NHẬT KÝ CHỊU KHỔ CỦA MỘT NHÂN VIÊN CỨU HỘ BÃI BIỂN

Edit: Đình Đình

Beta: Uyên, Gbear

_______________________

Nhà của Thanh Hòa là căn phòng trọ đơn loại phổ thông, nhìn sơ qua có vẻ còn mới, hầu như không có dấu vết sinh hoạt thường xuyên, ngay cả đồ dùng cá nhân và quần áo cũng là đồ trước đó mà Hứa Quang đã mua để ở trên xe. Thanh Hòa đưa cho Hứa Quang một bộ áo ngủ, bảo anh vào phòng tắm rửa mặt, còn bản thân lại đi mở một chai rượu vang chậm rãi thưởng thức.

Phòng tắm trông rất mới không có lấy một chút bụi. Lúc này Hứa Quang mới có cơ hội nghiêm túc nhìn lại bộ dạng của bản thân, khuôn mặt tiều tụy sưng húp, bao quanh cằm là râu mọc lởm chởm, xấu xí như vậy làm sao Thanh Hòa có thể hôn được?

Nhớ tới hành động ở trước mặt mọi người trước đó, Hứa Quang nhịn không được liền cảm thấy ngại ngùng. Trước giờ căn bản anh không làm được loại hành động lớn gan này. Hứa Quang tin lời Thanh Hòa nói, anh không có gì ngoài hai bàn tay trắng, ngay cả vóc dáng cũng không có chỗ nào đáng giá.

Vì vậy, một lần nữa anh lại tin vào tình yêu. Hứa Quang cũng là người rất rõ ràng, không phải thánh mẫu Maria vô tư hưởng thụ không báo đáp. Anh cũng biết lúc tuyệt vọng nhất sẽ khao khát tình thân, tình yêu và tình bạn. Anh càng không phải con người quá mạnh mẽ mà gánh vác vai trò trụ cột, cũng có lúc... rồi sẽ mệt mỏi.

"Tiểu Lượng, em có khỏe không?"

Biểu cảm Thanh Hòa hờ hững bắt điện thoại, nghe được tiếng nước ngừng lại trong phòng tắm thì y lập tức tắt máy. Thanh Hòa nói: "Phòng trọ này của tôi chỉ có một cái giường, chú cứ nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi sẽ ngủ sô pha."

Hứa Quang bắt lấy tay Thanh Hòa muốn bỏ đi: "Chúng ta cùng nhau ngủ trên giường đi!"

Giọng Thanh Hòa sủng nịch, dùng tay phết nhẹ lên mũi anh: "Không sợ tôi ăn chú sao?"

"...Không sợ!" Lúc còn chưa quen biết nhiều bọn họ đã làm những chuyện còn hơn thế rồi, tuy rằng là vì công việc... Chẳng qua, Hứa Quang thích cảm giác được ở cùng Thanh Hòa.

"Thật là một lời mời táo bạo nha." Thanh Hòa cười khổ, ôm lấy Hứa Quang dám mời gọi mình đặt lên giường, thỏa thích nhấm nháp hơi thở đặc thù trên môi.

Trong lòng Hứa Quang tràn ngập sự ngọt ngào, đây là cảm giác đã lâu rồi anh chưa trải qua. Người trong lòng cũng thích mình, quá may mắn, may mắn đến mức Hứa Quang còn tưởng đang nằm mơ.

"Có phải là mơ không? Nếu là như vậy thì hãy để cho tôi tỉnh lại đi!" Hứa Quang nỉ non, anh thừa nhận cuộc sống luôn đối với mình rất tàn khốc, nhưng cũng không muốn ăn kẹo đường bọc thạch tín, cảm giác lên thiên đường lại rơi thẳng xuống địa ngục, cảm giác ấy còn thống khổ hơn.

"Đồ ngốc!" Thanh Hòa tiến vào ổ chăn bọc hai người lại, y luôn thích mở điều hòa nhiệt độ thấp, vì thế nên chăn cũng không mỏng, chỉ có thể thấy hai cái hình vòng cung từ xa.

Thanh Hòa đè lên Hứa Quang đang cuộn người như con sâu tiếp tục nói: "Lại lộn xộn nữa là tôi sẽ dùng roi trừng phạt chú nha!" Một người đàn ông bình thường được người trong lòng cọ đến cọ lui như vậy, cơ thể không có phản ứng gì mới là đáng sợ.

Hứa Quang đưa lưng về phía Thanh Hòa, anh dùng tay cầm lấy cây hàng nóng bỏng cách một lớp quần, xoay lại chống lên trán Thanh Hòa lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chỉ dùng cái roi lớn này được không?"

Lời nói thô tục này chính là tự anh học được. Tuy rằng sau khi nói xong chính anh cũng đỏ mặt trước, cảm giác hôm nay bản thân không giống bình thường, lại còn nói ra lời thẹn trong lòng như vậy... Thật giống như, đang mong chờ Thanh Hòa nhanh chóng hòa vào cơ thể của mình.

Thanh Hòa thấy được nỗi bất an trong đáy mắt anh, người đàn ông so với mình còn lớn hơn 6 tuổi này khiến y cũng không có cách nào đối xử như một đàn anh.

Y nuông chiều hôn lên ánh mắt đau buồn kia: "Chú ngoan ngoãn ngủ, vậy thì tôi sẽ không dùng roi để phạt nữa."

"Nhưng mà, hãy xem như tôi không ngủ được, cậu mau dùng cây gậy thịt lớn này đến trừng phạt tôi đi!" Lời vừa thoát ra ngay lập tức cả người Hứa Quang đều trốn vào chăn. Trời ạ, rốt cuộc anh đang nói lời kỳ quái gì đây!

Thanh Hòa lại bị lời nói táo bạo của chú Quang làm cho bất ngờ, có trời mới biết lúc anh nắm côn thịt của y, xém chút không nhịn được vậy mà giờ người đàn ông này lại còn quyến rũ y, điều này có thể xem như tử hình ngay tại chỗ.

Thanh Hòa bắt lấy Hứa Quang từ trong chăn ra, hung hăng hôn lên trán: "Chú, lời vừa nãy nói lại lần nữa đi, nha?"

Hứa Quang không suy nghĩ nhiều, lặp lại: "Tôi muốn cậu, dùng cây roi lớn này hung hăng đụ tôi." Khoảnh khắc này, anh muốn một lần chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình.

"Chú Quang, chú Quang..." Thanh Hòa ôm chặt người đàn ông đáng thương này, quyết tâm sẽ không làm cho anh thất vọng. Kế hoạch ban đầu, xem ra phải thực hiện sớm hơn chút rồi.

"Cậu không muốn tôi sao?" Âm thanh của người đàn ông dần sa sút, cuộn góc áo chậm rãi lùi về sau.

Thanh Hòa vỗ vỗ thắt lưng anh: "Chú Quang, chú đã quên chú đang bị thương sao?" Y chính là thích Hứa Quang, mới không muốn làm tổn thương anh, nhưng không nghĩ Hứa Quang lại hiểu lầm.

Mặt Hứa Quang đột nhiên đỏ rực: "Không...không sao, đã hết đau rồi mà." Vết rách ở cúc huyệt thật sự đã lành rồi, vị trí bí mật này so với những chỗ khác khi có vết thương còn khó lành hơn, nhưng với sự biến đổi về thể chất của anh sau lần đó đã sớm khác với người bình thường. Qủa thật hậu huyệt của anh như thay một cái miệng khác, các tế bào cơ quan dùng để "ăn cơm" đã tái tạo với tốc độ cực nhanh.

~~~

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cập nhật chương mới chậm thật có lỗi! Công việc hai ngày nay thật sự một đầu một đống, huhuhu TvT! Không vui! Các tiểu thiên sứ còn đọc văn của ta hãy bình luận sôi nổi đi, một người một ngựa thật cô đơn. Mỗi ngày quét hơn mười lần ở khu bình luận mới có thêm động lực, nếu không sớm hố ở chỗ này nữa rồi!

Editor: Có một số người, cảm thấy bản thân không có gì đáng để người ta yêu thương, nên tự ti không dám nhận tình cảm. Có một số người, nhất là phụ nữ, khi cảm thấy người ta thích mình vì nhan sắc, vóc dáng, sẽ sợ cho đến một ngày, những thứ nhan sắc đó tàn rồi thì sao, họ có còn yêu mình nữa không? Có một số người lại như Hứa Quang, bởi vì bản thân chẳng có gì cả, nên khi có người thích mình, cảm thấy đó mới chính là thật lòng, là chân chính thích bản thân mình... Nhưng mà, nói gì thì nói, tới chương này mình chỉ cảm thấy mới có Thanh Hòa nhận ra tâm ý của bản thân thôi, còn Hứa Quang chỉ là tiếp nhận phần ấm áp đó, đá chảy băng tan, chứ chưa thật sự giao ra trái tim.

p/s: spoil chương sau "Thanh Hòa phát hiện đại thúc có thể phun nước", bất ngờ không, kích thích không, mong chờ không. Vậy thì mau vote cho truyện đi nào~ bổn bảo bảo vui thì sẽ cật lực vừa chạy deadline vừa dịch cho các bé đọc~

______Hết chương 20________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi