NHẬT KÝ CHỊU KHỔ CỦA MỘT NHÂN VIÊN CỨU HỘ BÃI BIỂN

Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Hơi thở của Hứa Quang dần nặng nề, mồ hôi nhễ nhại trên người thấm ướt cả áo, anh mơ thấy cảnh tượng Hứa Lượng đang dần mất đi nhịp thở trong phòng cấp cứu, còn Thanh Hòa thì cả người đầy máu, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tất cả mà không thể làm được gì đến cả ngón tay cũng không thể động đậy.

"Hứa Quang, tỉnh dậy, Hứa Quang?" Diệp Phỉ Thần ngủ không sâu bị người trong lồng ngực đánh thức, hắn vỗ vỗ gương mặt kêu anh dậy.

Hứa Quang đột nhiên mở mắt, ánh nhìn mông lung: "Tôi đi rửa mặt." Anh vén chăn lên lảo đảo bước xuống giường.

Diệp Phỉ Thần ngồi dậy day giữa mi tâm, dưới hốc mắt cũng có quầng thâm giống Hứa Quang, có vẻ người chịu đựng sự tra tấn không chỉ có Hứa Quang mà hắn cũng bị ảnh hưởng.

"Tôi qua phòng bên cạnh ngủ." Hứa Quang cúi đầu nói, do bản thân thường mơ thấy ác mộng nên không muốn làm liên lụy đến Diệp Phỉ Thần vì mỗi ngày hắn đều ở thư phòng làm việc đến khuya mới có thể đi ngủ.

Diệp Phỉ Thần nắm cổ tay anh ném lên giường khiến cả người Hứa Quang nằm trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống gương mặt gầy gò bên dưới. "Chán ghét tôi đến vậy sao?"

Hứa Quang im lặng, một phần là do anh gặp ác mộng một phần bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Phỉ Thần phần khác thì là vì suy nghĩ lung tung, người rảnh rỗi có quá nhiều thời gian thường hay suy nghĩ những chuyện không nên.

Diệp Phỉ Thần lại gần mới nhìn rõ, lông mi của Hứa Quang khá dài ánh đèn ngủ mờ nhạt tạo một khoảng tối dưới đôi mắt khiến hắn nhìn không ra tình cảm phức tạp trong đôi mắt đấy.

"Ban đầu, không phải cậu cũng rất chán ghét tôi sao?" Giọng điệu mang theo chút cảm giác ủy khuất mà chính bản thân anh cũng không nhận ra, anh cảm thấy bản thân như một món đồ chơi lúc đầu khi có được thì rất vui vẻ nhưng hơi chán thì tùy ý vứt bỏ.

Diệp Phỉ Thân dùng đầu ngón tay cái vuốt ve lỗ tai mềm mại của Hứa Quang, hắn không thích nhất là kiểu người có tính cách tự ti yếu đuối như Hứa Quang, hết lần này tới lần khác như thấy được hình bóng của mẹ hắn từ trên người anh cho dù hắn không tìm ra là giống nhau chỗ nào.

Hứa Quang còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Phỉ Thần không kiên nhẫn liền cúi xuống chặn cái miệng ồn ào, đến khi anh thở không nổi mới chịu buông ra và nói: "Cậu sẽ hôn một người mình rất ghét hả?"

Diệp Phỉ Thần như sấm sét giữa trời quang khiến Hứa Quang mở to mắt. Tổng giám đốc Diệp ôm Hứa Quang ngủ say sưa đến khi hừng đông.

"Đừng nói nữa, nằm xuống ngủ tiếp đi."

Hứa Quang lắc đầu muốn rời giường, Diệp Phỉ Thần lại lần nữa đè anh trên giường gặm cắn đôi môi mềm mại của anh, cướp lấy hương vị ngọt ngào trong khoang miệng.

"Ưm, ư!" Tay Hứa Quang đều bị Diệp Phỉ Thần đè chặt lại trong chăn nên không thể vũng vẫy được, anh dùng đầu lưỡi phản đối người đang muốn xông vào khoang miệng và muốn đẩy ra ngoài nhưng lại đi nhầm vào hang hổ bị đối phương hút ngược vào trong, đầu lưỡi bị mút đến tê dại nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng anh chảy xuống.

Ánh mắt Diệp Phỉ Thần ám muội, bờ môi mơn trớn đến cằm Hứa Quang rồi đột ngột ngậm lấy hầu kết mút nhẹ tạo ra một dấu ấn màu đỏ, một tay từ ngoài chăn trườn vào trong sờ đến giữa hai đùi có chút trơn ướt, Hứa Quang xấu hổ muốn giấu mặt vào trong chăn, chỉ là một nụ hôn đã khiến bên dưới ướt át dù có giải thích thế nào cũng vô nghĩa.

Ngón tay mượn dịch ruột non tiến vào lỗ hậu ấm áp và ẩm ướt, thuần thục tìm được điểm mẫn cảm của Hứa Quang ấn mạnh vào, Hứa Quang kẹp chặt hai chân đá lung tung nhưng cơ thể dù có giãy dụa cũng không trốn thoát được các ngón tay đang đùa giỡn, anh rên rỉ tiết ra ngoài hậu huyệt một lượng chất lỏng trong suốt ướt đầy bàn tay Diệp Phỉ Thần.

Đôi mắt Hứa Quang thất thần nhìn mông lung, âm thanh khàn khàn của Diệp Phỉ Thần ẩn ý đầy nhục dục truyền đến bên tai: "Ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, khỏe mạnh rồi thì tôi dẫn anh đi gặp Hứa Lượng."

"Tôi còn có thể hồi phục lại sao?" trong lòng Hứa Quang mang theo một chút hi vọng chờ mong.

Diệp Phỉ Thần khẳng định: "Có thể."

Hứa Quang lại bắt đầu cuộc sống bị nuôi nhốt, mặc dù vẫn không được phép đi ra ngoài nhưng so với trước đó thì vẫn thoải mái hơn nhiều, trong biệt thự có người hầu còn có một vị quản gia.

Hôm nay thời tiết rất tốt, trong hoa viên được tỉ mỉ chăm sóc trồng rất nhiều cây nở ra những đóa hoa xinh đẹp. Lão quản gia đầu tóc bạc trắng đang cầm cây kéo cắt tỉa cây. Khi nhìn thấy Hứa Quang đang khoác áo đứng bên ngoài liền cởi mở cười nói: "Tiểu Hứa đã dậy rồi à, không có việc gì làm có thể đến giúp đỡ ông già này làm vườn đi! Lớn tuổi rồi, xương khớp không còn dùng được nữa!"

Tuy Hứa Quang vẫn còn bài xích với Diệp Phỉ Thần, nhưng mà anh lại rất thích vị quản gia này. Nghe nói ông đã phục vụ ba đời Diệp gia thì địa vị của ông cũng gần với Diệp Phỉ Thần. Anh phát hiện làm vườn là một việc khá thú vị, lão quản gia thường vừa cắt tỉa và tưới cây vừa cùng anh nói về những vấn đề làm vườn cần chú ý, tán gẫu tới mức Hứa Quang như học sinh ham học hỏi về các loại thực vật.


"Ông ơi, sao phòng này lại lạnh như vậy? Mặc dù đã quét dọn rất sạch sẽ, nhưng không có dấu vết sinh hoạt gì cả." Lão quản gia để Hứa Quang gọi là ông giống Diệp Phỉ Thần.

Lão quản gia dừng động tác một chút, híp mắt nhìn vườn hoa rộng lớn nói: "Phòng này là nhà cũ của Diệp gia, từ khi lão gia chết thì tiểu thiếu gia đã dọn đi, mấy tháng gần đây mới chuyển về. Mặc dù phòng ở ngày ngày có người quét dọn nhưng không có ai ở tòa nhà này cả, bọn tôi là người hầu không thể ở nhà chính."

"Vậy ba mẹ của Diệp Phỉ Thần đâu? Tại sao không ở cùng với hắn?"

Lão quản gia nhìn anh một hồi lâu mới nói: "Thiếu gia đưa cậu về nơi đây mà không kể gì hết sao?"

Cặp mắt đục ngầu như phát ra ánh lệ quang, lão quản gia đem mọi chuyện giải thích hết cho Hứa Quang: "Thiếu gia là từ một tay ta chăm sóc mà lớn, cậu đối với thiếu gia mà nói rất đặc biệt, đã nhiều năm như vậy ngoại trừ Hà Nghị ra thì thiếu gia chưa từng đem người ngoài nào khác tới đây. Từ khi người thân của thiếu gia đều qua đời thì về sau tôi chính là một nửa người nhà của thiếu gia. Thiếu gia mang cậu tới đây là hi vọng tôi tán thành chuyện của các cậu."

"Không đúng, Diệp Phỉ Thần là phó tổng giám đốc thì hiện tại tổng giám đốc không phải cha của cậu ta sao?"

Lão quản gia lắc đầu: "Tổng giám đốc của chúng ta không phải Hồ Thiểu Phong là lão gia quá cố. Hiện tại thiếu gia đã là tổng giám đốc, những cấp dưới đều không sửa miệng được hoặc đôi khi cũng hiểu lầm giống như cậu."

"Vậy tại sao Diệp Phỉ Thần không theo họ Hồ?" Lúc trước Hứa Quang không biết cha của Diệp Phỉ Thần là ai nhưng khi nghe đến cái tên này cũng thấy có chút quen tai.

"Bởi vì tên oắt con kia là một đứa nghèo hèn hai bàn tay trắng ở rể." Lúc nói những lời này lão quản gia hiền lành cũng không khỏi mang theo chút hận thù.

Trong chớp mắt Hứa Quang rốt cuộc cũng nhớ ra Hồ Thiểu Phong không phải là tên cha của Hứa Lượng hay sao? Đây là chuyện Thanh Hòa từng nói cho anh biết.

"Quan hệ của Diệp Phỉ Thần và Hồ Thiểu Phong không tốt?" Hứa Quang dò hỏi.

Lão quản gia nói: "Cậu sẽ cùng với một kẻ hại chết mẹ mình là một tên tiểu tử vượt quá giới hạn còn muốn cướp đi một nửa gia sản của mình thì có quan hệ tốt đến đâu? Gần đây gã ta còn tìm về đứa con riêng hơn mười mấy năm trước với dã tâm muốn chiếm gia sản còn lại của thiếu gia đem về cho đứa con trai kia..."

Cơ thể Hứa Quang cứng ngắc, lại nghe được quản gia nói tiếp: "Những thứ này cậu không cần quan tâm, trong khoảng thời gian này thiếu gia đều đã xử lý mọi chuyện. Thiếu gia cũng đã lớn không phải loại người dễ dàng bị uy hiếp như vậy. Tôi có thể cảm nhận được thiếu gia đối với cậu rất cố chấp, cậu hãy thử chấp nhận tình cảm ấy đi nếu không thì người cuối cùng chịu tổn thương là chính cậu."

"Không có chuyện đó, điều này quá hoang đường!" Hứa Quang lùi về sau quay người rời đi. Nói gì vậy chứ, anh không phải mỹ nhân chỉ là một ông chú già nua đã cập tuổi trung niên. Mới lên giường có mấy lần đã nói thích anh, đúng là hồ đồ!

Quản gia chắp tay sau lưng bình thản nhìn về phía sau lưng anh. Thiếu gia năm nay đã hai mươi ba, với chức vị quyền quý mà đến tuổi này không kết hôn thì cũng đã đổi mấy người bạn gái nhưng ngoại trừ một vài người cố định để giải quyết nhu cầu sinh lý ra thì chưa từng có tình cảm đặc biệt nào, người đàn ông này không hiểu tại sao lại có thể được thiếu gia chấp nhận giữ bên cạnh. Thiếu gia không có kinh nghiệm chắc chắn phải chịu khổi rồi!

Tác giả có lời nói: Cốt truyện càng về sau cảm giác càng ít người xem (:buông tay:) chú Quang cũng không tin tưởng chuyện Diệp tổng thích mình.

______Hết chương 32________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi