Khương Chi Chi.

“Em đó, đúng là ngây thơ, trên người đều đã như vậy rồi! Sao em có thể buông tha cho đám súc sinh kia chứ?” Khương Chi Chi kéo tay áo của cô ta lại, chỉ vào mấy dấu hôn trên ngực, giọng nói chắc chắn: “Nhìn mấy dấu vết này, hiển nhiên không phải do một người đàn ông tạo ra.

Em còn nhỏ, nếu như chưa kết hôn đã có con thì phải làm sao bây giờ? Em mau nói cho mọi người biết mấy gã đàn ông buổi chiều là ai đi, chắc chắn nhà họ Khương không sẽ bỏ qua cho bọn họ!”
“Bố, sao hai người có thể mặc kệ không quan tâm đến em ấy như vậy!” Khương Chi Chi nhìn về phía Khương Bác còn chưa kịp xoay người đi, bất mãn oán trách.

Một câu nói của cô đã khiến cho sắc mặt Khương Bác thay đổi hoàn toàn, ông ta lập tức nhìn về phía Tần Liễu rồi mở miệng nói: “Bà đưa Nhược Vi đến bệnh viện, kiểm tra cẩn thận một chút, đừng để xuất hiện trò cười!”
Sắc mặt Khương Nhược Vi xám xịt như tro tàn, sau mấy lời của Khương Chi Chi, ánh mắt của đám người giúp việc phía xa xa cũng trở nên càng khiếp sợ, càng nóng bỏng hơn.

Cô hai bị rất nhiều đàn ông…
Có khả năng cô hai sẽ mang thai…
Trời ơi, tin này đúng là nóng hổi…
Khương Nhược Vi bị Tần Liễu kéo đi, mãi cho đến tối mới quay về.

“Haizz… Ông Khương, đúng là Nhược Vi nó mất trinh rồi.

” Tần Liễu không nhịn được thở dài.


“Nó có nói là do thằng mất dạy nào làm không?” Khương Bác suýt chút nữa đã nhồi máu cơ tim, một lúc lâu mới mở miệng hỏi.

“Haizz, tôi có hỏi nhưng nó chỉ khóc, may mà không mang thai, nếu Nhược Vi không muốn nói thì coi như thôi vậy.

” Tần Liễu lắc đầu muốn nói lại thôi, đây là lần đầu tiên bà ta phát hiện ra, Khương Nhược Vi luôn ngoan ngoãn cũng có một mặt phản nghịch.

“Chi Chi đã không bớt lo thì thôi đi, ngay cả con gái nhỏ cũng tùy hứng như vậy, thật khiến nhà họ Khương chúng ta biết giấu mặt vào đâu.

” Khương Bác thở dài.

“Em còn một chuyện vui muốn nói với anh.

” Khóe miệng Tần Liễu nở nụ cười: “Em có thai rồi.


“Thật… Thật sao?” Khương Bác lập tức bị niềm vui bất ngờ ập đến làm cho ngây dại.

“Vâng, gần đây em thích ăn đồ chua, nhân tiện đưa Nhược Vi đi kiểm tra, em cũng xét nghiệm luôn, đã chắc chắn rồi.

” Vẻ mặt Tần Liễu rất vui mừng.

Tuy rằng bà ta luôn đối xử với hai đứa con gái nhà họ Khương như con mình, nhưng bản thân có thể mang thai, tất nhiên là cực kỳ vui mừng.

“Tốt… Tốt….

Tốt!” Khương Bác thoải mái cười to.

Ở ngoài cửa, Khương Nhược Vi đã nghe thấy hết những lời này, cô ta đã nghi ngờ là Tần Liễu mang thai từ lâu.

Hôm nay cũng coi như đã chắc chắn rồi.

Không được, tuyệt đối không thể để đứa trẻ này ra đời!
Nghĩ đến đây, Khương Nhược Vi lén chạy đến phòng khách và chặn Khương Chi Chi ngoài cửa.

“Chị… Em bị người ta bắt nạt, hu hu, thật sự rất khó chịu…”
Thấy dáng vẻ diễn kịch khóc lóc sướt mướt của Khương Nhược Vi, Khương Chi Chi vừa vận động giảm béo xong cảm thấy rất buồn nôn.

Đúng là muốn tìm chỗ nào không có ai để bóp chết cô ta cho xong, nhưng cô còn muốn cô ta trả giá cho những tội lỗi của mình kiếp trước, nếu kết liễu cô ta dễ dàng như vậy thì có lỗi với bản thân cô quá.

Cho nên Khương Chi Chi nghĩ, nhất định đời này cô phải “quan tâm” Khương Nhược Vi cẩn thận mới được.

“Em gái, đừng khóc, có chuyện gì vậy?” Khương Chi Chi cũng diễn kịch theo cô ta, còn thân mật lau nước mắt cho cô ta nữa.


“Chị… Em cảm thấy không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, hôm nay dì Tần đưa em đến bệnh viện, rất nhiều người đều biết chuyện em mất trinh rồi.

” Khương Nhược Vi cảm thấy cô đã mắc câu, lập tức ngừng khóc nói: “Dì Tần, dì ta cũng có thai, rất nhanh sẽ có con của mình.

Em nghĩ đến chuyện vốn dĩ hai chị em chúng ta đã không được bố thích rồi, sau này khi dì ta có con, địa vị của chúng ta lại càng thấp hơn…”
Ha ha hóa ra là vì chuyện này.

Khương Chi Chi nhanh chóng nheo mắt lại, nếu như cô nhớ không nhầm thì ở kiếp trước, vào đêm nay cô và Tần Liễu lại xảy ra một cuộc cãi vã.

Sau đó Tần Liễu bị ngã từ trên lầu xuống lập tức sảy thai, thân thể bị tổn thương nên sau này không còn cơ hội mang thai nữa.

Bởi vì chỗ đó chỉ có hai người bọn họ, cho nên dù cô có giải thích thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều cho rằng do cô động tay động chân.

Từ đó về sau, cô còn mang theo cái tiếng ác độc, người trong nhà đều xem cô như người xa lạ.

Hôm nay nghe thấy Khương Nhược Vi không ngừng ra hiệu cho mình, khóe mắt Khương Chi Chi run rẩy nhưng trong lòng lại cười mỉa mai.

“Chị vừa xin lỗi dì ta xong, dì ta lại quá đáng như vậy, nhất định là dì ta lại nói lung tung gì với bố rồi! Được lắm, hôm nay chị phải cho bà ta đẹp mặt.


Khương Chi Chi giả vờ tin tưởng, hung hăng bước lên lầu.

Thấy cô đi lên lầu, Khương Nhược Vi đi theo giả vờ ngăn cản: “Chị, chị… Chị đi chậm một chút…”
Tần Liễu và Khương Bác vừa vui vẻ với nhau xong, còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, từ đầu đến cuối không để ý tới hai người dưới lầu.

Khương Nhược Vi nhìn thấy Khương Chi Chi đang tới gần Tần Liễu thì nhanh chóng buông tay, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng giả vờ nói: “Chị, chị đừng cãi nhau với dì Tần nhé…”
Sau đó còn lén kéo người đến gần, duỗi chân ra định ngáng chân.

Trên bậc thang cách đó không xa, trước đó đã bị đổ không ít dầu lên trên.

“Á…”
Đúng lúc ấy Tần Liễu giẫm lên vũng chất lỏng kia, cả người không khống chế được mà ngã về phía sau, lúc này Khương Chi Chi đang đứng trước mặt bà ta.

Nếu không biết rõ tình hình, đều sẽ cho rằng là do cô ra tay.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi